Trời dần hửng sáng, những tia nắng mai mơn man nhẹ chiếu từ mé trái căn phòng vào. Tưởng Tiệp vẫn còn sót lại chút ý thức, dù hàng mi đang khép chặt nhưng vẫn có thể cảm nhận được luồng ánh sáng lưu động bên ngoài. Rồi thái dương ngả dần về tây, không gian trở nên u tối, mọi thứ xung quanh lại quay về với hư ảo. Cậu gục đầu vào cánh tay đang bị treo ngược lên, tựa như dựa vào một chiếc cột không liên quan gì đến thân thể mình, suốt một ngày một đêm, hai cánh tay bị treo bằng xích sắt móc trên trần nhà đã tê liệt không còn cảm nhận được gì nữa, nhưng so với cảm giác đau đớn giày vò lúc đầu thì dễ chịu hơn nhiều. Theo lệnh Chu Chính, ngoại trừ hai người có nhiệm vụ trói cậu lên, không một ai dám bước chân vào đây “hỏi han” cậu. Trong bóng tối âm u, những manh mối từ từ hiển hiện rành rẽ trong đầu, chúng kéo theo cơn đau nhức với cường độ phá hủy khủng khiếp càn quét từng mạch máu của cậu, chân tướng sự thật tựa như bức hình chụp được rửa trong phòng tối, từng chút từng chút một, trở về với nguyên trạng ban đầu.
Đã qua một thời gian dài không được ăn uống, Tưởng Tiệp ngày càng khó giữ nổi tỉnh táo. Cậu liếm liếm đôi môi nứt nẻ, khó khăn nuốt nước bọt, theo dịch chuyển từ trên xuống dưới của xương cổ, yết hầu sưng đỏ đã lâu không nuốt được tí gì tưng tức nhói lên, khiến cho hệ thần kinh tê dại minh mẫn hơn một chút. Tưởng Tiệp mở mắt, nhưng lập tức bị bóng đen phía trước dọa cho giật nảy lùi về sau. Chẳng biết từ khi nào, khuôn mặt của Chu Chính đã ở gần ngay trong gang tấc, đang nhìn chằm chằm vào cậu, sắc mặt tuy hơi xanh xao, nhưng tinh thần có vẻ không tệ lắm.
“Anh khỏe không?” Khi cất lời Tưởng Tiệp mới biết giọng mình đã khản đục, không thể tách bạch nổi từ nào với từ nào.
Chu Chính xoay người lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra, để sát vào miệng Tưởng Tiệp. Tưởng Tiệp lập tức hướng theo tay Chu Chính, ngửa đầu uống ừng ực đến khi chai nước cạn sạch, sau đó mới hắt ra một tiếng thở dài. Cổ họng cậu như được đại xá, cảm giác khô cằn khát cháy tức thì dịu bớt đi.
Chu Chính ngồi gác chân trên chiếc ghế đặt ngay gần đó, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi hỏi:
“Nghĩ thông suốt chưa?”
“Ừm,” Tưởng Tiệp gật đầu.
“Không hổ là Tưởng Tiệp, chỉ cần cho em chút thời gian, thì không điều gì có thể qua được mắt em. Nói đi! Em đã thông suốt được những gì rồi?”
Tưởng Tiệp hơi cúi gằm xuống, cậu không còn cố áp chế những cơn đau đầu dồn dập kéo đến nữa, chỉ buông tiếng thở dài nhỏ tới mức khó có thể nghe thấy:
“Anh hoàn toàn không có ý định giết Lâm Nguyên. Có lẽ anh đã ép hắn phải nhận tội, thậm chí còn thu thập được chứng cứ phạm tội của hắn, giờ hắn đã là quân cờ trong tay anh, làm hắn thân bại danh liệt đâu có khó gì. Mà Lâm Nguyên lại coi danh lợi như sinh mệnh cả đời này, một khi anh nắm giữ tương lai sự nghiệp của hắn ở trong tay, hắn ta chỉ có thể cum cúp nghe lời anh, giống như chó nhà, từ giờ trở đi chỉ phục vụ dưới trướng anh. Hoặc Lâm Nguyên chẳng đáng để anh lợi dụng, anh có thể giao toàn bộ chứng cứ ra, cho hắn khốn khổ nếm trải cuộc sống ngày dài tựa năm ở trong tù. Thế nhưng, anh lại cố tình khiến em hiểu lầm rằng anh sẽ không tha cho hắn, khiến em nghĩ anh sẽ không cho hắn chết tử tế, sẽ hành hạ tra tấn hắn đến chết đi sống lại, mỗi giây mỗi khắc trôi qua tựa như địa ngục trần gian. Anh biết em không vượt qua nổi thử thách này, nhất định sẽ tới cứu hắn. Vậy là anh giấu Lâm Nguyên ở nơi em biết, không bố trí người canh gác, rõ ràng anh không muốn giết Lâm Nguyên, mà chỉ muốn dàn cảnh anh và Lâm Nguyên một trong hai người phải chết mà thôi. Anh muốn em ra tay với anh bởi vì anh đã chẳng còn trông đợi gì vào em nữa, anh muốn ép em tự chấm dứt mối quan hệ này. Nếu em làm anh bị thương để cứu Lâm Nguyên, đương nhiên em sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà ở cạnh anh. Chu Chính, anh muốn em mất hết hi vọng đối với anh.”
