Trường Phong Độ

Chương 140: Cửu ca, cảm ơn ngươi




Thẩm Minh lao ra khỏi phủ đệ, lúc đi ngang khúc quanh, hắn thổi còi và một ăn mày ở bên đường đứng lên. Thẩm Minh cưỡi ngựa lại gần, thấp giọng hỏi, “Vương Tư Viễn đi hướng nào?”

“Vương phủ,” ăn mày cung kính đáp, “nhìn hướng đi thì chắc là về nhà.”

Thẩm Minh gật đầu rồi dặn, “Ngươi hãy coi như chưa từng gặp ta.”

Dứt lời, Thẩm Minh đuổi theo hướng mà ăn mày chỉ.

Trên đường đi, hắn vừa nhẩm tính khoảng cách và tốc độ của xe ngựa vừa mượn đao, cung tên, cùng vài công cụ đặt bẫy đơn giản từ những mật thám Cố Cửu Tư cài vào thành.

Hắn đeo trên lưng hai thanh đao lớn, tay chân đều có buộc đao ngắn, và cầm theo cung lẫn hai hộp mũi tên. Tiếp theo hắn vọt tới địa điểm mà Vương Tư Viễn nhất định sẽ đi qua.

Sau khi quan sát mặt đất để xác định xe ngựa chưa tới, hắn bắt đầu tạo những cái bẫy đơn giản bằng cách tận dụng các đồ vật như đá và dây thừng. Hoàn tất khâu chuẩn bị, hắn bò lên bức tường cạnh rồi ẩn mình chờ đợi.

Mưa đêm đầu thu làm ướt quần áo Thẩm Minh, hắn bất động mà núp trên mái hiên. Hắn chợt thấy mình như quay về những tháng ngày khi chưa gặp được Cố Cửu Tư. Thuở ấy hắn đơn độc hành tẩu giang hồ, ngoại trừ Hùng ca thì không có bằng hữu lẫn người thân. Hùng ca chẳng giúp được gì mấy nên hắn vĩnh viễn chỉ có một mình.

Hắn giết tham quan, làm sơn phỉ, cướp của người giàu chia cho người nghèo, đào vong khắp chốn.

Hắn tựa con sói cô độc, hung ác lại tuyệt vọng lang thang giữa thế gian tăm tối.

Chính Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư mang hy vọng đến cho hắn, chính bọn họ khiến hắn hiểu hóa ra vẫn còn người đứng trên cao nhưng lương tri vẹn nguyên. Hắn không lẻ loi đấu tranh trong thế giới này.

Đạo nghĩa hắn giữ vững không hề buồn cười, hắn đã chờ được đến ngày gặp gỡ những người cũng liều mạng giống hắn.

Hắn có bằng hữu, có Cố Cửu Tư làm Cửu ca, có Chu Diệp, có Diệp Thế An. Và khi ngừng lang thang, khi trái tim trở nên dịu dàng hơn, hắn thậm chí còn thích một cô nương rồi muốn kiến công lập nghiệp để có thể cưới nàng ấy.

Dường như hắn đã trải qua giấc mộng đẹp suốt thời gian dài, song trận mưa thu này ập xuống đầu hắn, đánh thức hắn từng chút một. Thế rồi hắn tỉnh ngộ.

Tất cả chỉ là một giấc mơ. Thẩm Minh vĩnh viễn chẳng thể bước vào thế giới đầy ánh sáng kia, hắn vĩnh viễn là con sói cô độc.

Hắn không thể học cách nhẫn nhịn trên quan trường, hắn chả sở hữu bất kỳ thứ gì, xưa nay hắn chỉ có thanh đao trong tay mình.

Thứ hắn am hiểu nhất vốn không phải làm thị vệ hay binh sĩ.

Thứ hắn am hiểu nhất–

Thẩm Minh cúi thấp người, hắn dõi theo xe ngựa của Vương Tư Viễn từ từ đi tới. Hắn rút ra ba mũi tên từ chiếc hộp bên cạnh, lặng yên lắp tên vào cung rồi nhắm về phía những kẻ đứng quanh bảo vệ xe ngựa.

Giây phút xe ngựa đi vào hẻm và giẫm lên dây thừng do hắn bày binh bố trận, mũi tên vút bay cắm trúng ba người!

