Truy Kích Hung Án

Quyển 1 - Chương 65: Nghi điểm




Giờ này buổi sáng, tình trạng lưu thông trêи đường không tệ, radio cũng phát thể loại hài hoặc những bản tình ca, chỉ tiếc, không khí trong xe cùng âm nhạc nhẹ nhàng lại không phù hợp. Chủ nhiệm khoa khi thì nhìn ra ngoài, khi thì nghiêng đầu nhìn Đới Húc, dường như muốn nói với anh gì đó, hoặc là hỏi thăm, nhưng Đới Húc trước sau vẫn chuyên chú lái xe, không hề nhìn hắn. Cứ như vậy, người đàn ông luôn muốn mở miệng lại không tìm được cơ hội để nói.

Xe chạy vào Cục Công An, chủ nhiệm khoa càng thêm căng thẳng, hắn co rúm người, giống như không muốn người ngoài trông thấy mình, vẻ mặt khó xử.

Đới Húc dừng xe lại, lúc này mới chú ý tới trạng thái của chủ nhiệm khoa, không khỏi lắc đầu, bật cười: “Thầy không cần căng thẳng như vậy, thầy xem, mỗi ngày ở đây đều có rất nhiều người ra ra vào vào làm việc, họ đều không phạm pháp, hoặc là tới hỗ trợ chúng tôi phá án, hoặc là xử lý việc riêng, thầy cứ tự nhiên đi, đừng băn khoăn gì cả, chẳng ai thấy thầy xuất hiện ở đây mà nói lung tung đâu.”

“Vậy thì tốt.” Chủ nhiệm khoa cười khổ, thở dài, “Anh biết đấy, nghề nghiệp của anh chị tương đối đặc biệt, nghề của tôi cũng vậy, là người thầy dạy học phải làm tấm gương tốt, cho nên mỗi hành động, danh dự đều rất quan trọng, lỡ đâu truyền ra tin đồn nhảm nhí nào đó…”

“Vậy đi đường phía bên này đi, đó là chỗ làm hộ chiếu, nếu có người quen nhìn thấy, thầy cứ nói là tới làm việc, có bạn ở đây nên vào chào hỏi mấy câu.” Mã Khải rất không thích diễn xuất sợ đầu sợ đuôi này của chủ nhiệm khoa, “Ngoại trừ người quen, người ngoài làm sao biết thầy có phải giáo viên hay không chứ?”

Mã Khải nói chuyện không chút khách khí, chủ nhiệm khoa nghe vậy, sắc mặt liền có chút không thoải mái, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy như thế cũng có đạo lý, vì thế nhanh chóng bình thường trở lại. Lúc này, hắn mới theo bọn người Đới Húc xuống xe, theo Đới Húc đi lấy mẫu DNA và vân tay trước, sau đó mới tới đội hình sự.

Chủ nhiệm khoa đối với chuyện lấy mẫu DNA và vân tay của mình trước sau vẫn không thoải mái, mặc dù không dám phản đối nhưng đã kết thúc tới văn phòng hình sự, vẻ mặt hắn vẫn có chút mâu thuẫn.

“Nói chuyện ở đây là thuận tiện nhất.” Về tới văn phòng, Đới Húc kêu Mã Khải kéo giúp cái ghế cho chủ nhiệm tới, lần lượt ngồi xuống. Đới Húc chỉ vào máy tính, nói, “Chúng tôi từ video giám sát chung cư Bào Hồng Quang ở thu được hình ảnh này. Thầy là người cuối cùng xuất hiện cùng hắn, hơn nữa trong nhà Bào Hồng Quang, chúng tôi phát hiện mấy chai rượu, từ bên trêи thu được DNA và dấu vân tay của kẻ khác, vì thế mới cần thầy tới xác nhận. Dù sao trước đó chúng ta cũng từng gặp mặt, chuyện này thầy không nhắc với chúng tôi, cho nên để tránh hiểu lầm, vẫn là cần kiểm tra cẩn thận một chút.”

Nghe anh nói, sắc mặt chủ nhiệm lúc trắng lúc đỏ, biểu cảm còn thảm hơn khóc.

Hắn liên tục ɭϊếʍ môi, qua một lúc lâu mới nói: “Chuyện này… Chuyện này trách tôi, lúc đó tôi có băn khoăn, hơn nữa không ngờ chuyện này lại liên lụy nhiều như vậy, cũng không nghĩ tới chuyện xảy ra trong nhà của hắn, cho nên… Xin lỗi, tôi thiệt tình xin lỗi, tôi không nên giấu diếm anh chị, hiện tại tôi sẽ phối hợp, cố gắng sửa chữa khuyết điểm của mình. Hôm đó tôi quả thật có gặp hắn, nhưng hắn xảy ra chuyện thật sự không liên quan tới tôi.”

“Sao thầy lại có băn khoăn lớn như vậy? Trước đó thân thiết với Bào Hồng Quang cũng không dám nhận, kết quả điều tra, quan hệ giữa hai người tốt tới mức cùng nhau uống rượu sao?” Đới Húc giống như nói đùa, dùng cách nói hài hước trêu chọc chủ nhiệm khoa, nhưng trong đó lại ẩn ẩn nghi ngờ và trách cứ.

