Truy Hồn - Hiện Trường Tội Ác

Chương 58




Sau khi vào cửa là thấy ngay một khoảng sân không rộng lắm bên trong, Tô Mộc Hề lấy đèn pin quan sát một vòng, thấy vài thứ đồ đã bỏ đi với cỏ dại.

Lại đi sâu vào trong là nhà chính, không bị khoá, Tô Mộc Hề trực tiếp mở cửa bước vào.

Đón tiếp cô là một mùi ẩm mốc, nhìn có vẻ như đã lâu không có người ở.

Cố Dĩ Bạch cũng theo vào, bật đèn trong nhà lên. Căn phòng bày trí bằng những dụng cụ gia đình đơn giản cũ kĩ, bên trên còn có một lớp bụi. Xem ra có lẽ đây là một gian nhà bị bỏ hoang đã lâu.

Tô Mộc Hề lấy một cái khăn từ chiếc tủ treo quần áo cũ ra lau tạm cái ghế dựa, sau đó ngồi xuống thở dài một hơi.

Bên cạnh nhà chính này còn có một gian phòng nữa, Cố Dĩ Bạch vào xem thử một chút thì thấy có một chiếc giường, nhanh chóng dọn dẹp rồi để Tô Mộc Hề vào đi ngủ.

“Thế anh ngủ ở đâu?” Tô Mộc Hề hỏi.

Anh đáp. “Tôi ngủ ở ngoài, có việc gì thì gọi tôi.”

“À, thế tôi đi ngủ đây.” Tô Mộc Hề không từ chối, bước vào phòng, lấy cây tiên nhân cầu ở trong túi ra để lên đầu giường, rồi nằm xuống.

Nhưng cái giường này thật sự rất cứng, ngủ không thoải mái khiến cô ê ẩm cả người. Tô Mộc Hề cảm thấy xương cốt của cô rất đau, đến nỗi ngủ không được bao lâu đã tỉnh rồi.

Bên ngoài dã hửng sáng, cô bước ra gian ngoài thấy Cố Dĩ Bạch vẫn đang ngủ trên ghế. Cô bước nhẹ ra ngoài sân. Cỏ dại trong sân mọc thành từng bụi, đồ bỏ đi thì bị xếp thành một đống lộn xộn. Bên góc tường có vòi nước, Tô Mộc Hề bước đến lấy nước rửa mặt.

Đằng sau vang lên tiếng của Cố Dĩ Bạch: “Em tỉnh rồi à?”

Tô Mộc Hề quay lại: “Đánh thức anh rồi hả?”

“Không có.” Cố Dĩ Bạch đáp, cũng đến lấy nước rửa mặt.

Tô Mộc Hề mở cửa cổng nhìn ra ngoài thấy con ngõ sâu hun hút đầy bùn đất, hai bên con ngõ còn có nhà cửa. Cô đi dạo một vòng, trời vẫn còn sớm, ngoài đường chưa có ai. Có khá nhiều núi đá, có lẽ được tạo thành từ đợt sạt lở đất lúc trước, còn có rất nhiều ngôi nhà bị phá hủy, đang tiến hành xây lại.

Cố Dĩ Bạch lấy lương khô với chút nước đưa cho cô: “Ăn chút đi.”

Tô Mộc Hề nhận lấy, cắn mấy miếng, lại uống chút nước rồi bỏ xuống, thật sự cô không quen ăn mấy thứ này, không muốn ăn.

“Tôi ra ngoài một lát, em ở đây đợi tôi.” Cố Dĩ Bạch nói.

Tô Mộc Hề ngồi xuống ghế, ngáp một cái, tay chống đầu chợp mắt, nghe Cố Dĩ Bạch nói vậy liền vẫy vẫy tay: “Anh đi đi.”

Cố Dĩ Bạch rời đi, khoảng nửa tiếng sau mới quay lại, mang về một tin tức không tốt cho lắm.

Tô Mộc Hề còn đang ngủ gà ngủ gật, anh đứng trước mặt cô, không biết phải mở lời như thế nào, mãi đến khi cô tỉnh lại hỏi: “Sao rồi? Có nhìn thấy Mộc Liễu Sắt không?”

“Không có.” Cố Dĩ Bạch lắc đầu, mím môi rồi nói tiếp: “Mộc Liễu Sắt vào trong núi rồi.”

“Hả” Tô Mộc Hề tỉnh cả người “Cô ta vào trong núi rồi?”

Cố Dĩ Bạch gật đầu: “Tôi đã hỏi thăm người trong thôn, họ nói cô ta lên núi với Khúc Gia Dương rồi.”

“Mẹ!” Tô Mộc Hề chửi thề một tiếng. Cô đuổi theo từ thành phố Lam Ninh đến trấn Thạch Hưng, rồi lại từ Thạch Hưng đuổi đến thôn Bình Khẩu này, giờ cô ta lại còn vào trong núi?

“Bọn họ lên núi từ hôm qua, bây giờ chúng ta có đuổi theo cũng không kịp, hay đợi bọn họ quay lại?” Cô Dĩ Bạch hỏi. Bây ngờ đang là mùa mưa, lên núi không an toàn, trước mắt thì đây là phương án an toàn nhất.

“Không được. Ai biết khi nào cô ta mới quay lại, ngộ nhỡ cô ta ở luôn trong núi không trở lại nữa thì sao? Tôi phải lên núi tìm bọn họ.” Tô Mộc Hề phản bác.