Trong lúc đối phương hoảng loạn, Thẩm Minh lắp thêm tên rồi bắn liên tiếp nhằm cản đường bọn họ. Hắn dùng vẻ bình tĩnh vượt giới hạn để nhìn máu chảy lan tràn mặt đất, để nghe tiếng người ngựa kêu la sợ hãi, để chứng kiến đạn báo hiệu nổ “bùm” vang trời.

Nội tâm hắn cực kỳ phẳng lặng vì hắn biết rõ một điều.

Đời này, việc duy nhất hắn giỏi chính là giết người.

Hắn nhanh chóng dùng hết tên. Diệt xong nhóm thị vệ thứ nhất, không đợi đối phương phản ứng, hắn nhảy thẳng từ mái hiên xuống phía trên xe ngựa của Vương Tư Viễn.

Song hắn vừa xuất hiện, thị vệ lập tức bắn tên, ép hắn phải lăn xuống đất.

Thẩm Minh quan sát xung quanh, tính toán thời gian còn lại trước khi quân tiếp viện gần nhất tới. Hắn rút đao ra và lao vào chém giết đám người.

Hắn chỉ cần đánh nhanh thắng nhanh chứ chả màng sống chết, dù bị chém trúng vẫn phải giết chết địch thủ.

Mọi chuyện tưởng chừng chỉ xảy ra trong nháy mắt. Xa phu của Vương Tư Viễn thấy một mình Thẩm Minh ác chiến với hơn mười thị vệ hàng đầu thì sợ tới mức gấp rút điều khiển xe ngựa quay lại con đường ban nãy.

Đúng lúc ấy, Thẩm Minh chém bay đầu tên thị vệ cuối cùng rồi đuổi theo xe ngựa. Hắn giơ tay ném đao, thanh đao xuyên thẳng ngực xa phu. Con ngựa đồng thời giẫm lên dây thừng mà hắn sắp đặt, nó hí vang một tiếng và đổ ầm xuống đất.

Tay Thẩm Minh cầm đao, cả người nhuộm máu, cơ thể chi chít vết thương. Hắn thở hổn hển mà dùng đao vén màn lên.

Vương Tư Viễn trốn trong xe ngựa, toàn thân lão ta run rẩy như đang hoảng sợ tột độ.

Thẩm Minh đưa tay về phía lão ta, Vương Tư Viễn vừa điên cuồng đá hắn vừa gào thét, “Thẩm Minh, ngươi làm càn! Người của ta đã gọi tiếp viện, ta mà gặp chuyện thì ngươi lẫn Cố Cửu Tư thoát không nổi đâu!”

Thẩm Minh chả thèm để ý, hắn lôi Vương Tư Viễn ra khỏi xe rồi lấy đao đập lão ta bất tỉnh.

Sau đấy hắn khiêng Vương Tư Viễn đến khu dân cư lân cận, lòng vòng qua các hẻm nhỏ để tới rìa thành trì.

Thẩm Minh chạy như điên hồi lâu, rốt cuộc tìm được một căn nhà nằm ở khu vực vô cùng hẻo lánh. Hắn kéo theo Vương Tư Viễn mà âm thầm quan sát ngôi nhà, xác định cách thiết kế phòng ốc cùng số lượng người ở bên trong. Hắn thừa dịp người ta đang ngủ bèn lẻn vào bằng cửa sau rồi đánh hôn mê chủ nhà. Tiếp theo hắn trói người ta lại, che kín hai mắt, và lôi Vương Tư Viễn vào nhà.

Hộ dân này làm nghề chưng cất rượu, trong nhà xây một hầm chứa. Thẩm Minh kéo Vương Tư Viễn xuống dưới hầm rồi trói lão ta trên ghế và bịt mắt lại, sau đó hắn tạt rượu vào người Vương Tư Viễn.

Vương Tư Viễn bị rượu đánh thức, lão ta vừa tỉnh lại đã rống lên, “Thẩm Minh?! Ngươi mang ta tới chỗ nào? Thẩm Minh, ngươi chán sống à?!”

“Ngươi rống một tiếng,” Thẩm Minh lạnh băng nói, “ta cắt một ngón tay.”

