Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 29: Theo nhu cầu




Sau khi kết thúc việc tìm kiếm Lư Khai Tế, Chung Hàn dập máy, lại về ngồi cạnh Đới Húc. Trêи laptop của Trương Ức Dao đang mở hai khung hội thoại, có điều đối tượng không phải bạn học vừa rồi, hơn nữa trước đó Đới Húc mở đầu không tồi, hiện tại trêи cơ bản không cần anh nói gì, đối phương đã huyên thuyên nói chuyện, tin tức cứ thế mà tới. Hai người kia, một là nam, một là nữ, người nữ nói chuyện ít một chút, ngược lại người nam bên này nói rất nhiều.

“Tôi tưởng cậu tám chuyện xong rồi, sao còn nói tiếp?” Chung Hàn hỏi.

“Vừa rồi là muốn tìm cách liên lạc với Lư Khai Tế, hai người lúc này là tôi tìm được trong lịch sử trò chuyện, nữ là bạn học khá thân của Trương Ức Dao thời cao trung, nam là anh em tốt của Lưu Khai Tế, tôi từ bọn họ hỏi chút việc sau khi hai người chia tay. Cậu xem đi, bọn họ chỉ đưa ra ít cảm xúc cá nhân, không có giá trị gì đặc biệt.” Đới Húc đẩy laptop tới trước mặt Chung Hàn, bản thân tránh sang một bên.

“Vậy ngay từ đầu sao anh không trực tiếp hỏi anh em của Lưu Khai Tế cách liên lạc với hắn? Gã chắc chắn có.” Mã Khải nghe Đới Húc nói chuyện với Chung Hàn, có chút khó hiểu mà xen mồm vào.

Đới Húc không cho cậu đáp án, mà hỏi lại một câu: “Nếu em có người anh em tốt sau khi cho đi rất nhiều tình cảm lại bị bạn gái đá, sau cô ấy tới tìm em hỏi cách liên lạc với hắn, em sẽ vui vẻ cho cô ấy thông tin sao?”

“Chắc chắn không, có điều sao anh biết Lư Khai Tế cho đi rất nhiều tình cảm lại bị Trương Ức Dao vứt bỏ?” Mã Khải thừa nhận Đới Húc không tìm anh em tốt của Lư Khai Tế hỏi cách liên lạc với hắn là đúng, nhưng cậu vẫn không hiểu anh dựa vào cơ sở nào mà đưa ra kết luận vấn đề tình cảm giữa Trương Ức Dao và Lư Khai Tế như vậy.

Đới Húc nhìn cậu, lại nhìn Phương Viên và Lâm Phi Ca, thời điểm Lâm Phi Ca thấy anh nhìn mình, ánh mắt theo bản năng lấy đi, xem ra trước mắt vô vẫn chưa có manh mối, cho nên sợ bị hỏi tới. Thấy Phương Viên không lảng tránh, Đới Húc gật đầu với cô: “Phương Viên, em trả lời cậu ấy đi.”

Phương viên vốn do dự, có điều Đới Húc dùng ánh mắt cổ vũ nhìn mình, cô đành phải nói: “Tạm thời không suy xét tới chi tiết lúc Trương Ức Dao và Lư Khai Tế ở bên nhau, nhưng từ thông tin ba mẹ Trương Ức Dao cung cấp cũng đủ đi đến kết luận này. Tương Ức Dao ở lại một năm, năm hai ôn thi lại đại học, sợ cô ấy thi không tốt, sợ cô ấy quá mệt mỏi ảnh hưởng tới sức khỏe, Lư Khai Tế từ thành phố A đã gửi cho cô ấy không thích thuốc bổ và đề ôn tập. Lúc ấy Lư Khi Tế chỉ là sinh viên năm nhất, kinh tế không thể ổn định, chi tiêu hàng ngày hơn phân nửa có lẽ do ba mẹ chu cấp. Trong điều kiện như vậy, hắn vẫn gửi đồ cho Trương Ức Dao, điều này cũng đủ chứng minh trong mối quan hệ giữa hai người, hắn bỏ ra rất nhiều, mà Trương Ức Dao đối với sự trợ giúp của Lư Khai Tế không hề từ chối, nhưng lại ít nhắc tới hắn với người nhà, điều này cho thấy đối phương rất quan tâm để ý, nhưng cô ấy không muốn thừa nhận quan hệ với đối phương. Lư Khai Tế từ lúc thực tập tới tốt nghiệp có thời gian hai năm, vừa rồi công ty hắn đã nói hắn chỉ mới đến làm một năm gần đây, từng bước nỗ lực để trở thành nhân viên tốt nhất, có thể thấy công việc hiện tại của hắn tốt hơn nơi làm trước rất nhiều. Kết hợp với việc lên năm ba Trương Ức Dao chi tiêu ngày càng rộng rãi, nguyên nhân cuối cùng hai người chia tay, cho dù không thể loại trừ khả năng hắn tự ti vì chênh lệch quá lớn với nhà gái, có điều vẫn còn khả năng nhà gái ngại điều kiện nhà trai túng quẫn.”

