Truy Kích Hung Án

Chương 292: Bị giết




Căn cứ vào thời gian tử vong của nạn nhân từ phán đoán ban đầu của nạn nhân và thời điểm Đoạn Phi Vũ trốn nhà đi, bọn họ cần kiểm tra video giám sát từ hai đến ba tuần trước, đây vốn đã không phải công việc đơn giản, hơn nữa trong phạm vi tìm kiếm có rất nhiều thiết bị không của chính phủ, tuy rằng yêu cầu họ phối hợp không phải vấn đề gì, nhưng với cảnh sát chạy đua với thời gian, vả lại đa phần ghi chép của giám sát tư nhân chỉ lưu giữ một tuần, các tòa nhà lớn hơn có lẽ lưu dữ liệu trong hai tuần, vượt quá hai tuần không dễ thu thập được.

Đây là tình huống khách quan, tuy không lý tưởng nhưng cũng hết cách, cảnh sát chỉ có thể cố gắng tới cùng, không thể qua loa.

Vất vả một hồi cũng đã tới bảy tám giờ tối, một vài cửa hàng hoặc tòa nhà đã đóng cửa, không tìm thấy nhân viên phụ trách, bộ phận thừa còn lại chỉ đành để sang ngày mai tiếp tục giải quyết. Trước khi có bước tiến trong việc xác định thân phận nạn nhân, bắt đầu kiểm tra video giám sát cũng rất lãng phi thời gian, cho nên sau nghiên cứu đưa ra quyết định, Đới Húc và Phương Viên ở lại chờ tin tức bên pháp y, những người khác về nghỉ ngơi, công việc còn lại để ngày mai làm tiếp.

Do vậy những người khác sôi nổi tan tầm, Đới Húc ra ngoài mua hai phần cơm về ăn với Phương Viên. Trong lúc ăn, Đới Húc thường lấy túi đựng vật chứng đựng mấy bao cát ra xem.

Phương Viên biết Đới Húc đang cân nhắc gì đó, hơn nữa chắc chắn có liên quan đến vụ án, nếu không anh sẽ không vừa ăn vừa xem mấy thứ liên quan tới người chết, dù sao không bàn công việc trong lúc ăn cơm vốn là nguyên tắc của anh.

"Mấy thứ này có gì đặc biệt sao?" Phương Viên không muốn hỏi, chỉ là cô thấy Đới Húc cứ ước lượng, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đẩy hộp cơm ăn được một nửa sang bên, cũng đứng dậy cầm một bao cát lên xem.

"Chỗ đặc biệt của mấy bao cát trói chân này là ở chỗ chúng quá bình thường, lại còn vô cùng mới." Đới Húc cười nói, "Em xem mặt ngoài của bao cát này đi, tôi đoán con gái như các em hiểu rõ mấy thứ này hơn chúng tôi đấy."

Tuy đựng trong túi vật chứng nhưng Phương Viên vẫn có thể nhìn rõ mấy bao cát bên trong, thứ này tương đối dễ tìm, Phương Viên nhớ trước đây khi còn đi học cô cũng từng mua một loại, lúc đó ngay thời điểm quyết tâm muốn giảm cân, ngày nào cũng chạy bộ, để nâng cao hiệu quả rèn luyện, cô nghe kiến nghị của người ta, định mua hai cái bao cát nhỏ tròng lên cổ tay, chỉ là vì chi phí sinh hoạt có hạn, không có quá nhiều lựa chọn, do vậy cô chọn mua loại bao cát tiện nhất ở khu bán đồ thể dục gần trường, chính là cùng loại với thứ đang ở trong túi vật chứng, mới đeo mấy ngày túi vải bên ngoài đã xù lông, thêm mấy ngày nữa thì mớ lông xù rối rắm vào nhau, cô còn phải dùng kéo nhỏ cắt đi, tuy thế thì cứ cách mấy ngày bao cát lại xù, cứ vòng đi vòng lại, mà bản thân việc cô chạy bộ cũng không có hiệu quả giảm cân, do vậy cô đã tức giận ném hai bao cát kia vào "lãnh cung", đến trước khi tốt nghiệp mới xử lý.

"Ý anh là bốn cái bao cát cột chân này có khả năng là mua mới?" Phương Viên lập tức hiểu ý Đới Húc, "Mục đích mua là để dìm thi thể nạn nhân xuống nước sao? Nếu thật sự thế, vậy có phải chúng ta cần đến khu vực gần trường của Kha Tiểu Văn để xem có cửa hàng bán đồ thể dục nào không, kiểm tra xem ở đó có bán bao cát tương tự không, ông chủ có còn nhớ ai từng mua thứ này đúng không?"

