Truy Kích Hung Án

Chương 208: Chọn ngày chi bằng gặp ngày




Người gọi tới là một phụ nữ, nghe giọng hẳn vẫn còn trẻ, cô ấy tự nhận quen biết người được đăng báo tìm, hơn nữa người cảnh sát muốn tìm chính là bạn trai cô ấy.

Cô gái gọi tới giới thiệu mình họ Vương, từ thái độ mà xem, cô ấy vô cùng căng thẳng, bạn trai được miêu tả cũng khá tương tự với bức chân dung. Bạn trai cô ấy tên Loan Thượng Chí, năm nay hai mươi lăm tuổi, không phải người của thành phố A. Cô gái họ Vương kia còn miêu tả quần áo đối phương mặc, tuy rằng quần áo của người chết đã bị đốt cháy, nhưng từ màu quần jeans, nhãn hiệu, còn cả kiểu giày đều vô cùng ăn khớp, ngay cả thời điểm cuối cùng cô ấy gặp bạn trai mình cũng nằm gần thời gian tử vong cảnh sát dự đoán.

Cô gái họ Vương chỉ chịu cung cấp nhiêu đó tin tức, không muốn nói thêm, dường như có chỗ khó xử. Đới Húc cũng không hỏi nhiều, sau khi cảm ơn cúp máy, thuận tiện ghi lại số di động, sau đó bắt đầu căn cứ theo những gì cô gái họ Vương cung cấp xác minh tình hình Loan Thượng Chí.

Nhà của Loan Thượng Chí quả thật không ở thành phố A, mà ở một thành phố cách nơi này bốn tiếng lái xe, bản thân Loan Thượng Chí này từng học ở đại học trọng điểm thành phố A, từ hệ thống lưu trữ thông tin công dân tìm thấy nhật ký chuyển hồ khẩu vào hai năm trước.

Hộ khẩu của Loan Thượng Chí hiện tại vẫn ở cùng ba mẹ mình. Ba mẹ hắn là kinh doanh, một nhà ba người không có tiền án, thoạt nhìn chỉ là một gia đình bình thường. Bản thân chân dung của Loan Thượng Chí cũng rất giống phác họa chân dung nạn nhân, chỉ tiếc cô gái họ Vương kia không biết bạn trai mình có từng gãy chân hay không, chi tiết này tạm thời không thể điều tra.

Sau khi xác định, Đới Húc không vội liên lạc với người nhà của Loan Thượng Chí, dù sao bọn họ cũng ở nơi khác. Anh cảm thấy hiện giờ sau khi điều tra nắm sơ tình hình Loan Thượng Chí, để bảo mật thông tin, cảnh sát vẫn nên liên lạc với cô gái họ Vương ở cùng thành phố trước. Trong quá trình trò chuyện, cô gái này luôn cho người ta cảm giác có chỗ khó nói, dường như trong câu chuyện còn có ẩn tình.

Vì thế, Đới Húc bảo Phương Viên liên lạc với cô gái họ Vương, Phương Viên cũng là phụ nữ, hai người nói chuyện sẽ dễ dàng hơn đôi chút.

Đối phương nhận điện thoại của Phương Viên, có hơi kinh ngạc, lập tức hỏi thăm nạn nhân cảnh sát muốn tìm có phải bạn trai mình không. Phương Viên không trả lời, bởi vì trước mắt chưa thể đưa ra đáp án chính xác trăm phần trăm. Cô dựa theo những gì Đới Húc căn dặn, đề nghị gặp đối phương một lần để trao đổi cụ thể. Không ngờ, cô gái họ Vương khi nãy còn tích cực dò hỏi, hiện tại vừa nghe nói phải gặp mặt, lập tức từ chối. Phương Viên cố gắng khuyên bảo, khuyên cả nửa ngày cô ấy cũng không nghe. Hết cách, Phương Viên phải đổi cách có hơi hù dọa, hỏi cô ấy không muốn xác định xem người chết có phải bạn trai Loan Thượng Chí của mình hay sao? Chẳng lẽ làm bạn gái, cô ấy hoàn toàn không lo lắng cho sự an toàn của bạn trai mình? Nhưng dù Phương Viên có khuyên thế nào, cô gái họ Vương kia sống chết cũng không đồng ý, nói mình không thể tới Cục Công An, nếu để người khác biết sẽ bị ảnh hưởng.

