Vào đúng khoảnh khắc đoản đao chuẩn bị hạ xuống chặt đứt bàn tay Phương Hải Đường thì đột nhiên có đạo lam quang loé lên từ hư không quấn quanh cổ tay Đại Hùng gắt gao siết lại đem nó cắt lìa.
Một nữ tử lam y tóc buông hờ hững đạp gió bay tới, mũi hài điểm hai lần liền vững vàng đứng trên mõm đá cao cao. Ánh lửa của ngọn đuốc hắt vào nửa bên gương mặt nàng sắc lạnh như gươm bạc, chỉ thấy nữ tử nguyên lai đạm mạc chứng kiến Đại Hùng lăn lộn trên đất ôm lấy cổ tay đổ máu đã đứt đoạn vẫn không hề động dung.
Nàng phất lên ống áo, một cử chỉ đơn thuần này vậy mà lại khiến tất cả những nữ hài có mặt dần dần rơi vào trạng thái bất tỉnh hôn mê, xong bèn vận khinh công tiến đến ngay trước mặt Phương Hải Đường.
"Sư mẫu?..."
"Ta đến đưa các ngươi về nhà."
"Cứu...Phù Dung..."
Phương Hải Đường chỉ kịp thốt ra lời ấy rồi liền ngất lịm đi, đây đã là cực hạn của nàng.
Thì ra người đến ứng cứu kịp thời chính là quốc sư thái phó, sư mẫu của Phương Hải Đường và Phàn Phù Dung. Không biết vì sao nàng lại tìm được chỗ này, nhưng nếu không có nàng e rằng hôm nay toàn gia Nguyên phủ đã phải ngậm ngùi ôm hận mất rồi.
Đại Hùng mất đi một bàn tay đau đớn vô cùng nhưng hắn tuyệt không cam tâm chịu thua trước kẻ đánh lén thần bí kia, bèn tận hết sức lực bật dậy, từ đằng sau lưng lao đến với âm mưu dùng một chiêu liền bóp nát đầu kẻ đã hạ thủ ngoan độc với mình.
Có điều lam y thái phó dù nhận ra ý định của hắn vẫn không hề tránh né, ngang nhiên xoay người đối diện trước nanh vuốt gã nhân thú đang sôi máu điên cuồng!
Chợt, chiêu thức tung ra ấy vậy mà bị Đại Hùng lập tức thu lại, hắn dường như khiếp đảm tới nỗi chết đứng sững sờ trước mặt lam y thái phó.
"Ngươi là Hằng San?!"
Giọng điệu Đại Hùng trầm trọng đến không ngờ.
"Quân triều đình đang đến, đi bây giờ còn kịp."
Lam y thái phó, người mà Đại Hùng gọi là Hằng San thờ thờ ơ ơ nhìn hắn, không tỏ vẻ gì quan tâm đến sinh mạng hắn nhưng ngược lại thì kêu hắn chạy đi, có chút mâu thuẫn ở nữ nhân này.
Vành tai Đại Hùng khẽ động, truyền tới từ đằng xa là tiếng vó ngựa và khí giới va chạm vào nhau. Quả nhiên Hằng San không nói dối, quân triều đình đã tìm đến đây rồi.
Đại Hùng rất nhanh xé rách ống quần quấn vào chỗ tay bị cụt để cầm máu, con ngươi hắn long lên sòng sọc ẩn tàng hình ảnh Phương Hải Đường nằm yên bất động, tựa hồ muốn khắc sâu dáng vẻ cừu nhân vào tận đáy tâm can chờ có ngày tương phùng sẽ buộc nàng đền tội.
"Chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Lời cảnh báo vừa dứt, Đại Hùng bèn lao mình vào sâu bên trong những ngã rẽ hang động, rất nhanh đã khuất biệt.
Hằng San ngó quanh một lượt nơi này, quả nhiên tanh tưởi đến mức tởm lợm, nàng tự nhủ không biết khi trở về phải tắm gội bao nhiêu lần mới gột rửa nổi những thứ lởn vởn trong không gian này đây?
"Đám gấu nâu thật dơ bẩn." Hằng San thầm nghĩ.
Đoạn, nàng khoan thai bước đến chỗ Phàn Phù Dung đang nằm, sờ cổ kiểm tra mạch tượng thì thấy nàng ấy vẫn còn lưu giữ được chút nhịp đập mỏng manh, mặc dù vết thương trên đầu thật không thể xem nhẹ, ngẫm nghĩ về sau ắt hẳn sẽ khiến nàng ấy chật vật không ít.
Nhưng thôi, đó là chuyện của sau này, còn bây giờ một ải ban đầu Phàn Phù Dung đã vượt qua, sắp tới mới thật là muôn sự thú vị, Hằng San muốn từ từ chờ xem.
