“Nếu tôi nói anh ấy thật sự đã mất, cậu sẽ tin ư?”
Giang Sơn quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tưởng Tiệp, hốc mắt cậu thâm quầng vì thức trắng nhiều đêm, chiếc cằm đã gầy tới mức nhọn vào, Tưởng Tiệp khe khẽ lắc đầu.
“Nếu trong tim cậu đã cố chấp với đáp án cậu mong muốn, thì người khác có khuyên nhủ thế nào cũng không thay đổi được. Tưởng Tiệp, cậu thông minh như thế, sự tình ra sao, cậu nên làm thế nào, e rằng cậu rõ hơn ai hết. Thứ duy nhất cậu cần là thời gian. Từ lúc Chính ca ra đi, mỗi khi nhớ đến anh ấy cậu lại lên cơn sốt, không phải qua một thời gian cậu cũng khắc phục được nó sao? Rồi sẽ có ngày ngày cậu vượt qua được nỗi đau này. Chính ca từng nói, cậu là kiểu người mà dù có bao chuyện quá khứ không thể buông bỏ, thì vẫn luôn hướng tới phía trước mà bước. Tưởng Tiệp, việc này không ai có thể giúp cậu, chỉ cậu mới có thể cứu lấy bản thân mình thôi.”
“Vậy, tôi có thể cầm chiếc nhẫn kia được hay không?” Tưởng Tiệp im lặng một lúc rồi nói.
“Chiếc nhẫn kia trị giá 80 nghìn đô, là một phần trong toàn bộ khối tài sản Chính ca để lại, trước khi di chúc có hiệu lực, phải để cho bên luật sư bảo quản. Thuế thừa kế số tài sản này rất cao, đoàn luật sư đang bàn bạc tìm cách giảm mức thuế phải nộp xuống, cậu cố đợi một thời gian, sau khi tiếp nhận rồi, tất cả của Chính ca đều sẽ thuộc về cậu.”
“Nhưng thứ tôi muốn nhất, anh ấy lại không cho tôi.”
Tưởng Tiệp thẫn thờ lẩm nhẩm, Chu Chính, thứ mà em muốn là anh, là một Chu Chính còn sống sót lành lặn, tiền bạc, tro cốt, hồi ức gì đó em đều không cần, anh biết không? Cái tên ngu ngốc này, anh có biết không?***
Cuối tháng một năm 2004, Tưởng Tiệp chính thức thừa kế toàn bộ tài sản của Chu Chính, trong đó có một chiếc chìa khóa, được luồn qua chiếc móc kim loại mà Tưởng Tiệp làm tại một tiệm thủ công ven đường trong chuyến du lịch của hai người, một mặt khắc dòng chữ ZZ&JJ xiêu vẹo, mặt còn lại dán dải băng giấy nhỏ, bên trên ghi chú “Gác lửng ngoại ô phía Bắc.”
Tưởng Tiệp ngước lên, ở điểm cuối của cầu thang là cánh cửa hình vòm dẫn vào căn gác lửng. Cậu tiến lên trước, tra chìa vào ổ khóa, vừa xoay tay nắm sang phải, một tiếng “Cạch” vang lên, cửa liền bật mở. Tưởng Tiệp bước thật khẽ vào phòng, cách bài trí đồ đạc bên trong được mô phỏng theo chỗ ở tại New York của Chu Chính, gần như giống hệt với căn phòng nơi anh đã lớn lên. Cũng chính tại gian phòng đó, Chu Chính đã kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện, còn đeo lên tay cậu chiếc nhẫn Trường Dạ Vị Ương. Tưởng Tiệp không ngờ Chu Chính lại tái hiện một không gian tương đồng ngay tại căn gác này để lưu giữ kỉ niệm về buổi tối không thể nào quên sau vụ 11 tháng 9 ấy. Cậu bước chầm chậm tới bên cửa sổ, ngoài kia là khung cảnh nhuốm vẻ tịch mịch của mùa đông, thu vào tận cùng đáy mắt cũng chỉ là những rặng cây không màu không sắc, mặt hồ ở sân sau đã kết một tầng băng mỏng, trong suốt như tấm kính thủy tinh. Đằng đông mặt trời đang dần dần ló ra, cảnh vật cũng mỗi lúc một sáng tỏ. Có phải vào rất nhiều buổi bình minh, anh cũng đã từng đứng tại nơi này, ngắm nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, nghĩ tới quá khứ, nghĩ về em?
