Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 23: Vật dụng cá nhân




Mọi người đều nhìn ra, ba Trương Ức Dao không yên tâm, sợ không có mặt mình, bọn họ sẽ hỏi những vấn đề nặng nề kϊƈɦ thích tới mẹ Trương Ức Dao, cho nên đối với thái độ căng thẳng của ông ấy, mọi người có thể thấu hiểu, theo sau ông ấy vào phòng bệnh.

Lúc này, đối mặt với người nằm trêи giường bệnh sắc mặt tái nhợt, hơn nữa bình thường mẹ của Trương Ức Dao cũng rất yếu, cho nên mỗi lần nói chuyện, hỏi vấn đề gì đều phải cẩn thận, Phương Viên và Mã Khải cũng chỉ đứng bên cạnh, không ai dám tùy tiện lên tiếng. Đới Húc vào phòng bệnh cũng không trực tiếp dò hỏi đối phương về Trương Ức Dao, trước hỏi thăm sức khỏe mẹ của cô ấy, mẹ Trương Ức Dao đối với loại khách sáo này không hề có hứng thú, chỉ lẳng lặng ngồi ở giường bệnh, bộ dáng giống người mẹ bảo vệ con nhỏ, thần kinh căng chặt, ánh mắt lập lòe hoàn toàn trái ngược với thể trạng.

“Con gái và tôi rất thân, mẹ con chúng tôi như hai người bạn vậy, chồng tôi ngày thường đi làm xa, thời gian hỏi thăm con cái không nhiều, hơn nữa ông ấy là đàn ông, có chuyện gì cô cậu cứ hỏi tôi, tôi khẳng định trả lời rõ ràng, cho dù thế nào, cô cậu nhất định phải bắt tên cầm thú hại con bé cho tôi! Tôi phải giết hắn! Giết hắn cũng không đủ trả lại mạng đứa con gái tốt như vậy! Đồ táng tận lương tâm!”.

“Bà đừng kϊƈɦ động, người ta là cảnh sát, chắc chắn sẽ giúp chúng ta bắt được hung thủ. Bà đừng kϊƈɦ động như vậy, từ từ nói, trước bình tĩnh lại!” Ba của Trương Ức Dao ở bên cạnh vừa đau lòng vừa căng thẳng liên tục khuyên.

Mẹ của Trương Ức Dao lại không nhìn ông ấy, giãy giụa thân mình duỗi tay về phía Đới Húc, muốn bắt lấy tay anh. Đới Húc vội tới gần, đưa tay qua, mẹ Trương Ức Dao liền bắt lấy, nắm thật chặt, giống như sợ anh chạy mất. Không màng chồng mình ngăn cản, bà tiếp tục: “Con bé là đứa con ngoan, thật đó. Tôi không biết kiếp trước mình đã làm được chuyện tốt gì, kiếp này lại có đứa con vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện như thế. Con bé chưa bao giờ gây thêm phiền phức cho tôi và ba nó, con cái nhà người ta được ăn mặc đẹp, con gái nhà chúng tôi xinh đẹp như thế lại không chịu sắm sửa. Tôi thương nó, có đôi khi muốn cắn răng cho nó thêm tiền mua quần áo, nó lại không cần, còn nói với chúng tôi, sau này nó tự kiếm tiền cũng không mua sắm cho mình, phải mua đồ cho ba mẹ nó. Sau nó vào đại học, thật sự có thể tự kiếm tiền, mỗi lần về nhà đều mua cho tôi nước hoa trang sức, tôi nói mẹ không cần, mẹ không dùng được, con cứ mua cho mình đi, đừng phí tiền, nhưng nó không nghe tôi, dù thế nào cũng muốn tôi có mọi thứ những người mẹ khác có. Tôi nói mà, chỗ nào tìm được đứa con tốt như vậy, nó còn mua cho ba mình đồ bổ, mỗi lần trở về đều cho chúng tôi không ít tiền, người làm ba mẹ như chúng tôi không có năng lực tạo điều kiện tốt nhất cho con cái, ngược lại là con bé chăm sóc chúng tôi, chúng tôi thẹn với nó!”

Vừa nói, mẹ Trương Ức Dao vừa nức nở, ba Trương Ức Dao mắt thấy không thể ngăn cản vợ mình, chỉ biết ngồi ở mép giường gục đầu xuống, thở ngắn than dài.

