Truy Đuổi - Yến Hòa

Chương 6




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Mùa xuân tháng tư, liên tục vài ngày bầu trời quang đãng, thật là những ngày đẹp trời, nhờ Quý Thụ Thành chịu trách nhiệm chính mà luận văn cấp thành phố đã nghiên cứu suốt 2 năm qua rốt cục đã được giải thưởng. Kể từ khi hắn được điều tới trường này, chính là người đầu tiên được nhận vinh dự đó. Vốn trong trường tiểu học cũng cạnh tranh khá kịch liệt, mấy thanh niên hơn 20 mấy thì cực kỳ đông đảo, mấy người tầm cỡ 30 thì không có cơ hội tham gia cuộc thi nghiệp vụ bên ngoài, trong trường nếu không phải lãnh đạo trung tầng hoặc giáo sư nồng cốt, thì cơ hội càng thêm ít.

Vốn bạn học của hắn trong trường sư phạm Đồng Kỳ, hiện tại nếu không phải là lãnh đạo hành chính thì cũng là cán bộ trong mấy phòng ban then chốt, chỉ có mình hắn là hiện tại vẫn còn trong trường tiểu học.

Đây chính là tin tốt đầu xuân, tuy rằng vừa mới khai giảng công việc cực kỳ bận rộn chưa từng rảnh rỗi, nhưng người vui tinh thần cũng sảng khoái, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng rất nhiều.

Hiện tại, vừa phải bận rộn quản lý học sinh, vừa phải chuẩn bị giáo án cho từng tiết dạy. Các trường học giờ đều dùng máy vi tính, tuy rằng khi tiến vào trường đã được huấn luyện qua, đánh vài chữ không phải vấn đề gì, nhưng giờ hắn phải dạy một tiết tản văn về khoa học, trên online tìm kiếm cả buổi chiều, vất vả lắm mới download được vài file video này nọ, nhưng lại không cách nào chèn vào được PP.

Nghiên cứu hồi lâu tới choáng cả đầu. Trong văn phòng sớm đã không còn ai, mùa xuân ngày dài, trời còn chưa tối, cũng đã qua 17h30.

Bảo vệ cổng trường vội vã chạy vào: “Thầy Quý, thầy Quý, con thầy leo trên cây chưa xuống được.”

Quý Thụ Thành vừa nghe, vội vã theo bảo vệ chạy đi, bên cạnh sân bóng rổ của trường có một hoa viên, có một đám nhóc con chưa về nhà đang đứng bu quanh, đến gần thì phát hiện Quý Tiểu Diệp đang đu trên cành cây cao, đứa nhỏ này tay ôm chặt thân cây, toàn thân run rẩy, lên cũng không được, xuống cũng chẳng xong, mặt đầy nước mắt.

Quý Thụ Thành dở khóc dở cười, mượn cái thang của bảo vệ, leo lên ôm bé xuống.

“Đáng đời, sao tự dưng lại leo lên cây thụ làm gì.”

Tiểu Diệp trong túi quần đầy lá dâu, khóc lóc nói: “Tằm cưng không có lá dâu ăn, con muốn leo cây hái 1 tí.”

“Nhóc ngốc, ai nói với con đó là lá dâu hả?” Quý Thụ Thành thở dài, dùng tay áo lau mặt cho bé.

Tiểu Diệp mở to hai mắt, nghiêm trang nói: “Anh Hạ Đống nói đó, ảnh nói cây này tuyệt đối là cây dâu.”

Đứa nhóc ngốc này, đem Hạ Đống tôn sùng như thần tiên vậy, Quý Thụ Thành đang muốn ôm lấy bé, thì thấy Hạ Đống đang lén la lén lút ở trong góc tường trốn, không khỏi lắc đầu, đứa nhỏ bướng bỉnh!

Không biết là bị kinh hãi, hay do cởi quần áo rồi cảm lạnh, mà đến tối Tiểu Diệp phát sốt nhẹ, Quý Thụ Thành cho bé uống vài viên thuốc, bồi cho bé ngủ sớm, rồi ở bên máy vi tính cạnh cửa sổ tiếp tục loay hoay.

Đang trong lúc đầu óc rối tung, thì chuông cửa reo vang, hai cha con nhà họ Hạ tới cửa, Hạ Kiệt mang vẻ mặt nghiêm túc, Hạ Đống thì khóc lóc đầy mặt, ôm cái mông bước đi, vừa đi vừa hậm hực, nhìn ra là vừa bị ăn đòn.