Tưởng Tiệp đứng thất thần một hồi lâu, vừa quay người lại, toàn thân cậu lập tức run rẩy. Trên khoảng tường đối diện là một bức tranh sơn dầu khổ lớn, rừng cây âm u trải ra tựa như tấm phông nền, trên ngọn cây cao cao vắt vẻo vầng trăng vừa mới nhú, còn có thể trông thấy chòm Song Sinh rực sáng trên bầu trời. Dưới màn đêm xanh sẫm, mặt hồ phẳng lặng bình yên, thấp thoáng trong màn sương giăng, một chiếc thuyền không người dập dềnh trôi lững thững. Tưởng Tiệp lùi lại một bước, con mắt bỗng dưng nhói đau, trong tầm nhìn hư hư thực thực, dường như cậu trông thấy có một đôi nai đang thoăn thoắt lao đi men quanh hồ nước, thấy làn gió thoảng ngưng tụ giữa không trung, thấy ánh trăng vằng vặc từ trên cao đang dõi xuống….Con thuyền cũng không phải trống không, mà có hai người đang quấn lấy nhau ân ái, trong bóng đêm dần dần hòa làm một…Tưởng Tiệp tựa người vào bức tường, từ từ trượt xuống, cậu che mặt, cố dằn xuống những âm thanh len lỏi qua kẽ tay mình:
“Chu Chính, em xin anh, đừng đối xử với em như vậy.”
Một tuần sau, trong khi đang kiểm tra sức khỏe định kì, Tưởng Tiệp ngất xỉu ngay tại phòng khám, nguyên nhân là do ăn uống không đủ chất. Giang Sơn nghe tin xong cũng không quá ngạc nhiên. Sau khi Chu Chính mất, Tưởng Tiệp vẫn luôn không có cảm giác thèm ăn, mỗi bữa đều ăn rất ít. Bác sĩ cảnh báo triệu chứng của cậu rất giống với bệnh biếng ăn, phải chú ý theo dõi cẩn thận. Nhưng tình hình chuyển biến xấu chỉ trong vòng một tuần lễ, Tưởng Tiệp ngày càng không khống chế nổi tình trạng ăn uống của mình, mặc dù cậu rất phối hợp, tuân theo chỉ định đúng giờ dùng bữa, nhưng cứ hễ ăn cơm là lại ói cơm, uống nước thì lại ói nước, cơ thể cực lực bài xích đồ ăn, thậm chí chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn hay nghĩ tới chúng thôi là cậu đã không chịu nổi, cả người chẳng mấy gầy rộc cả đi, cuối cùng buộc phải nhập viện. Thế nhưng nằm viện rồi cũng không giúp bệnh tình của Tưởng Tiệp khá hơn, thậm chí còn ngày một tệ. Hôm nào cũng có đủ mọi thứ dịch dinh dưỡng như dòng chảy không ngừng tiến vào cơ thể cậu. Người nhà túc trực ngày đêm, Giang Sơn còn mời cả bác sĩ tâm lý giỏi nhất tới khám, nhưng ngặt nỗi Tưởng Tiệp giống như thân cây đã qua mùa lá xanh, ngày nối ngày thêm úa tàn cằn cỗi, thân người cao mét tám giờ nặng chưa tới bốn lăm cân, khiến cho mọi người ai cũng lo lắng hoảng hốt. Cuối cùng vào một ngày, bác sĩ nói với họ, phác đồ điều trị không đạt được kết quả mong muốn, hơn nữa chứng biếng ăn đã ở vào giai đoạn nguy hiểm tới tính mạng, đồng nghĩa với việc, bất cứ khi nào cũng phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Thời gian mê man của Tưởng Tiệp ngày một dài hơn, có đôi khi đôi mắt vừa mở ra, ngay sau đó lại chìm vào giấc ngủ, mỗi lần ngủ cậu đều ngủ nguyên một ngày. Nhưng hôm nay thì không như thế, Giang Sơn tới mang theo một luồng gió lạnh, làm cho tinh thần của Tưởng Tiệp minh mẫn hơn. Mới đầu Giang Sơn chỉ đứng tựa vào cửa nhìn Tưởng Tiệp, khi thấy cậu tỉnh lại, hắn mới tiến tới mép giường, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh, mắt vẫn chăm chú nhìn cậu, song không nói gì. Tưởng Tiệp cố tỏ ra phấn chấn, gắng nở một nụ cười tiều tụy:
“Nhìn gì vậy hả? Có phải trông tôi xấu lắm rồi đúng không?” Giọng cậu khản đặc, không còn trong trẻo như đêm Giáng Sinh hôm nào cậu vừa đánh đàn vừa hát bài Rudolph, chú tuần lộc mũi đỏ nữa. Giang Sơn im lặng, một nỗi buồn không giấu nổi ngập đầy trong đáy mắt. “Xin lỗi, Giang Sơn, tôi không giữ nổi phòng tuyến cuối cùng nữa rồi.”
