Truy Kích Hung Án

Quyển 1 - Chương 11: Gương mặt biến dạng




Nghe nói đã tìm được đầu, tất cả đều lập tức phấn chấn, tuy rằng kỹ thuật DNA có thể xác định thân phận người chết, nhưng nếu tìm được đầu, khôi phục dung mạo người chết, như vậy thời gian sẽ được rút lại rất nhiều, cảnh sát có thể trực tiếp từ các vụ mất tích bắt đầu điều tra.

Nhưng tuy phần đầu đã tìm được, sau khi rửa sạch, tình hình lại khiến mọi người có chút thất vọng.

Phần đầu nạn nhân đã bị dùng chất hóa học tạt lên, phần tóc cũng bị ăn mòn, toàn bộ gương mặt bị thiêu tới biến thành màu đen, nhiều chỗ bóc ra tới loang lổ, cánh mũi biến dạng nghiêm trọng làm nó lớn hơn bình thường rất nhiều, miệng nạn nhân cũng biến dạng, cánh môi tàn khuyết không đầy đủ, lộ ra hàm răng màu trắng bên trong, mí mắt cũng bị hủy, hơn nữa còn lộ ra bên ngoài tròng mắt trắng xám, phần đầu thoạt nhìn có vẻ càng thêm khủng bố.

Lâm Phi Ca vẫn luôn tới lui bên cạnh Đới Húc, lấy thái độ tích cực của mình đền bù thành ý, cho nên sau khi nghe nói phần đầu được khai quật, cô cũng xông lên phía trước xem, kết quả vừa nhìn liền thấy cái đầu bị biến dạng nghiêm trọng, sắc mặt lập tức thay đổi, đẩy những người phía sau ra, vọt qua một bên nôn mửa. Mã Khải vốn dĩ không có phản ứng gì mãnh liệt, không biết có phải chịu ảnh hưởng từ Lâm Phi Ca hay không, sắc mặt cậu cũng có chút thay đổi, có điều chính mình vẫn căng da đầu cường chống, thuận tiện cố gắng làm hòa, hỏi Phương Viên bên cạnh: “Phương Viên, cậu không sao chứ?”

Phương Viên vốn cho rằng bản thân cũng sẽ có phản ứng giống Lâm Phi Ca, nhưng có thể vừa rồi đã thấy nửa phần thi thể trêи, đối với bộ dáng đáng sợ của thi thể sớm đã có chuẩn bị tâm lý, hiện tại ngược lại vô cùng trấn định, chỉ có nhịp tim đập hơi nhanh mà thôi. Đối mặt với Mã Khải, tuy rằng cô vẫn còn bực bội đối phương, nhưng rốt cuộc vẫn cố gắng nở ra nụ cười, huống chi hiện tại là cậu ta đang quan tâm mình, vì thế liền nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Tớ không sao.”

“Tìm được đã không dễ dàng, cư nhiên lại bị hủy dung…” Đới Húc đương nhiên không giống ba thực tập sinh chuyện bé xé ra to, anh ngồi xổm xuống quan sát cái đầu kia trong chốc lát, bất đắc dĩ cảm khái một câu, lại hỏi pháp y bên cạnh, “Có thể xác định bị thứ gì ăn mòn hay không? Là lúc sinh thời bị hủy dung, hay là sau khi chết vì tiêu hủy chứng cứ?”

Pháp y Lưu buổi sáng vì thay thế người khác mới xuất hiện, hiện tại anh ta đã trở về tiếp tục giúp Chung Hàn xử lý công việc bên kia, người đi theo tới đây chính là một pháp y già lớn tuổi hơn pháp y Lưu. Ông ta quan sát, cẩn thận nói: “Từ tình trạng da bị bỏng mà xem, nó là lưu huỳnh hoặc axit, lát nữa trở về khẳng định cần xác nhận một chút, cá nhân tôi cho rằng sau khi chết gương mặt này mới bị biến dạng. Axit, cậu có thể làm gương mặt hoàn toàn thay đổi, nhưng từ độ phỏng nặng nhẹ vẫn khó có thể nhìn ra là dung dịch gì, nếu dựa vào thời gian và việc gương mặt người chết vuông với mặt đất, hung thủ đã dùng lưu huỳnh. Dùng axit, vị trí chất lỏng tiếp xúc đầu tiên có khả năng là trán hoặc xương gò má, chúng ta đều biết chất lỏng sẽ chảy xuôi xuống dưới, cho nên các bộ phận đều có xu hướng bị bỏng phía dưới, người bị bỏng khi đó sẽ theo bản năng cúi đầu, hơn nữa trước đó không hề chuẩn bị tâm lý, không biết chính mình bị thứ gì dính trêи mặt, rất nhiều người dùng tay che mặt hoặc lau đi, trước khi chết, có lẽ nạn nhân vì muốn dùng tay lau đi, ngược lại phá hủy cả gương mặt, hơn nữa bàn tay cũng có khả năng bị bỏng.”

