Trường Dạ Vị Ương - Tô Dung

Chương 7-2




Ngoài cửa, Lăng Phi nhìn cách cửa vừa đóng lại kia nhếch môi cười âm lãnh ––

“Ngươi tốt nhất nên tin.”

—-

“Này, huynh tên là gì?”

“Huynh không có tên.” Từng có người gọi là ‘Nguyệt Đại Chi’, nhưng chuyện này cũng đã thật lâu thật lâu trước kia, mà anh cũng không cảm thấy từ ‘Nguyệt’ là tên anh.

Nam tử giương mắt nhìn lên bầu trời đêm bao la, “Vậy gọi ‘Trường Dạ’ thì sao? Huynh cùng đêm tối giống nhau, thoạt nhìn sâu không lường được, hơn nữa chúng ta lại gặp nhau vào ban đêm, huynh nguyện ý lấy tên ‘Trường Dạ’ không?”

Trường Dạ nhướng mi, “Có gì không thể?”

Nam tử cười nhẹ, “Đúng nha, có gì không thể?”

Trường Dạ ôm lấy hắn, nâng khuôn mặt thiên mị của hắn lên dưới ánh trăng, “Đệ không hối hận?”

Nam tử ôm lại anh, “Không có gì phải hối hận, đệ tin huynh, đệ cũng tin chính mình.”

“Đệ căn bản không biết huynh là ai.”

Nam tử cụp mắt xuống, biểu lộ một tia ưu thương, “Huynh cũng không biết đệ là ai.”

Trường Dạ cười khẽ, “Ngu ngốc.”

“Sao lại mắng người?” Nam tử nhíu mày, tựa như trừng phạt mà cắn lên vai Trường Dạ.

Hắn cắn rất mạnh, ý đồ muốn Trường Dạ cầu xin tha thứ, nhưng anh lại cố tình không mở miệng, thẳng đến khi miệng hắn mỏi nhừ, hắn mới nhả ra, một vài tia máu màu tím theo dấu răng chảy ra, không giống với máu của nhân loại.

Hắn biết – bọn họ không giống nhau, từ lúc anh dùng máu chửa thương cho hắn thì hắn cũng đã rõ bọn họ không giống nhau.

Nam tử lau đi máu của anh, vỗ nhẹ nhẹ vào dấu răng, “Nhìn cái này mọi người đều sẽ biết huynh là của đệ, không ai dám mơ tưởng đến huynh.”

Trường Dạ cười nhạo, “Ngu ngốc, người ngốc như đệ vậy làm sao có khắp mọi nơi?”

Nam tử có chút tức giận, trừng mắt, “Lại mắng đệ ngốc, đệ làm sao ngốc? Chẳng lẽ huynh rất thông minh?”

Trường Dạ nâng cằm hắn lên, ánh mắt đầy ý nghĩa sâu xa, nhẹ nhàng mở miệng, “Vị Ương ngu ngốc.”

Nam tử nghẹn họng nhìn trân trối, “Huynh, huynh, huynh làm sao biết?”

Trường Dạ cười to, cười hắn phản ứng thẳng thắn, “Ngu ngốc.”

“Làm sao huynh biết tên của đệ?” Vị Ương giữ chặt hai vai anh, kích động nhích người tới, không ngờ động vào miệng vết thương, đau đến chảy nước mắt.

Trường Dạ ngừng cười, “Rất đau?”

Vị Ương trừng anh, “Vô nghĩa, huynh thử bị như đệ đi sẽ biết thế nào?”

Trường Dạ nhéo nhéo mũi hắn, “Ngu ngốc.”

“Lại mắng đệ … Huynh muốn gì?” Vị Ương thấy anh đưa ngón trỏ vào trong miệng mình, dùng sức cắn một cái, trên ngón tay liền có máu chảy ra.

Vị Ương đau lòng cầm lấy tay anh, “Huynh mới ngu ngốc, đang êm đẹp thế này sao lại đi cắn chính mình?”

Trường Dạ rút ngón tay mình lại, “Máu của huynh có thể trị thương cho đệ.”

“Thương?” Vị Ương sửng sốt, thẳng đến khi chỗ tư mật bị nhẹ nhàng đụng vào, gương mặt hắn đỏ bừng vặn vẹo, “Không, không cần a, nó, nó sẽ tự lành mà.”