“Mục Liễu Sắt nhờ người trong thôn cùng lên núi để chỉ đường, xem ra cô ta cũng không phải rất quen với nơi này, chúng ta cứ đợi người chỉ đường kia về là được.” Cố Dĩ Bạch chậm rãi nói tiếp “Cô ta cũng không nói là sẽ đến nơi nào trên núi, ngọn núi lớn như vậy, chúng ta lên rồi cũng không tìm được gì.”

Tô Mộc Hề ngẫm nghĩ, cảm thấy có lý liền đồng ý.

Cố Dĩ Bạch dọn dẹp căn nhà bỏ hoang này một chút thì có người hàng xóm sang hỏi chuyện, hỏi bọn họ là ai, từ đâu đến.

“Chúng cháu ở nhờ trong căn nhà này.” Tô Mộc Hề bình thản đáp lời.

Hàng xóm là người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, dáng người không cao, khuôn mặt khá hiền lành, nghe cô nói vậy thì cười đáp: “Căn nhà này vốn có một bà lão ở nhưng không lâu trước đã qua đời rồi. Cô con gái thì đã lên thành phố sống nên căn nhà này bị bỏ hoang, tôi trông giúp bọn họ, hai người muốn ở thì nên nói với tôi một tiếng mới phải.”

“Cảm ơn cô ạ.” Cố Dĩ Bạch đáp.

Bác gái xua tay, chỉ vào bóng đèn trong nhà nói tiếp: “Điện trong nhà này không phải ngày nào cũng có, bình thường cách ngày mới có. Mưa lớn hay sấm chớp gì đó đều sẽ bị cắt điện, đến lúc đó phải thắp nến. Còn nước thì lấy từ giếng nhà chúng tôi, điện cũng bắc từ nhà tôi sang. Ngày trước cơ thể bà ấy không tốt, nên tiền điện nước đều do chúng tôi chi trả. Hai người muốn ở thì trả tiền điện nước là được rồi.”

“Vâng…” Chữ “vâng” lại mắc kẹt trong cổ họng, Tô Mộc Hề chợt nghĩ đến việc tiền trên người cô đều bị trộm hết, trên người không còn một xu dính túi.

Thấy sắc mặt Tô Mộc Hề khó xử, bác gái liền hỏi: “Sao thế cháu?”

“Bọn cháu không dùng điện đâu ạ, tiết kiệm điện, bọn cháu dùng nến là được rồi.” Trình độ nói dối không chớp mắt của Tô Mộc Hề đã lên tầm cao siêu rồi.

Bác gái ngạc nhiên: “Hai người không dùng điện thì buổi tối có nhìn được không?”

“Buổi tối bọn cháu chỉ ngủ thôi nên không cần dùng đâu ạ.” Tô Mộc Hề đáp.

Bác gái cười ha ha nói: “Hóa ra hai người thích bóng tối à. Người trẻ bây giờ cũng giống chúng tôi ngày xưa, có tắt đèn thì cũng vậy.”

Tô Mộc Hề chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao nhưng Cố Dĩ Bạch lại hiểu rất rõ, khuôn mặt anh tuấn bỗng ửng hồng.

“Thế các cháu đến đây có việc gì thế?” Bác gái truy hỏi. Thôn nhỏ hẻo lánh, hiếm khi có người ngoài đến, chỉ là gần đây cứ liên tiếp tới.

Tô Mộc Hề cười đáp: “Không giấu gì cô, chuyện là như này ạ…”

Cô nói hết tất cả chuyện ở trấn Thạch Hưng lẫn lời nói dối của bà chủ quán trọ, lời nói rất có thứ tự.

“Là vậy sao.” Bác gái cảm khái. “Tôi đã thấy bọn họ, nhìn hai người trẻ tuổi kia cứ thần thần bí bí, hóa ra là đang bỏ trốn. Nhưng có bỏ trốn thì cũng không nên chạy lên núi chứ…”

Thấy Tô Mộc Hề chỉ cười trừ mà không nói gì, bác gái lại nói tiếp: “Bọn họ tìm người chỉ đường ở đầu thôn. Tôi khuyên hai người mấy ngày này đừng nên lên núi, thời tiết không tốt, hình như lại sắp có mưa lớn nữa, đã có không ít người trong thôn chuyển đi nơi khác rồi, chỉ có mấy người già yếu tay như bọn tôi ở lại đây thôi.”

“Có lên núi thì cũng khó mà tìm được, bọn cháu tính đợi người chỉ đường quay lại rồi thì tìm người đó hỏi một chút.” Tô Mộc Hề đáp, cảm thấy bác hàng xóm này khá tốt tính.

Bác gái gật đầu: “Vậy tôi không nói nữa, còn có mấy việc chưa làm xong, tôi đi trước đây. Có việc gì cần giúp cứ gọi tôi, hai người dùng điện thì đừng quên trả tôi tiền điện nhé.”

“Vâng ạ.” Tô Mộc Hề sảng khoái đáp lời. Nhìn thấy Cố Dĩ Bạch bên cạnh đã tháo đồng hồ đeo tay ra rồi, xem ra là định cầm cố cho bác hàng xóm, cô nhanh chóng cầm tay anh, cản anh lại.

Mắt thấy bác hàng xóm đã đi khuất, cô mới nói: “Anh cứ đeo đi.”

“Nhưng… chúng ta cần dùng điện mà.” Cố Dĩ Bạch giải thích, cả người anh chỉ mỗi chiếc đồng hồ này là đáng giá.

“Thì cứ dùng thôi.” Tô Mộc Hề đáp “Chỉ cần không để bà ấy biết là được.”

“Tiểu Hề…” Anh gọi tên cô, chuyện như vậy anh thật sự không làm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.