Tưởng Tiệp vừa nói tới đây, Chu Chính đột ngột đứng phắt dậy, sải nhanh mấy bước tới trước mặt cậu, Tưởng Tiệp còn chưa kịp làm gì, cổ áo đã bị xốc ngược lên, người bị dựng mạnh dậy, hơi thở của Chu Chính phả sát vào cậu, cùng với thứ mùi quá đỗi quen thuộc của anh, thoang thoảng pha lẫn vị thuốc đắng. Đôi mắt anh không còn phân rõ trắng đen nữa, tròng trắng vì mất ngủ và phẫn nộ ngùn ngụt mà sung huyết đỏ ngầu, bắn ra tia nhìn hiểm ác như dã thú, khuôn mặt đang chòng chọc nhìn cậu hiện giờ, thực sự quá đáng sợ:
“Anh cho em hay, em nói đúng hết rồi đó, còn nữa, tên Lâm Nguyên kia bỗng dưng lương tâm trỗi dậy, gọi điện cầu xin anh tha thứ cho em! Với đống bằng chứng anh có hiện giờ, khiến hắn mọt gông mười năm hay hai mươi năm là chuyện quá đơn giản, nhưng trong tay hắn vẫn còn một con át chủ bài mà anh không ngờ tới, nó có thể khiến hắn ta chết rữa ở trong ngục! Vậy mà Lâm Nguyên lại tình nguyện đánh đổi tất cả để cứu lấy cái mạng của em! Tưởng Tiệp, người đứng ra bảo vệ cho em nhiều quá, không chỉ thằng khốn đó, ngay cả Giang Sơn cũng nói hộ em vài lời. Em nói coi, anh sẽ nể mặt bọn họ mà tha cho em chứ? Tưởng Tiệp?”
Nghe Chu Chính nói xong, Tưởng Tiệp khẽ khẽ lắc đầu. Cậu muốn quay mặt đi, nhưng bàn tay Chu Chính đã khóa chặt cằm cậu lại, không cho cựa quậy:
“Vậy rốt cuộc em có biết, vì sao anh lại thất vọng về em không? Vì sao anh phải dồn em đến bước đường này? Em nói đi! Tưởng Tiệp! Đừng vào lúc quan trọng lại giả câm giả điếc! Nói!”
Tưởng Tiệp nuốt nước miếng, cổ họng càng lúc càng đau kịch liệt, tắc nghẹn không hô hấp nổi, trái tim cũng vì thế mà nhói lên không dứt, bao nhiêu suy nghĩ rối bời quẩn quanh trong lồng ngực, cuối cùng cũng thốt ra:
“Bởi vì, Thẩm Binh là do em hại chết.”
Vừa dứt câu, gương mặt Tưởng Tiệp liền hứng trọn một cú bạt tai nổ đom đóm, Chu Chính không kìm nổi thịnh nộ gầm lên:
“Bây giờ em thông minh như vậy, vậy còn lúc đó em đã làm gì hả? Tại sao người bán đứng hành tung của Thẩm Binh lại là em? Tại sao lại phải là em? Anh có thể để Lâm Nguyên sống tiếp như một con chó, còn em anh phải xử lý thế nào đây?”
Khuôn mặt Tưởng Tiệp bị tát lệch hẳn sang một bên, mũi cậu ươn ướt dinh dính, máu từng giọt từng giọt rỉ dọc xuống cằm, tí tách rơi trên nền đất.