“Tôi tin cậu có thể.” Cuối cùng Giang Sơn cũng nói, “Tôi tin không gì quật ngã được cậu.”
“Tôi không cố ý, tôi thật sự không kiểm soát được bản thân mình nữa, xin lỗi anh.”
Giang Sơn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cắm ống truyền của Tưởng Tiệp, đường ven đã trũng sâu xuống, ngón tay hốc hác tới mức chỉ còn lại lớp da nhợt nhạt trắng xanh bao bọc lấy đốt xương dài mảnh khảnh.
“Cậu đã cố hết sức rồi sao?”
Tưởng Tiệp muốn gật đầu, nhưng lại cảm thấy đầu mình không còn sức để cựa quậy.
“Tôi chỉ không yên tâm để Chu Chính và Thẩm Binh ở bên ấy, chỉ hai người bọn họ ở cùng với nhau.” Tưởng Tiệp thở nặng nhọc, cười, “Thẩm Binh nhìn Chu Chính không rời mắt suốt nhiều năm như vậy, thừa dịp không có tôi, nhất định sẽ giở trò mờ ám, không biết tôi có chậm chân không nữa?”
“Chỉ cần có cậu, Chính ca sẽ không chọn ai khác.”
“Nhìn tôi thê thảm thế này, anh ấy vẫn còn muốn tôi sao?”
“Ừ, nếu anh ấy chê thì cứ việc gửi trả cậu, tôi và mọi người ở đây sẵn lòng nhận lại món hàng này.”
Tưởng Tiệp bật cười ra tiếng, rồi tiếng cười dần ngưng lại, cậu gắng lật tay mình, nắm nhẹ lấy bàn tay Giang Sơn đang đặt phía trên:
“Anh có thể giúp tôi một chuyện cuối cùng này không?”
“Cậu nói đi.”
“Giúp tôi tìm một luật sư.”
Ánh mắt Giang Sơn hiện lên vẻ thắc mắc.
“Tôi vẫn chưa lập di chúc. Nếu như tôi mất, khoản tiền Chu Chính để lại cho tôi theo luật sẽ do người nhà của tôi thừa hưởng, nhưng số tài sản ấy là ba anh em các anh cùng nhau gây dựng nên, gia đình tôi không nên giữ chúng, trả lại cho anh vẫn tốt hơn.”
Đôi mắt Giang Sơn chợt đỏ, hắn đưa mắt nhìn ra xung quanh, dù đã cố kiềm chế nhưng vẫn không sao đè xuống được sự nghẹn ngào trong giọng nói mình:
“Tôi thiếu tiền sao? Các cậu biết tôi thiếu thứ gì sao? Kiếp trước thiếu nợ mấy người chắc, mẹ nó ai cũng đi cả, bỏ lại tôi một mình, có cả đống tiền thì cũng có nghĩa lý đếch gì đây?”
Ngón tay của Tưởng Tiệp và Giang Sơn đan vào nhau, Tưởng Tiệp cọ cọ ngón cái của mình vào ngón tay Giang Sơn, mãi đến khi nén được giọt nước mắt vừa thoáng lăn nhanh xuống trở ngược vào lòng, hơi thở cũng bình ổn lại, cậu mới nói:
“Cám ơn anh, Giang Sơn, cám ơn anh đã làm tất cả vì tôi, vì Chu Chính.”
Cánh tay Giang Sơn tì ở trên đùi, hắn cúi đầu xuống, Tưởng Tiệp không thấy được vẻ mặt của Giang Sơn, nhưng cậu nhận ra vệt nước thấm trên ống quần Giang Sơn trong giây lát đã mau chóng lan rộng.
***
Buổi chiều, Tưởng Mẫn dẫn Tiểu Cường tới. Tiểu Cường năm nay lên bốn rồi, trông bé con cao hơn hẳn những đứa trẻ đồng trang lứa. Thằng bé đứng giữa căn phòng, nhìn Tưởng Tiệp như người lạ. Tưởng Mẫn cúi xuống vuốt ve gương mặt em trai, mỉm cười hỏi:
“Hôm nay có thấy khỏe hơn chút nào không? Đợi chị tới gặp bác sĩ nói chuyện một lúc rồi quay về lau người cho em nhé?”
