Trương Tiểu Hầu Ngoại Truyện

Chương 17 : Không đề




Chương 17:

Cây cỏ xung quanh, y phục, tóc của bọn họ bay phần phật trong cuồng phong...

"Tinh Hà!" Vũ chỉ đạo hơi thay đổi sắc mặt hô.

Đại Tinh Hà cũng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn kỹ vòng xoáy đám mây khổng lồ giữa bầu trời, cho dù cách rất xa, phảng phất cũng có thể cảm nhận được uy thế khủng bố ở dưới vòng xoáy đám mây kia, chấn động đến làm người không thở nổi.

"Chúng nó bắt đầu công kích rồi!"

...

Hắc vân mực đặc từ bốn phương tám hướng ngưng tụ ở trên trời, phong tỏa trước ánh bình minh một mảnh bầu trời sáng sủa cuối cùng.

Cuồng phong như thông thiên Thần Ma làm phép vậy, giữa bầu trời trong khoảnh khắc xuất hiện đám mây cháy khét như sợi bông đứt, trở nên hôn thiên ám địa, hỗn độn táo bạo.

Trương Tiểu Hầu chỉ cảm thấy tiếng rít ngoài màng tai hắn như tiếng gió hạc lệ bên tai vậy, hoa cỏ ngã nhào xuống đất, cây cối điên cuồng đung đưa, bám vào lẫn nhau, chửi rủa, la hét không ngớt...

Trương Tiểu Hầu cảm thấy hô hấp đều trở nên phi thường khó khăn, lại như là đang tranh cướp không khí với cuồng phong kia, không khí hút vào bị sức mạnh khổng lồ kia hút ra, hút tới trong thân thể không đủ một phần mười lúc đầu.

"Ặc ặc ặc~~~~~~~ "

Trương Tiểu Hầu miệng lớn hô hấp, hắn lảo đảo đi ở như Nộ Hải Cuồng Đào trong rừng rậm, đi tới mỗi một bước rất khó khăn, ở đây, Phong hệ ma pháp của hắn triệt để mất linh, bởi vì phong quỹ của hắn vừa thành hình, liền bị cái vòng xoáy khổng lồ giữa bầu trời làm tróc ra, căn bản là không có cách hình thành phong quỹ đầy đủ.

Sau lưng và vai hắn có hai đạo vết thương máu me nhìn thấy mà giật mình, cánh tay trái hắn từ khuỷu tay hoàn toàn đứt, tay phải hắn gắt gao giữ đoạn tay đứt, hắn biết cánh tay đứt trong khoảng thời gian ngắn chỉ chờ tới lúc cứu trị còn có thể nối lại, nếu như vứt đoạn tay ở trong rừng, vậy thật sự không cách nào nối lại.

Nơi vết thương dữ tợn trên cánh tay trái đứt hắn làm một ít xử lý, nối đoạn tay về cánh tay, dùng y phục trên người xé kéo thành mảnh, sau đó dùng một ít thảo dược cầm máu băng bó, đó là hắn nghị lực hầu như nhịn đau sắp hôn mê, mạnh mẽ cầm máu vết thương nơi đứt.

Trương Tiểu Hầu đau đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, nếu không phải là Đại Tinh Hà huấn luyện viên tại lúc huấn luyện có dạy hắn biện pháp trị liệu khẩn cấp, hắn hiện tại liền chỉ có thể chờ đợi chết rồi.

"Hống ~~~~~~~~~~~~~ "

Phía sau lại truyền tới tiếng rống giận dữ của quái vật kia, tiếp theo nghe thấy một tiếng nổ mạnh vang lên, tựa hồ một cái núi đá nơi nào đó nổ tung.

"Tê ~~~~~~~~~~! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Tiếng gầm lên giận dữ qua đi, Trương Tiểu Hầu rất nhanh nghe thấy bốn phía xuất hiện rất nhiều tiếng kêu phẫn nộ của Tiêu Phong Lộc, tiếp theo, hắn nhìn thấy mười mấy con Tiêu Phong Lộc u mị trong cuồng phong cuồng nhảy cực nhanh đuổi theo phương hướng tiếng gào quái vật kia.