Lời này khiến Vương Tư Viễn im bặt, căn phòng yên tĩnh một cách chết chóc. Vương Tư Viễn là người từng trải qua sóng to gió lớn, lão ta mau chóng bình tĩnh lại rồi từ tốn khuyên nhủ, “Thẩm Minh, ta biết ngươi bị ép buộc nên mới nóng nảy thế này, nhưng chuyện gì cũng có thể thương lượng. Ta đâu phản đối việc Cố Cửu Tư muốn tu sửa hoàn chỉnh Hoàng Hà, chúng ta không cần động tay động chân. Dù sao ta vẫn là mệnh quan triều đình, thị vệ của ta đã thấy mặt ngươi, nếu ta gặp chuyện thì ngươi sẽ bị tru di tam tộc dựa theo luật Đại Hạ.”

Thẩm Minh im lặng uống ngụm rượu, Vương Tư Viễn thấy hắn không nói lời nào thì tưởng hắn bị thuyết phục nên lão ta tiếp tục, “Ngươi hãy thả ta ra, ta đảm bảo sẽ bỏ qua chuyện cũ. Hơn nữa nếu Cố Cửu Tư muốn làm gì, ta đều có thể thương lượng với hắn, ít nhất ta tuyệt đối không cản trở tu sửa Hoàng Hà nữa. Ta biết ngươi lợi hại, ta lớn tuổi rồi, không chịu nổi bị hành hạ thế này…”

“Người nhà Tần Nam đang ở đâu?” Thẩm Minh hỏi thẳng.

Vương Tư Viễn sửng sốt giây lát, lão ta gượng cười, “Chuyện này…sao ta biết…”

Lão ta chưa nói xong đã cảm giác có cái gì lạnh buốt kẹp lấy móng tay mình.

“Vương đại nhân có biết,” thanh âm Thẩm Minh nhẹ bỗng, “ta xuất thân là sơn phỉ không. Ta từng chứng kiến phạm nhân bị thẩm vấn vô số lần, có rất nhiều biện pháp nhưng bọn họ thích nhất là rút móng tay.”

“Thẩm…Thẩm đại nhân…” Vương Tư Viễn run rẩy lắp bắp.

Thẩm Minh điềm nhiên nói, “Vương đại nhân lớn tuổi, ta nghĩ ngươi cũng không muốn chịu khổ. Vì vậy phiền ngươi hãy thành thật một chút, đừng giả bộ nữa. Ta hỏi ngươi,” kim thép đột ngột đâm vào đầu ngón tay Vương Tư Viễn, cùng lúc đó, Thẩm Minh nhét cái giẻ vào mồm lão ta khiến mọi tiếng thét đau đớn bị nuốt trở về. Thẩm Minh lãnh đạm nói tiếp, “Người nhà Tần đại nhân đang ở đâu?”

Oo———oOo———oΟ

Ngay lúc mới bị tập kích, Vương Tư Viễn đã phóng đạn báo hiệu. Cố Cửu Tư đang ở trong thư phòng nghĩ biện pháp thì nghe tiếng đạn nổ. Hắn nhìn ra ngoài, kinh ngạc thốt lên, “Đây là đạn báo hiệu nhà ai?”

Đạn báo hiệu chủ yếu dùng pháo hoa để chế tạo và được mỗi nhà đánh dấu riêng. Ngày thường Cố Cửu Tư cũng hay gặp nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy có người phóng đạn báo hiệu trong thành. Rốt cuộc ra tay ở trong thành khó mà làm nên chuyện vì sẽ mau chóng chạm trán quân tiếp viện.

Mộc Nam nghe Cố Cửu Tư hỏi bèn nói ngay, “Ta sẽ cho người tìm hiểu.”

Dứt lời, Mộc Nam lập tức đi ra ngoài. Chẳng mấy chốc, Cố Cửu Tư nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, kế tiếp là giọng Hổ Tử vang lên, “Cửu gia, nguy rồi, Thẩm Minh bắt cóc Vương Tư Viễn!”

“Cái gì?!” Cố Cửu Tư ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ. “Ai bắt cóc ai?”

“Cách đây không lâu, người của ta nhắn rằng Thẩm Minh hỏi Vương Tư Viễn đi về hướng nào, còn mượn đao rồi mũi tên từ bọn họ. Ta vốn định bẩm báo ngay nhưng mới đến cổng đã thấy Vương Tư Viễn phóng đạn báo hiệu. Thị vệ Vương gia đang nối đuôi nhau đến hẻm Bạch Y để tiếp viện.”

