Truy Kích Hung Án

Quyển 1 - Chương 60: Tình yêu một thời




“Mách lẻo việc này… Đúng là khiến người ta không thể thích nổi.” Nghe xong, Đới Húc gật đầu.

Tiền Chính Hạo lại xua tay: “Không phải vấn đề mách lẻo, nếu chuyện này bị người khác phát hiện, viết báo cáo, tôi cũng không nói gì hơn, rốt cuộc cũng là tôi có lỗi trước. Nếu tôi không sai, ai muốn chỉnh tôi cũng không có cớ. Nhưng chuyện này do Bào Hồng Quang làm, tôi mới không chấp nhận được. Nguyên nhân rất đơn giản, bản thân hắn căn bản không phải dạng vừa gì, trường học trong lúc không có thông báo tuyển dụng hắn lại có thể chen chân vào, rốt cuộc có đi cửa sau hay không, trong lòng hắn rõ nhất, hắn có tư cách gì báo cáo về tôi, hơn nữa tính chất lỗi tôi phạm phải so với chuyện hắn nhờ người khác xin việc thì có tính là gì? Quá buồn cười, cấp trêи vậy mà vì bắt trộm mà thả cướp!”

Có thể nhìn ra, Tiền Chính Hạo rất để ý chuyện này, thời điểm nói chuyện, hắn còn thở hồng hộc, lồng ngực không ngừng lên xuống, thanh âm cao lên không ít, cảm xúc vô cùng kϊƈɦ động. Đới Húc và Phương Viên thấy hắn tức giận thành dạng này, đều không vội mở miệng, để tránh thêm dầu vào lửa.

Ba người không ai nói chuyện khiến bầu không khí trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn là Tiền Chính Hạo tiếp tục chủ động.

“Tôi còn có thể cung cấp một tin tức cho anh chị, không biết có giúp được gì không.” Hắn nói.

“Không sao, anh muốn nói gì cứ nói, chúng tôi sẽ tự cân nhắc.” Đới Húc gật đầu.

“Trường học kỳ thật có một cô giáo quan hệ với Bào Hồng Quang… Có chút không rõ ràng. Ban đầu, hai người giống như cặp tình nhân, nhưng sau đó một thời gian, chúng tôi không còn cảm thấy như vậy nữa.”

“Nếu mọi người đã không còn cảm giác, vậy là giữa họ không còn gì nữa, đúng không? Chuyện tình cảm nhiều khi rất khó nói rõ, cũng có thể ban đầu bọn họ đều thích đối phương, nhưng ở cạnh lâu ngày phát hiện tính cách không hợp. Anh thấy có đúng không?” Đới Húc dường như cảm thấy chuyện này không phải vấn đề gì cả.

Tiền Chính Hạo vội vàng chứng minh lời mình nói không dừng ở đó: “Đương nhiên, nếu không có gì, tôi cũng đã không kể với anh chị. Giải thích thế nào nhỉ, cô giáo đó làm cùng văn phòng với chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ không nói bừa. Ban đầu giữa bọn họ là như thế nào, tôi không biết, tôi cũng không có sở thích lén lút hỏi thăm việc tư của người khác, nhưng có một manh mối tôi có thể nhìn ra, người trong văn phòng khẳng định cũng phát hiện. Thời điểm còn tốt đẹp, cảm giác như hai người đó sắp công khai vậy, kết quả chỉ sau một ngày, bầu không khí liền không đúng, bọn họ ai cũng không có phản ứng từng yêu. Qua thêm đoạn thời gian, họ từ không ai để ý tới ai biến thành chỉ cây dâu mắng cây hòe, không ngừng mắng, nói mấy lời tổn hại đối phương. Lúc này chúng tôi mới cảm thấy không đúng, tôi nghe người khác nói trong bọn họ có một người theo đuổi ai đó, mọi chuyện vỡ lẽ nên liền trở mặt.”

“Cô gái kia cùng văn phòng các thầy? Tên gì vậy? Trước đó tới hỏi thăm tôi chưa gặp qua.”