Nghe đến đây, Phương Viên phát hiện chuyện cô gái họ Vương này bài xích thật ra không phải gặp bọn họ, mà là tới Cục Công An. Sau khi biết rõ mâu thuẫn của đối phương, Phương Viên liền thay đổi sách lược, không tiếp tục bảo đối phương tới Cục Công An nữa, mà hỏi xem cô ấy có thể dành thời gian, tìm một nơi thoải mái gặp bọn họ không.

Cách này quả nhiên có hiệu quả, cô gái họ Vương kia miễn cưỡng đồng ý, qua thương lượng, quyết định chọn ngày chi bằng gặp ngày, hôm nay muộn một chút, cô ấy ở một khách sạn khá có tiếng của thành phố A, bảo họ đến lúc đó ở quán cà phê tầng một chờ cô ấy.

Đối Húc không có dị nghị với cách sắp xếp này, dù sao chuyện quan trọng không phải bọn họ hẹn gặp khi nào ở đâu.

Thấy cũng sắp tới giờ, hai người họ liền lái xe tới nơi đối phương chọn. Khách sạn này có chút tiếng tăm ở thành phố A, bởi vì nó là khách sạn "bảy sao" duy nhất ở thành phố A, nguyên nhân là vì ban đầu ông chủ đầu tư rất nhiều, muốn nó trở thành khách sạn xa hoa nhất thành phố A, nhưng không ngờ, trang hoàng lộng lẫy, nhân viên cũng đạt tiêu chuẩn, nhưng đến khi xét cấp bậc lại vì xuất hiện một vấn đề không thể thay đổi, diện tích phòng không đủ đạt tiêu chuẩn khách sạn năm sao, nên không thể bàu thành năm sao, nhưng ông chủ bỏ ra quá nhiều, không chấp nhận kết quả, cho nên biển hiệu bên ngoài vẫn để năm sao. Cứ thế, mọi người đều cho rằng đây là khách sạn năm sao, nhưng hành động này đương nhiên không thể qua hội đồng đánh giá, hội đồng đánh giá rất bất mãn với hành động này, yêu cầu bọn họ tháo bỏ một sao xuống, khách sạn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, giữ nguyên như cũ, cuối cùng, bên hội đồng đánh giá dứt khoát gỡ bỏ đánh giá bốn sao của khách sạn. Hiện tại, một sao cũng không có, ông chủ trực tiếp gióng trống khoa trương nói khách sạn của mình thuộc hạng bảy sao, hơn nữa còn chi rất nhiều tiền cho truyền thông, mời siêu sao tới trại nghiệm.

Lúc ấy, hội đồng đánh giá ngoại trừ không đồng tình thủ đoạn của ông chủ khách sạn thì cũng hết cách. Đương nhiên, ông chủ khách sạn này không xuất thân từ kinh doanh khách sạn, ông ta hoàn toàn không để bụng trong ngành này có luật lệ bất thành văn nào.

Khi Đới Húc và Phương Viên tới nơi, mặt trời đã ngả về tây, vị trí của quán cà phê ở lầu một vừa lúc ở hướng Tây, đúng hướng ánh nắng tươi sáng. Đới Húc gọi điện cho cô gái họ Vương kia, đối phương nói mình còn có việc, bảo họ chờ một chút. Nếu phải chờ, đương nhiên không thể ngồi không, vì vậy Đới Húc bảo Phương Viên chọn vị trí mà mình thoải mái, còn anh đi chọn món. Phương Viên nhìn bốn phía, quán cà phê rất an tĩnh, ngoại trừ hai ba người phục vụ đứng sau quầy bar thì chỉ có một người phụ nữ ngoại quốc ngồi trong góc đọc báo. Phương Viên suy xét lát nữa bọn họ phải gặp cô gái họ Vương kia, đối phương dường như không muốn phối hợp điều tra với họ lắm, vô cùng cẩn thận, vì thế cô cố ý chọn vị trí xa quầy bar một chút, ngồi xuống. Qua hai phút, Đới Húc đã quay lại, ngồi cạnh cô, phục vụ theo sau bưng cái khay tới, bên trên có hai ly cà phê cùng một đĩa bánh kem. Phục vụ bày đồ lên bàn, sau đó gật đầu, xoay người rời đi.

