Truy Kích Hung Án

Chương 230: Cái chết của học bá




Hai bên đường ray rất tối. Vì xung quanh tương đối trống trải, không có kiến trúc gì, cho nên gió lớn rất lạnh. Phương Viên và Đới Húc một người đi bên trái, một người đi bên phải đường ray, cầm đèn pin soi dưới chân và xung quanh, cẩn thận tìm kiếm. Bên cạnh đường ray có mấy thứ lặt vặt, chẳng qua thoạt nhìn đều là rác từ trên tàu ném xuống. Hai người tìm rất lâu, mãi đến khi trời dần sáng vẫn không tìm được gì. Cho dù cuối thu không có tuyết, nhưng rạng sáng ở ngoài trời rất lạnh, tay Phương Viên đã bắt đầu tê mỏi, cơ thể như muốn bị gió cuốn đi.

"Thôi, đừng tìm nữa, chúng ta đã tìm xa như vậy, xem ra hung thủ không tùy tiện xử lý quần áo của nạn nhân." Đới Húc vẫy tay bảo Phương Viên đi qua. Lúc này trời đã sáng, dù không dùng đèn pin cũng có thể thấy rõ mọi thứ. Hai người họ đã dọc theo đường ra tìm kiếm 2-3km vẫn không tìm thấy dấu vết của quần áo, do vậy anh cảm thấy tìm kiếm theo phương hướng này không khả thi mấy, không cần tiếp tục lãng phí thời gian.

Hai người trở về, hiện trường đã được xử lý, thi thể được bọc trong túi dùng xe vận chuyển về, dù sao sau hừng đông nơi này có lẽ sẽ xuất hiện người qua đường hoặc công nhân nhà máy, đừng để họ nhìn thấy thi thể rồi sợ hãi không cần thiết.

Trước khi rời đi, Phương Viên bỗng chú ý tới con mương bên cạnh đường ray. Nền đường sắt tương đối cao, cách con mương bằng một con đường nhỏ, trên mương có mấy tấm xi măng người địa phương dùng đi từ bên kia con mương băng qua đường ray, khoảng cách chỉ khoảng 1m mà thôi. Dù không có tấm xi măng kia, đa phần ai cũng có thể nhẹ nhàng bước qua. Hai bên mương được công nhân tráng xi măng, nước mương đục ngầu không thể nhìn ra sau cạn, tới gần sẽ ngửi thấy mùi bùn hôi thối.

"Liệu hung thủ có ném quần áo nạn nhân vào trong mương không? Lỡ nước dưới này rất sâu thì sao? Hơn nữa anh xem, nước mương đục ngầu, ném đồ xuống chắc chắn không thể thấy rõ." Phương Viên gọi Đới Húc tới, chỉ vào nước bẩn dưới mương, nói ra suy đoán của mình.

Đới Húc nhìn xung quanh, lại nhìn con mương trước mặt, suy nghĩ. Sau đó, anh tìm được một cành cây dài hơn 1m, ngồi xổm cạnh máng mương, duỗi tay cắm cành cây xuống, phát hiện không thể chạm đáy, vì thế gật đầu: "Tôi cảm thấy rất có khả năng, cứ tìm thử xem, nước trong con mương này không nông, nhưng nước không chảy xiết, quần áo mùa này nếu dính nước sẽ không nhẹ, cho dù không chìm xuống đáy cũng không thể trôi đi xa, ngược lại nếu chìm xuống, nước đục ngầu, có khả năng không dễ phát hiện."

Vì thế, Đới Húc gọi thêm vài người, mọi người cầm công cụ tìm kiếm dọc theo mương. Đừng nhìn con mương nhỏ hẹp, nhưng bên dưới toàn bùn đất và đá khiến nước dâng lên, làm nước càng thêm vẩn đục, không thể nhìn rõ thứ gì. Thử từng chút, tìm từng chút, cứ thế đã qua một tiếng đồng hồ, bùn đất bị đào lên càng ngày càng nhiều, xung quanh cũng tràn ngập mùi hôi thối, trong số người cùng tìm kiếm bắt đầu có người không nhịn được mà than thở, dù sao mọi người đều ra ngoài từ sáng sớm, đến giờ tất cả đều vừa đói vừa lạnh, hiện tại không thể ăn sáng, còn phải ở đây đào mương, cảm giác này thật sự không hề dễ chịu.

Nghe có người trách mắng, lại thấy trước mắt không có thu hoạch gì, Phương Viên không khỏi xấu hổ, khó xử nhìn Triệu Húc: "Có phải hướng suy nghĩ của em không đúng lắm không? Hay là..."

"Hướng suy nghĩ của em không có gì không đúng, suy nghĩ bây giờ mới không đúng đấy." Đới Húc lắc đầu, "Chúng ta vốn dĩ nên loại trừ tất cả khả năng có thể xảy ra, em nghĩ đến con mương này, bản thân sự việc là hoàn toàn chính xác. Nếu có ai phàn nàn, chỉ có thể nói rằng ý thức của người đó không đủ tốt, không liên quan tới em."