Tiền Chính Hạo hơi do dự, không lập tức trả lời câu hỏi của Đới Húc mà muốn xác nhận trước: “Anh có thể bảo đảm những gì tôi nói với anh chị hôm nay, anh tuyệt đối sẽ không tiết lộ cho người ngoài không?”

“Đây là quy tắc cơ bản của nghề chúng tôi, anh không cần lo lắng.” Đới Húc gật đầu.

Tiền Chính Hạo hình như vẫn chưa yên tâm, nhưng Đới Húc đã nói như vậy, hắn cũng không tiện thể hiện sự hoài nghi, do dự một hồi, mới nói: “Cô giáo kia là một giáo viên dạy văn, tên Quan Hiểu San, là người bản địa, nghe nói ba mẹ cô ấy đều làm ngành giáo ɖu͙ƈ, tuy rằng không phải lãnh đạo gì nhưng thăng tiến coi như không tệ, khá có uy tín trong ngành, trong nhà cũng không tệ, còn về con người… Dù sao cũng không cùng thế giới với tôi, tôi không tiện đánh giá.”

“Không cùng thế giới với anh là ám chỉ điều kiện gia đình hay vấn đề nào khác?” Phương Viên hỏi.

“Điều kiện gia đình không phải tất cả, đương nhiên tôi cũng không phủ nhận, chỉ là vẫn còn chút chuyện khác.” Tiền Chính Hạo lắc đầu, “Vấn đề này nói sao đây, ý tôi là cách giáo ɖu͙ƈ của gia đình, ba mẹ chính là người tác động với thế giới quan của một đứa trẻ nhiều nhất, theo lý mà nói, ba mẹ Quan Hiểu San đều công tác trong ngành giáo ɖu͙ƈ, họ không nên có khuynh hướng giáo ɖu͙ƈ cô ấy theo kiểu đó, hơn nữa nhà cô ấy không thiếu tiền, nghe nói ông nội trước kia còn là bác sĩ đông y nổi danh, có rất nhiều tiền, điều kiện như vậy, sống trong gia đình như thế, cô ấy không nên như hiện tại, nhưng sự thật là, con người cô ấy đặc biệt thích vật chất, trong đầu chỉ có tiền, thời điểm nói chuyện, đánh giá ai đó, tất cả đều dựa vào tiền mà cân nhắc. Trước đó cô ấy từng mắng chồng của một cô giáo lớn tuổi khác không tốt, nguyên nhân chính vì không có tiền, cô ấy nói không có tiền cho thấy anh ta không đủ yêu mình, chọc cô giáo kia điên lên, lúc ấy còn nháo một trận. Từ đó, mọi người liền biết Quan Hiểu San sống thực tế thế nào, nếu biết điều kiện gia đình cô ấy, người lạ chắc chắn còn tưởng cô ấy rất nghèo, khổ sở, cho nên một lòng muốn tìm bạn trai có tiền, giúp mình thay đổi số phận.”

Phương Viên gật đầu, lúc này mới hiểu cái Tiền Chính Hạo gọi ‘người không cùng thế giới’ là gì. Về điều kiện kinh tế, một giàu một nghèo, về phương diện khác, Tiền Chính Hạo cũng không thể chấp nhận cách Quan Hiểu San dùng tiền để đánh giá mọi thứ, nghe qua ngược lại cảm thấy Quan Hiểu San và Bào Hồng Quang rất hợp nhau.

Đới Húc đương nhiên cũng nghĩ như vậy, có chút mờ mịt nhìn Tiền Chính Hạo, hỏi: “Nếu đúng theo anh nói, hai người họ, một thích dùng tiền người khác đong đếm tình cảm, một thích dùng tiền đi mua tình cảm, họ không phải rất hợp nhau sa? Cho dù tính cách không hợp nhưng cũng không đến mức trở mặt đúng không? Anh vì sao lại nói bọn họ chỉ cây dâu mắng cây hòe lẫn nhau, cụ thể anh còn nhớ không?”