Bánh kem trong rất đẹp, là một góc hẹp, vị chocolate, bên trên được rải bột ca cao, còn chưa ăn, chỉ để ngay trước mặt, mũi chocolate để bay vào mũi khiến bụng Phương Viên bắt đầu cồn cào.

"Này, thử xem, đây là món bọn họ đề cử cho tôi, nói là mousse chocolate do thợ bánh kem giỏi nhất ở đây làm. Nếu không ngon, lát nữa chúng ta đi khiếu nại phục vụ." Đới Húc đưa nĩa nhỏ cho Phương Viên, vui đùa.

Phương Viên khẽ cười, thử một miếng nhỏ, bánh tan nhanh, vị ngọt lan khắp trong miệng. Cô lại bưng ly cà phê lên uống, chỉ bỏ sữa không thêm đường nên cà phê hơi đắng, nhưng vị đắng này như hòa quyện cùng vị ngọt của chocolate.

"Không cần khiếu nại, ăn ngon lắm." Cô cũng nói đùa với Đới Húc.

Đới Húc cười càng tươi, trong ánh mắt lập lòe ít ánh sáng. Sau khi nghe anh khuyên, Phương Viên dường như đã thật sự buông xuống khúc mắc với mẹ Phương, mấy ngày nay cũng không tự bỏ đói mình nữa, sắc mặt cũng từ vàng như nến trở nên hồng nhuận hơn nhiều.

Từ cơm trưa đến xế chiều, hiện tại vừa lúc là thời điểm hơi đói bụng, ăn một cái mousse chocolate này, Phương Viên cảm thấy rất thỏa mãn, hơn nữa tinh thần cũng càng được nâng cao. Bọn họ đợi khoảng bốn mươi phút, bánh kem đã ăn xong, cà phê cũng thấy đáy, mới thấy một cô gái mặc áo xanh ngọc bó eo mang giày cao gót tới. Cô ấy nhìn bốn phía, lập tức bỏ qua người phụ nữ ngoại quốc xem báo, đi thẳng tới chỗ Đới Húc và Phương Viên, thử dò hỏi: "Anh chị là người của Cục Công An sao?"

Đới Húc gật đầu, duỗi tay về phía sô pha đối diện: "Đúng vậy, chúng tôi là cảnh sát, cô là cô Vương liên lạc với chúng tôi đúng không?"

"Tôi tên Vương Nghiên Nhã, anh chị gọi tôi là Tiểu Vương hay Nghiên Nhã đều được." Cô gái gật đầu, giới thiệu mình trước, sau đó vẫy tay gọi phục vụ, "Phục vụ, phiền cho chúng tôi ba ly Americano."

"Không cần, lúc mới tới hai người chúng tôi uống rồi, giờ này uống nhiều cà phê không tốt lắm." Đới Húc xin miễn ý tốt của Vương Nghiên Nhã.

"Phục vụ, vậy một ly cà phê, hai ly dưa hấu." Vương Nghiên Nhã vừa nghe thế, lập tức đổi món, sau đó xin lỗi Đới Húc và Phương Viên: "Thật ngại quá, khi nãy tôi cũng không ngờ chậm trễ nhiều thời gian như vậy. Tôi đã ở bên trên với khách hàng, vốn tưởng sẽ nhanh kết thúc, không ngờ anh ta chiêu trò quá, phải kéo dài đến tận lúc này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.