“Phái người đến đó,” Cố Cửu Tư tức khắc ra lệnh, “không cho bọn họ bắt được Thẩm Minh.”

“Ta đã sai người đi,” Hổ Tử khó xử bảo, “nhưng…ta nghĩ nếu ngài ra mặt xử lý chuyện này thì e là không ổn?”

Lời nhắc nhở này làm Cố Cửu Tư bừng tỉnh.

Bất kể Vương Tư Viễn có tội hay không, lão ta vẫn là mệnh quan triều đình. Dù mai sau Vương Tư Viễn bị định tội, nhưng chưa có bằng chứng mà chặn giết quan viên là tội nặng.

Thẩm Minh vốn là người của hắn, bây giờ còn bắt cóc Vương Tư Viễn. Nếu Cố Cửu Tư không nhúng tay vào, về sau có thể đẩy Thẩm Minh ra và đổ lỗi hắn tự ý hành động. Song một khi ra tay trợ giúp, việc này sẽ trở thành Cố Cửu Tư sai khiến Thẩm Minh.

“Thẩm Minh không mượn thêm người, dù là người của ta chăng nữa, còn dặn bọn họ coi như chưa gặp hắn…”

Hổ Tử chần chừ nói, “Ta nghĩ Cửu gia…hiểu ý Thẩm Minh.”

Hiểu lý do hắn chẳng nói chẳng rằng mà đơn độc hành sự.

Vì Thẩm Minh không muốn Cố Cửu Tư bị liên lụy, biết đâu sau khi xong việc hắn còn định giao nộp mình cho quan phủ.

Cố Cửu Tư hiểu ý Thẩm Minh, hắn vô thức siết chặt nắm đấm, cả người căng như dây đàn. Dường như có thứ gì trào lên cuống họng hắn rồi mắc kẹt ở đó, làm hắn đau đến mức mắt cay cay.

“Đi tìm hắn…” Cố Cửu Tư khàn khàn lên tiếng, “không để bọn họ tìm thấy hắn trước.”

“Nhưng…”

“Tìm hắn ngay!”

Cố Cửu Tư gào lên, “Ta mặc kệ các ngươi và hắn nghĩ thế nào,” hắn bình tĩnh nhìn Hổ Tử, cắn răng nói, “ta sẽ không để một mình hắn gánh chịu những việc này. Đi tìm hắn, mang hắn bình an trở về cho ta.”

Hổ Tử nghe những lời này bèn hít sâu một hơi rồi tuân lệnh, “Vâng.”

Hổ Tử dẫn người rời đi, Cố Cửu Tư đứng tại chỗ. Sau một hồi, hắn bỗng vươn tay gạt hết đồ trên bàn xuống đất.

Liễu Ngọc Như nghe tin nên chạy đến, vừa tới cửa đã thấy Cố Cửu Tư quăng quật đồ. Nàng ngẩn người, Cố Cửu Tư ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đỏ hoe. Thấy là nàng hắn mới kiềm chế cảm xúc để thì thào, “Sao nàng tới đây?”

“Ta nghe nói Thẩm Minh gặp chuyện.” Liễu Ngọc Như mím môi. “Ta tới hỏi thăm.”

Cố Cửu Tư đáp một tiếng, hắn ngồi xổm xuống và bắt đầu dọn dẹp phòng. Liễu Ngọc Như phất tay cho hạ nhân lui xuống hết rồi cũng ngồi xuống giúp hắn thu dọn. Nàng bình tĩnh hỏi, “Hắn đã gặp chuyện gì?”

“Tự mình bắt cóc Vương Tư Viễn,” giọng Cố Cửu Tư nghèn nghẹn, “hiện tại không thấy tăm hơi.”

Liễu Ngọc Như im lặng, hai người ngồi xổm trên mặt đất, cùng nhau dọn dẹp như thể đang sắp xếp lại nội tâm hỗn loạn của Cố Cửu Tư.

Động tác của Liễu Ngọc Như rất chậm, rất cẩn thận. Cố Cửu Tư dõi theo bàn tay trắng nõn của nàng chậm rãi sắp xếp đống đồ bị hắn đập phá, khiến chúng trở nên gọn gàng một lần nữa. Trong suốt quá trình này, hắn bất giác kiếm lại được sự thanh bình cho tâm trí.

