Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ

Chương 23: Chương 23




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cũng giống như vậy, Bệ hạ, thảo dân cũng là một tàn binh.”

"Vậy nên thảo dân không chê hắn, hắn cũng không chê thảo dân, cứ như vậy mà cùng nhau sống tiếp đi."

"Nàng..."

Nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt Triệu Nguyên Lãng khẽ thay đổi. Ta lại bình thản lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, ánh nhìn kiên định mà thẳng thắn, giống hệt như Vệ Anh năm nào:

"Hôm nay Bệ hạ đến đây, chẳng phải là muốn hỏi, năm xưa ta không từ mà biệt, có phải vì thành vỡ binh tàn, giận cho đánh mèo, căm hận Bệ hạ đến muộn nên mới ra đi không?"

Triệu Nguyên Lãng khó hiểu:

"Chẳng lẽ không phải sao?"

"Không phải."

Ta không hề do dự.

"Vậy năm đó vì điều gì mà nàng lại rời đi?"

"Vết thương mới chồng chất vết thương cũ, không còn đường giết giặc báo quốc. Đã không còn ai cần đến ta nữa, thì tự nhiên phải tìm một việc khác mà làm.”

"Mà vừa hay, năm xưa ta từng nói với Bệ hạ, nguyện vọng lớn nhất đời ta, chẳng qua chỉ là tìm được một mái nhà mà thôi."

"Vậy vì sao khi ấy không từ mà biệt?"

Ta hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút khó xử:

"Khi đó thấy Bệ hạ đang tranh luận rất hăng say, thảo dân nghĩ rằng chắc Bệ hạ cũng không muốn có người cắt ngang đâu."

Câu trả lời này, quả thực rất hợp với tính cách của ta.

Triệu Nguyên Lãng: "..."

Hắn không cam lòng, nhìn chằm chằm vào ta:

"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

Ta cười cợt, liếc mắt nhìn hắn:

"Chỉ đơn giản vậy thôi."

Vệ Anh năm đó, không biết đã từng là khách qua đường trong cuộc đời của bao nhiêu người. Giữa thời loạn thế, binh đao triền miên, kẻ không từ mà biệt chưa bao giờ là chuyện hiếm lạ.. Điều đó chẳng liên quan gì đến oán hận, chỉ là khoảnh khắc đó vừa vặn muốn đi, lại vừa vặn không có thời gian để từ giã mà thôi.

Triệu Nguyên Lãng thu lại tầm mắt, trầm giọng nói:

"Là trẫm hổ thẹn trong lòng."

Không phải Thiên tử có lỗi, mà là thiếu niên năm đó, người từng tràn đầy nhiệt huyết, cũng lần đầu chinh chiến sa trường cảm thấy có lỗi.

Hắn vẫn luôn nghĩ, kết cục của kẻ từng xông pha nơi biên ải, tử thủ cô thành như Vệ Anh, đáng lẽ không nên như vậy.

Ít nhất không phải là một Vệ Anh khi đã về già vẫn phải sống trong một ngôi nhà nhỏ hẹp, cùng một người mình đầy thương tích sống nương tựa vào nhau, không quyền không thế, mỗi ngày phải dậy sớm làm lụng để đổi lấy một bữa cơm no.

Thế nhưng hắn cũng đã nói rồi, so với bao trận chiến sau này hắn đánh, trận chiến năm đó quá đỗi nhỏ bé, nhỏ đến mức không đáng để nhắc đến.

Chỉ vài ngàn binh sĩ cùng lưu dân, có đáng gì đâu? Huống hồ, những Vệ Anh như vậy có đến hàng ngàn hàng vạn người ngoài kia. Nếu họ đều có chung một kết cục như vậy, vậy thì vì sao ta lại không thể chứ?

Thế nhưng…

"Bệ hạ vốn không nợ gì cả, sao lại phải hổ thẹn?"

“"Chẳng phải Vệ Anh đã sớm vì Bệ hạ mà đạt được sở nguyện rồi sao?"

Thiên tử nhìn ta, ta nghiêng nghiêng đầu, dường như thời gian chợt quay trở về đêm hôm đó, một người kia nữ giả nam trang, khoác lên bộ giáp sắt, cầm lên cây trường thương chỉ vì mong muốn có được một mái nhà.

Khi đó, tên binh sĩ càn quấy ấy đã nói với vị thiếu niên tướng quân lần đầu ra chiến trường rằng:

"Thành trì còn đó, Trung Nguyên dần dần thống nhất, tự nhiên sẽ có một nơi để cho ta có thể an cư."