...
Khi Phương Hải Đường tỉnh lại thì nàng đã ở trúc hiên của sư mẫu, bấy giờ ngoài trời tối đen, từng cơn gió lạnh thổi rít qua mành lan tỏa hàn khí ra khắp không gian trong một đêm tuyết đổ.
Thân thể nàng kiệt quệ đến cùng cực, mi mắt nhíu chặt cay xè rất khó khăn mới mở lên được. Vừa hồi tỉnh, lời đầu tiên Phương Hải Đường vô thức bộc phát ra miệng lại là ba chữ "Phàn Phù Dung!"
"Ngươi vừa tỉnh thì liền ồn ào."
Chất giọng này là của Hằng San, hoá ra nãy giờ nàng vẫn ngồi bên bồ đoàn chống cằm lặng lẽ quan sát Phương Hải Đường.
"S..sư mẫu, biểu tỷ của con đâu rồi?"
"Chết rồi."
Lời này đánh thẳng vào trái tim Phương Hải Đường một cú đau nhói, nàng gắng gượng ngồi dậy, nhận ra bản thân đang vận y phục sạch sẽ, các vết thương trầy xước đều đã được bôi thuốc hết cả.
Nhưng Phàn Phù Dung chết rồi? Không thể nào! Tại sao lại như vậy được?!
"Sư mẫu nói dối, biểu tỷ không thể chết được! Con chưa cho phép nàng chết mà, sao nàng lại chết được chứ? Con không cho phép...không cho phép..."
Phương Hải Đường nâng ống tay áo quẹt ngang nước mắt, bật khóc hu hu ngon lành.
Hằng San ngoài mặt lạnh nhạt, trông qua có vẻ nhàm chán nhưng lòng dạ không khỏi khó chịu trước sự ầm ĩ của đứa nhỏ này.
"Ừm, ta nói dối, nàng đang ngủ ở phòng bên cạnh."
"Người!!!..."
Phương Hải Đường lảo đảo xỏ hài, gấp gáp toan định chạy sang phòng bên tìm Phàn Phù Dung thì liền bị Hằng San ra hiệu ngăn lại.
"Chớ vội, để nàng tĩnh dưỡng."
"Con muốn đi xem biểu tỷ, chỉ nhìn một chút thôi."
"Biểu tỷ? Từ lúc nào tiểu tiện nhân lại thành biểu tỷ rồi?"
Hằng San tỏ vẻ trêu chọc Phương Hải Đường, nhưng chính bản thân nàng cũng bị bất ngờ vì mình.
Phải rồi, nàng đã gọi Phàn Phù Dung là biểu tỷ, còn không chỉ có mỗi một lần.
"Cũng xứng đáng mà." Phương Hải Đường tự nhủ.
Nàng ngô nghê vẫn không nhận ra vì sao Hằng San lại biết mình mai mỉa Phàn Phù Dung là tiểu tiện nhân, dẫu rằng ở trước mặt Hằng San bấy lâu Phương Hải Đường vẫn chưa bao giờ thể hiện ra sự bắt nạt đay nghiến của mình dành cho nàng ấy, có lẽ vì nàng luôn bất an trước khí chất toát ra từ vị sư mẫu này, nó là một loại cảm giác mơ hồ khó tả.
"Con muốn đi xem Phù Dung."
Phương Hải Đường vẫn nằng nặc.
Ngẫm nghĩ một chốc, Hằng San bèn gật đầu xem như đồng ý. Chỉ chờ có thế, Phương Hải Đường lập tức tung mền chạy đi mặc kệ toàn thân vẫn mỏi nhừ rời rã.
Đợi khi Phương Hải Đường khuất bóng rồi Hằng San mới âm trầm cong lên cánh môi thành hình bán nguyệt, thầm thì như tự độc thoại nội tâm.
"Đi xem biểu tỷ của ngươi đi, ta cũng có người cần phải xem thử."
Dứt lời liền phất tay một cái, thân ảnh giữa không trung từ từ tan ra không khác chi sương khói, cứ vậy mà lặng lẽ biến mất.
...
Phương Hải Đường hớt hải mở tung cửa phòng bên cạnh, liền đó đập vào mắt nàng là Phàn Phù Dung đang nằm thiêm thiếp trên đông sàn, từ cổ trở xuống đắp chăn kín đáo, trên đầu quấn băng vải trắng còn ẩn hiện vệt máu bị thấm ra.
"Phù Dung..."
Khẽ khàng từng bước tiến tới bên cạnh, Phương Hải Đường vừa sợ đánh thức nàng mà ngược lại cũng muốn đánh thức nàng. Nhìn một Phàn Phù Dung hiện tại còn xanh xao hơn cả mình nằm lặng thinh như xác chết khiến cõi lòng Phương Hải Đường rầu rĩ vô biên.
