Truy Kích Hung Án

Quyển 1 - Chương 12: “Hại người”




Hiện tại sớm đã qua giờ cơm trưa, Đới Húc vừa đề nghị liền được những người khác nhất trí tán đồng, tuy ba thực tập sinh đang vì tương lai trở thành cảnh sát mà chuẩn bị, hơn nữa còn từng trải qua ba năm học tập và huấn luyện gian khổ, nhưng rốt cuộc bọn họ chỉ vừa mới ra trường, chưa từng có cuộc sống không có quy luật như vậy, tới giữa trưa chắc chắn sẽ đói bụng. Sau khi tìm được đầu, tình huống đặc biệt khiến họ càng ăn không vô, bằng không tới lúc này khẳng định sớm đã đói tới mắt đầy sao xẹt.

Trêи đường tới chỗ đậu xe, Lâm Phi Ca luôn đi theo Đới Húc, thấp giọng nói gì đó với anh, nhìn dáng vẻ hình như là đang giải thích cho mình và Mã Khải. Mặc kệ Đới Húc giúp bọn họ che giấu thế nào, cô vẫn phải nói rõ với anh một lần. Phương Viên theo sau, không đi gần, sợ Lâm Phi Ca cảm thấy không được tự nhiên. Mã Khải đi cạnh Phương Viên, thỉnh thoảng nói vài câu với cô, Phương Viên không muốn để ý, cho nên không trả lời. Mã Khải vẫn không để bụng, luôn tìm chủ đề bắt chuyện với cô.

Một lát sau, có lẽ không tìm được đề tài, Mã Khải không còn cách nào khác, duỗi tay kéo áo khoác Phương Viên, hỏi: “Cậu giận tớ hả? Đừng giận, tớ sai rồi còn không được sao?”

“Cậu không cần xin lỗi tớ, dù sao với tớ cũng không liên quan, là tớ xen vào chuyện của người khác trước.” Phương Viên nhìn cậu ta một cái, mặc kệ đối phương không ngừng xin lỗi, cô vẫn làm như không quan tâm, nhưng xuất phát từ lịch sự cô vẫn nhàn nhạt đáp.

“Cậu xem cậu xem, nói mấy lời này xem ra là thật sự giận tớ rồi, Phương Viên cậu đừng chấp nhặt với tớ, con người tớ cậu còn không rõ sao? Tớ không cố ý nói cậu như vậy, bình thường tớ hay nói giỡn, chuyện hôm nay là hiểu lầm, hơn nữa xác thật là tớ nói bậy!” Vừa thấy Phương Viên lên tiếng, tuy thái độ vẫn lãnh đạm nhưng tốt xấu gì vẫn có tiến bộ hơn không hé răng, vì thế Mã Khải vội vàng tiếp lời, “Hôm nay tâm tình tớ vốn dĩ không tốt nên mới trốn việc, không ngờ kết quả thiếu chút đã gây ra chuyện xấu… Lần này là ngộ thương, chắc chắn! Cậu cũng biết sáng nay tớ và Lâm Phi Ca gặp chuyện gì mà! Cái người tên Chung Hàn kia đúng là khó nói chuyện! Hai người bọn tớ moi hết suy nghĩ tìm đống lý do muốn anh ấy dẫn bọn tớ theo, kết quả anh ấy lại không đồng ý. Đời này có khi nào tớ bị người ta không nể mặt mũi như vậy? Tâm tình đương nhiên là không tốt rồi. Cậu cứ coi như lúc đó tớ không nói tiếng người, chó cắn Lã Động Tân (1) còn không được sao?”

(1) Chó cắn Lã Động Tân: hiểu lầm lòng tốt của ai đó

Mã Khải đã nói tới nước này, Phương Viên cũng ngại tiếp tục giữ im lặng. Cô lắc đầu, nói: “Được rồi, không phải chuyện gì lớn, tớ không tức giận.”

“Vậy là tốt, tớ nói cậu nghe, hôm nay tớ bị cái người tên Chung Hàn đó chọc giận tới không thể nhịn được, đẹp trai thì có gì ghê gớm, làm giá lớn như vậy còn không chịu dẫn bọn tớ theo! Cậu không thực tập cùng thầy ấy là may mắn đó!” Mã Khải thấy thái độ của Phương Viên đã dịu lại, biết cô đã không còn so đo với mình, liền thuận miệng oán giận.

Phương Viên không đáp, tuy rằng thời điểm báo danh bị Chung Hàn đẩy qua chỗ Đới Húc bên này, cô cũng có chút xấu hổ, nhưng rốt cuộc bản thân không quen biết Chung Hàn, đếm số lần gặp mặt và nói chuyện còn chưa vượt quá con số năm, hơn nữa chỉ vì đối phương không thỏa mãn nguyện vọng của mình mà chửi bới nhân phẩm người ta, loại chuyện này cô làm không được, huống hồ vụ án quan trọng, người ta đã vất vả điều tra lâu như vậy, vụ án đương nhiên không phải ai cũng có thể bỗng nhiên tham dự là được, để người phụ trách Chung Hàn có nghĩa vụ gật đầu đồng ý, cô thật nhìn không ra Mã Khải có gì để oán trời trách đất, có điều hiện tại cô phải khắc chế, không được hé răng, miễn cho giống khi nãy thay Đới Húc bất bình mà chuốc họa vào thân.