Phương Viên nhìn Đới Húc, cảm thấy hành động hiện tại hiện tại của mẹ Trương Ức Dao và ước nguyện ban đầu của bà ấy dường như không thống nhất, ban đầu là nói muốn cung cấp manh mối cho họ, lúc này lại nắm chặt tay Đới Húc, không ngừng kể con gái lúc sinh thời hiểu chuyện ngoan ngoãn thế nào, nếu cứ tiếp tục, bọn họ sẽ không thu hoạch được gì, ngược lại còn khiến mẹ Trương Ức Dao càng bi thương, ảnh hưởng tới sức khỏe bà ấy. Chỉ là nếu nhắc nhở, cô nên nhắc nhở thế nào đây?

Đới Húc lắc đầu, tỏ vẻ không cần nhắc nhở, tay anh vẫn luôn bị mẹ Trương Ức Dao nắm chặt, từ làn da đã trắng bệch kia có thể nhìn thấy bà ấy dùng sức thế nào, nhưng Đới Húc không định rút tay về, thái độ cũng không hút khác thường, mặc bà ấy nắm như vậy.

“Lòng hiếu thuận của Trương Ức Dao quả thật khó có được.” Nghe mẹ Trương Ức Dao nói nửa ngày, Đới Húc mới lên tiếng, “Từ học kỳ một cô ấy đã vừa học vừa làm sao?”

“Con bé cái gì cũng làm, làm gia sư, ban đầu còn ở trêи đường phát tờ rơi, sau có một công ty thấy con bé xinh đẹp, tuyển nó vào làm người mẫu nghiệp dư vào cuối tuần, tuy tiền nhiều hơn phát tờ rơi nhưng vẫn phải dãi nắng dầm mưa, con gái tôi vì giảm bớt gánh nặng cho tôi và ba nó mà chịu không ít khổ sở.” Mẹ Trương Ức Dao hai mắt đẫm lệ, “Khi đó tôi và ba nó còn nói, con bé chắc chắn có tiền đồ, vừa xinh đẹp vừa có học thức, vừa học vừa làm mà có thể kiếm nhiều tiền như vậy, không giống vợ chồng chúng tôi, cả đời không làm được gì, ông trời đúng là không công bằng, đã cho chúng tôi một đứa con gái tốt như vậy, sao bây giờ lại cướp nó đi chứ?”

“Trương Ức Dao vừa học vừa làm đại khái bắt đầu từ khi nào? Sẽ không ngay năm nhất chút?” Đới Húc theo đề tài của mẹ Trương Ức Dao mà tiếp tục dò hỏi.

“Không, năm một chi phí của nó vẫn do chúng tôi chu cấp, năm hai thì ít hơn một chút, lên năm ba trêи cơ bản nó không còn đòi tiền gia đình, nó nói năm nhất ở thành phố A trời xa đất lạ, hơn nữa vừa vào đại học, cũng không biết ra ngoài kiếm tiền thế nào, sau lên năm hai năm ba dần dần làm quen, biết cách lợi dụng thời gian rảnh ra ngoài kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống.”

“Một cô gái vừa học vừa làm, tiền lương kỳ thật tương đối có hạn đúng không? Liệu bạn trai cô ấy có giúp đỡ trêи phương diện nào không?” Đới Húc hỏi.

“Ý cậu là cái người họ Lư kia?” Mẹ Trương Ức Dao lắc đầu, “Con gái tôi và nó hình như đã chia tay rồi, vì sao chia tay thì tôi không biết, con bé cũng không nói, nó chỉ nhắc tới một câu, nói thằng nhóc kia tốt nghiệp sớm hơn nó, từ lúc thực tập đã không có công việc đàng hoàng, tiền đồ không tốt cho lắm, cho nên nó cảm thấy nản. Tôi hiểu suy nghĩ của con bé, sinh ra trong gia đình như vậy, nó cũng sợ nghèo, tương lai nếu gả cho một người đàn ông không biết kiếm tiền, cuộc sống sẽ rất vất vả, nghe nói điều kiện nhà chàng trai kia không tốt cho lắm, sao có thể dư tiền trợ cấp cho con gái tôi, tiền của con gái tôi là tự nó cực khổ kiếm được.”