“Ngoan.” Trường Dạ hôn lên môi hắn, tay ôm chặt thắt lưng hắn, thuận lợi đưa ngón tay vào trong dũng đạo ấm áp, đôi mắt dừng trên gương mặt đang chậm rãi nhắm mắt lại của Vị Ương.

Ngón tay đâm vào, xoay một vòng rồi rút ra.

Vị Ương lại đột nhiên ôm chặt lấy anh, vùi mặt thật sâu vào hõm vai của anh.

“Sao vậy?” Trường Dạ cảm thấy khó hiểu.

“Ngu ngốc.” Vị Ương cảm thấy chữ này có vẻ thích hợp với anh hơn.

Trường Dạ nhíu mày, lần đầu tiên bị nói như vậy, không thích ứng nhưng cũng không tức giận. Nếu là do những người khác nói, chỉ sợ anh sẽ không bình tĩnh như vậy. Chính là hiện tại không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy nam tử xinh đẹp này đang làm nũng với mình.

Quên đi, anh tự nguyện đem hết thảy cho hắn, cũng đã sớm quen nam tử xinh đẹp này làm nũng cùng nói lời không suy nghĩ.

“Trường Dạ, huynh có phải thường thường cùng người khác làm như vậy không?”

Trường Dạ suy nghĩ một chút, “Đệ đang nói ‘vợ chồng chi lễ’ à?”

“Ừ.”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng cánh tay đang ôm anh thì xiết lại chặt hơn, Trường Dạ nói không nên lời vì cái gì, chỉ cảm thấy đối với hắn tràn ngập thương tiếc.

“Thật lâu trước kia, từng có những người khác.”

“Vậy a.”

Cánh tay trên thắt lưng thả lỏng một chút, nhưng Trường Dạ ngược lại lại có cảm giác hít thở không thông, “Đệ không vui?”

Vị Ương mặt thối nghiêm nghị trừng anh, “Có gì hay để vui? Huynh có thể nói cho đệ biết không?”

“Thật khó hiểu.”

“Đúng, đệ chính là khó hiểu đó, thì sao? Huynh sẽ cắn đệ?” Vị Ương nhìn anh le lưỡi, sau đó hừ rất một tiếng thật lớn, rồi quay mặt qua một bên.

Trường Dạ nhìn hắn, linh quang chợt lóe, “Đệ đang ghen?”

Vị Ương quay đầu lại, nhướng mi nói: “Giờ huynh mới thông suốt sao?”

“Lần trước Lâm cô nương đến tìm huynh, đệ cũng cố tình gây sự như vậy, đệ nói đó là ghen, vậy cũng được đi. Nhưng mà đệ ghen với ai?”

“Còn nói.” Vị Ương tức giận vỗ mạnh vào hai má anh, “Đệ ghét huynh.”

Nháy mắt ánh mắt Trường Dạ trở nên lạnh lùng, anh chế trụ cổ tay hắn, “Câm miệng.”

“Đệ ghét huynh.” Vị Ương dỗi nên nói lại lần nữa.

“Câm miệng.”

Vị Ương cảm thấy tay mình bị bóp rất chặt, nhưng lại có một loại khoái hoạt được coi trọng, “Đệ ghét huynh, đệ ghét huynh, đệ ghét huynh.. ngô …”

“Đệ làm cho người ta thực nổi giận.” Chấm dứt hôn môi, Trường Dạ cắn cắn nhẹ lên da thịt của hắn, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng mịn của hắn, trong mắt không hề có một chút tức giận nào.

Mặc dù tiểu yêu tinh này đến từ tiên giới cũng là do thiên kiếp sắp tới kia. Quấn quít lấy nhau đã một đoạn thời gian, biến đổi nhiều biện pháp lưu lại chính mình, cho dù đã có quan hệ xác thịt, vẫn không thay đổi được thiên kiếp đã định đó.

Nhưng chẳng sao cả, đệ ấy trốn không thoát lòng bàn tay của mình.

Đã làm mình động tâm thì trời có sụp đất có nứt cũng không cho đệ ấy rồi đi khỏi mình nửa bước.