"Đến a, đến a, tiếp tục đuổi ta a!" Trương Tiểu Hầu tựa dưới một cái cây lớn dung đưa, nhìn phương hướng gào thét, lộ ra một cái nụ cười chính mình cũng cảm thấy khó coi.

"Tê ~~~~ "

Bởi vì cười quá mức dùng sức, Trương Tiểu Hầu cảm giác vết thương toàn thân đều bị xé rách, đặc biệt là chỗ đứt ở cánh tay trái lại mới vừa băng bó băng vải cầm máu lại chảy máu, đau đến toàn thân hắn đều co giật run run một hồi.

Trương Tiểu Hầu đặt mông ngồi trên mặt đất, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi đào hầu bao.

"Đáng ghét, một tay nối tiếp Tinh Tử quá khó khăn, tiếp tục như vậy không phải biện pháp!"

Trương Tiểu Hầu tức giận ném hầu bao trống rỗng xuống đất, miệng lớn thở hổn hển, hắn hiện tại toàn thân đều không nhúc nhích được, liền hô hấp đều trở nên vô cùng khó khăn.

Sau lưng, vai, cánh tay đều đang chảy máu, vết thương lở loét còn có hiệu quả làm bòng, coi như bôi lên thuốc cầm máu, vết thương vẫn là không cách nào khép lại, móng vuốt quái vật kia mang theo liệt diễm, một móng vuốt xuống da tróc thịt bong, càng có hiệu quả bỏng liệt diễm. Sau lưng cùng vai hắn, còn có tay trái toàn là vết thương do quái vật kia tạo thành, chính Trương Tiểu Hầu cũng có thể nghe thấy được mùi vị thịt nướng cháy khét trên người mình.

Nếu không là lúc xông vào trong rừng có hai con Tiêu Phong Lộc phát hiện kẻ xâm nhập, đột nhiên khởi xướng công kích với hắn và quái vật kia, Trương Tiểu Hầu tại thế ngàn cân treo sợi tóc lợi dụng Phong hệ ma pháp thoát đi, để quái vật gây nên Tiêu Phong Lộc chú ý, lúc này mới tránh thoát một kiếp.

Nhưng mà hai con Tiêu Phong Lộc công kích quái vật rất nhanh sẽ bị quái vật kia trảm sát, đồng thời cũng đã kinh động hết thảy Tiêu Phong Lộc trong núi rừng sương mù, mới sẽ có tình cảnh bão táp hủy diệt che ngợp bầu trời này.

Trương Tiểu Hầu đã thấy không dưới trăm con Tiêu Phong Lộc chạy như điên về một phương hướng, phía sau thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng rống giận dữ của quái vật kia cùng tiếng kêu của Tiêu Phong Lộc.

Nhưng mà những Tiêu Phong Lộc này nhưng như là tử sĩ tiền phó hậu kế* điên cuồng công kích thiêu đốt lửa quái vật.

(*Tiền phó hậu kế: người trước ngã xuống, người sau tiến lên)

"Tê ~~~~~~~~~~~~~ "

Đột nhiên, Trương Tiểu Hầu nghe thấy một tiếng thú kêu đến từ phía sau, âm thanh cách hắn phi thường gần, hầu như không tới năm mét.

Trương Tiểu Hầu toàn thân chấn động, cứng ngắc xoay đầu qua.

Buồn cười chính là hắn mới vừa rồi còn đang cười nhạo quái vật kia bị Tiêu Phong Lộc quần công, không nghĩ tới chính mình nhanh như vậy cũng gặp xui xẻo.

Sau lưng hắn đồng dạng là một con hùng lộc tuấn dật cao to, bất đồng chính là trên thân con Tiêu Phong Lộc này có thêm rất nhiều đường nét mị lam tuấn dật, những đường nét này tại trên thân thể mị lam của nó lúc sáng lúc tối chuyển động loạn lên như dòng điện, phần sau sừng hươu cao chót vót trên đầu nó uốn lượn đến thon dài, theo hắn u mị tuấn dật thân hình đến đuôi nơi sẽ phát hiện nó đẹp đẽ đuôi phía sau là một đoàn Tiểu Phong toàn, liền ngay cả trên bốn vó cũng lượn lờ xoáy gió nhỏ bao quanh, thần tuấn bễ nghễ, đứng ngạo nghễ như quân vương, làm cho người ta một loại uy nghiêm bái phục không dám chống cự.