Phương Viên gật đầu, không nói gì nữa, tiếp tục tìm kiếm.

Tìm tiếp nửa tiếng đồng hồ, mọi người chia làm hai nhóm tìm dọc bờ mương, đi khoảng 3-4km, mắt thấy con mương sắp đi vào khu vực của một nhà máy, bọn họ cuối cùng cũng tìm được bộ quần áo trong bùn. Dùng gậy móc lên, trải ra đất, mọi người kiểm tra một chút, phát hiện đây là một bộ đồ thể dục và một chiếc áo khoác thể thao có mũ, kiểu dáng khá bình thường, bên trên không có nhãn hiệu, từ hình thức và màu sắc mà xem, đây có lẽ là đồng phục học sinh, cùng đồ nạn nhân mặc là một bộ. Trong áo khoác có viên đá, mục đích chắc là để tăng khối lượng khiến nó chìm xuống đáy.

Có thu hoạch, tâm trạng mọi người đương nhiên tốt lên. Bọn họ bỏ quần áo dính đầy bùn đất vào trong túi, chuẩn bị mang về Cục Công An. Bận từ sáng sớm, bây giờ cũng coi như tạm hạ màn, mọi người lần lượt lên xe rời khỏi hiện trường, trở về trung tâm thành phố.

Đới Húc không chở Phương Viên trực tiếp về Cục Công An, mà ghé vào một quán ăn gần đó. Bọn họ gọi mấy cái bánh quẩy và hai ly sữa đầu nành nóng, ngồi xuống lấp đầy bụng.

Uống nửa ly sữa nóng, Phương Viên cảm thấy cả người ấm lên, vừa ăn bánh vừa cân nhắc vụ án. Cô cứ cảm thấy áo khoác thể dục kia quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra từng gặp ở đâu. Cứ lo suy nghĩ, cô thế mà quên nhai bánh quẩy trong miệng.

Đới Húc nhìn cô chằm chằm nửa ngày, thấy cô không có chút phản ứng, không khỏi cảm thấy thú vị, duỗi tay quơ quơ trước mặt cô: "Hồn về đi! Hồn còn không về, sữa đậu nành sẽ uống bằng lỗ mũi đấy!"

Phương Viên lập tức hoàn hồn, lúc này mới phát hiện bản thân ngậm bánh quẩy trong miệng, nhịn không được mà đỏ mặt. Cô vội nhai vài cái rồi nuốt xuống, sau đó nói với Đới Húc: "Em cảm thấy bộ đồ thể dục kia rất quen, cứ như từng thấy ở đâu rồi, chỉ là nhất thời nhớ không ra."

"Chắc không phải đồ thể dục trường cấp ba của em đấy chứ?" Đới Húc hỏi. Vì tuổi tác nạn nhân trông có vẻ lớn hơn học sinh cấp hai, hơn nữa từ bộ đồ thể dục và giày thể thao người đó mang, mọi người đều cho rằng nạn nhân có lẽ là học sinh cấp ba hoặc trường nghề.

Phương Viên lắc đầu: "Không phải, đồng phục thể dục trường cấp ba của em thế nào em chắc chắn nhận ra, hơn nữa trường của em rất lười thay đổi, mấy hôm trước em còn thấy mấy học sinh mặc đồng phục, quần áo giống hệt bọn em năm đó, cho nên em đương nhiên sẽ không nhận sai hay nhớ không ra. Em mơ hồ cảm thấy kiểu dáng có hơi quen mắt, chắc là đã gặp ở đâu, chẳng qua không có nhiều ấn tượng."

"Vậy đừng vội suy nghĩ, càng sốt ruột càng không nghĩ ra, cứ để đầu óc thả lỏng đi, nói không chừng chuyện muốn nhớ đột nhiên sẽ lóe lên trong đầu." Đới Húc khuyên.

Phương Viên gật đầu, tạm gác chuyện này sang một bên, tiếp tục ăn cho xong bữa sáng của mình.

Về Cục Công An, việc điều tra người dân mất tích chưa cần thiết. Pháp y Lưu nói từ mức độ co cứng và đốm thi thể mà xem, thời điểm bọn họ tới hiện trường, nạn nhân đã tử vong khoảng 4-5 giờ, cũng chính là khoảng giữa đêm, nói cách khác, 24 giờ trước, nạn nhân vẫn còn sống, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể có người thân đi báo án mất tích, do vậy muốn xác nhận thân phận người chết, trước hết phải xem trong quần áo của người chết có thứ gì chứng minh thân phận hay không, ví dụ như chứng minh thư, túi tiền, di động, ngoài ra còn phải xem phán đoán tuổi của người chết từ chỗ pháp y.

Vật trên người nạn nhân ngoại trừ quần áo của nạn nhân thì chẳng tìm được gì, Phương Viên có hơi buồn bực, nếu dựa căn cứ theo tuổi phán đoán đối phương là học sinh, trên người còn mặc đồng phục, vậy cặp sách và vật phẩm tùy thân đâu? Theo cô được biết, bây giờ đừng nói là học sinh trung học, ngay cả học sinh tiểu học cũng có di động. Chẳng lẽ ngoài vứt quần áo của nạn nhân xuống mương, hung thủ còn mang những thứ khác đi? Những thứ đó bị vứt bỏ ở chỗ khác, hay là bị hung thủ mang về nhà giấu? Nếu là vế sau, chỉ sợ muốn tìm được không phải chuyện dễ.