"Em nói không sai, có điều không chỉ khu vực gần trường học, các siêu thị, cửa hàng đồ dùng cũng phải điều tra. Hai quả tạ tay này cũng rất mới, nếu đã qua thời gian sử dụng, sau khi va va đập đập, lớp sơn bên ngoài có lẽ đã tróc ra, nếu không đến mức đó thì ít nhất cũng có vết ngấn, còn trên hai quả tạ tay này không có gì cả." Đới Húc chỉ hai quả tạ tay, "Quả tạ tay 5kg, không nặng cũng không nhẹ, thể tích cũng không lớn, người bình thường sử dụng không cần quá tốn sức, có điều vẫn đủ khiến nạn nhân sau khi chết đuối không có cách nào nổi lên mặt nước, hơn nữa thứ này giống đồ gia dụng, ai cũng mua được, căn bản sẽ không ai để tâm, cột vào người cũng dễ hơn dùng đế. Do vậy chắc chắn vì mục đích cuối cùng nên hung thủ mới đi mua những thứ này, có điều vẫn còn một vấn đề cần phải suy xét, đó là dù những thứ này hết sức bình thường nhưng với số lượng này thì cũng khá bắt mắt, cho nên tôi cảm thấy nếu đã tính toán đến việc không cho thi thể nổi lên, hung thủ cũng sẽ tìm cách che giấu bản thân, thế nên không hẳn mua cùng một địa điểm."

Phương Viên gật đầu. Đây là điểm cô bội phục Đới Húc nhất. Trong chuyện nào cũng có dấu vết để lại, thật ra chỉ cần cẩn thận suy nghĩ sẽ luôn nghĩ đến, Đới Húc hơn người ở chỗ anh luôn đi trước một bước, nghĩ đến những vấn đề sâu xa hơn. Trong khi người ta còn suy xét vấn đề đầu tiên, anh đã nghĩ đến tiền căn hậu quả.

Ở bên đồng nghiệp như vậy đối với một người khát vọng tiến bộ như Phương Viên không khác nào là một áp lực, trong một thời gian ngắn, muốn đuổi kịp anh chỉ sợ phải nỗ lực không ngừng, muốn vượt qua anh lại càng khó. Nhưng Phương Viên không hề vì vậy mà cảm thấy thất bại. Nguyên nhân đầu tiên đương nhiên là nhờ Đới Húc cổ vũ và dẫn dắt, anh chưa từng sợ ai đuổi kịp hay vượt qua mình, đặc biệt là với Phương Viên, anh rất vui khi thấy cô tiến bộ, cho nên chưa từng giấu giếm điều gì. Ngoài ra không biết có phải do tính cách hay không, cô thích ở bên người giỏi, nhìn thấy sự chênh lệch mới khiến cô cố gắng đuổi theo, nếu bắt cô làm việc với một đồng nghiệp bình thường hoặc người không có tâm, cho dù cô không bị ảnh hưởng nhưng tinh thần chắc chắn sẽ không nâng cao như vậy.

"Có điều tối nay sợ là không được rồi, muộn quá, không kịp." Đới Húc nhìn đồng hồ, đã 21 giờ, "Giờ này đừng nói là mấy cửa hàng, ngay cả siêu thị cũng đóng cửa, đành chờ đến ngày mai vậy. Hơn nữa nếu tôi đoán không sai thì thứ này rất đắt hoặc là giá cả phải chăng, cửa hàng nào cũng bán."

Phương Viên suy nghĩ: "Vậy em mong thứ này cực rẻ nhiều chỗ bán, có điều nếu đây là món đồ đặc biệt thì rất khó tìm, nhưng một khi thu được kết quả thì chắc chắn rất có giá trị."

"Đúng vậy, việc này e là phải xem vận may của chúng ta." Nói xong, Đới Húc đẩy đống đồ đi, chỉ hộp cơm của Phương Viên và mình còn chưa ăn xong, "Mau ăn đi, còn không ăn nữa thì lạnh đấy, hôm nay có vẻ như tôi làm gương xấu cho em rồi, không ăn cơm đàng hoàng."