Hắn ngồi xổm trên đất, khàn khàn cất tiếng, “Ngọc Như, nàng nói xem, tại sao chẳng có gì thay đổi hết?”

Tay Liễu Ngọc Như dừng lại, Cố Cửu Tư ngước nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ hoe, “Tại sao việc ta không cứu được Văn Xương năm xưa vẫn lặp lại vào hôm nay?”

“Tại sao bọn họ ngu ngốc đến thế? Văn Xương quay lại cứu người nhà hắn, A Minh muốn dùng tính mạng đổi lấy đạo nghĩa, sao có thể ngu ngốc như vậy? Sao bọn họ không hiểu,” Cố Cửu Tư rốt cuộc nhịn không được mà nức nở, “chỉ người sống mới đi tiếp được.”

“Sao không chịu nghe khuyên chứ?” Cố Cửu Tư nhắm nghiền mắt, Liễu Ngọc Như dang tay ôm hắn vào lòng. Cố Cửu Tư run rẩy dựa vào nàng như đã tìm thấy điểm tựa duy nhất. “Sao cứ thích làm anh hùng, đơn độc gánh vác mọi việc? Sao hắn không chờ thêm một chút, biết đâu ta sẽ nghĩ ra giải pháp?”

“Sao cố chấp chọn con đường như vậy…”

Liễu Ngọc Như không nói gì, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Cửu Tư, dùng sự im lặng an ủi hắn. Nàng nghe hắn nói, “Tại sao nhất định phải đi một mình?”

“Bởi vì,” Liễu Ngọc Như dịu dàng đáp, “hắn là huynh đệ của ngươi. Cửu Tư,” nàng khẽ than thành tiếng, “các ngươi rất giống nhau.”

Ai cũng muốn tặng đối phương điều tốt đẹp nhất, ai cũng từ chối liên lụy đến người khác.

Vì họ muốn giúp đỡ nhau, muốn người kia sống tốt.

“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như từ tốn nói, “mọi chuyện đều có cách giải quyết. Chỉ cần còn sống sẽ có cơ hội lội ngược dòng. Trước mắt chúng ta cứ đi tìm hắn đã nhé?”

Cố Cửu Tư lặng thinh, hắn dựa vào nàng hồi lâu mới đáp trả, “Ừ.”

Hắn khàn khàn bảo, “Ta sẽ đi tìm hắn.”

“Ta đi cùng chàng.” Liễu Ngọc Như nắm tay hắn, giữ chặt tay hắn trong lòng bàn tay mình. “Hắn sẽ không sao đâu.”

Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, hắn chống tay đứng lên rồi đỡ Liễu Ngọc Như dậy.

Liễu Ngọc Như cầm khăn lau nước mắt cho Cố Cửu Tư, hai người đang định nói chuyện tiếp thì bên ngoài ầm ĩ tiếng quan binh và một giọng nam gầm lên, “Cố Cửu Tư, giao Thẩm Minh ra đây!”

Mặt Cố Cửu Tư lạnh băng, Liễu Ngọc Như vỗ vỗ mu bàn tay hắn mà trấn an, “Bình tĩnh.”

Cố Cửu Tư gật đầu, hắn vừa bước ra ngoài liền thấy một thanh niên đứng trong mưa. Người này khoảng gần ba mươi, Cố Cửu Tư nhận ra đây là nhị công tử của Vương Tư Viễn – Vương Thụ Sinh. Đại công tử Vương gia nhậm chức tại Đông Đô, nhị công tử ở Huỳnh Dương trông nom sản nghiệp của Vương gia cùng Vương Hậu Thuần. Sắc mặt Cố Cửu Tư không thay đổi, hắn lãnh đạm nói, “Vương công tử muốn tìm Thẩm công tử làm gì?”

“Ngươi đừng vờ vịt nữa,” Vương Thụ Sinh rõ ràng đang phẫn nộ, “hắn bắt cóc phụ thân ta, ngươi mau giao người ra đây. Ai cho Thẩm Minh lá gan bắt cóc đại thần chính tứ phẩm của triều đình? Cố đại nhân,” Vương Thụ Sinh lạnh lùng tiếp tục, “Vương mỗ khuyên ngươi đừng bao che, chả ai gánh nổi tội danh bắt cóc mệnh quan triều đình đâu.”