Vì thi thể vụ án lần này tương đối hoàn chỉnh, thời gian tử vong cũng ngắn, cho nên quá trình kiểm tra không khó khăn như vụ án của Loan Thượng Chí. Sau khi kiểm tra, các pháp y xác định bên ngoài cơ thể nạn nhân không có vết thương trí mạng, chỗ đáng nghi nhất là lỗ kim tĩnh mạch trên cánh tay. Vì trên thi thể không có dấu hiệu của trúng độc, pháp y Lưu quyết định chụp X-quang ngực cho thi thể, kết quả phát hiện trái tim nạn nhân có lượng bọt khí lớn, mà những bọt khí không nên tồn tại này chính là nguyên nhân khiến nạn nhân tử vong.

"Tên hung thủ giết người này... Rất chú ý tới kỹ thuật." Pháp y Lưu nói Đới Húc và Phương Viên nghe tiến triển kiểm tra, "Chúng tôi kiểm tra thi thể, phát hiện tâm thất phải của nạn nhân giãn rộng dẫn đến tim ngừng đập, đây là nguyên nhân dẫn đến cái chết. Còn về sự hình thành của những bọt khí đó, chúng tôi cũng phân tích các khả năng, có thể là hung thủ tiêm khí vào mạch máu của nạn nhân, máu đi khắp cơ thể, cuối cùng tới tâm thất, nhưng đây chỉ là giả thiết, muốn thực hiện rất khó, bởi vì nếu dùng ống chích tiêm khí vào mạch máu nạn nhân có khả năng sẽ tạo ra nhiều bọt khí nhỏ, thời điểm bọt khí nhỏ tuần hoàn trong máu sẽ được lưu thông đến phổi, không có cơ hội về tim. Một khả năng khác chính là hung thủ dùng chất hóa học sẽ sinh phản ứng sau khi vào máu, tạo ra lượng khí lớn, ví dụ như hydrogen peroxide (1), giả thiết này khả thi hơn việc tiêm khí vào mạch máu, xác suất thành công cao hơn, hơn nữa chất này không khó tìm."

(1) Hydrogen peroxide: hay còn gọi là oxy già, có công thức hóa học H2O2, là một chất khử trùng nhẹ được sử dụng trên da để ngăn ngừa nhiễm trùng ở những vết cắt nhỏ, vết xước, và bỏng.

"Xem ra trình độ văn hóa của tên hung thủ lần này không tệ lắm." Đới Húc nói.

Pháp y Lưu gật đầu: "Có thể nghĩ tới cách này, sau đó đặt thi thể nằm sấp trên đường ray, ngụy tạo vụ tự sát, quả thật là cách làm thông minh giảo hoạt. Lần này cũng may chúng ta không xui xẻo, nếu tàu hỏa đi qua đó sớm hơn một hai tiếng, nếu lái tàu không kịp phanh lại, vô tình nghiền nát thi tể, sợ là chúng ta không dễ phát hiện lỗ kim và bọt khí trong tim nạn nhân như vậy. Không điều tra cẩn thận, nói không chừng chúng ta sẽ xử lý nó là một vụ tự sát."

Phương Viên nghe pháp y Lưu và Đới Húc nói chuyện, nghe Đới Húc đánh giá trình độ văn hóa và pháp y Lưu nói tên hung thủ thông minh giảo hoạt, trong đầu cô bỗng lóe lên một hình ảnh. Lần này, cô không cho nó lướt qua, mà bắt lấy chuẩn xác.

"Em nhớ ra mình thấy đồng phục kia ở đâu rồi!" Cô tỉnh táo lại, hưng phấn nói với Đới Húc.

Đới Húc gật đầu, ý bảo cô nói tiếp.

"Mấy ngày trước, khi trực đêm, em có ra ngoài đến quán lẩu cay gần đây, định mua một phần về ăn, đúng lúc bắt gặp mấy học sinh cấp ba vừa hết tiết tự học buổi tối cũng tới đó mua đồ ăn, có hai người đứng cạnh em, lúc sau lại có một người tới, đồng phục của họ không giống nhau, ba người họ đều quen biết, người thứ ba thấy khách đông, không muốn chờ nên bỏ đi, hai người trước đó thuận miệng nghị luận vài câu, hỏi cậu ta thay đồng phục rồi à, có phải vào lớp chuyên hay không, người còn lại trả lời đúng vậy, thành tích đi đầu vào phải rất cao mới có thể vào lớp chuyên được. Mà cái người được vào lớp chuyên kia, đồng phục cậu ta mặc giống như đúc bộ chúng ta tìm được!"

"Nói vậy, nạn nhân vụ án lần này là học bá sao?" Đới Húc lẩm bẩm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.