Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 34: Bệnh phụ nữ




“Có gì cậu cứ nói, đừng ấp a ấp úng.” Cách nói chuyện mờ mịt này của Lư Khai Tế ngay cả Đới Húc ngày thường vô cùng kiên nhẫn cũng cảm thấy đau đầu, chẳng qua anh không muốn đối phương áp lực, đành phải nói chuyện chậm rãi, cố gắng để bản thân không giống thúc ɖu͙ƈ, như là an ủi.

Lư Khai Tế không trả lời lần nữa đỏ mặt, đừng nghĩ tên nhân viên nghiệp vụ có năng lực của nhà máy gia súc này là người tự tin, thật ra da mặt rất mỏng, mỗi lần hắn muốn nói việc gì không tốt về mình hoặc đề tài xấu hổ, trước đó nhất định sẽ dùng mặt đỏ để phát tín hiệu cho người nghe. Hắn nuốt nước bọt, nói: “Trước đó cô ấy muốn tôi cho tiền, nói là sức khỏe không tốt, phải tới bệnh viện khám bệnh.”

“Cô ấy không phải chi tiêu rất rộng rãi sao? Sao chút tiền khám bệnh này lại bắt anh trả.” Mã Khải khó hiểu.

“Bởi vì… Bởi vì cô ấy nói bởi vì tôi và cô ấy… Cái lúc làm việc đó, không biết đã có vấn đề gì mà lại mắc bệnh phụ nữ, cho nên trách nhiệm quy về phía tôi, tiền này phải do tôi trả, mặc dù tôi không làm gì nhưng trong lòng cũng rất áy náy, cho dù có thể không phải là tôi, nhưng việc này cô ấy chắc sẽ không nói dối, bạn gái của mình, cô ấy nói đúng thì chính là đúng, tôi cũng rất đau lòng, nói muốn đi cùng cô ấy, cô ấy lại không cho, nói chi bằng khoảng thời gian đó đi làm kiếm tiền, tính toán cho tương lai của hai đứa. Tôi hỏi cô ấy đi tiêm thuốc ở đâu, cô ấy không nói, cũng không cho tôi đi theo, tôi cảm thấy chuyện này có vấn đề.”

“Ý anh là Trương Ức Dao căn bản không bị bệnh, cô ta lừa tiền của anh?” Phương Viên không rõ ý của Lư Khai Tế. 

Lư Khai Tế lắc đầu: “Thời gian đó cô ấy thật sự không khỏe, lúc tôi đưa tiền, mặt cô ấy tái nhợt, người cũng gầy đi, tôi muốn ở lại với cô ấy, cô ấy cái gì cũng không cho, còn nổi giận với tôi. Tôi thấy cô ấy mệt như vậy, cũng không dám chấp nhặt, lập tức rời đi. Ý của tôi là… Mặc kệ cô ấy mắc bệnh phụ nữ gì, tôi cảm thấy việc này không liên quan tới mệnh. Cũng không sợ anh chị chê cười, trước đó cô ấy đã có bệnh, có khoảng thời gian không cho tôi chạm vào cô ấy. Tôi cho dù là kẻ mù cũng cảm thấy kỳ lạ, vì thế thử hỏi cô ấy, cô ấy liền tức giận, vừa khóc vừa oán trách tôi, nói ngay cả bệnh chó dại cũng có thời kỳ ủ bệnh, huống chi là bệnh nhạy cảm này.”

Nghe tới đây, Mã Khải nhịn không được mà xen mồm hỏi: “Bản thân anh học thú y, tốt xấu gì cũng có một chữ ‘Y’, cô ấy nói chuyện hợp lý hay không, đáng tin hay không, anh không nhìn ra sao?”

“Chuyện này sao có thể nhẹ nhàng như cậu nói,” Lư Khai Tế bất mãn, “Chuyên ngành của tôi về động vật, là xem bệnh cho gia súc, có thể giống với người ta học bảy tám năm y khoa sao? Hơn nữa, cho dù học y khoa, muốn nhìn ra phải thăm khám đàng hoàng, khi đó tôi cũng không tiện nói gì thêm, nói nữa chắc chắn cô ấy sẽ không. Tôi cũng không muốn cô ấy vì tức giận mà lại có bệnh mới gì, vì thế cố gắng không hỏi tới. Cũng không thể trách tôi nghi ngờ, giấy khám bệnh cô ấy sống chết cũng không cho tôi xem, ngay cả đơn tiêm thuốc cũng không cho tôi thấy, ngoại trừ đòi tiền, cô ấy cái gì cũng không nói, chỉ quơ quơ hóa đơn tính tiền trước mắt tôi, khi đó tôi có lên mạng tra, thật đúng là trị bệnh phụ nữ, cho nên chuyện bị bệnh này cô ấy có lẽ không lừa tôi, nhưng cứ che che giấu giấu như thế, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ muốn không nói với người khác biết, lúc đó mới nhớ tới tôi. Trước khi cô ấy bị bệnh có khoảng thời gian tôi không gặp cô ấy, lúc đó tôi vừa tốt nghiệp, phải tăng ca ở công ty, một tháng cũng không gặp một lần, tôi có gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nhận, gửi tin nhắn thì nửa ngày sau mới trả lời.”

“Nếu nói như vậy, quả thật rất kỳ lạ, có điều nếu tôi là cậu, dấu hiệu rõ như vậy, tôi đã không nhịn nổi.” Đới Húc nói.