Hạ Kiệt hôm nay tan tầm, phát hiện bộ dạng rầu rĩ có tâm sự của con trai, lừa gạt cưỡng bức một hồi mới biết con mình vừa gây ra chuyện gì, lập tức xách lỗ tai đứa nhỏ kéo tới cửa xin lỗi. Nhìn bộ dạng ra dáng người cha nghiêm túc đang quắt mắt nhìn thằng con hư của y, lòng bàn tay nắm lại, Quý Thụ Thành trong lòng âm thầm cười, cầu tình giúp Hạ Đống, dù sao cũng là con trai, luôn luôn nghịch ngợm gây sự, nhưng sau đó biết nhận lỗi, thì cũng không xấu.

Bỗng nhiên, bụng Hạ Đống reo vang.

“Hai người còn chưa ăn tối?” Quý Thụ Thành kinh hãi, đã hơn 7h tối, chẳng lẽ hôm nay Hạ Kiệt lại tăng ca.

Hạ Kiệt nhất thời thẹn quá hoá giận, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Đống, về tới nhà đã lập tức dạy dỗ nhóc con rồi kéo tới đây nhận sai, không kịp ăn chút gì, Hạ Đống trong lòng run sợ nhìn cha mình, sau đó lại tới phía sau thầy chủ nhiệm né tránh.

Quý Thụ Thành nhìn bếp ăn nhà mình, nói: “Hai người đã nấu cơm chưa, bên tôi còn vài món còn nóng, có thể mang về ăn đó.”

“Không cần không cần, trong nhà tôi có.” Hạ Kiệt sao có thể không biết xấu hổ tới thế, liền chối từ, nhưng con của y lại không chịu phối hợp, Hạ Đống vô thanh vô tức, dùng ánh mắt thèm khát nhìn chằm chằm cánh con gà đỏ bừng trên bàn ăn, hai người cha theo tầm mắt của nhóc, Hạ Kiệt liền xách cổ của nhóc lên: “Nhóc con, về nhà ăn.”

“Nhưng ba cơm còn chưa nấu mà.” Đồ ăn đã làm mê hoặc nhóc con, nên Hạ Đống dũng cảm lên tiếng phản bác.

Quý Thụ Thành nghe thấy rõ, cười nói: “Hôm nay trong nhà tôi nấu dư cơm, ở lại coi như giúp tôi xử lý đi.”

“Thầy Quý, thầy đừng có nghe thằng nhóc này nói bậy, hồi chiều đã sớm mua đồ ăn vặt cho nó ăn no rồi, chính là cái miệng cứ thèm tùm lum, chúng tôi về nhà sẽ nấu kịp cơm thôi mà.” Đang nói, bụng của Hạ Kiệt cũng chợt réo vang.

Quý Thụ Thành rộng lượng vỗ vỗ bờ vai của y nói: “Tôi thấy hai người không cần khách khí như vậy, cứ ở lại ăn đi. Cũng không phải món làm riêng gì, cũng không tính là mời mọc đàng hoàng, coi như nhờ lại cậu giúp tôi xem lại một chút phần mềm, chẳng phải cậu là chuyên gia về máy tính sao?”

Thế là, Hạ Kiệt cùng con trai ở lại. Ba chay hai mặn vô cùng đơn giản, đậu nành luộc, cần tây xào thịt, cà nướng, đều là mấy món ăn gia đình, vị đạo cũng không quá đậm, thanh thanh đạm đạm, màu sắc đẹp, phối cùng với món canh nóng hổi thơm ngát, khiến cho Hạ Kiệt luôn ăn mấy món đầy dầu mỡ bên ngoài nhất thời mở rộng khẩu vị, chén cơm lớn bới đầy vài ba muỗng đã sạch bách.

Cách ăn này chẳng khác gì thằng A Hiếu cả, Quý Thụ Thành cười múc thêm cho y chén cơm, nói y có 1 đứa con trai 10 tuổi, thật chẳng ai tin được.

Hạ Kiệt một hơi ăn 3 chén cơm, sau đó ôm mặt ngồi yên 1 chỗ. Cảm thấy mấy món ăn khiến cho bản thân siêu cấp thoả mãn hôm nay đang thuận lợi di chuyển trong bao tử.