“Bắt cóc Vương đại nhân?” Cố Cửu Tư giả vờ kinh ngạc. “Vương đại nhân lúc nào cũng được thị vệ vây quanh, một mình Thẩm công tử sao bắt cóc nổi?”

“Cố Cửu Tư!”

Vương Thụ Sinh xông lên trước, gã bị người đứng cạnh cản lại. Người nọ là quản gia Vương phủ, ông ta giữ chặt Vương Thụ Sinh rồi thì thào, “Công tử bình tĩnh.”

Ông ta tiến lên, cung kính chắp tay hành lễ với Cố Cửu Tư, “Cố đại nhân, tại hạ là Vương Hạ, quản gia của Vương phủ. Đại nhân mất tích làm công tử nhà ta lo lắng mới dẫn đến cư xử thất lễ, mong ngài bao dung.”

“Không sao,” Cố Cửu Tư lạnh nhạt nói, “nhưng bản quan thật sự không biết Thẩm công tử đang ở đâu. Hắn đã sớm từ quan nên chả còn dưới quyền ta nữa, các ngươi tìm lầm người rồi.”

“Cố đại nhân,” Vương Hạ cười giả lả, “kỳ thật Vương phủ biết Thẩm công tử chẳng qua muốn mời đại nhân uống chén trà. Chỉ cần đại nhân bình an trở về thì câu chuyện chỉ là hai người đi uống trà, không phải vấn đề to tát.”

Cố Cửu Tư biết rõ Vương Hạ đang nhượng bộ; chỉ cần Vương Tư Viễn trở về, bọn họ sẽ không truy cứu việc này.

Cố Cửu Tư mím môi, hắn do dự giây lát rồi bảo, “Bản quan thật sự không biết Thẩm công tử đang ở đâu.”

“Ngươi…” Vương Thụ Sinh nóng nảy mở miệng.

Cố Cửu Tư cắt ngang lời gã, “Ta sẽ cố gắng đi tìm hắn.”

Lời này là ngầm đồng ý giao người, Vương Hạ thở phào nhẹ nhõm. Ông ta lui một bước, kính cẩn nói, “Vậy công tử nhà ta xin đợi tin lành từ ngài.”

Cố Cửu Tư gật đầu, Vương Hạ và Vương Thụ Sinh cáo từ rồi dẫn người rời đi. Chờ bọn họ đi khuất, Cố Cửu Tư lập tức kêu gọi mọi người tản ra tìm Thẩm Minh.

Ai cũng đổ xô đi tìm nhưng Cố Cửu Tư lẫn Liễu Ngọc Như biết với năng lực của Thẩm Minh, hắn đã trốn thì bọn họ khó mà tìm thấy.

Càng kéo dài, khả năng Vương Tư Viễn sống sót càng thấp. Nếu Vương Tư Viễn chết, Thẩm Minh sẽ không thể thoát tội.

Vì vậy Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như, cùng những người thân quen với Thẩm Minh, chỉ biết đứng trên đường rồi dùng cách đơn giản nhất để tìm hắn.

Vương gia khóa thành nên Thẩm Minh chẳng thể ra khỏi đây. Hơn nữa chắc chắn hắn bắt cóc Vương Tư Viễn vì bằng chứng, vì vậy hắn sẽ không đi quá xa.

Cố Cửu Tư cùng Liễu Ngọc Như đi trên đường lớn, gọi tên hắn qua từng con phố.

Mưa thu kéo dài, tên Thẩm Minh vang lên khắp phố phường. Sau khi băng bó vết thương, Thẩm Minh cởi dây trói cho chủ nhân ngôi nhà rồi cất chứng cứ và vác theo thi thể biến dạng của Vương Tư Viễn rời khỏi khu dân cư.

Hắn vứt đại xác Vương Tư Viễn vào một con hẻm nhỏ, sau đấy hắn nghe thấy tiếng Liễu Ngọc Như.

Liễu Ngọc Như đã khản cả giọng nhưng vẫn kiên trì gọi tên hắn.

Mắt Thẩm Minh cay xè, hắn cúi đầu vội vã bỏ đi.

Song đâu đâu cũng có tên hắn xuất hiện, hắn nghe người khác gọi mình khắp thành; Ấn Hồng, Hổ Tử, Liễu Ngọc Như…

Họ gọi hắn hết lần này đến lần khác.

