Truy Kích Hung Án

Quyển 1 - Chương 56: Phùng trứng thối




Dứt lời, hai mắt Trương Dương Sóc liền khóa chặt Đới Húc, làm như muốn xem anh rốt cuộc có lý giải tình cảnh của hắn hay không, mà Đới Húc chỉ nhấp môi, rơi vào suy tư. Phương Viên ngồi cạnh lẳng lặng chờ, cô thật đoán không ra Đới Húc sẽ có phản ứng gì, dù sao từ lúc quen biết tới giờ anh luôn không ngã bài theo lẽ thường, nhưng có một điểm cô rất rõ, người đàn ông này chắc chắn không dễ bị thuyết phục như vậy, hiện tại anh trầm mặc khẳng định vì mục đích khác.

“Băn khoăn của thầy tôi hiểu, chúng tôi tới đây hỏi thăm kỳ thật cũng không phải muốn thầy khó xử, nhưng đây là yêu cầu nghề nghiệp đòi hỏi, tuy Bốc Văn Tinh sớm đã từ chức nhưng trường học hẳn vẫn còn người hiện tại duy trì liên lạc với hắn, nếu để họ biết thầy nói gì đó, để Bốc Văn Tinh biết được đúng là không tốt lắm.” Đới Húc đột nhiên đứng lên như muốn rời đi.

Phương Viên không khỏi kinh ngạc, vội vàng đứng lên theo.

“Anh có thể hiểu băn khoăn của tôi thì tốt quá, cảm ơn anh!” Trương Dương Sóc thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn Đới Húc, “Kỳ thật trừ những điều không nên nói, tôi cảm thấy chuyện này hẳn không liên quan tới Tiểu Bốc, thật đó, đã là quá khứ rồi, ai lại vì chút chuyện nhỏ mà canh cánh trong lòng đúng không?”

“Hôm đó anh không nói tiếp, tôi đã nhận ra anh có thể đang băn khoăn về phương diện này, cho nên mới không dò hỏi tới cùng. Rời khỏi bên nầy, chúng tôi có đi tìm bạn gái của Bốc Văn Tinh, hiện tại chỉ muốn hỏi thầy thêm một chút. Người đứng ngoài cuộc dù sao cũng có cách nhìn khách quan hơn, chỉ là nếu đã vậy, chúng tôi không làm khó thầy nữa. Cái người tên Bốc Văn Tinh này trông có vẻ rất hung tợn, không chỉ riêng bạn gái cũ của hắn, ngay cả đồng nghiệp trước đây như các thầy chắc cũng sợ hãi.” Đới Húc vỗ vai Trương Dương Sóc như muốn rời đi nhưng trêи thực tế anh chỉ tỏ vẻ, từ lúc đứng dậy, lòng bàn chân chưa từng nhúc nhích.

Trương Dương Sóc lắc đầu cười khổ: “Hung tợn hay không chúng ta không thoải luận, nhưng theo góc nhìn đàn ông, tôi chỉ có thể cảm khái một câu ‘Ruồi bọ chỉ bâu vào trứng thối’, Bào Hồng Quang đối với các cô gái thế nào thì tôi không biết, nhưng tôi nghĩ  là một người đàn ông, lòng tự trọng luôn phải có, nếu muốn đến gần ai hay có ý tứ gì khác, đối phương đã không để ý, không cho cơ hội, đàn ông cũng không nên tiếp tục mặt dày đúng không? Bốc Văn Tinh chính là như vậy, đàn ông mà, ai có thể chịu mang mũ xanh trêи đầu? Hơn nữa nếu chỉ là tin đồn thì thôi, nhưng người kia là đồng nghiệp của mình, bao nhiêu con mắt đều nhìn thấy, đổi lại là tôi, tôi cũng không chịu nổi.”

“Đúng vậy, bạn gái và nam đồng nghiệp quá thân thiết, cho dù muốn cũng không có chỗ tránh đi, thật là khiến người ta khó xử.” Đới Húc nương theo lời Trương Dương Sóc tỏ vẻ lý giải, gật đầu, “Có rất nhiều chuyện, đặc biệt là trong tình cảm, trách nhiệm đa phần đều do cả hai, rất ít khi chỉ có một người vô tội.”

“Chính là thế, xét theo phương diện khác, Tiểu Bốc đúng là quá xui xẻo, cô gái kia rõ ràng là trứng gà thối nên mới thu hút ruồi bọ, không dùng được chiêu này cũng có chiêu khác, không có ruồi bọ này cũng sẽ có ruồi bọ khác, trường học cũng không phải chỉ có Bào Hồng Quang là nam thanh niên độc thân, anh chị nói xem có đúng không? Đàn ông chưa lập gia đình ở ngoài xã hội rất nhiều, kết quả lại là Tiểu Bốc và Bào Hồng Quang trong trường chúng tôi, hơn nữa còn chung văn phòng, đúng như anh nói, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, muốn coi mọi chuyện vẫn bình thường là điều không có khả năng, Tiểu Bốc lại vì việc này mà mất việc, thật là quá thảm.” Trương Dương Sóc lắc đầu tiếc hận.