“Bác đã gặp bạn trai kia của Trương Ức Dao chưa?” Đới Húc hỏi.

Mẹ Trương Ức Dao vẫn lắc đầu: “Chưa gặp, tôi chỉ mới nhìn ảnh chụp một lần.”

“Đối phương trông thế nào, bác thử nhớ lại xem, còn nhớ chi tiết nào không?”

“Cậu có ý gì? Ý cậu là thằng nhóc đó hại con gái của tôi?” Mẹ Trương Ức Dao bỗng nhiên mở to hai mắt, vừa căng thẳng vừa kϊƈɦ động nhìn Đới Húc chằm chằm, tay vừa buông lỏng lần nữa nắm chặt, “Có phải thằng nhãi đó ghi hận con gái tôi, chê con gái tôi không cần hắn, cho nên mới giết con bé không? Vậy cô cậu mau đi bắt hắn đi!”

“Bác đừng kϊƈɦ động, tôi hỏi như vậy là muốn xem có thể tìm được cậu ta hay không, người trẻ thường dễ nói chuyện, nói không chừng cậu ta biết tình hình Trương Ức Dao ở trường nhiều hơn hai bác. Hiện tại chúng tôi vẫn chưa xác định ai có hiềm nghi, hi vọng hai bác đừng mù quáng suy đoán. Bác nghĩ thử đi, cái người họ Lư kia chia tay với Trương Ức Dao không phải chuyện gần đây, đúng không? Nếu hắn thật sự có ý xấu cũng đã không chờ lâu như vậy.” Đới Húc cố gắng giải thích, tuy rằng bạn trai họ Lư kia rốt cuộc thế nào họ còn chưa rõ, hơn nữa nhân vật làm bạn trai cũ, bản thân là đối tượng đáng để điều tra, nhưng để tránh gia đình người bị hại dựa vào suy đoán chủ quan của mình mà đi chạy đi trả thù cái gọi là ‘kẻ xấu’, anh chỉ có thể nói chàng trai kia không giống đối tượng đáng nghi, giảm bớt cảm xúc căng thẳng của ba mẹ Trương Ức Dao.

Nghe anh nói vậy, mẹ Trương Ức Dao cũng cảm thấy có lý, chỉ là vẫn có chút bối rối: “Nhưng, cô cậu tìm hắn ở đâu? Hắn vào đại học sớm hơn con gái tôi, hiện tại chắc chắn đã tốt nghiệp, cũng không biết hắn chạy đi đâu, làm nghề gì, sao có thể tìm được người? Có cần tôi giúp gì không? Tuy rằng tôi không thể miêu tả chàng trai kia trông như thế nào, nhưng nếu được gặp, tôi nhất định sẽ nhận ra, còn nữa, tôi có thể về nhà tìm xem tấm ảnh đó còn không, nếu có cô cậu có thể cầm ảnh chụp kia đi hỏi thăm tìm người!”

“Không sao, việc này chúng tôi sẽ xử lý, hai bác yên tâm…” Đới Húc nói được một nửa, chuông di động của anh vang lên, ban đầu mẹ của Trương Ức Dao còn chưa có phản ứng, anh đành thử rút tay về, lúc này bà ấy mới phát hiện, vội buông tay. Phương Viên nhìn tay Đới Húc bị nắm lâu như vậy đã có chút cứng đờ, động tác lấy di động không quá nhanh nhẹn, sờ soạng mấy cái mới lấy ra, cầm di động nhìn, giật giật ngón cái, không biết vì tay đã cứng hay tê rần, không thể thành công bắt máy, anh đành phải đưa di động cho Phương Viên, nói, “Là Chung Hàn, em thay tôi bắt máy đi.”

Phương Viên gật đầu, nhận lấy di động, vội vàng chạy ra hành lang bên ngoài nghe máy.

Đầu bên kia, Chung Hàn nghe người bắt máy Đới Húc là Phương Viên cũng không hề kinh ngạc.

“Hiện tại mọi người đều ở bệnh viện sao? Xử lý xong thi về một chuyến, tìm được ít vật dụng cá nhân của nạn nhân,vừa lúc không phải có người nhà sao, kêu họ tới đây nhận diện quần áo giày dép một chút.” Chung Hàn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.