Truy Kích Hung Án

Quyển 1 - Chương 55: Bụi về bụi , đất về đất




“Không không, chúng tôi không cố ý tới tìm ai cả, chỉ là trùng hợp thôi, nếu không có việc gì gấp, chúng tôi cũng xin làm phiền thầy một lúc.” Đới Húc đương nhiên sẽ không để Trương Dương Sóc rời đi như vậy, vì thế hỏi, “Thầy cũng ở ký túc xá của trường sao?”

“À không, lão Lý ở đây một mình nhàm chán, tôi mới tới cùng thầy ấy nói chuyện, giải sầu thôi.” Trương Dương Sóc thấy đi không được liền lui trở về, ngồi xuống, thuận tiện tiếp đãi họ, “Anh chị cũng ngồi đi, đứng làm gì. Đúng rồi, trong phòng có chút mùi, nữ cảnh sát không ngại chứ?”

“Để tôi mở cửa sổ cho thoáng.” Thầy giáo trung niên kia thấy Trương Dương Sóc đặc biệt khách khí với Đới Húc và Phương Viên, không tự chủ mà cũng tỏ vẻ câu nệ, vội vàng đến bên cửa sổ.

“Lão Lý, tốt nhất đừng mở, bên ngoài lạnh lắm…” Trương Dương Sóc vội ngăn cản.

Người được gọi là lão Lý kia vỗ đầu: “A, tôi quên mất chuyện này!”

“Là như vậy, chúng tôi nghe nói trước đây Bào Hồng Quang từng ở ký túc xá của trường, vì thế mới đặc biệt tới xem, thật ngại quá, trễ thế này này còn quấy rầy các thầy nghỉ ngơi.” Đới Húc thu lại giấy tờ, cùng Phương Viên ngồi xuống.

“Không sao không sao, bình thường tôi cũng ngủ trễ. Chuyện của Bào Hồng Quang tôi có nghe nói, vì không cùng phòng làm việc, cũng không dạy chung một môn nên trước nay tôi chưa từng tiếp xúc với thầy ấy, hơn nữa với người ở độ tuổi này, trong mắt các thanh niên chỉ là ông lão choai choai. Có điều, chuyện này đúng là dọa tôi nhảy dựng, không ngờ vụ án giết người TV hay chiếu lại xảy ra với đồng nghiệp cạnh mình!” Lão Lý vừa nói, vừa theo bản năng duỗi tay lấy khói thuốc và bật lửa trêи bàn, nhưng có nữ cảnh sát ở đây, ông ta cảm thấy hút thuốc không được lịch sự, vì thế liền bỏ thuốc lá và bật lửa vào túi áo.

“Theo tôi biết, Bào Hồng Quang hình như ở trường thời gian rất ngắn đúng không? Hơn nữa thời gian qua lâu như vậy, nơi này… Còn phải điều tra sao?” Trương Dương Sóc giật mình hỏi.

Đới Húc vội xua tay: “Không phải, các thầy không cần khẩn trương. Chúng tôi vẫn chưa xác định nên mới tới đây một chuyến xem có thể tìm được manh mối gì không. Hai thầy có biết lúc trước Bào Hồng Quang ở phòng nào không? Không biết bên đó hiện tại có ai ở không, hay là các thầy ai có chìa khóa, chúng tôi có thể qua xem không?”

“Việc này tôi không biết, gần đây tôi mới hay tới tìm lão Lý, đối với chuyện ở đây thật đúng là không biết gì.” Trương Dương Sóc lắc đầu.

“Không phải gian này, là cách vách.” Lão Lý chỉ vách tường trong phòng, “Hiện tại có người ở, là sau khi Bào Hồng Quang rời đi mới dọn tới, họ Tiền, không biết anh chị từng gặp chưa?”

“Là Tiền Chính Hạo sao?” Họ Tiền không quá đặc biệt, cũng không phải dòng họ lớn, cho nên Đới Húc lập tức nhớ tới cái người bọn họ từng gặp, hơn nữa còn khiến Tiểu Du chịu áp lực không nhỏ, Tiền Chính Hạo. Chỉ là ngay cả Đới Húc cũng không ngờ rằng, trước đó còn đang suy xét tìm cớ tới đây dò hỏi, bọn họ cư nhiên chó ngáp phải ruồi, vì thế nghe lão Lý nói, vẻ mặt và ngữ khí của anh ít nhiều đều để lộ sự không thể tin được.

Lão Lý không phát hiện vấn đề này, chỉ gật đầu nói: “Đúng vậy, người đó tên Tiền Chính Hạo, xem ra anh chị đã gặp thầy ấy, có điều phòng thầy ấy chắc cũng không có gì để xem, phòng của một nam thanh niên ở lại ký túc xá này chắc chắn sẽ không bằng phòng của các cô gái.”

“Không phải Tiền Chính Hạo vào trường sớm hơn Bào Hồng Quang sao? Sao thầy ấy phải chờ Bào Hồng Quang rời đi mới dọn tới?” Phương Viên hỏi, “Chẳng lẽ ký túc xá thiếu phòng?”

“Cái này thì không phải, Bào Hồng Quang vốn ở bên cạnh, Tiền Chính Hạo ở phòng khác, chỉ là phòng bên kia khá nhỏ, lại ở hướng Bắc, đông lạnh hè nóng, cho nên Bào Hồng Quang vừa rời đi, thầy ấy liền dọn tới. Lúc Bào Hồng Quang rời đi, tôi nhớ hình trong phòng để lại rất nhiều đồ đạc, tất cả Tiền Chính Hạo đều giữ lại dùng, khi đó tôi còn nói đùa rằng thầy ấy thật biết tranh thủ.”

