Truy Kích Hung Án

Quyển 1 - Chương 57: Giả mạo




Nghe Đới Húc nói vậy, Trương Dương Sóc không biết nên có phản ứng gì, chỉ có thể sững sờ. Trả lời vấn đề này, hắn khẳng định không muốn, nhưng không trả lời, người ta liền lấy câu mình vừa nói phản bác lại khiến hắn không có đường lui, ngay cả lý do “Người chết đi đầu” cũng bị anh bác bỏ.

Đang lúc Trương Dương Sóc khó xử, hành lang truyền tới tiếng bước chân, ba người còn tưởng là lão Lý xuống lầu hút thuốc đã trở về nên không để ý, mãi tới khi tiếng bước chân dừng ở cách vách, hơn nữa còn có tiếng chìa khóa leng keng, bọn họ mới nhận ra, không phải lão Lý.

“Chắc là Tiền Chính Hạo đã về, anh chị không phải muốn xem phòng của Bào Hồng Quang ở lúc trước sao?” Trương Dương Sóc trộm thở phào nhẹ nhõm, vội nhân cơ hội chuyển sang đề tài khác.

“Vậy sao? Lát nữa chúng tôi sẽ qua xem.” Đới Húc gật đầu, ngoài miệng nói thế nhưng chân vẫn không cử động.

Thấy anh như vậy, Trương Dương Sóc biết kế hoạch của mình đã thất bại, đành phải qua loa có lệ tiếp tục: “Tôi thấy cuộc sống của Bào Hồng Quang tương đối đầy đủ, không hề có gánh nặng kinh tế cho nên thường ngày thầy ấy khá hào phóng, đặc biệt là trêи phương diện tiền bạc không hề so đo. Chuyện khác thì tôi không biết, e rằng không giúp được anh chị, thật xin lỗi!”

“Không sao, thầy đã giúp chúng tôi nhiều rồi.” Đới Húc an ủi Trương Dương Sóc một câu, sau đó hỏi, “Thầy định ở đây chờ bạn mình về hay thế nào? Chúng tôi định qua cách vách xem xem.”

“Vậy anh chị mau đi đi, tôi không chậm trễ thời gian của anh chị nữa.” Trương Dương Sóc vội cầm áo khoác đứng dậy, làm như sợ Đới Húc sẽ đổi ý, “Đã trễ thế này anh chị còn phải làm việc, tôi đi gọi lão Lý về đây, bên ngoài trời lạnh, tốt nhất đừng để thầy ấy bị đông cứng!”

Đới Húc gật đầu, cùng Phương Viên rời khỏi phòng của lão Lý.

Trương Dương Sóc gật đầu với họ, không đợi họ qua cách vách đã vội vội vàng vàng chạy về cuối hành lang, giống như sợ bị Tiền Chính Hạo bắt gặp hắn nói chuyện với họ. Nhìn bộ dáng sợ phiền phức của hắn, Phương Viên có chút dở khóc dở cười, lặng lẽ lắc đầu.

Đới Húc cũng không định khiến Trương Dương Sóc khó xử, chờ hắn rời đi, tiếng bước chân không còn nghe rõ, anh mới đến trước phòng Tiền Chính Hạo, gõ cửa.

Khác với lão Lý, tốc độ mở cửa của Tiền Chính Hạo chậm hơn rất nhiều. Vì trêи cửa không có thiết bị nhìn ra ngoài, cũng không có cửa sổ nhỏ, Đới Húc không nhìn thấy Tiền Chính Hạo, Tiền Chính Hạo cũng không thấy bọn họ, hắn dựa vào cửa an tĩnh nghe động tĩnh bên ngoài, lúc không có thanh âm thì án binh bất động không nói một tiếng.

Đợi thêm một lúc, Đới Húc đành phải gõ cửa lại, mở miệng: “Là Tiền Chính Hạo đúng không?”

Nghe tiếng nói chuyện, chần chờ mấy giây, Tiền Chính Hạo mới lên tiếng: “Anh là ai?”

“Tôi là Đới Húc ở Cục Công An, trước đây chúng ta từng gặp một lần, không biết anh còn nhớ không?” Đới Húc kề sát mặt vào cửa như sợ Tiền Chính Hạo không nghe rõ lời mình.

Nghe anh giới thiệu, Tiền Chính Hạo vẫn không lập tức mở cửa, trầm mặc một hồi, hắn lại hỏi: “Anh nói mình là người của Cục Công An, anh có gì chứng minh không? Làm sao tôi biết điều anh nói là thật hay giả?”

“Tôi cần gì phải lừa anh đúng không? Lừa anh chúng tôi có lợi gì? Nếu anh muốn bằng chứng, không sao, tôi có mang theo giấy tờ chứng minh thân phận, anh mở cửa đi tôi cho anh xem, sau đó quyết định có cho chúng tôi vào hay không cũng được, anh thấy thế nào?” Đới Húc nhẫn nại giao tiếp với Tiền Chính Hạo.

“Tôi đã không thể xác định anh là ai, dựa vào gì phải mở cửa cho anh trước?”

“Vậy anh nói đi, chi bằng anh đưa ra cách giải quyết, chúng tôi làm theo ý anh, như vậy anh cảm thấy ổn không?” Đới Húc thở dài, tiếp tục hỏi.

Phương Viên thật không ngờ một tên đàn ông như Tiền Chính Hạo lại nhát gan do dự. Trong lòng không khỏi sốt ruột, cô duỗi tay gõ cửa, nói: “Nếu anh không thể nghĩ được cách tốt hơn, vậy mở cửa he hé, đủ để giấy tờ lọt vào trong không phải được rồi sao? Hơn nữa nếu anh ấy muốn làm chuyện xấu thì dẫn theo một cô gái như tôi làm gì?”