“Nói như vậy cũng không phải không có lý, vừa rồi tớ quên kết hợp với những chi tiết vụn vặt trước đó, cho nên nhất thời không nghĩ tới.” Mã Khải nghe Phương Viên phân tích, rất tâm phục khẩu phục, nhưng cũng không quên biện giải cho mình vài câu.

“Được rồi, để tôi tổng kết cho mọi người vấn đề của hai người kia, miễn cho thay phiên xem lịch sử trò chuyện mà mất thời gian. Thái độ của hai bên giống như những cặp đôi bình thường sau khi chia tay, chồng nói chồng đúng, vợ nói vợ đúng. Anh em tốt của Lư Khai Tế nói, Lư Khai Tế thật lòng thích Trương Ức Dao, chỉ tiếc Trương Ức Dao từ đầu tới cuối không hề chân thành, chẳng qua là cần sự quan tâm, giúp đỡ của hắn mà thôi, cho nên sau khi hắn vì cô ấy trả giá rất nhiều sức lực và tiền tài, cô ấy vẫn cảm thấy nghề nghiệp của Lư Khai Tế không quá lý tưởng, tương lai có khả năng sẽ gặp khó khăn, cho nên nói lời chia tay. Anh em tốt của Lư Khai Tế cảm thấy Trương Ức Dao thật nhẫn tâm, nhân phẩm có vấn đề. Mà bạn thân thời cao trung của Trương Ức Dao lại có khuynh hướng bảo về nhà gái, có điều cô ấy cũng thừa nhận Lư Khai Tế là người tốt, đàn ông tốt, nhưng đàn ông tốt không có nghĩa là người đàn ông thành công, cho dù có lòng thật, nhưng không có năng lực cho người con gái của mình cuộc sống đầy đủ thì cũng uổng phí, không thể vì hắn yêu Trương Ức Dao, Trương Ức Dao nhất định phải cùng hắn trải qua những ngày ăn cỏ ăn trấu. Có một việc hai người nhắc tới giống nhau chính là trước khi chia tay, Trương Ức Dao và Lư Khai Tế đã nói chuyện rõ ràng, còn về bọn họ nói với nhau những gì, người ngoài không ai biết, chỉ biết từ đó về sau hai người không còn gặp lại, Lư Khai Tế cố ý đổi số, ngay cả bạn học cũ cũng không liên lạc, có lẽ vì bị mỹ nữ của lớp vứt bỏ nên không còn mặt mũi gặp người quen. A đúng rồi, cô gái kia còn nói một quan điểm khiến tôi cảm thấy rất thú vị, cô ấy nói Lư Khai Tế và Trương Ức Dao từ đầu tới cuối đều theo nhu cầu.”

“Theo nhu cầu là như thế nào?” Mã Khải hỏi, “Trương Ức Dao ở bên Lư Khai Tế, được người ta chăm sóc yêu thương, cô ấy vì điều đó, em có thể hiểu, nhưng Lư Khai Tế ở bên Trương Ức Dao thì có ý đồ gì? Không phải tình yêu sao?”