Thẩm Minh.

Mau trở về.

Chúng ta sẽ không bỏ mặc ngươi.

Thẩm Minh, về đi.

Thẩm Minh chẳng dám nghe tiếp những tiếng kêu này. Hắn cảm thấy mình giống hệt vong hồn hành tẩu giữa đêm khuya, một khi nghe người khác gọi sẽ nhịn không được mà quay về.

Vết thương trên người hắn lại rách ra và rỉ máu.

Hắn chịu hết nổi bèn lẻn vào một quán rượu. Bây giờ là ban đêm nên quán đã đóng cửa từ lâu, hắn tưới rượu lên miệng vết thương.

Sau đấy, bên ngoài vang lên giọng Cố Cửu Tư.

Thanh âm hắn khản đặc cứ như dây thanh quản đã bị xé rách – thậm chí còn mùi máu phảng phất đâu đây – chỉ nghe thôi cũng thấy đau.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục kêu.

“Thẩm Minh.”

Về đi.

Thẩm Minh khựng lại, hắn nghe ngoài kia truyền đến tiếng bước chân mệt mỏi, tiếp theo có người ngồi ở cửa.

Cố Cửu Tư kiệt sức.

Hắn tìm suốt đêm, chân bắt đầu lảo đảo. Vì vậy hắn ngồi xuống, tựa lưng vào cửa quán rượu để nghỉ tạm.

Ngồi chưa được bao lâu, hắn nghe thấy có người gọi, “Cửu ca.”

Cố Cửu Tư lập tức ngồi thẳng người, đang định mở miệng thì Thẩm Minh bảo, “Ngươi đừng nhúc nhích, ngươi mà vào đây thì ta sẽ bỏ đi ngay. Ta có vài lời muốn nói.”

“A Minh,” Cố Cửu Tư không dám cựa quậy, hắn biết nếu cố xông vào thì với bản lĩnh của mình, Thẩm Minh nhất định sẽ chạy mất. Hắn chỉ đành khuyên nhủ, “Ta đã trao đổi với Vương gia, chỉ cần trả lại Vương Tư Viễn, bọn họ sẽ bỏ qua mọi chuyện.”

“Lão ta chết rồi.”

Bạn đang �

Thẩm Minh báo cái tin làm Cố Cửu Tư kinh hoàng, hắn gấp gáp nói tiếp, “Lão ta không chịu nổi trong lúc bị tra tấn. Ta đã hỏi được vị trí người nhà Tần đại nhân nên bây giờ sẽ đi cứu người. Trước khi trời sáng, ta sẽ đưa người đến cửa sau Cố phủ, ngươi cứ chờ ở đó. Vương Tư Viễn còn khai rất nhiều việc, toàn bộ là tội lỗi trong quá khứ của lão ta. Ta để lại bằng chứng ở đây nhưng ngươi đừng vội vạch tội, chờ binh lính Ti Châu tới hẵng ra tay.”

Thẩm Minh bất chợt dừng lại.

Hắn che miệng vết thương, sợ Cố Cửu Tư nghe được sự khác thường trong giọng nói của mình. Hắn đợi một lát rồi căn dặn, “Ngươi đừng biểu lộ mình đã gặp ta, việc này chỉ có mình ta làm thôi. Bọn họ sẽ nghĩ ta lấy được chứng cứ nhưng chưa kịp đưa ngươi và sẽ truy sát ta. Đợi thêm mấy ngày nữa khi binh lính Ti Châu đến thì ngươi có thể ra tay.”

“Vậy còn ngươi?”

Cố Cửu Tư dựa vào ván cửa.

Lần đầu tiên hắn phát hiện, Thẩm Minh thật ra rất thông minh.

Hắn cũng biết suy xét mọi việc, lên kế hoạch chu đáo, và vạch đường ra cho mọi người.

Cố Cửu Tư vừa dựa vào cửa vừa khàn khàn hỏi, “Ngươi sẽ đi đâu?”

Giọng Cố Cửu Tư càng lúc càng khản đặc, “Diệp Vận gửi thư hồi âm, ngươi không muốn đọc sao?”

Nghe đến tên Diệp Vận, Thẩm Minh thoáng ngẩn ngơ. Lát sau, hắn chậm rãi nói, “Ngươi đọc giùm ta là được.”

