Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ

Chương 20: Chương 20




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 46.

Lúc trước, hắn và Vương thái thú vừa rời đi, lập tức liên hệ với quan viên có binh mã gần nơi này nhất, trùng hợp thay, người đó lại là người quen cũ của nhà họ Triệu.

Bởi vì hắn nóng lòng quay trở về, vẫn luôn thúc giục không ngừng nên bị người ta đưa chút lương thảo đuổi về trước. Mà việc bản thân bị Triệu Nguyên Lãng chơi trò mèo vờn chuột khiến Gia Luật Kỳ vô cùng phẫn nộ. Lần này, hắn tuyệt đối không tin những lời hoang đường về việc có mai phục thêm nữa.

Không còn do dự như trước.

Cơn thịnh nộ bùng lên, đại quân áp sát biên giới.

Triệu Nguyên Lãng thống lĩnh binh lính chống cự. Nhưng tiếc thay, thực lực cách biệt quá lớn, chỉ có thể phòng thủ mà thôi. Dẫu vậy, số binh lính thương vong vẫn không ngừng tăng lên theo từng ngày. Thời gian trôi qua, bóng tối tử vong cùng nỗi bất an bao trùm khắp toàn thành.

Hắn cũng trở nên sốt ruột:

"Viện binh?! Sao viện binh vẫn chưa đến?!”

"Không phải đã nói là sẽ tới trong nay mai sao?! Vì cớ gì đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng?!"

Nếu cứ tiếp tục theo đà này, e là không đầy vài ngày nữa, thế cục không thể cứu vãn được nữa rồi. Hắn lo lắng không thôi, toàn bộ người còn sống trong thành mỗi ngày đều dõi theo hắn với ánh mắt đong đầy mong chờ. Mong chờ đội quân đến cứu viện như lời hắn nói.

Những ngày qua, vết thương cũ của ta lại càng trở nên trầm trọng hơn, lại còn thêm những vết thương mới. Băng bó đơn giản đến mức qua loa, ta kiệt sức tựa vào cây cột bên cạnh.

Nhìn hắn nôn nóng lật giở thư tín, bỗng nhiên ta cất lời:

"Lúc ngươi ra ngoài cầu viện binh, có liên hệ với phụ thân ngươi không?"

Triệu Nguyên Lãng không hiểu vì sao ta lại hỏi như vậy, nhưng cuối cùng vẫn đáp:

"Đương nhiên là có."

Ta khẽ rũ mắt. Giây tiếp theo, có tiểu binh vội vã chạy vào:

"Tướng quân! Có thư từ hậu phương gửi tới!"

Triệu Nguyên Lãng lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực như sao:

"Mau! Mau đưa tới đây!"

Ta cũng bước tới phía trước. Nhìn hắn vội vã xé phong thư, từng tờ thư tín rơi xuống. Hắn chỉ quét mắt qua tờ thứ nhất, lập tức vứt luôn tờ thứ hai, thứ ba.

Chỉ đến khi đọc đến tờ cuối cùng, hắn mới dừng lại, trừng to đôi mắt. Ta liếc nhìn ba phong thư bị hắn ném xuống đất, trên đó toàn là những lời chửi mắng thậm tệ của một người cha, loáng thoáng có thể thấy những từ như "nghịch tử" cùng "ngu xuẩn".

Chung quy chỉ là trách cứ hắn đã rời thành rồi mà còn không về nhà, ngược lại còn quay lại thành làm cái gì, đã phiền đến thế bá và Vương thái thú rồi, cớ gì còn dây dưa thêm nữa?

Một tên tiểu tướng lĩnh, chẳng lẽ còn tưởng mình có thể đội trời đạp đất hay sao? Một trận chiến nhỏ, một tòa thành nhỏ, thua thì thua, thắng rồi hắn có thể có được bao nhiêu lợi ích?

Phải rồi, một tòa thành cô độc gồm toàn tàn binh và dân chạy nạn, so với những trận đại chiến mấy vạn người, quả thực nhỏ bé đến thảm thương. Những kẻ đã "thấy qua đại cục" sẽ chẳng buồn nhìn đến những thứ nhỏ nhoi dù chỉ một lần.

Những lời đó đều là sự thật.

"Tới rồi! Viện binh thực sự sắp tới rồi!"

Triệu Nguyên Lãng cười lớn, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng nhíu mày, quay đầu nhìn ta với vẻ ngây ngốc:

"Trong thư phụ thân ta nói, cần ta đích thân ra ngoài đón. Nếu không thấy ta, viện binh sẽ không tiến lên dù chỉ một bước. Dù ta thực sự ở trong thành, dù có chết cũng không tiến lên!"

