Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 19: Nhẫn nhịn




Chủ nhà vì dịp này nên mới vô tình nhắc tới, còn những chuyện khác hoàn toàn không biết, rốt cuộc bà ấy chỉ là người cho mấy nữ sinh thuê trọ, bản thân lại không sống ở đây, hơn nữa tuổi tác chênh lệnh, đương nhiên có rất nhiều chuyện không thể hỏi thăm đến.

Đới Húc cũng không định điều tra từ chủ nhà quá nhiều, sau khi xác nhận điều mình mong muốn liền lái xe chở ba thực tập sinh về trường của Trương Ức Dao, có điều họ không tới học viện ngoại ngữ, bởi vì đối tượng bọn họ điều tra lần này là Tào Nguyệt Đình.

“Lão Đới, vừa rồi có điều tra được gì giá trị chỗ phòng thuê bên kia không?” Lâm Phi Ca hỏi.

“Hai em nghĩ thế nào?” Đới Húc không trực tiếp trả lời vấn đề của Lâm Phi Ca, ngược lại hỏi cái nhìn của Phương Viên và Mã Khải.

Mã Khải lắc đầu: “Em cảm thấy không có gì giá trị, người thuê phòng nhiều như vậy, nếu hung thủ thật sự ra tay với Trương Ức Dao ở đó thì thật quá không có đầu óc, không phải rất dễ để người khác chứng kiến sao!”

“Nếu từ góc độ xuất phát từ hiện trường đầu tiên, em cũng cảm thấy phòng trọ kia không có giá trị gì, vách tường vừa rồi anh gõ gõ rỗng ruột, căn bản không thể cách âm. Phòng tắm nhỏ trêи lầu không quá lớn, diện tích tương đối chật hẹp, hơn nữa vị trí lại ở chỗ cầu thang, khả năng bại lộ quá lớn. Từ phòng của Trương Ức Dao muốn vòng qua phòng bên kia phải đi qua chỗ cầu thang, nếu muốn rửa sạch thi thể, ướp lạnh, sau đó đưa đi, ở nơi đó căn bản không đủ điều kiện để làm tất cả.” So với cách tư duy đơn giản trực tiếp của Mã Khải, cách nhìn của Phương Viên toàn diện hơn, “Có điều em thấy đồ trong phòng Trương Ức Dao tuy đơn giản nhưng xác thật rất xa xỉ, kết hợp với chi tiết cô gái kia nói thường thấy Trương Ức Dao được nhiều xe đưa đón, nếu khai quật các mối quan hệ của Trương Ức Dao từ những quần áo, giày dép và nước hoa trang sức đó, nói không chừng có thể tra ra ít manh mối, ví dụ như biên lai mua sắm hoặc biên nhân ngân hàng.”

Đới Húc từ kính chiếu hậu nhìn Phương Viên, trong mắt lộ ra vừa lòng và vui mừng. Phương Viên cũng chú ý tới điểm này, không khỏi xấu hổ. Trong khoảng thời gian này, Lâm Phi Ca và Mã Khải thường xuyên không đi cùng họ, dưới ảnh hưởng vô thức của Đới Húc, Phương Viên dần không còn băn khoăn khi biểu đạt cái nhìn của mình với anh, dường như nghĩ gì nói đó, giống vừa rồi nghe anh hỏi, cô liền theo bản năng trả lời, hoàn toàn quên mất Mã Khải và Lâm Phi Ca ở cạnh, nếu đổi lại lúc trước, sợ Mã Khải và Lâm Phi Ca cảm thấy mình quá nổi bật, cô có lẽ sẽ lựa chọn im lặng.

“Tớ đúng là kẻ ngốc mà!” Lâm Phi Ca bỗng nhiên thở dài, “Sao này tớ sẽ không tùy tiện hỏi nữa, hỏi xong đều cảm thấy mọi người thông minh, chỉ có mình tớ ngốc!”