“Bọn họ mắng nhau nhiều lắm, nhưng có một lời ấn tượng của tôi khá sâu, Bào Hồng Quang nói có loại phụ nữ muốn làm kỹ nữ lại lập đền thờ, hai thể loại đều muốn làm, ngoài mặt thì như trang giấy trắng, trong lén lút thì không biết đã làm ra những gì.”

Nghe những lời này, Phương Viên đột nhiên cảm thấy nghẹn họng mà nhìn trân trối, cô không ngờ một tên đàn ông như Bào Hồng Quang cư nhiên lại nói chuyện khắc nghiệt như vậy, đồng thời cũng khiến cô tò mò phản ứng của Quan Hiểu San lúc đó.

“Quan Hiểu San đáp trả thế nào?” Giống như phát hiện sự tò mò của cô, Đới Húc hỏi.

Tiền Chính Hạo suy nghĩ một hồi, nói: “Nguyên văn ra sao tôi quên mất rồi, nhưng ý chính là mắng bề ngoài Bào Hồng Quang như heo. Nếu tôi không lầm, cô ấy hình như còn nói hắn heo bị ninh nhừ, ít nhất con heo đó không chỉ từng được sống mà còn được quan tâm chăm sóc.”

Phương Viên hoàn toàn không ngờ Quan Hiểu San lại đáp trả như thế, lập tức bị nước bọt của mình làm sặc, xấu hổ ho khan một tiếng, mặt nghẹn tới đỏ bừng. Cô xoay người che miệng ho, Đới Húc cũng không biết nên nhận xét thế nào, lắc đầu: “Hai người bọn họ thật đúng là người tám lạng kẻ nửa cân, sức lực ngang bằng.”

“Đúng vậy, khoảng thời gian đó bọn họ lâu lâu cứ anh một câu tôi một câu, thậm chí họ tên cũng mang ra mắng, những người nghe như chúng tôi muốn khuyên cũng chẳng biết khuyên ai, mãi đến khi Bào Hồng Quang bỗng nhiên mất tích, chuyện mới kết thúc.” Tiền Chính Hạo thở dài.

“Ý anh là trước khi Bào Hồng Quang mất tích không bao lâu quan hệ của họ mới chuyển biến sâu? Anh có nhớ rõ là khi nào không?” Đới Húc hỏi.

“Đúng là gần đây, bằng không tôi cũng đã không kể anh chị nghe.” Tiền Chính Hạo đối diện với Đới Húc đần độn có chút bất đắc dĩ, “Cụ thể bắt đầu khi nào tôi không xác định, ít nhất cũng đã hai ba tháng như vậy, chúng tôi còn lén lút nghị luận rằng hai người đó thật kiên nhẫn, đổi thành kẻ khác, e rằng đã tức giận tới bỏ đi rồi.”

“Thế từ lúc Bào Hồng Quang mất tích tới nay, Quan Hiểu San có phản ứng gì đặc biệt không?”

“Cái này… Đặc biệt vui sướиɠ có tính không?” Tiền Chính Hạo hỏi, “Trước đó hai ngày, tôi vô tình nghe cô ấy nói với một giáo viên khác rằng mình thật may mắn, nếu lúc trước bị mù, thật sự ở bên nhau, hiện tại thành như vậy, người khác khẳng định sẽ mắng cô ấy mạng xấu khắc chết tên kia. Tuy rằng cô ấy không nhắc đến tên nhưng tôi nghe qua liền cảm thấy hình như là đang nói Bào Hồng Quang.”

Đới Húc cố ý vô tình cảm khái một câu: “Cô gái đanh đá lại sống vật chất như vậy, có lẽ quan hệ với người khác phái cũng không tốt mấy đúng không?”

“Không đến mức thế, Quan Hiểu San xinh đẹp như vậy, nghe nói trong trường vẫn có kẻ thầm thương trộm nhớ cô ấy, cụ thể là ai thì tôi không rõ.” Tiền Chính Hạo nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.