“Cái gì cũng có khả năng, trêи đời này chuyện gì cũng có!”

Thấy Phương Viên tức giận tới dở khóc dở cười, Đới Húc liền lắc đầu với cô: “Được rồi, không cần miễn cưỡng, lỡ đâu đưa giấy tờ vào, hắn vẫn không tin tôi là cảnh sát, tịch thu đồ của tôi, như vậy chẳng phải càng thảm hơn sao? Vẫn là để hắn nghĩ cách đi.”

Phương Viên nghe anh nói vậy liền nhịn không được mà cười cười, lúc này chỉ có thể gật đầu, nhẫn nại đứng chờ.

Ba người, hai người đứng ngoài một người trong cứ giằng co như thế, ai cũng không biết sao để xong việc. Đúng lúc này, dưới lầu có một người đi lên, trong tay còn cầm bịch cam đong đưa.

“Là lão Lý đúng không?” Đới Húc đoán đối phương là lão Lý được Trương Dương Sóc kêu về, vội lớn tiếng chào hỏi.

Đối phương thật là lão Lý, ông ấy nghe có người gọi liền đáp, sải bước đi tới, thấy phòng Tiền Chính Hạo sáng đèn, hiển nhiên là người đã về, nhưng Đới Húc và Phương Viên đều đứng ngoài hành lang, ông ấy không khỏi suy đoán: “Về rồi nhưng không có trong phòng sao? Chắc là đi vệ sinh rồi, có cần tôi giúp anh chị gọi một tiếng không?”

“Không phải đi vệ sinh, đang ở bên trong, thầy ấy sợ chúng tôi là lừa đảo nên không mở cửa.” Đới Húc thở dài, lắc đầu.

Lão Lý bật cười, chủ động đi lên trước, gõ cửa thật mạnh: “Này, tôi là anh Lý của cậu đây, cậu nghe rõ không? Ra mở cửa nhanh đi, đã mấy giờ rồi, cảnh sát người ta còn chưa được về nghỉ, họ chỉ là muốn xem phòng Bào Hồng Quang ở trước đây thôi, cậu nhanh ra mở cửa đi, người ta xem xong liền trở về! Một thằng nhãi như cậu, cậu sợ cái gì, người thì ở ký túc xá của trường, tiền thì không có, cậu sợ kẻ xấu gạt gì của cậu hả?”

Có lẽ do bị lão Lý nói thẳng mặt, Tiền Chính Hạo nấp sau cánh cửa có chút xấu hổ, lẩm bẩm một câu: “Bọn họ còn có nữ tới, đợi tôi thay đồ một chút.”

Lão Lý cũng bị Tiền Chính Hạo làm cho bất đắc dĩ, trước khi về phòng nói với Đới Húc mấy câu: “Tôi về phòng đây, nếu hắn còn không yên tâm, không chịu mở cửa, anh cứ qua gọi tôi, tôi giúp anh chị gõ cửa. Haizz, thằng nhóc này ngày thường tối nào cũng ra ngoài chạy bộ, lá gan sao vẫn nhỏ như vậy nhỉ?”

Chờ lão Lý về phòng, một lúc sau, Tiền Chính Hạo rốt cuộc cũng mở cửa, cửa vừa mở, không đợi Đới Húc và Phương Viên mở miệng, ánh sáng đèn pin lập tức chiếu tới khiến họ căn bản không mở mắt được. Chờ ánh sáng đèn pin rời đi, dùng mấy giây điều chỉnh lại, Phương Viên liền cau mày chất vấn Tiền Chính Hạo: “Anh muốn người ta mù mắt hả?”

“Tôi không chiếu đèn thì làm sao biết anh chị là ai!” Sắc mặt Tiền Chính Hạo vốn vàng như sáp nến, hiện tại vì quẫn bách mà có chút hồng hồng, lời nói tuy hợp tình hợp lý nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng Phương Viên, tựa như nghe ra sự bất mãn, hắn không dám đối diện với cô.

“Anh nghĩ là ai, ai vào lúc này cố ý chạy tới đây giết anh hả? Anh nghĩ vì khiến anh buông lỏng cảnh giác, kẻ tới có cả nam lẫn nữ, giả mạo cảnh sát, còn thông đồng với đồng nghiệp kiêm hàng xóm của anh sao?” Phương Viên đúng là bị hắn chọc giận, tuy rằng cô chưa trở thành cảnh sát chính thức, kinh nghiệm còn ít, nhưng ở trường cô đã từng học cách giao tiếp với đối tượng trong các vụ án, bình tĩnh đi đầu, chỉ là đối diện với người như Tiền Chính Hạo này, cô thật không nghĩ nhiều như thế.

“Tôi làm sao biết nhiều như vậy?” Tiền Chính Hạo cũng biết bản thân vừa rồi hơi quá đáng, thậm chí còn giảo biện, vì vậy ngữ khí lúc nào đã dịu xuống không ít: “Không phải Bào Hồng Quang cũng thế sao? Anh chị nói hắn bị người ta giết rất thảm, vậy kẻ giết hắn rốt cuộc có ý đồ gì? Lỡ đâu người nọ không phải nhằm vào Bào Hồng Quang thì sao? Ngày đó anh chị không phải cũng nói, người hung thủ hận là giáo viên? Với tư cách là một thầy giáo, tôi không nên đề phòng chút sao? Tôi còn trẻ như vậy, chưa vợ chưa con, tôi không muốn như Bào Hồng Quang đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.