“Em đền mạng, để em đền mạng cho Thẩm Binh.” Tưởng Tiệp ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chu Chính, một câu này nói ra, khiến cho bao u uất nặng nề trong lòng cậu bỗng chốc tan biến, chỉ còn cảm giác thanh thản nhẹ nhàng, “Có những người, sống trên đời này chỉ để hại người hại mình. Từ nhỏ, em đã là sự lựa chọn thứ hai của ba mẹ, mọi yêu chiều quan tâm họ đều dành cho chị gái em đầu tiên. Em dây dưa với chồng chị mình suốt bao nhiêu năm, em yêu một người đàn ông, lại hại anh em của người ấy vì mình phải chết. Đến Lâm Nguyên là hạng người như vậy, mà vẫn còn có vợ con cạnh bên mong hắn sống, còn em thì sao? Chu Chính, trên đời này vốn chẳng có ai thật sự cần em hết, em chỉ là một mảnh ghép trong vô vàn những mảnh ghép hình, dù quăng đâu ném đâu, cũng là vật thừa thãi.”
Chu Chính nhìn Tưởng Tiệp đăm đăm, gương mặt cậu nhếch nhác, mệt mỏi, nhưng không hề sợ sệt. Tưởng Tiệp cũng thản nhiên ngắm nhìn vầng trán rộng của Chu Chính, cùng đôi lông mày thô kệch hễ chút là cau có của anh, khuôn cằm anh vuông vuông, những sợi râu thi nhau đâm ra lỉa chỉa, làm đen thui cả một vùng da mặt. Chu Chính, chắc là anh không hiểu đâu, em có thể nói chuyện sống chết chẳng mảy may sợ hãi như vậy, là vì em chỉ là một con người bé nhỏ, ngoài tình yêu của anh ra, em không còn gì khác, sống hay chết đối với em cũng không có gì khác biệt.
“Tại sao lại nói những lời này?” Chu Chính chau mày hỏi, mọi việc diễn ra không giống với dự liệu của anh, mà vốn dĩ, Tưởng Tiệp cũng là người luôn đem đến những điều không ai ngờ tới. Đối diện với lời chất vấn của Chu Chính, gương mặt bầm dập của Tưởng Tiệp lại nhoẻn một nụ cười:
“Nghe không giống em sao? Bị anh nhìn thấu rồi, nên mới nói mấy lời giả bộ đáng thương thôi. Anh mủi lòng rồi sao?”
“Tưởng Tiệp, đừng diễn nữa.” Giọng của Chu Chính đã trấn tĩnh hơn nhiều, “Anh sẽ không để Thẩm Binh hy sinh vô ích, không bao giờ.”
“Ừ, em biết. Không cần anh đích thân làm, em có thể tự sát, thời gian địa điểm anh quyết định…”
“Câm miệng! Ai cho phép em nói như vậy? Ai cho phép em chết? Em…”
Còn chưa nói hết câu, Chu Chính đã áp chặt môi mình lên bờ môi Tưởng Tiệp, tuyệt vọng mà day nghiến, cắn xé, đầu lưỡi nạy mở khớp hàm khiến nó không thể cự tuyệt, chẳng mấy chốc khoang miệng Tưởng Tiệp đã hoàn toàn bị chiếm giữ, những đợt công kích dồn dập có phần thô bạo, nhưng tình cảm trong đó lại chất chứa đến khôn cùng. Chu Chính lẩm bẩm giữa những nhịp thở hổn hển:
“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Tại sao lại là em? Tưởng Tiệp? Anh không thể…để Thẩm Binh chết vô ích được, anh không thể.”