“Còn có thể có ý đồ gì, đơn giản là thấy cô ấy xinh đẹp, nói phụ nữ muốn tìm đàn ông điều kiện tốt, đàn ông mấy người phụ nữ ham hư vinh, nói trắng ra, đàn ông mấy người cả ngày đều nhớ thương mỹ nhân, đây không phải cũng là hư vinh sao!” Tuy rằng lời Lâm Phi Ca nói có tính công kϊƈɦ khá lớn, nhưng cô ấy không phải thật sự muốn mắng chửi.

Mã Khải nghe xong lén bĩu môi, có chút không phục, lại không định lê tiếng phản bác quan điểm của cô ấy.

Đới Húc gật đầu: “Lâm Phi Ca nói rất đúng, ý của bạn Trương Ức Dao chính là như vậy, cô ấy nói Trương Ức Dao và Lư Khai Tế, mặc kệ là bề ngoài hay tính cách, cho dù tính thêm lối sống, một chút cũng không liên quan, nếu không phải Lư Khai Tế theo đuổi quá nhiệt tình, cho đi quá nhiều, Trương Ức Dao cũng không động lòng đồng ý ở bên nhau, kết quả tới cuối cùng, sự thật chứng minh hai người đó hoàn toàn không hợp, không có cách nào cùng nhau đi tiếp, điều này đủ để thấy trước đó Lư Khai Tế theo đuổi Trương Ức Dao không phải vì cá tính của cô ấy, xét đến cùng là muốn theo đuổi một cô gái xinh đẹp, để mấy tên đàn ông khác hâm mộ mà thôi, cho nên hai người họ ở bên nhau vì theo yêu cầu, không ai thua thiệt ai cả.”

Ba thực tập sinh nghe Đới Húc thuật lại đều á khẩu không đáp được, hai mặt nhìn nhau, quan điểm này không thể nói rốt cuộc có bao nhiêu chính xác, cũng không thể chắc chắn là sai, Phương Viên nhịn không được mà nghĩ, nếu tính cách và mọi thứ của Trương Ức Dao đều giữ nguyên, chỉ có bề ngoài thay đổi, không phải mỹ nữ vừa gặp liền yêu, chỉ là người bình thường, Lư Khai Tế dù biết cách sống của họ hoàn toàn khác nhau liệu có còn quyết liệt theo đuổi hay không?

Câu trả lời có lẽ là không!

Tuy rằng không phải thị giác của tất cả đều của động vật, nhưng mỗi người ít nhiều đều sẽ bị vẻ đẹp mê hoặc, mất đi sức chống cự, thậm chí là lý trí.

Có điều, hai người bạn này tổng kết quan hệ giữa họ bằng ba chữ ‘Theo nhu cầu’, cho rằng họ không thiếu nợ lẫn nhau, vậy bản thân Lư Khai Tế thấy thế nào? Hắn cũng sẽ cảm thấy bản thân cho đi nhiều như vậy đổi lấy Trương Ức Dao làm bạn gái của mình hai năm là cuộc giao dịch có lời sao? Hắn sẽ bình tĩnh chấp nhận kết cục bị bỏ rơi sao? Phương Viên đối với việc này không khỏi hoài nghi.

Nếu Lư Khai Tế ở bên Trương Ức Dao vì có bạn gái xinh đẹp để nở mày nở mặt, một người như vậy, lòng tự trọng nhất định rất mẫn cảm. Đã từng có bạn gái xinh đẹp, nhưng vì không khống chế được, bản thân bị đá, việc này chỉ sợ không có bạn gái xinh đẹp càng khiến người ta tổn thương lòng tự tôn hơn!

Chung Hàn rất nhanh đã xem xong lịch sử trò chuyện, đẩy laptop sang một bên, hỏi Đới Húc, “Còn gì khác không?”

“Có.” Đới Húc gật đầu, “Tôi từ laptop của Trương Ức Dao phát hiện cô ấy còn một tài khoản khác, nhưng lịch sử trò chuyện đã xóa hết, cô ấy cẩn thận như vậy, chứng minh tài khoản này đang để đào sâu, lát nữa tôi sẽ tìm người trong nghề giúp chúng ta việc này, một tài khoản bí ẩn như thế, mật mã chắc chắn không theo quy luật bình thường, huống hồ phải nghĩ cách khôi phục dữ liệu đã mất, tôi chỉ sợ bản thân làm không được, cho nên không cần lãng phí vào nó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.