Nó ngẩng đầu lên, cúi thấp xuống đồng tử lam đậm giống như u lam phích lịch, trong con ngươi to lớn phản chiếu Trương Tiểu Hầu biểu tình sợ hãi đứng đờ ra.

"Phong chi Mộng Lôi thú! !"

Trương Tiểu Hầu sợ hãi há to miệng, âm thanh như là bị sợ hãi bóp nghẹt vậy, nhưng trong đầu của hắn xuất hiện phong chi Mộng Lôi thú!

Phong chi Mộng Lôi thú, yêu ma cấp thống lĩnh, ngoại hình thon dài thần tuấn lượn lờ luồng khí xoáy quỷ dị, nắm giữ thân thể đường nét u lam thon dài mạnh mẽ giống như hùng lộc, lỗ tai có song loa giác(sừng xoắn ốc) uốn lượn về phía sau, nhìn qua phi thường linh động.

Phong chi Mộng Lôi thú là thiên nhiên tinh linh con cưng, tính cách dịu ngoan nhã nhặn, nhưng Trương Tiểu Hầu chưa phát hiện được phong chi Mộng Lôi thú trước mắt có bất kỳ thiện ý nào với hắn, dù sao tại trong núi rừng sương mù, hắn thuộc về kẻ xâm nhập. Chủng tộc Tiêu Phong Lộc đều là kiêu ngạo, rất nhiều có một loại thái độ người không xâm phạm ta ta không xâm phạm người, ở ngoài lãnh địa, ngươi muốn thế nào chúng nó đều sẽ không đi quản, nhưng muốn bước vào lãnh địa chúng nó, vậy thì là một loại tình huống khác.

Trương Tiểu Hầu trong đầu rất nhanh hiện ra tri thức mình biết trên《 yêu ma đồ 》, phong chi Mộng Lôi thú xuất hiện trước mắt làm hắn khiếp sợ không gì sánh nổi, bởi vì loại yêu ma này đã triệt để tuyệt diệt rồi!

Theo xã hội loài người mạnh mẽ, nhân loại nắm giữ càng ngày càng nhiều ma pháp, nhân loại mạnh mẽ không chỉ là luôn trong an giới giống như lồng chim, nhân loại tràn ngập dã tâm, bọn họ bắt đầu mở rộng lãnh địa của chính mình, vậy nhất định phải diệt trừ ngoại giới yêu ma. Dựa vào thống kê không trọn vẹn, trong gần trăm năm nhân loại tiêu diệt gần tới hơn một vạn chủng loại yêu ma, trong đó rất nhiều đã bị trở thành sinh vật yêu ma hi hữu.

Nhưng nhân loại tràn ngập thống hận yêu ma, coi như là hi hữu, cũng sẽ không giảng hoà, thậm chí có người coi săn bắn giết những yêu ma dịu ngoan kia là cơ hội buôn bán, cung cấp thức ăn cho nhân loại.

Cho nên liền dẫn đến yêu ma dịu ngoan trên thế giới này càng ngày càng ít, còn lại toàn là nguy hiểm tàn bạo, nhân loại cảm thấy yêu ma nguy hiểm lớn hơn tiền lời.

Phong chi Mộng Lôi thú đang hiếu kỳ đánh giá Trương Tiểu Hầu, ở trong mắt nó tựa hồ đối với nhân loại bất ngờ xông vào phi thường ngạc nhiên, phảng phất lại như là đang nhìn hiếm có vậy.

Trương Tiểu Hầu căn bản không dám nhúc nhích, dựa sát vào đại thụ, xoay đầu, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

"Tê ~~~~ "

Lỗ mũi Phong chi Mộng Lôi thú phun ra một luồng khí xoáy, tựa hồ có hơi tức giận trừng mắt Trương Tiểu Hầu, trong con ngươi lam đậm khổng lồ mơ hồ có hồ quang điện màu tím lập loè.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.