Vị Ương đỏ bừng mặt, nhịn xuống từng trận từng trận tê dại, “Huynh mới là làm cho đệ nổi giận, đệ thích huynh như vậy, huynh cũng không chỉ rõ có thích đệ hay không, huynh chưa bao giờ nói qua thích đệ, cho dù chúng ta đã ….” Vị Ương dừng lại, ngước nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nam nhân của mình.

Nam nhân trên cao nhìn xuống, ánh mắt bễ nghễ, “Khẩu thị tâm phi.”

Tiểu yêu tinh sống cùng nhân loại quá lâu nên cũng nhiễm thói xấu của bọn họ.

“Huynh nói cái gì?”

Trường Dạ cúi người hôn nhẹ lên môi hắn một cái, nghiêng mặt ngậm lấy trái tai hắn, “Ngu ngốc.”

“Huynh lại mắng đệ!”

“Thích huynh thì cứ việc nói thẳng ra, ghen cũng vậy cứ nói thẳng ra, chứ cố ý tình gây sự thì người bên cạnh chỉ cảm thấy khó hiểu thôi. Vị Ương, chỉ cần đệ thích huynh, huynh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh đệ.”

Vị Ương vẫn ngoan cố hỏi lại anh, “Vậy huynh có thích đệ không?”

Trường Dạ coi như không nghe thấy, chính là nói: “Trường Dạ Vị Ương.”

“Huynh rốt cuộc.. ngô …”

Vị Ương ảo não trừng mắt nam nhân đang hôn môi nhiệt liệt, vậy rốt cuộc huynh chỉ muốn thượng đệ? Hay cũng có thương đệ?

Như thế nào thì cũng phải nói cho rõ chứ!

—-

Trầm Vị Ương đang cầm bát, nhìn chằm chằm vào TV, đôi đũa xới xới hai cái, sau đó lại bắt đầu ngẩn người.

Phó Trọng Hoa hai tay bắt chéo trước ngực, đứng ở bên cạnh đã gần một giờ, nhưng Trầm Vị Ương vẫn là cái dạng mất hồn mất vía kia. Anh bặm chặt môi, lửa giận từng chút từng chút đốt cháy lý trí của anh.

Trầm Vị Ương vẫn hồn nhiên không thấy, đột nhiên trên TV chuyển sang một cảnh có núi lửa nổ bùng lên, hắn sợ tới mức buông tay, bát cơm ‘leng keng’ rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh cùng với cơm vươn vãi khắp nơi, hắn nhấc vội hai chân lên sô pha, sợ hãi ôm lấy hai đầu gối.

Phó Trọng Hoa nhíu mày, đành cầm lấy romote tắt đi TV, một tràng thanh âm rất nhỏ lọt vào trong tai, anh quay đầu lại, cái tên ngu ngốc thất hồn lạc phách kia vẫn là trong mắt không ‘người’, lại tiếp tục ngẩn người.

Phó Trọng Hoa lạnh nghiêm mặt, nhẫn nhịn lửa giận bước đi qua, khi anh ngồi xỗm xuống trước mặt hắn, tràng thanh âm nho nhỏ kia rốt cuộc nghe được rõ ràng.

“Trọng Hoa …. Hoa …”

Phó Trọng Hoa bị tiếng kêu cầu xin giúp đỡ của hắn làm cho mềm lòng, anh vươn tay đem hắn ôm vào lòng. Anh tha thứ hắn đã nhiều ngày cứ điên điên khùng khùng, tha thứ hắn thời thời khắc khắc xem nhẹ sự tồn tại của anh, tha thứ hắn cất giấu tâm sự.

“Ừ, anh ở đây, Vị Ương, anh ở đây.”

“Trọng Hoa? Trọng Hoa ….” Trầm Vị Ương bị ôm chặt đến phát đau nhưng lại làm cho hắn an tâm, hắn ở trong lòng anh rơi lệ, “Làm sao bây giờ? Em không muốn cùng anh tách ra ….”

Phó Trọng Hoa sửng sốt, lại có vài phần bất đắc dĩ, “Đứa ngốc, không muốn thì không phải tách ra, không ai có thể tách rời chúng ta, em đang sợ cái gì? Sao lại đột nhiên trở nên sợ hãi như vậy?”