Câu nói năm ấy, cảnh tượng hôm nay.

Chúng ta nhìn nhau cười, cuối cùng đều đã buông xuống được quá khứ.

54.

Triệu Nguyên Lãng đã rời đi.

Chúng ta hẳn sẽ không gặp lại nhau nữa. Xưa nay chẳng qua chỉ là một mối vướng bận trong lòng, nay cảnh còn người mất, chuyện cũ đã khép lại, vậy thì cũng không cần tái ngộ làm chi.

Ta nhìn theo bóng hắn khuất xa, sau đó mới quay về phòng bên. Trong gian phòng, ánh nến leo lét hắt ra thứ ánh sáng mờ ảo. Nguyệt Nhi cuộn tròn trong lòng Hạ Thư, bên tay còn đặt một quyển thoại bản, ngủ thật yên bình.

Nghe thấy động tĩnh, Hạ Thư ngẩng đầu, thấy ta thì khẽ giọng hỏi:

“Người đi rồi sao?”

Ta gật đầu.

Hắn có chút ảo não:

“Nếu sớm biết có khách đến, đáng lẽ nên chuẩn bị tiếp đãi cho chu toàn. Hôm nay là chúng ta thất lễ.”

Triệu Nguyên Lãng biết một nửa, lại không biết nửa còn lại.

Ví như Hạ Thư đích thực là trượng phu của ta, nhưng Nguyệt Nhi lại không phải con gái ruột của ta.

Nghĩ kỹ cũng đúng, với tuổi tác của ta hiện giờ, sao có thể có một đứa con còn bé thế này? Huống hồ năm xưa ta rong ruổi nơi quân doanh, trải qua bao năm binh đao chém giết, thân thể mang đầy thương tích, làm sao có thể sinh con?

Nguyệt Nhi là ta và Hạ Thư nhặt được giữa dòng dân chạy loạn.

Hạ Thư, tên mang chữ “Thư”, nhưng lại là một võ tướng. Sau này bị thương, hắn rời quân doanh, chỉ mong trở về quê cũ. Chúng ta gặp nhau như vậy, ba con người đều không thân thích, đều không nhà để về, đều chẳng biết đi đâu về đâu. Cứ như vậy mà kết thành một gia đình kỳ lạ, sống cùng nhau ngày lại qua ngày, từng rồi rồi từng năm.

Hắn biết ta từng có quá khứ gì, chỉ là cho rằng Triệu Nguyên Lãng chẳng qua là cố nhân trong quân doanh năm xưa mà thôi.

Dù sao trước kia, cũng đã từng có chiến hữu đến tìm hắn, cùng ôn chuyện uống rượu. Cho nên hắn chẳng lấy làm lạ.

Giờ phút này, ta cúi đầu ngắm nhìn gương mặt non nớt của Nguyệt Nhi, khẽ nói:

“Sao mới đó đã ngủ mất rồi, còn chưa ăn cơm tối đâu.”

Hạ Thư bật cười:

“Vậy thì cứ để con bé nhịn đói, ta và nương tử đi dùng cơm thôi, ngày mai lại nhìn con bé khóc.”

Ta liếc hắn một cái đầy trách cứ, chỉ thấy con người này vẫn chẳng đứng đắn gì cả, ngay cả trẻ con cũng muốn bắt nạt cho bằng được.

Một cơn gió mát thổi qua, hai ta đồng thời ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện cửa sổ gỗ vẫn chưa đóng. Từ nơi này nhìn ra, có thể thấy cây hồng năm đó ta và Hạ Thư cùng Nguyệt Nhi trồng xuống khi quyết định dừng chân tại nơi đây.

Nay thu sang, cành lá xum xuê, từng chùm hồng đỏ chín mọng treo đầy, trông mà thích mắt.

Ta nói:

“Mùa thu đến rồi.”

Hắn đáp:

“Đúng vậy, hôm nay ta còn bắt được thứ mà nương tử thích nhất ở ruộng lúa nữa kìa.”

“Cá ruộng ư?”

“Nguyệt Nhi cũng thích ăn.”

“Cho nên ta bắt hai con.”

Ta chúng ta đối diện nhau, cả hai cùng bật cười.

Xuân qua hè đến, thu tàn đông qua, chúng ta sẽ cứ thế mà đi cùng nhau qua thật nhiều năm tháng nữa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.