Đới Húc nghe xong liền hiểu: “Cho nên nửa thi thể chúng ta vừa phát hiện, làn da hai tay đều hoàn hảo không hư tổn, không có bất luận dấu vết bị bỏng, nhưng cả gương mặt người chết đều bị ăn mòn, phần nghiêm trọng nhất lại ở giữa, có điều hàm dưới cũng bị bỏng rát rất nặng, không phù hợp với tư thế người cúi đầu, chất lỏng sẽ theo đó chảy xuống. Lưu huỳnh không lan rộng, hơn nữa như anh vừa nói, chất lỏng chạy xuống, phần mũi không thể bị tổn thương nặng như vậy. Nhưng nếu là axit, ngược dòng chảy lên ăn mòn cả tóc và da đầu, đây là đạo lý gì?”

Pháp y già gật đầu: “Đúng vậy, chính là ý này, mới phát hiện nửa phần trêи thi thể, phần cổ không có dấu vết bỏng, cho nên tôi mới cảm thấy sau khi chết, hung thủ cắt đầu và thân ra, sau đó chôn phần đầu trước, cuối cùng là dùng lưu huỳnh. Axit hủy hoại cả gương mặt, điểm này tương đối dễ xác nhận, lát nữa đem mẫu thổ nhưỡng ở cái hố phía dưới mang về xét nghiệm độ pH là biết, nhưng nếu axit bị tạt lên gương mặt trước khi chôn, thổ nhưỡng sẽ không chịu ảnh hưởng rõ ràng, nhưng nếu chôn ở đây trước mới cho chất lỏng vào thì khác. Cũng may theo tình huống trước mắt, khả năng hung thủ dùng axit không nhiều, có điều vẫn phải cẩn thận một chút cho ổn thỏa.”

Đới Húc gật đầu, đứng dậy, tránh chỗ cho người khác tới lấy mẫu đất, xoay người tìm ba “cái đuôi nhỏ” của mình. Anh nhìn Phương Viên trước, thấy cô không có phản ứng gì mới nhìn Mã Khải và Lâm Phi Ca mới nôn ói xong đang suy sụp ngồi xổm ven đường.

“Sao rồi? Có chịu được không?” Anh hỏi Lâm Phi Ca.

Lâm Phi Ca gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười khổ sở: “Thầy, thầy đừng chê cười em…”

“Bạn học kia, em đỡ cô ấy lên xe nghỉ ngơi chút đi.” Đới Húc nghĩ nghĩ, nói với Mã Khải một câu, sau đó liếc mắt nhìn Phương Viên một cái, “Nếu Phương Viên không sao thì có thể đi xem những chỗ khác, trước mắt chúng ta chỉ có hai phần ba thắng lợi, phần còn lại còn chưa tìm được.”

Phương Viên gật đầu, theo anh ra ngoài. Mã Khải do dự, cũng muốn đi theo, nhưng Đới Húc đã dặn dò cậu phải chăm sóc Lâm Phi Ca, mà Lâm Phi Ca thoạt nhìn xác thật cũng không tốt cho lắm, việc này khiến cậu có chút khó xử.

Lâm Phi Ca nghe Đới Húc nói như vậy liền vội vàng đứng lên, lảo đảo hai ba bước đuổi theo Đới Húc: “Em không sao, không cần nghỉ ngơi, em đi cùng mọi người được không?”

“Rất kiên cường!” Đới Húc nhìn cô, mỉm cười, nhẹ nhàng nói, “Vậy thì đi theo, nếu cảm thấy không thoải mái thì nói, không cần xấu hổ, các em lần đầu tiên xuất hiện ở nơi như vậy đã không sợ trời không sợ đất, ngược lại đổi thành là tôi sợ các em.”