Thấy Tưởng Tiệp hình như hơi gật nhẹ đầu, biểu thị đồng ý, Tưởng Mẫn mới quay lại dặn Tiểu Cường:
“Mẹ ra ngoài một lát, con phải nghe lời, không được nghịch ngợm động vào ống truyền dịch của cậu biết chưa?”
“Dạ.”
Sau khi Tưởng Mẫn rời khỏi phòng, Tiểu Cường vẫn đứng thật xa, lạnh lùng, cảnh giác nhìn về phía Tưởng Tiệp.
“Tiểu Cường?” Tưởng Tiệp khẽ gọi một tiếng.
“Ngươi có phải người ngoài hành tinh muốn bắt cóc cậu ta đi khỏi trái đất không?”
“Cậu là cậu của Tiểu Cường mà.”
“Không! Cậu của Tiểu Cường đẹp lắm!”
“Vì cậu bị ốm nên mới trở nên xấu xí thế này đấy.”
“Vậy để Tiểu Cường kiểm tra, Tiểu Cường ghét ăn nhất là món gì?”
Tưởng Tiệp hiểu ý cháu mình liền cười:
“Bông cải xanh.”
“Tiểu Cường thích bộ phim hoạt hình nào nhất?”
“Pikachu.”
“Tiểu Cường học trường nào?”
“Nhà trẻ St. Tone, lớp trưởng lớp lá.”
“Được rồi, câu hỏi cuối cùng chỉ có mình cậu của Tiểu Cường biết, Tiểu Cường thích ăn thứ gì nhất?”
“Kẹo hồ lô nhân mứt táo.”
“Cậu! Đúng là cậu của Tiểu Cường rồi!”
Tiểu Cường là một đứa trẻ hay nói, vừa nhận ra cậu mình một cái một cái là liến thoắng không nghỉ.
“Mẹ nói cậu phải lên mặt trăng chữa bệnh, bà ngoại khóc suốt, Tiểu Cường nghĩ là vì bà không muốn cậu dọn đến nơi xa xôi như vậy. Tiểu Cường cũng không muốn. Bởi vì chỉ cậu mới mua kẹo hồ lô nhân mứt táo cho Tiểu Cường ăn thôi, người khác đều chẳng biết đó là gì cả, còn nói kẹo hồ lô làm gì có nhân chứ, Tiểu Cường nói bọn họ là đồ ngốc, chỉ có cậu của Tiểu Cường mới biết…Cậu ơi cậu, cậu mệt lắm phải không? Hình như cậu mệt lắm rồi, hay là cậu ngủ đi, Tiểu Cường vỗ vỗ ru cậu ngủ nhé.” Nói xong liền ôm lấy cổ Tưởng Tiệp, một tay vòng ra sau vuốt nhè nhẹ lưng cậu, “Cậu ngủ ngoan, ngủ ngoan! Bao giờ cậu dậy cậu mua kẹo hồ lô cho Tiểu Cường nghen? Loại có nhân mứt táo ấy.”
Tưởng Tiệp khép mắt, từng cơn bải hoải nối tiếp nhau theo dòng chảy của mạch máu tỏa đi khắp cơ thể. Giọng nói thân quen của ai kia như làn sóng nước gờn gợn bồng bềnh phủ quanh:
“Tóm lại anh có biết kẹo hồ lô là cái gì không?”
“Biết chứ! Sao lại không biết? Mùa đông bán ở ngoài đường còn gì!”
“Thế anh thích nhân vị gì nhất?”
“Hả? Món đó lại còn có nhân sao?”
“Còn phải hỏi, đương nhiên là có rồi. Có phải anh chưa ăn bao giờ đúng không?”
“Chậc, thấy rồi, nhưng chưa ăn.”
“Đó! Vậy mới bảo anh là đồ chẳng biết gì mà cứ tỏ vẻ, anh lại còn không phục, đến kẹo hồ lô cũng chưa bao giờ ăn.”
“Ăn kẹo hồ lô thì siêu phàm lắm chắc? Thế em thích nhân vị gì?”
“Nhân mứt táo.”
Giữa cơn mê man, Tưởng Tiệp cảm thấy dường như có một bàn tay to thô ráp ấm áp luồn vào mái tóc, yêu thương vuốt ve.