“Trọng Hoa, anh sẽ không cần em, anh sẽ tức giận với em, anh không cần em …”

“Ai nói? Hử? Là ai nói với em những lời này?” Nhìn dung nhan bối rối bất lực của hắn, Phó Trọng Hoa cảm thấy uấn giận, người đến nơi vắng vẻ này ít ỏi đến có thể đếm được, rốt cuộc là ai làm cho Trầm Vị Ương sợ thành như vậy? Anh có loại xúc động muốn giết người.

Trầm Vị Ương ôm anh, mặt đầy nước mắt cọ cọ lên trên cổ anh, “Trọng Hoa, anh thề được không? Thề sẽ không bỏ rơi em, thề sẽ chỉ yêu mình em.”

“Được, anh thề, anh thề anh sẽ không bỏ rơi Trầm Vị Ương, nếu vi phạm lời thề …”

Phó Trọng Hoa bị nụ hôn thô lỗ chặn miệng lại, nước mắt mặn đắng theo nụ hôn tiến vào miệng. Phó Trọng Hoa đau lòng bất đắc dĩ, chỉ có thể ôn nhu đáp lại, nếu ngôn ngữ không thể truyền vào trong lòng hắn, vậy anh hy vọng có thể xuyên thấu qua nụ hôn ổn định lại tâm tình của Trầm Vị Ương.

“Trọng Hoa, nếu em thật sự tự tay giết chết anh, anh có tha thứ cho em không? Hay là anh sẽ không cần em?” Trầm Vị Ương sợ hãi nhìn anh, hắn thủy chung vẫn không thể tin được chuyện chính tay mình đã đâm chết người yêu.

Phó Trọng Hoa đẩy sợi tóc trên mặt hắn ra, “Vì sao lại muốn giết anh?”

Trầm Vị Ương mếu máo, “Em đã nói là ‘nếu’, nếu thì làm gì có vì sao? Anh mau trả lời em, phải thực thành thật, được hay không được, đều không thể gạt em.”

“Nhưng mà vấn đề này thực khó hiểu, không có việc gì thì sao em lại muốn giết anh? Điều kiện tiên quyết của vấn đề này là gì? Anh làm chuyện thực có lỗi với em? Hay là đơn thuần do em phản bội? Em lại xem cái gì để đột nhiên nghĩ như vậy?” Phó Trọng Hoa ngồi lên sô pha, còn chưa ngồi ổn, Trầm Vị Ương liền sáp lại ngồi lên đùi anh, tựa như một đứa bé chọc người ta yêu thương.

“Nếu anh quên em, thì đó có tính là anh thực có lỗi với em không?”

Phó Trọng Hoa bật cười, “Bởi vì anh quên em, nên em sẽ giết anh?”

“Không cho phép.”

Phó Trọng Hoa xoa xoa bờ vai hắn, “Vậy em không thể kiên nhẫn một chút, chậm rãi làm cho anh nhớ rõ em sao?”

Trầm Vị Ương tức giận đẩy tay anh ra, “Em đã nói ‘nếu’, anh nghe không hiểu sao?”

Phó Trọng Hoa biết tiếp thu ý kiến, ôm lấy thắt lưng hắn, đem cằm tựa lên bả vai hắn, “Không trách, anh sẽ không trách em. Anh biết em sẽ đau lòng, tự tay giết anh, em sẽ không chịu nổi.”

Đột nhiên Trầm Vị Ương cảm thấy viên đá đang đè nặng trong lòng mình biến mất vô tung, nước mắt tràn mi, không tiếng động mà rơi lệ đầy mặt.

“Anh … tha thứ cho em …?”

“Tha thứ.” Phó Trọng Hoa kéo mặt hắn qua, kiên nhẫn hôn lên những dòng nước mắt của hắn.

“Cám ơn … cám ơn … “Trầm Vị Ương xoay người ôm lấy cổ anh, giương mặt đầy nước mắt ở trên ngực anh cọ cọ.

“Cực kỳ ngu ngốc.” Phó Trọng Hoa ôm chặt vai hắn, cho phép hắn ở trên người mình khóc rống tùy hứng, vừa nghĩ xem rốt cuộc là ai đã làm cho hắn suy nghĩ miên man.

Kỳ thật không cần nghĩ, hắn cũng biết được là Lăng Phi.