“Loại thư thế này,” thanh âm Cố Cửu Tư mang theo nước mắt, “làm gì có chuyện cho huynh đệ đọc giùm?”

Nghe Cố Cửu Tư nức nở, Thẩm Minh khẽ cười.

“Cửu ca,” hắn bình thản nói, “ngươi đang khóc vì ta à?”

“Mơ giữa ban ngày,” Cố Cửu Tư thì thào chửi, “ngươi đi ra ngay cho ta.”

“Cửu ca,” Thẩm Minh ngẩng đầu nhìn nóc căn phòng tối đen, “đừng ấu trĩ thế. Đây là con đường ta lựa chọn, ta không hối hận. Ta thật sự hạnh phúc,” khóe môi Thẩm Minh cong lên, “được nhiều người quan tâm như vậy, ta thật sự hạnh phúc.”

“Thẩm Minh…”

“Cửu ca,” Thẩm Minh thì thầm, “cảm ơn ngươi.”

Cố Cửu Tư im lặng, hắn siết chặt tay để kìm nén cảm xúc. Sau một hồi hắn mới lên tiếng, “Đừng cảm ơn, muốn nói thì chí ít phải nhìn mặt ta mà nói.”

Bên trong chẳng ai đáp lời.

Cố Cửu Tư hốt hoảng, “Thẩm Minh?”

Vẫn không người hồi đáp, Cố Cửu Tư đứng bật dậy. Hắn liên tiếp tung cước, cánh cửa vừa bị đá văng thì hắn đã lớn tiếng gọi, “Thẩm Minh?!”

Căn phòng chẳng có bóng người, ở ngưỡng cửa là một cái ngọc bội đang đè lên đống giấy ghi chép khẩu cung.

Đây là ngọc bội Cố Cửu Tư tặng hắn. Lúc mới đến Đông Đô, Thẩm Minh thấy bản thân không đủ phong nhã nên Cố Cửu Tư tặng ngọc bội cho hắn ra ngoài có thứ để khoe khoang.

Cố Cửu Tư cúi xuống, tay run rẩy cầm lấy ngọc bội và đống lời khai dính máu.

Môi hắn run run, nó cứ mở ra rồi khép lại nhưng mãi không thốt nên lời.

Gió cuốn theo cơn mưa thu vào phòng, những trang giấy trong tay Cố Cửu Tư bị thổi phần phật.

Hắn đứng thật lâu trong quán rượu, Liễu Ngọc Như tìm được hắn lúc trời sắp sáng.

Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư đứng bất động, nàng nôn nóng chạy lên trước, “Sao chàng lại ở đây?”

Nàng liếc nhìn vết máu trên mặt đất, hấp tấp hỏi, “Chàng đã gặp Thẩm Minh? Hắn đâu?”

“Đi rồi.”

Cố Cửu Tư nghẹn giọng trả lời.

Liễu Ngọc Như ngẩn người song nàng mau chóng bình tĩnh lại; Cố Cửu Tư không đời nào buộc Thẩm Minh rời đi. Nàng vội khuyên, “Hắn còn sống là được, chúng ta về trước đi.”

Nàng duỗi tay lôi Cố Cửu Tư đi, hắn một mực giữ im lặng suốt quãng đường trở về phủ đệ với Liễu Ngọc Như. Vừa đến phủ, Mộc Nam sốt ruột chạy ra đón hắn, “Đại nhân.”

Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn hắn, Mộc Nam nhỏ giọng bẩm báo, “Tìm được người nhà Tần đại nhân rồi, sáng sớm có người đưa đến cửa sau, ta đã dẫn vào phủ. Giờ phải làm gì tiếp đây ạ?”

Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn bất an quay lại nhìn Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư chắp tay lại trong tay áo, hắn lặng lẽ siết chặt chứng cứ và chậm chạp nhắm nghiền hai mắt.

“Cửu Tư?” Liễu Ngọc Như hơi kinh ngạc.

Cố Cửu Tư cuối cùng cũng cất tiếng, “Lấy lệnh bài của ta rồi lập tức rời khỏi thành và điều động ba ngàn tinh binh Ti Châu lại đây.”

Hắn mở mắt ra, trong đấy tràn ngập sự lạnh lẽo, “Bây giờ ta phải gặp Lý đại nhân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.