Chủ nhiệm khoa hắng giọng, sờ mũi, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình. Do dự một hồi, hắn cuối cùng cũng nói: “Haizz, đã tới bước này, tôi mà còn giữ sĩ diện, nói không chừng sẽ chuốc tới phiền toái lớn hơn. Sỡ dĩ tôi không dám thừa nhận ngày đó gặp Bào Hồng Quang bởi vì hai chúng tôi xác thật có thường tới lui, mà những lần tới lui này… Không tiện nói ra lắm, đặc biệt là không nên để các thầy cô khác biết. Con người Bào Hồng Quang, anh chị chắc cũng điều tra về hắn, bằng cấp lấy từ nước ngoài về thì rất đẹp, nhưng trình độ thực tế… Hắn đâu chịu dạy lớp bình thường, như vậy tiền thu vào ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, nhưng để hắn dạy lớp trọng điểm khẳng được không được, đó đều là hạt giống tốt của trường chúng tôi, xảy ra chuyện gì chủ nhiệm như tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm, cho nên hắn luôn ‘nhờ vả’ tôi, tôi đành phải nghĩ cách phối hợp với hắn, để hắn có thể cân bằng một chút, đừng ảnh hưởng tới trường học. Chuyện tôi đi lại với Bào Hồng Quang không thể để người khác biết, chắc anh chị cũng hiểu.”

Đới Húc gật đầu: “Đúng vậy, mọi người đều có chuyện không tiện nói thẳng. Thôi, chúng ta vẫn là quay về vụ án của Bào Hồng Quang đi, hôm đó thầy tới nhà hắn, chắc là biết khi đó hắn chỉ bỏ bê công việc ở nhà, vậy thầy có rõ vì sao hắn không đi làm hay không? Trong trường đều nghĩ hắn mất tích, sao thầy không bảo hắn trở về làm việc? Tất cả, mong thầy giải thích rõ ràng.”

Chủ nhiệm khoa rối rắm một phen, trả lời: “Là thế này, ban đầu không phải hắn bỏ bê công việc ở nhà, là tôi lén duyệt ch hắn nghỉ ba ngày, để hắn có thể nghỉ ngơi, ba ngày đó ở trường học tôi đã sắp xếp giáo viên khác dạy thay, người khác cũng không biết tôi nói chuyện với hắn, vì thế cũng không hỏi thăm. Không ngờ sau hạn nghỉ phép, hắn không chịu trở về, tôi lén gọi cho hắn, gọi không được, lúc đó trong tổ có người đột nhiên nhớ tới chuyện này, bảo hắn đã một tuần không đi làm, trường học cảm thấy không ổn nên mới tới báo án, tôi thấy tình hình đã tới nước này nên không khai báo ước định trước đó giữa tôi và Bào Hồng Quang.”

“Trường học sao lại để ý chuyện Bào Hồng Quang xin nghỉ bỏ bê công việc?” Phương Viên hỏi, “Là vì giáo viên dạy thay dạy quá nhiều tiết nên khiếu nại sao?”

“Không phải, tuy rằng đây không phải chuyện tốt gì nhưng trêи phương diện này tôi rất chú ý, mỗi ngày đều nhờ giáo viên khác nhau dạy thay, không hề tìm người trong tổ, hơn nữa khi không có tiết Bào Hồng Quang cũng chưa chắc ở văn phòng, cho nên bọn họ không hề để ý. Cuối cùng có một giáo viên phát hiện hắn nhiều ngày không tới trước, vì trước đó có giấc mơ của Tiền Chính Hạo, kể cái gì là Bào Hồng Quang đã chết, lúc đó cô giáo kia có chút hoảng sợ, sau chuyện này bị truyền đi, dần dần trường học cũng chú ý tới, cho nên báo án.” Chủ nhiệm khoa xấu hổ trả lời.

“Thầy sợ người khác biết hai người trong lúc đó có ước định lén lút, liên lụy tới thầy, cho nên mới không nhắc tới việc này đúng không? Thế hôm đó thầy tới nhà hắn làm gì?” Đới Húc hỏi.

Chủ nhiệm khoa lộ vẻ khó xử, chột dạ nhìn anh, hầm hồ mà nói: “Chính là… Hắn, ý tôi là Bào Hồng Quang, lúc trước hắn vào được trường là nhờ quen biết, hôm đó hắn giới thiệu bạn với tôi, người đó và Sở giáo ɖu͙ƈ tương đối thân thiết. Cho nên chiều hôm đó, vì không có tiết, tôi liền qua ngồi chơi, có điều chúng tôi chỉ chào hỏi một chút rồi người đó đi trước, sau tôi ngồi thêm một lúc với Bào Hồng Quang. Người bạn đó tôi không quen biết, vì thế không hỏi hắn là ai, dù sao nhiều chuyện cũng không tốt cho lắm.”

Nghe hắn nói thế, tâm tư Phương Viên thoáng động, cô nhìn Đới Húc, Đới Húc cũng nhìn cô, ra hiệu. Phương Viên không biết anh có đoán được ý đồ của mình không, trước mắt có chủ nhiệm khoa, bọn họ không thể nói thẳng, cô đành lấy hết can đảm, dựa theo suy nghĩ của mình mà hành động.

Cô đứng dậy tới bàn bên cạnh, mở ngăn kéo lấy ảnh chụp của La Tề, quay lại đưa cho chủ nhiệm khoa, hỏi: “Thầy có quen người này không?”

Chủ nhiệm khoa nhận lấy, quan sát tỉ mỉ, lại nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc đầu: “Không quen.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.