Thấy Quý Thụ Thành cầm vải bố tới dọn bàn, y xấu hổ đứng lên, muốn cầm chén dọn dẹp.

“Không cần, hai người mau về sớm đi, Hạ Đống còn chưa làm bài tập về nhà phải không?”

Hạ Đống nhảy dựng lên báo cáo: “Đã làm xong hết rồi, thầy Quý, chỉ còn đọc bài nữa thôi, có thể từ giá sách của thầy mượn 1 quyển sách được không? Nhà em không có sách, cha nói có vi tính rồi thì không cần mua sách nữa.”

“Máy vi tính mà nhìn nhiều sẽ không tốt với thị lực trẻ nhỏ.”

Hạ Kiệt liên tục gật đầu, ân cần cầm lấy chén đũa tiến vào phòng bếp.

Phòng bếp nhà họ Quý cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ, tựa như chính phẩm hạnh của chủ nhân nó, mọi thứ đều được đặt chỗ chỉnh tề, nồi chén ai về chỗ nấy. Hoàn cảnh ảnh hưởng, khiến cho Hạ Kiệt một người luôn cẩu thả cũng trở nên nghiêm túc mà dọn dẹp. Ba dĩa hai chén, rửa bằng xà phòng rồi tạt nước nhẹ, bỏ vào trong bồn rửa dùng nước sạch rửa lại một lần nữa, đặt qua một bên, sau đó dùng khăn lau khô, bỏ chúng cẩn thận vào tủ chén, thái độ còn nghiêm túc hơn khi tới nhà bạn gái sửa máy vi tính nữa.

Tiếp theo, y tới coi máy tính, cũng không biết y làm thế nào, thứ mà cả ngày Quý Thụ Thành loay hoay hoài chẳng xong, y chỉ mất vài phút. Quả nhiên tìm người trong nghề hỗ trợ vẫn tốt hơn. Thế là, Quý Thụ Thành tự mình làm giáo án, Hạ Kiệt ở bên cạnh hỗ trợ, làm ra rất nhiều thứ thú vị. Hai người họ phối hợp ăn ý, bất giác đã qua 10h tối. Hạ Kiệt ôm thằng con trai đã ngủ say cáo từ, Quý Thụ Thành tiễn họ xuống dưới lầu.

“Sáng mốt có cuộc họp phụ huynh, cậu tham gia được không?”

Thông báo đã sớm gửi đi, nhưng Hạ Kiệt lại không có phát hiện qua, âm thầm ở trong lòng kêu to, nhưng nét mặt bất động thanh sắc: “Đi chứ, sao lại không rảnh được.”

“Kỳ thực chính là một cuộc giao lưu giữa trường và phụ huynh học sinh, nếu thực sự không rảnh không tham gia được cũng chẳng sao đâu.”

“Sao có thể chứ, tôi thực sự rất muốn tham dự tiết học của thầy.” Hạ Kiệt cười gượng, vừa suy nghĩ coi mai lên công ty tìm ai thay ca được không.

Đồng ý đãi cơm trưa 1 tuần, Hạ Kiệt cuối cùng cũng nhờ được thằng bạn thân trong tổ thay ca, mà sếp Trần cũng mình còn tốt hơn nữa, vừa nghe tới chuyện liên quan tới con cái, lập tức thả cho y đi, lần sau nhất định phải mời ổng ăn cơm.

Sáng sớm, theo con trai vào trường, đến phòng học tìm ghế ngồi xong, nhìn nhìn báo tường đầy màu sắc dán bốn phía, bảng thi đua đầy sao, thật là có cảm giác trở lại thời học sinh, nhìn mấy chữ viết nghệ thuật ở trên vách tường, tưởng tượng ra được những bàn tay nhỏ nhắn cẩn thận vẽ ra từng nét.

Chuông reng, Quý Thụ Thành vào lớp, hôm nay phụ huynh tới thật đông nha, ở sau lớp ngồi đầy người, hắn vừa liếc mắt liền thấy Hạ Kiệt ngồi ở góc trái, trong một đoàn phụ huynh, y là người trẻ tuổi nhất, mà bà mẹ ngồi bên cạnh thậm chí còn thỉnh thoảng đưa mắt di dạng nhìn y, ngồi đó cũng khổ cực quá đi. Ánh mắt hai người chợt chạm vào nhau, không khỏi ăn ý nở nụ cười.