Tưởng Tiệp giống như được gột rửa tội lỗi mà cuồng nhiệt đáp lại, mặc cho vết thương trên mặt mỗi lần thịt da cọ xát lại đau buốt không thôi, nhưng hết nụ hôn này tới nụ hôn khác trao đi, cậu đều như dốc cạn tình yêu của mình vào trong đó. Chu Chính cởi phăng quần áo của Tưởng Tiệp, tay mân mê xoa nắn nơi mẫn cảm đã quá thân quen, môi anh chầm chậm lướt đến cổ cậu, không ngừng hôn cắn mạch máu đang đập mạnh liên hồi. Vừa hôn, Chu Chính vừa tìm tới phía sau Tưởng Tiệp, tay khiêu khích hai điểm lõm mềm mại trên mông, đó là nơi nhạy cảm, ít khả năng kháng cự nhất của cậu, mỗi khi hôn đến đó, Tưởng Tiệp đều ngoãn đầu hàng. Giờ phút này nhìn vào chiếc hõm nho nhỏ, làm bật lên đường thắt lưng tinh tế cao cao, Chu Chính không kìm được chạm môi lên nơi đó. Tưởng Tiệp như rơi vào trong kích tình mê loạn, dù cơ thể chậm chạp yếu ớt không thể phản ứng, nhưng tinh thần lại chìm đắm hoàn toàn trong khoái cảm tràn dâng. Thứ khoái cảm vô bờ ấy giống như sóng thần, như đại hồng thủy, rung chuyển toàn bộ bầu trời mặt đất, một con đê bé nhỏ sao đủ sức chống chọi. Vào khoảnh khắc một tiếng nổ rền vang, Tưởng Tiệp cảm thấy khoan khoái như mỏm núi lửa lần cuối ấm nóng bình yên trước khi phun trào. Đúng lúc cậu đang chờ mong cơn triều cường kia ập đến, một tia khoái cảm cực hạn vút xẹt qua, rồi thứ mà cậu nhận được lại là một trận bỏng rát xé nát ruột gan tới mức khủng khiếp. “Aaa!” Không hề lường trước, cậu hét lên nửa tiếng thất thanh, rồi kiệt quệ không thốt ra nổi bất kì âm thanh nào nữa. Qua một lúc lâu, cơ thể Tưởng Tiệp mới động đậy được, cơn đau đớn ập tới từ giữa thắt lưng, như tuân theo bản năng tự nhiên cậu ưỡn người về phía trước, muốn tránh khỏi que hàn sau thắt lưng, nhưng vừa mới cựa mình thì lại bị Chu Chính ghìm chặt không tài nào cục cựa. Đó là giây đồng hồ dài nhất trong cuộc đời Tưởng Tiệp, hàng nghìn hàng vạn mũi kim găm thẳng vào xương, nhưng vẫn không bì nổi cơn đau khi que hàn bỏng rẫy hạ xuống nơi mỏng manh nhất trên da thịt vào lúc cậu không chút đề phòng.
Chu Chính cảm thấy người trong lòng mình giãy giụa dữ dội, xích sắt trên đỉnh đầu bị giật kéo liên tục phát ra âm thanh leng keng, thậm chí sức lực của anh cũng không đủ để giữ vững cậu, trong không khí đượm mùi da thịt bị cháy khét. Dần dần, cơ thể Tưởng Tiệp không còn quẫy đạp nữa, chỉ thi thoảng vô thức co giật. Người cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, thân mình gầy gò cân xứng cuối cùng cũng có thể kiểm soát, tựa cả vào người Chu Chính. Đầu Tưởng Tiệp ngửa ra đằng sau, vừa vặn đặt trên vai anh, tóc cũng bị mồ hôi làm cho ướt sũng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bờ môi đã bị cắn nát, máu liên tiếp rỉ ra không ngơi, ở phần lợi máu cũng ứ dồn lên nhanh chóng. Ngón tay thô ráp của Chu Chính lau sạch gương mặt Tưởng Tiệp, vuốt gọn lại những sợi tóc trên trán cậu, giọng anh không còn cố giấu đi nỗi đau đớn xé toạc tâm can:
“Tưởng Tiệp, anh xin lỗi.”
Tưởng Tiệp nghiêng miệng mình về phía tai Chu Chính, đôi mắt cậu khép hờ, bị khuất lấp đi bởi làn mi dài rũ xuống, không thấy được tia sáng bên trong, chỉ có thể nhìn thấy bờ môi đang khẽ mấp máy, Chu Chính hơi ghì sát lại, cố gắng nghe kĩ từng âm thanh yếu ớt phát ra, Tưởng Tiệp thì thầm:
“Em…hoàn toàn…không hối hận.”
Tưởng Tiệp nhìn thật lâu vào Chu Chính, ánh mắt vững vàng không dao động, khóe miệng khe khẽ mỉm cười, tuy vẫn còn rướm máu nhưng đã nhạt đi nhiều. Cuối cùng, ánh nhìn say mê kia cũng dần dần lịm tắt, giữa thế giới rộng lớn này, chỉ còn lại một khoảng không, trống rỗng, ở phía đối diện.
Ngoài cửa sổ trăng hiền hòa như nước, nhưng lại không thể xua tan đi bóng đêm đặc quánh phủ dày, miên man trải dài đến vô tận.