Nhịp thở của nàng rất khẽ, mỏng manh yếu ớt, cơ hồ có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào. Phương Hải Đường nhẹ nhàng luồn tay vào bên trong tấm chăn, cẩn cẩn trọng trọng nắm lấy bàn tay Phàn Phù Dung lạnh ngắt áp lên gò má mình cũng lạnh lùng không kém.
Nàng thỏ thẻ.
"Biểu tỷ hãy mau chóng hồi phục, có ta ở đây bên tỷ, Đường nhi hứa sẽ ngoan, không bắt nạt tỷ nữa đâu...xin hãy mau hồi phục..."
Phương Hải Đường thà rằng trông thấy Phàn Phù Dung mỗi ngày mặt mày ẩn nhẫn không rõ tâm tư lảng vảng trước mặt còn hơn phải chứng kiến nàng im lìm nằm đây. Cảm tưởng như nếu thật sự bên cạnh Phương Hải Đường không còn một Phàn Phù Dung như thế thì Nguyên phủ sẽ không còn là Nguyên phủ nữa.
Sau khi trải qua sinh tử, tự nhủ nếu được bắt đầu lại tất cả, Phương Hải Đường sẽ không là một biểu muội xấu tính như vậy, sẽ đối xử tốt với vị biểu tỷ này của mình hơn.
Chắc chắn rồi...
"H..Hải Đường?"
Phàn Phù Dung tỉnh rồi! Nàng ấy thật sự tỉnh rồi! Tạ ơn trời đất...
"Hải Đường ở đây, biểu tỷ."
Hai bàn tay đan siết vào nhau lại càng thêm nắm chặt.
Phàn Phù Dung lờ mờ mở mắt, trông nàng giống như đã bước tới quỷ môn quan rồi nhưng bị lôi ngược trở lại, yếu đuối bạc nhược vô cùng.
"Muội không sao chứ? Chúng ta, đang ở đâu vậy?"
Phương Hải Đường ứa nước mắt.
"Ta không sao, chúng ta được sư mẫu cứu rồi, đang ở trúc hiên của người, chỗ chúng ta đi học đấy, tỷ nhớ không?"
Phàn Phù Dung cả mừng, làn môi nhợt nhạt khô nứt mơ hồ cong lên.
"Tốt rồi, tốt quá rồi..."
Hai nữ hài mừng mừng tủi tủi nhìn nhau, nước mắt kiềm không nổi mà chảy thành dòng. Từ chỗ chết may mắn thoát ra, rốt cuộc lại mang tới quá nhiều sự đổi thay.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi dày đặc, phủ kín thềm đá bằng một màu trắng ảm đảm, mặt hồ ngoài trúc hiên đã bị phong kín thành tấm băng trơn cứng, phảng chiếu xuống nó là bóng dáng đen ngòm của một kẻ vô danh đang hiên ngang đứng trên ngọn trúc dán mắt quan sát hai tiểu nữ hài Phương Hải Đường và Phàn Phù Dung.
...
Tại một gian khác tối tăm ở trúc hiên.
"Người chết cũng đã chết, ngươi có lạc phách thất hồn cả đời cũng không thể mang nàng trở lại."
Hằng San bấy giờ đang khoanh tay đứng đối diện một nữ hài ngồi bệt trên nền gỗ. Làn lam y theo gió phất phơ, hàn khí lan toả cũng không khiến nàng mảy may dao động, mà ở phía trước mặt nàng nữ hài kia càng như cái xác không hồn, thân thể trầy xước đến mức đáng thương, y phục tả tơi dơ bẩn, ngồi yên đó nhìn cũng chưa từng nhìn đến nàng một lần.
"Thương tiếc quá thì chi bằng tự sát tuẫn táng chôn theo?"
Nói đoạn, Hằng San vung tay vứt xuống trước mặt nữ hài một con dao bén ngót.
Vừa trông thấy thứ hung khí nguy hiểm ấy, nữ hài liền không chần chừ chộp lấy vung lên toan định tự vẫn. Nhưng vừa đúng lúc mũi nhọn chỉ cách yết hầu chưa tới một phân thì Hằng San lại nhếch môi, liền đó lam quang loé sáng bẻ gãy lưỡi dao thành hai đoạn rơi xuống, cứu sống nữ hài.
"Muốn tự sát cũng không dễ, kẻ tàn phế như ngươi cả ngay sống chết cũng không thể theo ý mình. Dù ngươi không tàn phế, dựa vào bản thân vô dụng, cả ngay phụ mẫu cũng đã phải bán ngươi đi."