“Nghĩ sao nói vậy mà thôi, cũng không phải chuyện xấu gì.” Đới Húc cười ha hả nói câu an ủi.

Lâm Phi Ca nghe vậy liền tươi cười rạng rỡ: “Lão Đới, có anh khen em, em rất thỏa mãn.”

Qua trường học, Đới Húc nhanh chóng tìm hiểu đại khái tình hình về Tào Nguyệt Đình. Tào Nguyệt Đình và Trương Ức Dao cùng trường nhưng khác học viện, cũng khác năm học, năm nay Tào Nguyệt Đình năm ba, lúc trước có thể thi đậu vào đây vì thời trung học cô ấy nổi bật về thể ɖu͙ƈ, cho nên khi thi được cộng thêm điểm. Vào tới đại học, kết quả học tập của cô ấy luôn nửa vời, tuy không đến mức tụt lại phía sau nhưng cũng không quá xuất sắc, vốn ngành thể ɖu͙ƈ thể thao biết cô ấy có lợi thế về mặt này, muốn mời cô ấy tham gia cơ sở huấn luyện, đại diện sinh viên đi thi đấu, nhưng Tào Nguyệt Đình lại từ chối, cô ấy nói vì để cộng thêm điểm vào đại học mà trước đó không thể không tập, khiến cô ấy một chút cũng không giống phụ nữ. Nữ sinh ai cũng thích mình đẹp, cô ấy cũng không ngoại lệ, không muốn tiếp tục tham gia huấn luyện năng khiếu. Dù sao chuyên ngành của cô ấy không phải thể ɖu͙ƈ thể thao, có đồng ý phát huy ưu thế của mình hay không do bản thân tự do lựa chọn, nhà trường cũng không thể miễn cưỡng, đành từ bỏ làm công tác tư tưởng với cô ấy.

Giảng viên trêи lớp dường như không có ấn tượng đặc biệt với Tào Nguyệt Đình, nếu không phải nhắc người vào trường nhờ vào cộng điểm môn thể ɖu͙ƈ thì chắc sẽ không nhớ ra, hơn nữa giảng viên cũng rất khó đưa ra đánh giá cụ thể, chỉ nói cô ấy là học sinh đúng mực, không trêu chọc chuyện gì, từ lúc ở ký túc xá tới dọn ra ngoài cũng không làm chuyện gì lén lút.

Vốn dĩ từ giảng viên học viện tìm hiểu Tào Nguyệt Đình, bọn người Đới Húc đều không ôm hi vọng quá lớn, cho rằng chị ta sẽ không biết chuyện Tào Nguyệt Đình và bạn trai chia tay, nhưng ngoài dự kiến của họ chính là, giảng viên phụ đạo cư nhiên biết, nguyên nhân là vì trong thời gian chia tay, Tào Nguyệt Đình đã dọn về ký túc xá ở tạm nửa tháng, bởi vì không ở cố định nên phải xin giúp đỡ. Còn về nguyên nhân, phụ đạo viên nhớ lại, nói lúc ấy lý do của Tào Nguyệt Đìnhh là ‘Cùng tiểu tam sống chung một nhà, sợ bản thân không khống chế được mà bóp chết người kia’. Sau đó dọn về, cô ấy dường như đã điều chỉnh được tâm trạng, cảm thấy không còn ván dề, hơn nữa xác thật cũng không tiện để cô ấy ở ký túc xá.

Chuyện này ngoại trừ bên ngoài, phụ đạo viên cho biết Tào Nguyệt Đình không nói gì thêm, cũng chỉ trong vài câu chị ta nghe được manh mối, cái khác thì chưa từng nhắc đến. Tào Nguyệt Đình ở trường không có bạn thân, bởi vì cô ấy luôn ở bên ngoài, cho nên có tiết thì tới, tan học thì đi, lui thui một mình, rất ít cùng người khác xem náo nhiệt.