“Phương Viên, cậu nói không tức giận nhưng trêи thực tế vẫn còn trách tớ, chi bằng tớ mời cậu một bữa, hoặc hôm nào rảnh mình đi xem phim, coi như nhận lỗi được không? Tớ nghe nói gần đây có bộ phim Mỹ hay lắm!” Thời điểm Phương Viên lặng lẽ thay đổi tâm tư của mình, Mã Khải vẫn ở bên cạnh lải nhải, thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô vẫn còn giận dỗi, cậu lại nhân cơ hội thêm vào một vụ bồi thường.

Phương Viên xua tay: “Không cần, tớ thật sự không giận, đừng lãng phí nữa.”

“Lãng phí gì chứ? Hai vé xem phim, cộng thêm bắp nước cũng không quá một trăm đồng tiền, lúc này là đầu năm, ai mà không có một hai trăm đồng để sống chứ?” Mã Khải không quá để ý mà nói chuyện, sau đó lại nở nụ cười, “Phương Viên, nếu cậu giảm béo, nói không chừng sẽ có tên đàn ông nào chịu rước cậu về đấy! Vừa nhìn tớ liền biết tương lai cậu chính là hiền thê lương mẫu, chỉ là hơi béo chút thôi!”

“Không liên quan tới cậu, chuyện này không nhọc cậu phiền lòng.” Phương Viên lạnh giọng, cô đối với Mã Khải luôn là bất đắc dĩ, có đôi khi lời cậu nói thật làm người khác tổn thương, rất khó gọi là vui đùa, nếu bạn tức giận, cậu ấy sẽ tỏ vẻ đáng thương theo sau xin lỗi bạn, chỉ là bạn vừa mới tha thứ cho cậu ấy, cảm thấy cậu ấy có thể là vô tâm, quyết định không so đo thì cậu lại lập tức quay về khi xưa.

“Tớ là thay đàn ông còn chưa có bạn gái trêи thế giới này phiền lòng, hiện tại ai mà không muốn tìm bạn gái dáng người đẹp, vừa mang ra ngoài ai nhìn đều cảm thấy đặc biệt hâm mộ. Cậu nhìn cậu xem, kỳ thật cũng không tính là khó coi, chỉ là hơi nhiều thịt, cậu như vậy không được đâu, sau này tìm ai còn không phải hại người ta sao? Ha ha.” Mã Khải lải nhải một hồi, cuối cùng dường như sợ Phương Viên lại tức giận nên liền cười khan vài tiếng.

Phương Viên nghe tới phiền lòng, chỉ đơn giản cười một cái, không cứng không mềm đáp trả: “Yên tâm đi, cho dù cả thế giới này chỉ còn lại mình cậu là nam thanh niên chưa lập gia đình, tớ cho dù có cô độc suốt quãng đời còn lại cũng không hại cậu.”

Mã Khải nghe cô nói vậy biểu tình lập tức trở nên xấu hổ, Đới Húc đi đằng trước dường như cũng nghe được bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên quay đầu nhìn. Mã Khải không nhiều lời nữa, cúi đầu, hai tay đút vào túi áo tiếp tục đi về phía trước.

Tới chỗ đỗ xe, bốn người phân công leo lên, Mã Khải bị Đới Húc gọi ra ngồi vị trí phụ lái phía trước, hai cô gái Lâm Phi Ca và Phương Viên ngồi sau. Rời khỏi công viên nhi đồng, Đới Húc theo con đường quen thuộc chạy tới khu phố buôn bán gần đó, tìm chỗ dừng xe, sau đó lập tức dẫn bọn họ tới một cửa hàng thức ăn nhanh.

Trước mắt đúng là giờ cơm chưa qua cơm chiều chưa tới, chỗ này không đông khách, điều hòa mở vừa phải, an tĩnh mà ấm áp. Bốn người một bàn, Mã Khải ở bên không ngừng vuốt ʍôиɠ ngựa, nói, “Thầy, thầy thật biết tính toán, thời gian này tới tiệm cơm nhỏ là ngay lúc người ta nghỉ ngơi, nói không chừng còn bị đuổi đi, những cửa hàng thức ăn nhanh như vậy thật tốt, muốn ăn lúc nào cũng được, cũng không cần chờ, hơn nữa người ít, không gian sạch sẽ, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.”

Đới Húc bị cậu nói tới sững sờ, anh xoa đầu, bất đắc dĩ cười nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi tới nơi này là vì muốn ăn hamburger, không có nguyên nhân gì khác. À đúng rồi, hamburger thịt bò cà chua và dưa chuột ở đây khá mới, các em có thể thử một lần.”

Vất vả lâu như vậy, tất cả mọi người đều đói bụng. Mã Khải và Lâm Phi Ca đi gọi món, chỉ có Phương Viên ngồi yên không cử động, Đới Húc cũng không sốt ruột, ngồi đối diện cô, không nói câu nào mà nhìn tấm poster quảng cáo. Một lúc sau, Lâm Phi Ca và Mã Khải trở lại, lúc này Đới Húc mới đứng lên chuẩn bị đi mua đồ ăn, anh nhìn Phương Viên nhận một ly cà phê từ Lâm Phi Ca, không có ý đứng dậy, liền kỳ quái hỏi: “Sao em không đi mua đồ ăn?”

Phương Viên xấu hổ cười cười, chưa kịp mở miệng, Lâm Phi Ca đã tùy hứng trả lời thay cô: “Thầy, thầy không cần để ý cô ấy, cô ấy đang giảm béo, không ăn, thầy đi mua đồ ăn cho mình đi!”

Đới Húc nhìn Phương Viên, gật đầu, đi qua quầy gọi món.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.