Lời này lọt vào lỗ tai, ánh mắt nữ hài lập tức biến chuyển, ẩn tàng bên trong là nỗi uất ức phẫn nộ đến cùng cực mà không sao bộc phát nổi. Mấy đầu ngón tay rươm rướm máu bấu chặt vào bắp đùi đã không còn một chút cảm giác của mình.
"Chết không được thì phải sống, sống để trả thù kẻ đã tước đoạt thứ mình yêu quý, để sinh mạng của nàng ta không phí hoài vì ngươi."
Đến đây, nữ hài mới chịu nhấc mi nhìn lên Hằng San, cất giọng khàn khàn nói với nàng.
"Bằng cách nào?"
"Gọi một tiếng sư mẫu."
"Sư mẫu."
Hằng San chậm rãi bước tới quỳ một chân xuống trước mặt nữ hài, ngón trỏ thon dài nâng cằm nàng lên, thấp giọng.
"Con đường trả thù của ngươi sẽ bắt đầu từ hôm nay."
...
Sau khi Hằng San rời đi, Tiểu Lương nằm ngửa ra trên sàn gỗ lạnh cóng, nhưng cũng không sao, nàng cũng quen với cái lạnh này rồi. Thẩn thờ nhìn lên trần nhà, nàng mơ hồ thấy lại nóc của chiếc lồng sắt giam giữ mình, ngỡ như vẫn mới vừa đây thôi nàng vẫn còn ở nơi thịt xương nhơ nhớp ấy, và ngỡ như mới đây thôi A Miên vẫn còn hiện diện bên nàng.
Cho đến khi...
A Miên, người đã chiếu cố nàng hết mực ở nơi khốn khiếp ấy, bị chặt tay rồi mà vẫn mỉm cười với nàng rốt cuộc vừa chớp mắt một cái lại trở thành đống máu thịt bầy nhầy dưới chân gã người gấu.
Tại sao vậy? Tại sao chứ?!
Bỗng, giữa đêm tuyết trắng lại có tiếng sấm rền vang, đánh động Tiểu Lương giật mình bừng tỉnh nhìn ra phía cửa.
Trong cái gian phòng trống rỗng âm u này, vậy mà lại văng vẳng có tiếng cười khúc khích.
Tiểu Lương không vội lên tiếng mà chỉ im lặng quan sát.
Chợt, tiếng cười như xa như gần lại càng lúc càng gần thêm, khi thì ngỡ như vọng về từ mười tám tầng địa ngục, lúc lại tựa hồ đang ở sát bên tai.
Nhưng tiếng cười này cũng thật quen thuộc, dường như đã nghe được ở đâu rồi.
"Tiểu Lương."
"Là ai!"
Tự dưng có kẻ gọi lên tên mình, Tiểu Lương vừa sợ lại vừa hoang mang, nàng đảo mắt ngó quanh thì thấy...
Từ trong góc tối nơi phía gian phòng, từng bước từng bước nhẹ nhàng hơn sương khói bước ra là hình hài vô cùng quen thuộc, A Miên!
"A Miên...là ngươi sao...?"
Tiểu Lương bàng hoàng.
Thoắt một cái, A Miên đã ở ngay sát sau lưng Tiểu Lương rồi, nàng vòng một tay qua ôm cổ Tiểu Lương, áp thân thể mình hoặc giả là linh hồn mình lạnh giá vào nàng ấy.
"Suỵt, khẽ thôi, là ta."
"Không phải ngươi đã?!..."
Tiểu Lương rối loạn, toan quay người lại phía A Miên để xác thực nhưng bị một lực đạo kinh hồn giữ chặt khiến nàng một tấc cũng không thể nhún nhít.
"Phải, ta đã chết rồi."
"Ngươi..."
"Ngươi có sợ không?"
"Không sợ."
Lời A Miên thỏ thẻ bên tai, mang theo thứ âm vang từ nơi u minh trở về dương thế.
"Ta chết thảm quá, không thể siêu thoát được."
"A Miên, ta phải làm sao đây?"
Giọng Tiểu Lương run run đè nén nước mắt đang chực trào ứa ra.
"Ta muốn Đại Hùng trả mạng, ta muốn đám nhân thú ấy phải đổ máu như ta đã đổ máu!...Vì ta, ngươi có thể không?"
"Có thể, vì ngươi, ta có thể!"
"Vì ta!"
"Vì ngươi!"
"Vì ta! Haha..."
"Vì ngươi...hahaha...!!!"
Trong bóng tối, Tiểu Lương ngửa cổ cười như điên như dại, ánh mắt nàng cuồng dã đến mức không còn nhận ra đâu là Tiểu Lương hiền lành nơi hang động ấy.