Đới Húc lại cùng ba thực tập sinh tới phòng ngủ của ký túc xá Tào Nguyệt Đình từng ở nửa tháng kia, cùng nữ sinh nơi đó trò chuyện, những cô gái xấp xỉ tuổi nhau càng dễ hỏi thăm, hơn nữa Lâm Phi Ca thích nói nhiều, thích tám chuyện, cho nên ‘dễ như trở bàn tay’ mà dò hỏi, căn bản không tốn quá nhiều sức lực đã có thông tin.

“Tào Nguyệt Đình này cũng thật biết nhẫn nhịn!” Lên xe, Lâm Phi Ca liền nhịn không được mà cảm thán, “Bạn trai cô ta, à không đúng, phải nói là bạn trai cũ của cô ta, không phải gian díu với Trương Ức Dao sao? Sau khi chia tay với Tào Nguyệt Đình, hắn lập tức mạnh dạn theo đuổi Trương Ức Dao, Trương Ức Dao căn bản không thích hắn, mà Tào Nguyệt Đình bên này cũng chưa từ bỏ ý định, thấy Trương Ức Dao không thèm bạn trai của mình liền muốn cùng hắn quay lại, kết quả chàng trai kia không biết đã nếm được mật ngọt gì, hay tầm mắt đã cao lên, vẫn một lòng một dạ theo đuổi Trương Ức Dao, cuối cùng biết ba người thành bộ dáng hắn chạy theo Trương Ức Dao, Tào Nguyệt Đình chạy theo hắn.”

“Không phải nói Tào Nguyệt Đình ở trường không có bạn thân sao? Đừng nói với ta nữ sinh các cậu ngay cả việc riêng cũng đem kể cho người không liên quan như thế!” Mã Khải có chút kinh ngạc, không ngờ Lâm Phi Ca và Phương Viên mới vào phòng ngủ kia một lúc đã tra được nhiều tin tức như vậy.

“Đương nhiên không phải.” Lâm Phi Ca trừng mắt một cái, “Là Tào Nguyệt Đình ở ký túc xá, mỗi ngày đều gọi cho bạn trai cũ, liên tục cầu xin người ta hồi tâm chuyển ý, sau người ta không thèm nhận máy của cô ấy. Người bên cạnh cũng không phải kẻ ngốc, nghe nhiều như vậy tự nhiên sẽ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đến cuối cùng hình như đối phương vẫn không chịu quay lại, mà Tào Nguyệt Đình cũng không biết đã hết hi vọng chưa, cứ thế mà yên lặng dọn về phòng trọ. Chuyện sau này, nữ sinh ở ký túc xá đều không biết, họ chỉ lén lút nghị luận không biết trong đầu Tào Nguyệt Đình nghĩ cái gì, một kẻ ngoại tình, còn cầu xin trở về, hắn ta tế mà không quay lại, hơn nữa cô ấy dường như không hề ghét tên đàn ông kia, chỉ hận mỗi mình Trương Ức Dao.”

“Lão Đới, điều tra Tào Nguyệt Đình sao? Cô gái này quá nhẫn nhịn, nói không chừng trong lòng vô cùng hận Trương Ức Dao!” Mã Khải ghé vào mặt sau lưng ghế của Đới Húc, hỏi anh.

“Không vội, nếu hiện tại người chết trêи cơ bản xác định là Trương Ức Dao, vậy liên lạc với người nhà đi, xem trong nhà có phải cũng mất liên lạc với cô ấy không, sau đó tiếp tục điều tra những người xung quanh Trương Ức Dao.” Đới Húc vừa lái xe ra ngoài vừa nói.

Về Cục Công An, chuyện đầu tiên chính là căn cứ vào thông tin trêи hộ khẩu tìm cách liên lạc với người nhà của Trương Ức Dao, Trương Ức Dao ở bên ngoài học đại học, cho nên hộ khẩu cũng đổ, có trường học hỗ trợ, rất nhanh Đới Húc đã tìm thấy thông tin về ba mẹ cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.