“Kỳ thật nếu lúc đó Tiểu Bốc nhịn một chút đá cô gái kia đi, đừng ở trong trường tìm Bào Hồng Quang gây chuyện, hiện tại có lẽ sớm đã được tuyển chính thức, cậu ấy là nghiên cứu sinh khoa thể ɖu͙ƈ của đại học Sư Phạm, khi đó giáo viên thể ɖu͙ƈ trường chúng tôi cũng đã lớn tuổi, hơn nữa bằng cấp cũng không bằng, cho nên mọi người đều xem trọng cậu ấy, không ngờ chỉ vì bạn gái có hành vi tùy tiện mà mất hết. Trong chuyện đó, Bào Hồng Quang cũng có lỗi nhưng thầy ấy không mất gì, cô bạn gái kia là người sai nhiều nhất cũng chẳng sao, chỉ có Tiểu Bốc là thảm nhất, vốn dĩ chẳng làm gì sai nhưng chỉ vì nhất thời xúc động đánh người mà mất việc.”

“Bào Hồng Quang đã chết, cái giá này trả còn chưa đủ sao?” Phương Viên hỏi.

Trương Dương Sóc sửng sốt, vội xua tay: “Không không, hai việc này sao có thể gộp chung để nói? Nghe qua cứ như là Bào Hồng Quang bị giết chết có liên quan tới Bốc Văn Tinh vậy. Lời này không thể nói bậy, đặc biệt là khi anh chị ở đây nói chuyện phiếm với tôi, nếu vô tình lọt ra ngoài, tôi đây thật không gánh nổi trách nhiệm.”

“Vậy coi như tôi chưa nói gì, tôi không ngờ thầy lại hiểu theo ý khác, có điều nếu đã nói tới trả giá, bạn gái cũ của Bốc Văn Tinh bị tát trước mặt mọi người, đây không thể xem là không trả giá đúng không?”

Trương Dương Sóc bĩu môi, nếu nói hắn đối với Bốc Văn Tinh có ít nhiều sợ hãi thì nhắc tới Phùng Tư Đồng này, hắn dường như không giấu được khinh miệt: “Nếu bạn trai dan díu với bạn thân của chị, chị đánh hắn trước mặt mọi người, kết quả bản thân lại bị đưa tới Cục Công An, đơn vị công tác còn buộc chị từ chức, chị còn cảm thấy bạn trai mình xem như trả giá rồi không?”

“Thầy nói nghe cũng có lý, nhưng cho dù chướng mắt bạn gái cũ của Bốc Văn Tinh hay đồng tình với hắn, thầy cũng không thể đánh đồng những cô gái khác với hành vi của  Phùng Tư Đồng đúng không?” Phương Viên chưa có bạn trai, cho nên đối với lời không chút kiêng kị và phản cảm này của Trương Dương Sóc không hề tán đồng, ngữ khí lộ rõ vẻ bài xích.

Trương Dương Sóc dường như nhận ra vấn đề nằm ở chính mình, vội cười nịnh nọt, hai mắt nhìn Phương Viên, sau đó quét nhìn Đới Húc vẫn không hé răng: “Tôi không có ý đó, chị đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy bất bình nên mới nặng lời một chút, tuyệt đối không có ý muốn một gậy tre đánh nghiêng một thuyền.”

“Theo tôi được biết, trong thời gian làm việc ở trường, ngoại trừ chuyện của Bốc Văn Tinh, Bào Hồng Quang từng có ‘tiền lệ’ tương tự đúng không?” Đới Húc biết lời này hơn phân nửa Trương Dương Sóc muốn nói cho anh nghe, Phương Viên tuổi còn trẻ, từ đầu đến cuối lại không hề hỏi câu nào quan trọng, cho nên Trương Dương Sóc biết thái độ của Phương Viên không quan trọng, chủ yếu là phải để ý cảm xúc của người có thâm niên như anh, chỉ là Đới Húc không định đưa ra bình luận, cũng không có ý so đo. Lúc này, anh đột nhiên vứt cho Trương Dương Sóc một câu hỏi, lần nữa dời đề tài trở về Bào Hồng Quang.

“Chắc là không, loại chuyện anh tình tôi nguyện này không được tính, hơn nữa tôi không quá quan tâm cuộc sống cá nhân của Bào Hồng Quang, vả lại, tôi cũng từng tuổi này, không có việc gì lại chạy đi hỏi thăm người khác, như vậy có phải quá nhiều chuyện rồi không?” Đới Húc không đáp lại câu giải thích của mình, điều này khiến Trương Dương Sóc không biết anh có phản cảm hay không, vì thế nói chuyện càng thêm cẩn thận, “Ít nhất tôi chưa từng nghe nói Bào Hồng Quang vì dây dưa với bạn gái của ai đó mà chọc tới phiền toái. Tôi nói rồi, ruồi bọ mới bâu vào trứng thối, nếu là con gái nhà lành, cho dù Bào Hồng Quang có ý tiếp cận cũng không làm được gì.”

“Thầy cảm thấy Bào Hồng Quang là người thế nào?” Thái độ đạm mạc trong mắt Đới Húc tan đi, ngữ khí lộ rõ tò mò.

Trương Dương Sóc sửng sốt, miễn cưỡng cười cười: “Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không đặc biệt ám chỉ ai cả.”

“Không sao, thầy cứ nói đi, người sống không tiện đánh giá, nhưng với người quá cố, đánh giá khách quan một chút không tính là thất đức.” Đới Húc không định để hắn qua loa xong chuyện, từ từ dẫn dắt Trương Dương Sóc đi theo suy nghĩ của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.