“Tóc em dài quá. Mặt đã nhỏ trông lại càng nhỏ hơn, đừng để mình gầy thêm nữa, Tưởng Tiệp. Đừng nghĩ ngợi lung tung, phải cố gắng sống tiếp, đừng chết, cho dù lâm vào bất cứ hoàn cảnh nào, em cũng không được chết.”
Đôi môi mềm mại đượm vị thuốc lá chạm khẽ lên vầng trán, lên chóp mũi, rồi dịch xuống đôi môi nứt khô của cậu. Đầu lưỡi người kia vẫn dạn dày kinh nghiệm như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể tài tình cạy được miệng cậu ra, len lỏi vào khoang miệng từng chút từng chút một.
“Sao miệng em khô thế này?”
Tưởng Tiệp định nói,
“Mỗi lần uống nước xong là em lại muốn nôn ra.”
Song dù gắng sức bao lâu đi nữa vẫn không có âm thanh nào bật ra được khỏi miệng.
Chợt người kia mớm một thìa nước, mang theo cái vị cay nồng đắng ngắt của thuốc Đông y tới. Bản năng thôi thúc Tưởng Tiệp kháng cự lại, nhưng lưỡi và môi cậu đều bị đối phương kìm giữ:
“Nuốt xuống, Tưởng Tiệp, đừng nôn ra!”
Yết hầu trượt khẽ, vừa mới nuốt thìa nước kia xuống, môi lưỡi người nọ lại quấn xiết lấy không buông, đó là cảm giác cậu đã mong mỏi suốt bao ngày tháng, đã chờ đợi đằng đẵng từng ấy thời gian, vậy mà nó vẫn chưa một lần phai nhạt. Tựa như làn gió xuân lướt qua rừng cây xanh ngát, như những giọt nắng lóng lánh mơn man trên ngọn sóng lăn tăn, như ánh trăng xuyên qua màn mây mỏng, như cầu vồng hiện ra sau cơn bão giông. Đó là ân sủng của tạo hóa, là trái tim kiên trì theo đuổi bấy lâu, cuối cùng cũng có ngày được đền đáp trong sự thỏa lòng mãn ý, sinh mệnh vào giây phút ngắn ngủi ấy, dù có bị ngọn lửa Thánh thiêu rụi, cũng không tiếc nuối điều gì.
Khi ý thức vẫn đang chìm vào mụ mị, bản thân vuột khỏi tầm kiểm soát, một ngụm thuốc nữa lại rót vào miệng cậu, kế tiếp bằng một nụ hôn phủ lên, cứ thế lặp lại vài lần, cơ thể Tưởng Tiệp tựa hồ đắm đuối vào thứ hạnh phúc lớn lao nhất thế giới, đến việc bài xích thứ nước đang xâm nhập vào người cũng quên khuấy đi. Bờ ngực vững chãi ghì sát lại, để Tưởng Tiệp tựa đầu vào, bàn tay dịu dàng ve vuốt, vỗ về nhè nhẹ, giọng nói không ngừng thầm thì bên tai, rất trầm thấp, Tưởng Tiệp gắng nghe sao cũng không ra, nhưng cậu vô cùng thoải mái tận hưởng những lời thủ thỉ dỗ dành ấy. Chỉ trừ một câu, người nọ cứ nhắc đi nhắc lại mãi không thôi, khiến Tưởng Tiệp không thể nào vuột mất, không cách nào quên đi:
“Sống, bảo bối, vì anh, em nhất định phải sống.”
Khi Tưởng Tiệp tỉnh lại lần nữa, cậu vẫn đang trong bệnh viện, ngày đã sắp sang trưa, ánh nắng từ lớp kính thủy tinh của tòa cao ốc đối diện khúc xạ hắt ngược vào phòng. Trong thoáng chốc Tưởng Tiệp không xác định nổi hư thực bởi giấc mơ quá đỗi chân thật đêm qua. Mắt cậu mở to không chớp, chăm chăm ngây ngốc nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài kia. Cậu không thiết ban ngày, cậu chỉ muốn trở về với mộng đẹp của ban đêm, muốn ngủ vùi trong đó không bao giờ tỉnh dậy nữa. Tưởng Tiệp nghiêng mặt, cọ má vào chiếc gối đầu, tìm về với vòng ôm dịu ngọt đêm qua, nhưng cậu đột nhiên cứng đờ, giữa lớp gối chăn thoảng ra một mùi hương không giống với mùi của thuốc khử trùng, mặc dù đã phiêu tán gần hết, nhưng cậu vẫn nhận ra ngay lập tức, đó là mùi của xì gà Cuba.