Nhưng lý do là gì? Lăng Phi vì sao phải làm như vậy? Anh ta vì sao phải dựng chuyện xưa để dọa Vị Ương? Hay là chỉ muốn cùng em ấy trêu đùa một chút, nhưng Vị Ương lại tưởng là thật.

Phó Trọng Hoa nhịn không được cười khẽ, rất có khả năng, ngu ngốc này.

Lần đó xem phim đến khúc sinh ly tử biệt, hắn khóc so với nam nhân vật chính còn kích động hơn, giống như tách ra là hai người bọn họ vậy, làm cho anh ấn tưởng khắc sâu.

Xem ra phải tìm cơ hội cùng anh Lăng nói một tiếng, ‘ngu ngốc’ chịu không nổi bị dọa.

Phó Trọng Hoa xoa xoa đầu hắn, nhìn một cái, ‘ngu ngốc’ đều bị dọa đến choáng váng.

“Có tốt hơn chút nào không?” Anh nhẹ giọng hỏi, ánh mắt mang ý cười.

Phó Trọng Hoa lay nhẹ bả vai hắn, nhưng người trong lòng không chút động tĩnh, đem hắn ôm thật chặt, hắn cũng không để ý đến anh.

Phó Trọng Hoa nhướng mi, “Vị Ương, em có ổn không?”

Tiếng khóc ẩn ẩn truyền ra, nhưng rất nhanh liền biến mất, người trong lòng cọ cọ hai cái, lại im lặng.

Phó Trọng Hoa ba phần nghi hoặc, bảy phần xác định, cúi đầu thăm dò người trong lòng, cẩn thận nâng mặt hắn lên, thấy hắn nhắm chặt mắt, bởi vì di động thân thể nên ngủ không an ổn mà nhăn mày lại, cái mũi hừ ra thanh âm nức nở đáng thương, thắt lưng cong lại một chút, sau đó ‘ngu ngốc’ dãn đầu lông mày ra, tựa vào lòng anh.

“Ngu ngốc.” Phó Trọng Hoa muốn nổi giận nhưng chẳng nổi giận được, đói bụng liền khóc, khóc mệt liền ngủ, hai chữ ‘ngu ngốc’ này quả thực vì người như hắn mà tạo ra.

Ngón tay lau đi nước mắt chảy dài trên mặt hắn, Phó Trọng Hoa chỉ cảm thấy lòng tràn đầy triều mến, như muốn tràn cả ra ngoài. Kỳ thật gần đây anh cũng thường nằm mơ thấy một chút chuyện kỳ quái, vị nam tử làm nũng trong mơ kia rất giống Trầm Vị Ương, tuy rằng không thấy rõ dung nhan của người đó, nhưng tổng cảm thấy người đó chính là Trầm Vị Ương.

Trong mơ hắn mơ hồ không rõ, anh cũng chẳng hiểu được gì, nhưng vẫn có thể cảm giác được ‘hỉ nộ ái ố’ rất rõ ràng. Trái tim vì hắn cao hứng vì hắn tức giận mà kịch liệt phập phồng, sáng ngày hôm sau tỉnh lại đều cảm thấy chân thật không giống như nằm mơ.

Đêm qua mơ rõ ràng hơn, cũng kỳ quái hơn, tuy rằng vẫn như trước không thấy rõ mặt hắn lắm, nhưng anh thấy rất nhiều người, bao gồm Lăng Phi.

Anh thấy trong tay hắn cầm kiếm, tựa như trong phim cổ trang, anh thấy gió bão sấm chớp chấn động trời cao, anh nghe thấy tiếng kêu than vang khắp trời đất, anh thấy ánh trăng trên bầu trời đỏ rực mang ánh tím, anh cảm thấy vô cùng đau lòng, nhất là thời điểm thanh kiếm kia chỉ vào chính mình.

Cái đó và bản thân mình có liên quan sao?

Tổng cảm thấy nó miêu tả sinh động chuyện gì đó, nhưng vẫn nghĩ không ra.

Anh ôm chặt Trầm Vị Ương, che chở ấm áp duy nhất, mềm mại duy nhất này, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều sẽ bảo hộ ‘ngu ngốc’ này thật cẩn thận, ngu như vậy, ngốc như vậy, không có mình em ấy phải làm sao bây giờ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.