“Sao vậy Đình Đình? Chuyện gì mà phải chạy tới đây nói vậy?” Trương Dương nhìn mấy thân ảnh qua lại dưới lầu có chút không yên lòng.
Chu Đình hít một hơi thật sâu, dường như hạ quyết tâm mới mở miệng nói: “Mình luôn chờ cậu mở miệng.”
“Mở miệng? Nói gì cơ?” Trương Dương có chút mạc danh kỳ diệu.
Chu Đình dường như bất ngờ khi nghe anh nói vậy: “Đương nhiên là chờ cậu thổ lộ với mình rồi. Mấy ngày qua, mình cứ một mực chờ cậu nói, nhưng cậu vẫn không hề có phản ứng, nên mình…”
Trương Dương vẻ mặt ngu ngốc, cứng họng nói: “Đình Đình, có phải cậu hiểu lầm gì rồi không… Tôi với cậu, chỉ là bạn…”
“Gì cơ? Ý của cậu là cậu không thích mình?” Chu Đình hiển nhiên không thể tin được đáp án này.
“Phải…”
“Lần trước Lưu Khiết hỏi cậu, không phải cậu nói cậu có ý với mình hay sao?” Chu Đình cúi đầu nhìn không ra biểu tình, nhưng ngữ khí cũng rất trầm thấp.
“Lúc đó tôi… nói đùa thôi…” Trương Dương nhẹ giọng giải thích.
Chu Đình nhất thời như bị cuồng loạn: “Vậy mấy ngày qua sao mỗi ngày cậu lại cùng ra cùng vào với mình cơ chứ, cùng mình ăn, hơn nữa lúc người khác hỏi quan hệ giữa hai chúng ta thì cậu cũng không giải thích rõ ràng.”
“Tôi…” Trương Dương có chút chột dạ, không thể nói cho cô biết, lúc đó bản thân mình đang lấy cô ra làm tấm bia để né Lâm Ninh được.
“Oa ~~ Oa ~~~” Chu Đình bỗng nhiên ngồi xổm xuống khóc lên, “Nếu cậu không thích tôi, vì sao không nói rõ ràng trước khi tôi thích cậu chứ, vì sao đến bây giờ lại từ chối tôi, oa ~~~”
Thấy cô khóc Trương Dương có chút chân tay luống cuống, dù sao cũng là con gái, bình thường tâm cao khí ngạo, nhưng vào thời điểm này chắc chắn đều yếu đuối, suy nghĩ vậy anh liền ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm vai vỗ về cô. Nhưng vào ngay lúc này, ngay cửa cầu thang lại xuất hiện thân ảnh Lâm Ninh, vừa thấy bọn họ đang ôm nhau liền kinh ngạc rồi thương tâm nắm chặt lòng bàn tay xoay người đi.
Trương Dương trong nháy mắt vừa nhìn thấy Lâm Ninh xuất hiện, bỗng nhiên có cảm giác hoảng loạn khi bị bắt gặp đang ngoại tình vậy, vô ý thức muốn đẩy Chu Đìnhh ra đi tới giải thích. Nhưng Chu Đình trong lòng anh đang khóc đến thương tâm, là một người con trai thì không thể nhẫn tâm vào thời điểm này làm thương tổn một người con gái mới vừa thổ lộ rồi bị mình từ chối được, cho nên Trương Dương chỉ có thể mở to mắt nhìn Lâm Ninh vẻ mặt tức giận rời đi.
Sau khi Trương Dương gọi điện muốn giải thích với Lâm Ninh, thế nhưng đối phương không tiếp điện thoại. Muốn tới phòng ngủ của y lại hoàn toàn không biết y ở khu nào, qua mấy cái phòng học, nhưng lại chưa từng gặp mặt qua. Mà chương trình học bên học viện Y rất nặng, Trương Dương cũng không có nhiều thời gian để chạy đến phòng học của y mà tìm, cho nên dự định đứng chờ trước cửa phòng ngủ của y. Trương Dương cũng không biết tại sao mình lại vội vã muốn đi tìm Lâm Ninh giải thích đến như vậy, chỉ là tự trách lòng mình, mỗi lần nghĩ tới biểu tình khi rời đi của y ngày hôm đó lại đau lòng vô cùng, nên muốn nhanh chóng giải thích với y rõ ràng là mình cùng Chu Đình hoàn toàn chẳng có chút quan hệ nào.
5h30 chiều, lúc tan học tất cả mọi người ào ào ra về, Trương Dương tìm người trong đám người đó, rốt cục thân ảnh quen thuộc kia xuất hiện trong tầm mắt anh. Trương Dương nhanh chóng chạy tới trước tìm y, nhưng bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh chắn trước mặt anh, ngăn cản lối đi của anh.
“Cậu là Trương Dương à?” Trong đó có người vóc dáng kiêu ngạo mở miệng.
Trương Dương trên dưới quan sát bọn họ một chút, mới gật đầu nói: “Là tôi, các cậu là?”
“Lại đây đi! Chúng tôi có vài chuyện muốn nói với cậu.” Người có vóc dáng cao to muốn cậu đi cùng họ tới một hẻm nhỏ.
Trương Dương trong lòng nghĩ tới Lâm Ninh, liền không nhịn được mà đẩy bon họ: “Tôi không biết các cậu, có gì mà nói, bỏ đi! Tôi còn có việc!”
Người có vóc dáng cao to bỗng nhiên tiến đến cầm chặt lấy áo của anh, tàn bạo mà nói: “Nhóc con, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt phải không? Mày nên thức thời mà đi theo bọn tao đi!” Nói xong liền kéo anh đi vào ngõ nhỏ.