"Trong phương diện ăn uống cơ hội khiến anh làm gương xấu cho em cũng không nhiều, em cảm thấy thỉnh thoảng như vậy cũng tốt." Phương Viện thuận miệng vui đùa, dù thế nào thì tìm được một thi thể nam ở trong hồ nhân tạo của công viên đã là thu hoạch lớn, bây giờ tuy vô cùng bận rộn nhưng tâm trạng tốt hơn lúc ăn trưa rất nhiều.

Hai người vừa mới ăn xong, bên phía pháp y đột nhiên gọi điện tới, nói là đã giải phẫu thi thể, có được kết luận ban đầu. Đới Húc và Phương Viên vội chạy đi tìm pháp y Lưu tìm hiểu tình hình, pháp y Lưu cũng mới bận xong, lúc bọn họ tới, ông đang ngồi bên bàn làm việc ăn cơm ngấu nghiến.

"A, pháp y Lưu, chúng tôi tới không đúng lúc rồi, ông ăn trước đi, ăn xong rồi nói." Đới Húc vừa vào văn phòng của pháp y Lưu thì thấy ông còn chưa ăn xong nên không vội hỏi thăm, cùng Phương Viên ngồi xuống chờ.

Pháp y Lưu xua tay: "Không sao, không sao, mọi người không phải mới bận xong sao? Bọn họ giúp mua giúp tôi hộp cơm, tôi định tranh thủ thời gian ăn một chút. Cô cậu ăn chưa? Cũng mới bận xong đúng không?"

"Đúng vậy, chúng tôi cũng mới về, cơm nước xong hết rồi, ông ăn trước đi, không vội." Cảnh sát bên này vất vả, nhóm pháp y Lưu cũng không rảnh rỗi gì, đặc biệt là khi với tuổi tác của pháp y Lưu không thể cực nhọc như họ, cho nên dù thế nào Đới Húc cũng không thể ảnh hưởng tới việc ăn uống của người ta.

"Không sao, tôi vừa ăn, chúng ta vừa trò chuyện." Pháp y Lưu vừa nói vừa lùa cơm vào miệng.

Phương Viên khó xử nhìn pháp y Lưu, lại nhìn hộp cơm trong tay ông: "Hay là ăn xong rồi nói đi, lúc ăn cơm nói đề tài này liệu có phải hơi..."

Nếu là ngày thường thì thôi, thi thể lần này đúng là có sức sát thương, nhìn qua là một chuyện, để sát vào ngửi lại là chuyện khác, bây giờ nghĩ tới thi thể lúc mới vớt ra khỏi nước, Phương Viên vẫn không nhịn được mà thấy buồn nôn, chóp mũi đầy mùi tanh cùng bùn đất, dạ dày cũng khó chịu.

"Không cần lo cho tôi." Pháp y Lưu cười cười, "Lúc tôi mới làm cái nghề này đúng là cũng không chịu được, nhưng làm công việc này bao nhiêu năm sớm đã quen rồi, thậm chí khẩu vị nặng hơn còn gặp qua không ít."

Nếu pháp y Lưu đã nói như vậy, Đới Húc không cần tiếp tục khách sáo từ chối nữa, anh vừa để pháp y Lưu ăn vừa dò hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Tự sát hay bị giết?"

"Bị giết?" Pháp y Lưu trả lời dứt khoát, "Sau khi giải phẫu thi thể, chúng tôi có thể khẳng định nạn nhân không phải chết do đuối nước mà là sau khi chết đã bị hung thủ cột thêm mấy thứ đó vào người, ném vào hồ."

"Vậy nguyên nhân tử vong là gì?" Phương Viên vừa nghe, tảng đá trong lòng coi như được buông xuống, thật ra cô rất lo lỡ tốn nhiều công sức mới vớt được một thi thể nam, cuối cùng qua giám định của pháp y chỉ là tự sát, mọi phấn chấn trước đó sẽ không còn, vấn đề sống chết của Đoạn

"Hẳn là trúng độc, hơn nữa từ tình hình nội tạng của nạn nhân mà xem trước khi chết chắc chắn rất đau đớn. Qua kiểm tra thi thể, chúng tôi không phát hiện ngoại thương trí mạng, sau khi giải phẫu thì phát hiện chút chất lỏng còn lại trong dạ dày, hiện đã đưa đi xét nghiệm thành phần, không lâu nữa sẽ có kết quả, đến lúc đó sẽ biết nạn nhân chết do loại độc gì." Pháp y Lưu trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.