“Thật ra tôi không hỏi trực tiếp cô ấy, nhưng tôi có qua trường hỏi thăm.” Lư Khai Tế tiếp tục, “Trước đó Trương Ức Dao không muốn tôi qua trường tìm cô ấy, tôi nghĩ có lẽ cô ấy cảm thấy tôi không đẹp trai, lại không có tiền, cũng không có xe, đi tìm cô ấy khẳng định sẽ khiến người ta chê cười, làm cô ấy mất mặt, cho nên mỗi lần hẹn hò chúng tôi đều hẹn ở bên ngoài, nhưng khoảng thời gian đó cô ấy không chịu gặp tôi, sau khi hết bệnh vẫn tìm cớ không hẹn hò, tôi không nhịn được, lén chạy tới đài truyền hình của trường hỏi thăm. Những lúc cô ấy không có tiết thường chạy tới đó, thật sự không có thời gian để ý tới tôi. Kết quả tôi qua đó hỏi thăm mới biết bên kia không hề bận rộn, thỉnh thoảng mới có chương trình cần làm. Tôi nói tôi muốn tìm Trương Ức Dao, ở đó có rất nhiều người quen cô ấy, nhưng không ai biết cô ấy đi đâu, đặc biệt là nam sinh, bọn họ rất chú ý, tôi cũng sợ hỏi nhiều, sau này họ sẽ kể với Trương Ức Dao, cô ấy biết lại cãi nhau với tôi, vì thế không hỏi nữa. Chuyện này tới lúc chia tay vẫn không có câu trả lời, nhưng cũng chia tay rồi, hơn nữa là cô ấy đề nghị, tôi cũng không muốn làm quá lên, mắc công người ta lại cảm thấy tôi lì lợm.”

“Lừ lúc cô ấy bị bệnh, cậu tới trường không tìm được cô ấy tới lúc hai người chia tay cách nhau bao lâu?” Đới Húc tính toán thời gian, bắt đầu dò hỏi.

Lư Khai Tế suy nghĩ một chút, trả lời: “Bốn tháng, không, chưa đến bốn tháng.”

“Thấy cậu nhớ rõ như vậy, việc này ảnh hưởng rất lớn tới cậu sao?” Đới Húc đánh giá.

Lư Khai Tế cười khổ, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Phương Viên nghe Lư Khai Tế nói nhiều như vậy, có rất nhiều việc hắn muốn nói lại thôi, nhưng từ nội dung, cô có thể thấy hắn không thoải mái như ban đầu, nếu đã chia tay, có một số việc không cần phải truy cứu, nhưng hắn lại khiến cô cảm thấy hắn rất để ý, hơn nữa một hai đều phải che giấu.

Nếu thật sự lúc yêu đương có thể mở một mắt nhắm một mắt nhẫn nhịn như vậy, tại sao sau khi chia tay những việc đó hắn vẫn còn ghi nhớ, thậm chí khi bị hỏi chia tay đã bao lâu, hắn lập tức trả lời được, điều này đủ để chứng minh những cọ xát lúc trước giữa Trương Ức Dao và Lư Khai Tế, tất cả hắn đều ghi nhớ. Bề ngoài Lư Khai Tế thể hiện mình không để bụng, nhưng thể hiện bên ngoài lại hoàn toàn trái ngược. Có điều, thời điểm Đới Húc đưa ra tổng kết, hắn lại không khăng khăng phủ nhận, điều này khiến cô phải thay đổi ấn tượng về hắn một chút, cô cảm thấy Lư Khai Tế là người có lòng tự trọng rất lớn, vì đạt được mục đích mà có thể co được dãn được, thậm chí là nhẫn nhịn, hắn vì mặt mũi và lòng tự trọng mà có thể khống chế tình cảm, có điều vẫn chưa đến cực hạn, trong thế giới nội tâm, hắn vẫn còn thẳng thắn với chính bản thân mình.

“Cuộc sống bây giờ còn vất vả không? Tôi nghe nhân viên trong xưởng của cậu nói thành tích của cậu rất tốt.” Đới Húc không còn đặt câu hỏi vòng quanh Trương Ức Dao, mà nổi hứng nhắc tới tình hình của hắn gần đây, “Thật ra nếu cậu và Trương Ức Dao đã chia tay rồi, không có cô ấy cậu vẫn phải không ngừng kiếm tiền, có điều cậu không cần ép buộc bản thân như vậy, thả lỏng một chút, nhân tuổi còn trẻ sao không cố gắng hưởng thụ cuộc sống?”

Lư Khai Tế lắc đầu: “Nói không vất vả là giả, làm nghề của chúng tôi, không muốn vất vả sẽ không kiếm được tiền, muốn kiếm tiền bắt buộc phải chịu khổ. Tôi cảm thấy bây giờ khá tốt, tuy rằng tôi không làm đúng chuyên ngành của mình, nhưng công việc hiện tại vẫn có chút liên quan, còn được hoan nghênh. Mọi người đều tình nguyện tìm đến tôi, thuận tiện nhờ tôi kiểm tra sức khỏe gia súc. Tuy rằng bán thức ăn gia súc khẳng định không được coi trọng, nhưng ít nhất thu nhập khá ổn, với trình độ của tôi, như vậy đã đủ. Sau khi chia tay với Trương Ức Dao, bên cạnh đúng thật không còn ai ép buộc tôi phải kiếm nhiều tiền, nhưng bản thân tôi cảm thấy suy nghĩ của cô ấy không sai, mặc kệ là nam hay nữ, ai mà không muốn có cuộc sống sung túc? Là người đàn ông, năng lực nuôi gia đình bắt buộc phải có, cho dù tôi và Trương Ức Dao không có duyên, nhưng tương lai không phải tôi vẫn sẽ kết hôn hay sao? Cho nên nhân lúc chưa có bạn gái, tôi phải tích góp chút tài sản.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.