Nhưng—

Một chuyến đi này, nhanh nhất cũng mất ba ngày.

Bốn ngày, với tình trạng kiệt quệ như hiện tại, có thể chống đỡ được sao?

Hoặc là—

"Ngươi còn có thể quay về không?"

Ta thốt ra những lời này. Nơi xa ấy, thật sự có viện binh đang chờ hắn tới đón, hay chỉ là người cha ấy muốn cứu con trai mình mà cố ý bày ra kế "dụ rắn ra khỏi hang"? Chờ hắn đi rồi, có muốn quay lại hay không, dường như cũng không phải do hắn quyết định nữa.

"Không, đó là do ta quyết định!"

"Nực cười, ngươi tưởng mình là ai? Chính ngươi cũng biết rõ, kết cục này là vì gia thế của ngươi, viện binh có tới hay không, ngươi chẳng có chút quyền quyết định nào cả!"

Ta lạnh lùng đánh tan ảo tưởng của hắn. Sắc mặt Triệu Nguyên Lãng trở nên nghiêm nghị, siết chặt phong thư trong tay, giọng nói còn cứng rắn hơn ta:

"Nhưng đây là mạng của ta, ta có quyền làm chủ!"

Bàn tay ta khẽ run lên.

"Nếu đi mà không mang được viện binh trở về, thì dù chỉ có một thân một mình, ta cũng sẽ trở lại!"

Hắn thực sự đang lấy mạng ra để ép buộc!

Bất hiếu tột cùng! Đúng là nghịch tử!

Mà nếu hắn cứ ở lại trong thành này không chịu đi, vậy thì viện binh cũng sẽ không đến.

Dù hắn có chết.

Không thấy hắn, viện binh sẽ không đến.

Đây là mệnh lệnh tuyệt đối.

"Chẳng lẽ ông ấy thực sự không sợ ngươi sẽ chết sao? Dù gì ngươi cũng là con trai của ông ấy."

Ta hít sâu một hơi lạnh. Triệu Nguyên Lãng đờ đẫn đáp:

"Ồ, có lẽ là vì ông ấy còn một người con trai khác."

Ta: "…"

47.

Câu chuyện này nghe qua thì có vẻ nực cười.

Đáng tiếc, ta lại chẳng thể cười nổi. Bởi vì giờ đây, người phải đưa ra lựa chọn lại chính là ta.

"Vệ Anh..."

Triệu Nguyên Lãng cũng nhận ra điều đó, theo bản năng quay sang nhìn ta. Vòng đi vòng lại, kẻ xui xẻo cuối cùng vẫn là ta. Mấy ngày trước, ta đã phải quyết định có nên để Triệu Nguyên Lãng rời đi hay không. Bây giờ, ta lại vẫn là người phải đưa ra quyết định.

Ta chỉ đẩy hắn một cái:

"Đi đi."

"Càng nhanh càng tốt!"

Hắn sững sờ trước sự dứt khoát của ta, thậm chí ta chẳng hề có chút do dự nào. Cứ như thể ta tin chắc hắn nhất định sẽ quay lại. Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, hắn lập tức hoàn hồn, vội vàng chuẩn bị rời đi!

Trong thành này, chỉ có một con đường nhỏ để ra ngoài, rộng lắm cũng chỉ đủ vài người đi cùng lúc. Một khi nhân số quá đông, ngay lập tức sẽ bị thám báo Khiết Đan phát hiện. Vì thế, Triệu Nguyên Lãng quyết định một mình đơn độc rời đi.

Hiện tại đang là thời khắc nguy cấp, nào có thời gian mà lằng nhằng dây dưa? Chỉ có nhanh đi nhanh về mới là thượng sách!

Cũng vừa lúc hắn rời đi, Trang Minh đã vội vã chạy đến báo:

"Tướng quân! Chúng lại đến rồi!"

Ta nhìn về hướng hắn rời đi một lần cuối rồi cầm lấy trường thương, gạt đi cơn đau đớn từ vết thương rách toạc, khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm, trầm giọng nói:

"Nghênh chiến!"

Hắn cho rằng ta để hắn đi là vì ta tin tưởng hắn hết lần này đến lần khác. Nhưng không phải. Từ đầu đến cuối, ta chỉ lựa chọn phương án tốt nhất mà thôi.

Nếu hắn trở về, vậy sẽ có một nhóm người được cứu sống. Nếu hắn không trở về, ít nhất vẫn còn có một người sống sót.

Mà dù chỉ có một người hay một nhóm người sống, thì vẫn tốt hơn việc tất cả cùng đi vào chỗ chết.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.