Bởi vì chuẩn bị đầy đủ, mấy vấn đề trọng yếu trong suốt tiết học đều được giải quyết gọn lẹ. Phản ứng của học sinh khá tốt, mỗi khi có vấn đề khó đưa ra, đều có thể đáp trôi chảy, nhất là Hạ Đống. Có thể do có mặt của người cha luôn xuất quỷ nhập thần ở đây, nên nhóc con này không có lười nhác như bình thường, mà vấn đề nào cũng giành trả lời.

Trong lớp tới phần luyện viết văn, từng đứa đều chuyên tâm viết xuống chữ tâm đắc nhất của mình xuống giấy, mấy vị phụ huynh đều nhòm người kiểm tra xem con mình viết chữ, Quý Thụ Thành cẩn thận đi qua đi lại coi mấy tổ học tập, trong phòng vắng vẻ.

Bỗng nhiên, màn hình máy vi tính bỗng nhiên xuất hiện một trang web khiêu dâm, một vị phụ huynh phát hiện, nhẹ nhàng thì thầm 1 tiếng, Quý Thụ Thành ngẩng đầu, thầm kêu không xong, bước nhanh tới đó tắt trang đó đi, không nghĩ tới vài giây sau, lại có một trang khác hiện ra, một cái rồi lại một cái, càng ngày càng nhiều, rất nhanh làm đứng máy, close cũng không được nữa.

Đáng chết, sao lại dính virus thế này. Mấy cái hình ảnh khó coi kia khiến hắn sứt đầu mẻ trán, ở dưới truyền tới tiếng nghị luận của phụ huynh, mấy học sinh hiếu kỳ cũng ngẩng đầu, vẻ mặt vui cười. Phía sau cửa sổ, hiệu trưởng đang đi dò xét chung quanh thì nghe tiếng ồn, đi vào trong lớp kiểm tra, thấy màn hình máy vi tính, sắc mặt xấu xí.

Quý Thụ Thành chân tay luống cuống đứng ở bục giảng, đối mặt với vô số ánh mặt kì dị, trong đầu một mảng mơ hồ, không tìm được phương hướng.

Hạ Kiệt chợt tiêu sái đi lên, xoạch 1 tiếng, nhổ luôn phích cắm điện, nhẹ giọng hỏi: “Chương trình giảng dạy còn cần dùng không?”

“Còn một bài thơ mở rộng nữa.” Quý Thụ Thành nói lắp.

Hạ Kiệt lập tức ra tay cứu giúp, lập tức tách biệt hệ thống mạng internet cùng hệ thống mạng nội bộ. Sau khi đem chương trình giảng dạy trong ổ cứng Internet chuyển ra ngoài, trong 2 giây là có thể sử dụng. Y vỗ nhẹ lên mu bàn tay Quý Thụ Thành, ngồi ở trên cái ghế trống ngay bục giảng mỉm cười nhìn hắn. Quý Thụ Thành dường như nhận được lực lượng trong nụ cười đó, nhìn y 1 cái, hít sâu 1 hơi, điều tiết lại tâm tình, tiếp tục giảng bài.

Tiết học này trôi qua trong êm đềm.

Quý Thụ Thành sau khi tiễn các bậc phụ huynh ra về, liền thấy được bộ dạng Hạ Kiệt đang ngồi chỉnh sửa máy tính, chậm rãi đi tới, bỗng nhiên nghĩ tới một người cha choai choai tuổi còn trẻ này thực ra cũng rất đáng tin cậy, phần lưng rộng của y mang lại cảm giác yên ổn được bảo bọc.

Hạ Kiệt cúi đầu loay hoay máy vi tính, nói: “Tôi đã kiểm tra rồi, là Trojian, chắc là lúc download trò chơi thì bị dính. Hệ thống cần set up lại.”

“Nhưng tôi chưa từng download bất kỳ trò chơi gì hết.” Quý Thụ Thành thấy kỳ lạ, trong lớp cũng không có ai rành về máy vi tính cả, chỉ có …

Hạ Đống đang chột dạ nằm dài trên bàn làm bài tính nhậm chợt thấy được ánh mắt của cha và thầy chủ nhiệm mình, cảm thấy cái mông mình tự dưng lại âm ỷ đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.