“Trong quá trình điều tra, chúng ta cảm thấy quan hệ giữa Tiền Chính Hạo và Bào Hồng Quang không tốt cho lắm, việc này đúng sự thật không? Đồ của Bào Hồng Quang thầy ấy đều giữ lại sao? Không ném ra ngoài?” Phương Viên cố ý hỏi.

Lão Lý cười cười: “Ném gì chứ? Đồ không theo chủ nhân, ai dùng thì của người đó, hơn nữa đồ Bào Hồng Quang để đều là đồ tốt, đệm chăn sửa rửa mặt gì đó đều là hàng hiệu, Tiền Chính Hạo sao nở ném đi!”

“Nói cũng đúng, cuộc sống đôi khi phải như vậy.” Đới Húc cảm khái một câu, lại nói, “Vừa rồi lúc chúng tôi tới hành lang tối như mực, chỉ có phòng này sáng đèn, vì thế mới mạo muội tới. Tiền Chính Hạo đi đâu vậy? Buổi tối trường các thầy không có tiết tự học sao?”

“Không có, đã 9h rồi.” Trương Dương Sóc xua tay, “Quốc gia đang yêu cầu giảm giờ phụ đạo, chúng tôi nào dám bắt sinh viên tự học buổi tối!”

“Tiền Chính Hạo ra ngoài rồi, tối nào cũng vậy, hìn như là đi bộ rèn luyện sức khỏe, kỳ thật tôi cũng không rõ lắm, lúc trước hỏi thầy ấy, thầy ấy nói ra ngoài rèn luyện, bình thường ăn cơm xong liền ra ngoài, khoảng 9h sẽ trở về, đôi khi muộn hơn cũng có. Trừ phi trời đổ mưa to, đổ tuyết, bằng không thầy ấy sẽ ra ngoài.” Nói xong, lão Lý tự lẩm bẩm một câu, “Cũng không biết trời lạnh như vậy ra ngoài làm gì!”

“Quản chuyện của người ta làm gì chứ? Dù sao chỉ cần hoàn thành công việc của mình, những chuyện khác tôi không có tâm tình đi quản.” Trương Dương Sóc ngồi cạnh lên tiếng.

“Thầy nhìn thầy xem, tuổi còn trẻ đã sống tiêu cực như vậy, tôi khuyên thầy bao nhiêu lần rồi, tích cực một chút, đừng bi quan như vậy, cái gì cũng cảm thấy không thể trông cậy vào!” Lão Lý nói.

Phương Viên có chút cứng họng, từ chỗ Tiểu Du bọn họ biết được nơi này có một thầy giáo ly dị dọn tới đây, từ cuộc sống của hai người, cô cho rằng Trương Dương Sóc tới đây tìm lão Lý nói chuyện phiếm là muốn khuyên ông ta, giúp ông ta giải sầu, không ngờ, hắn chạy tới là để nghe lão Lý nói chuyện nhân sinh. Cho nên mới nói, thế giới này dạng người nào cũng có, ai cũng không thể đảm báo phán đoán của quan của mình là đúng được.

“Lão Lý, thầy đừng nói tôi, tôi chỉ là bực tức hai câu mà thôi, còn không phải mấy ngày nay nhiều việc quá hay sao! Hơn nữa người ta tới đây vì chuyện quan trọng, mấy vấn đề này sau này lại nói tiếp đi!” Bị lão Lý nói mấy câu trước mặt Phương Viên và Đới Húc, Trương Dương Sóc có chút xấu hổ, vừa nói vừa cười với hai người.

“Lần trước lúc gặp mặt có hơi vội, chúng tôi chưa kịp hỏi thăm thầy mấy câu.” Đới Húc nói.

Ánh mắt Trương Dương Sóc có chút dao động, không hé răng, mà lão Lý ngồi cạnh thấy hắn như vậy cũng hiểu được gì đó, vội nói: “Bào Hồng Quang kia tôi không quá thân, không thể giúp anh chị, tôi xuống lầu hút thuốc, mọi người cứ từ từ nói chuyện!”

Dứt lời, ông ta vừa mặc áo khoác vừa ra ngoài, tự giác lảng tránh.

“Kỳ thật anh chị đừng hỏi thăm tôi, ngày đó tôi chỉ là vô ý thuận miệng nói mà thôi, khi đó tôi không biết Bào Hồng Quang xảy ra chuyện gì, chỉ nghe anh chị nói thầy ấy gặp chuyện, đầu óc liền lóe lên suy nghĩ đó, nói sai một câu, sau nghe anh chị nói thầy ấy bị giết, hơn nữa còn chết rất thảm, tôi mới biết bản thân vạ miệng, anh chị cứ coi như tôi nói hươu nói vượn, đừng nói nữa.” Lão Lý đi rồi, Trương Dương Sóc khó xử nhìn Đới Húc, ngữ khí giống như đang thỉnh cầu.

“Thầy không cần lo lắng, chúng tôi không phải loại người đi nói lung tung, nghề nghiệp không cho phép.” Đới Húc giải thích.

Trương Dương Sóc lại xua tay: “Xin anh chị, đừng làm khó dễ tôi, ngày đó nhắc tới Tiểu Bốc là tôi mau miệng, tôi rất đồng tình với Bào Hồng Quang, xảy ra chuyện như vậy thật sự là quá thảm, hiện tại bụi về bụi, đất về đất, về sau thầy ấy sẽ vĩnh viễn được an bình, nhưng chúng ta đều còn sống, không giống như vậy không phải sao? Mỗi ngày chúng ta đều phải tiếp xúc với người bên cạnh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.