Anh vừa dứt lời, Lâm Phi Ca vốn có chút ngượng ngùng lập tức bình thường trở lại, Mã Khải trực tiếp bật cười, phỏng chừng nhớ lại lời phê bình của mình khi nãy, có chút xấu hổ, ái ngại mở miệng: “Thầy, việc kia… Trước đó bọn em…”

Đới Húc không cần nghe cũng biết cậu muốn nói cái gì, duỗi tay vỗ vai cậu, tùy tiện nói: “Đào ngũ không phải là không thể, chỉ là phải có kỹ xảo, lần sau nhớ trước khi làm gì phải liên lạc với người đáng cậy, bằng không để lại ấn tượng tốt là chuyện nhỏ, chậm trễ việc đứng đắn mới là nghiêm trọng.”

Mã Khải xấu hổ cười cười, liên tục phụ họa, Lâm Phi Ca không thoải mái nên không lưu ý cuộc đối thoại của bọn họ, bộ dáng không liên quan, không tiếp lời.

Đới Húc cùng ba người và những đồng nghiệp khác của Cục Cảnh Sát tìm kiếm manh mối khắp nơi, hi vọng có thể mau chóng phát hiện nửa dưới của thi thể, nếu đầu và nửa trêи đều bị phát hiện ở công viên, vậy tỷ lệ tìm được nửa phần dưới cơ hồ là 100%, vấn đề duy nhất chính là rốt cuộc nó bị giấu ở đâu.

Phương Viên vẫn mong chờ Đới Húc có thể như ban đầu lần nữa phát huy thực lực của mình, nhưng nguyện vọng của cô lại không được thỏa mãn. Khi không Đới Húc sẽ phát hiện chút manh mối thoạt nhìn vô cùng có giá trị, nhưng biểu hiện của anh đều là không đặc biệt coi trọng, ngược lại khiến những đồng nghiệp khác chú ý, cứ như vậy mà sờ soạng một chút, cuối cùng quá trình tìm kiếm cũng được đẩy mạnh, đã có đồng nghiệp tìm được nửa dưới thi thể bị lột xa rút xương. Lần này Lâm Phi Ca không dám lỗ mãng, cực kỳ tự giác trốn sang một bên, không dám nhìn. Phương Viên căn cứ vào thái độ của mọi người, nếu nửa trêи cũng đã xem qua, nửa dưới hẳn sẽ dễ nhìn hơn một chút, vì thế cô cắn răng tiến tới nhìn, phát hiện nửa dưới tương tự nửa trêи, một đôi chân hoàn hảo không hao tổn, nhưng từ mắt cá chân tới xương hông da thịt cơ hồ hơi lớn một chút, đó là vì nó đã bị cắt ra trước khi vứt xác.

Từ chiều dài xương đùi, người chết không cao, Phương Viên thầm cộng gộp chiều dài nửa trêи và nửa dưới của thi thể, cảm thấy nạn nhân ít nhất cao từ 175cm trở nên, hơn nữa buổi sáng pháp y Lưu đã kết luận, người chết là người đàn ông mập mạp, hiện tại kết hợp với chiều cao, lúc sinh thời nạn nhân hẳn là người cao to mới đúng.

Sau khi nửa thân dưới hoàn toàn bị đào ra, Đới Lúc là người đầu tiên rời khỏi hiện trường, anh và Thang Lực thương lượng vài câu, sau đó đón ba thực tập sinh đi cùng mình. Lâm Phi Ca hoàn toàn tán đồng, mỗi phút ở hiện trường đối với cô có thể nói là tra tấn, chỉ hận chính mình không có đôi cánh nhanh chóng bay đi.

“Thầy, thân phận người chết phải xác định thế nào?” Trở về vị trí xe dừng bên đường, Mã Khải hỏi Đới Húc.

“Pháp y sẽ đo tuổi xương, căn cứ vào tình huống người chết có lẽ sẽ phán đoán được tuổi nạn nhân, nếu nạn nhân còn trẻ, vị thành niên hoặc vừa thành niên, nói không chừng có thể chính xác một chút, còn lại… Phải xem tiến độ hoàn nguyên và việc điều tra dân cư mất tích.” Đới Húc trả lời.

“Vậy hiện tại chúng ta làm gì?” Mã Khải lại hỏi.

Đới Húc sờ bụng: “Hiện tại hả? Trước giải quyết vấn đề no bụng của chúng ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.