Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 35




Chu Chính khẽ gầm lên, nhưng tay lại cẩn thận cởi tấm áo đầm đìa máu của Tưởng Tiệp. Vết thương nằm ở dưới xương sườn, rất sâu, nhất định là đã tổn thương đến động mạch chủ bụng, máu trào ra không ngừng. Chu Chính hơi nhấc hai chân Tưởng Tiệp lên, xé mạnh sơ mi của cậu xuống, quấn ngang bụng cậu, buộc lại thật chặt. Tưởng Tiệp khe khẽ thốt ra vài tiếng rên rỉ, miệng há to thở gấp từng cơn, ánh mắt nửa khép nửa mở nhìn Chu Chính, có vẻ ý thức đã tỉnh táo hơn phần nào. Thấy cậu hơi mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì đó, Chu Chính liền nâng ngực Tưởng Tiệp cao lên, để đầu cậu ngửa ra sau, khi chắc chắn rằng hô hấp của cậu đã được khơi thông, anh mới ghì sát tai lại gần:

“Sao? Em có gì muốn nói sao?”

Tưởng Tiệp hít thở đứt quãng, cổ họng phát ra những âm tiết vụn nát không thể nào ghép thành câu hoàn chỉnh, Chu Chính chỉ nghe ra được ba chữ Tưởng Tiệp nói với anh, “Em..xin…lỗi.”

“Vậy thì phải sống cho anh!” Chu Chính cởi áo khoác xuống quấn lấy thân thể đang run bần bật của cậu, “Nếu em dám chết, cho dù lên thiên đường hay xuống địa ngục anh cũng phải tóm em về bằng được, suốt đời này sẽ không tha thứ cho em! Em hiểu chưa? Tưởng Tiệp!”

Chẳng biết vì sao, Chu Chính cảm thấy dường như Tưởng Tiệp không thể nghe thấy anh nói gì, chỉ nở nụ cười, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt cậu một tia sáng vụt lóe, rồi dần dần, giống như một ngọn nến lẳng lặng lụi tàn trong cơn gió nhẹ, yên lặng mà tan biến đi, chỉ để lại một làn khói trong suốt.

“Tưởng Tiệp,” Chu Chính gọi khẽ, “Tưởng Tiệp!”

Chu Chính lắc lắc nhẹ người cậu, áp mặt vào ngực cậu, nín thở lắng nghe âm thanh đáp trả yếu ớt từ lồng ngực truyền đến.

“Mẹ nó em dám chết! Có giỏi thì sống cho anh, Tưởng Tiệp, Tưởng Tiệp!?”

Một thứ chất lỏng trong suốt tí tách rơi xuống gương mặt trắng xanh của Tưởng Tiệp, Chu Chính không biết, thì ra mình vẫn còn có nước mắt.***

Chiếc SUV màu đen lao vun vút như bay trên con đường nhỏ trong rừng. Đám người kia hẳn chưa phát hiện, phía bên kia đảo, Chu Chính có chuẩn bị sẵn trực thăng riêng. Thẩm Binh đề nghị đưa Chu Chính đi trốn tại một nơi an toàn trước rồi mới tính tiếp.

“Tạm thời chưa tra ra được là phe nào làm, Giang Sơn bảo chúng ta trước tiên…”

“Trước tiên đi bệnh viện, gọi xe cấp cứu đi, dặn họ đợi ở bờ bên kia.” Chu Chính cắt ngang lời Thẩm Binh.

“Như vậy không được, hiện giờ còn chưa rõ tình hình, nếu mạo hiểm vào viện chúng ta sẽ bị bại lộ ngay. Cứ tới ẩn náu tại địa điểm Giang Sơn bố trí đã, em sẽ gọi bác sĩ đến đó.”

“Mẹ kiếp ai là người được phép ra lệnh ở đây? Tưởng Tiệp chỉ còn lại chút hơi tàn, vác tới vác lui thằng bé như thế thì còn cứu được à? Gọi xe cấp cứu ngay cho anh! Ngay bây giờ!”

“Chính ca, em biết anh rất sốt ruột, em đảm bảo bác sĩ giỏi nhất đang đợi ở chỗ đó…”

Nòng súng đen ngòm lập tức dính vào trán Thẩm Binh, động tác rút súng cực nhanh lại không hề gây ra bất cứ tiếng động nào, giống như sao băng rạch ngang màn trời tăm tối.

“Đừng ép anh, Thẩm Binh, anh không muốn phí lời với cậu.” Đôi mắt của Chu Chính không cảm xúc, lạnh tanh nhìn chòng chọc Thẩm Binh, ngón tay đặt ở cò súng sẵn sàng kéo vào trong: “Anh cam đoan, nếu như Tưởng Tiệp chết, không ai có thể sống cả, không một ai. Cậu có tin không?”

Trên gương mặt Thẩm Binh thoáng lướt qua biểu cảm tựa như đau đớn nhưng rồi biến mất ngay tức khắc, hắn khẽ gật đầu:

“Em tin. Đã bao giờ em không tin anh chưa?”

***

Khi Chu Chính tỉnh lại thì đã là buổi sáng, ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh chói lòa cả mắt, Giang Sơn vội bước tới kéo rèm lại.

“Anh tỉnh rồi hả?” Giang Sơn quay về ngồi xuống bên cạnh Chu Chính, nói: “Bác sĩ bảo chiều nay anh mới tỉnh, anh không kiên nhẫn đợi nổi sao ha ha?”

Chu Chính chống người ngồi dậy, cau mày, cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện, kí ức cuối cùng anh nhớ được chính là Tưởng Tiệp được đưa vào phòng phẫu thuật, anh đợi ở ngoài rất rất lâu nhưng vẫn không thấy cậu ra. Thẩm Binh khuyên anh mổ gắp viên đạn trong chân ra đã, anh một mực không chịu, nhất quyết đòi đợi Tưởng Tiệp bằng được, sau đó bác sĩ tới, một lô xích xông người vây kín lấy anh, rồi sau đó nữa…Thẩm Binh đánh anh bất tỉnh…

“Mẹ kiếp, cái thằng nhãi Thẩm Binh này!”

“Đã có thể mắng người được, xem ra anh bình phục tương đối rồi đấy.” Giang Sơn chỉnh giường bệnh cao lên một chút, “Vụ hôm qua tìm ra manh mối rồi, anh muốn em báo cáo bây giờ, hay là đợi anh khỏe hẳn rồi hãy báo cáo?”

“Tưởng Tiệp đâu?” Chu Chính nghiêng đầu nhìn Giang Sơn, “Thằng bé sao rồi?”

Giang Sơn miễn cưỡng cười cười, hắn phải vận dụng toàn bộ mạng lưới quan hệ của mình mới nghe ngóng được chút thông tin, vậy mà Chu Chính chẳng buồn quan tâm tẹo nào hết.

“Tình hình Tưởng Tiệp hiện tại tốt lắm, chúng ta có thể giải quyết việc chính trước không? Lần này rước phải phiền toái to rồi đấy!”

“Liên quan gì tới bọn anh? Anh đang vui vẻ tận hưởng kì nghỉ của mình, tự dưng bị một lũ tấn công bắt cóc, đây là lỗi của bọn anh à?”

Nghe Tưởng Tiệp không có vấn đề gì, cả người Chu Chính nhẹ nhõm hẳn.

“Chỉ biết là to chuyện rồi, vụ lần này gây chấn động đến không ít người, FBI cũng vào cuộc.”

“Là ai làm, cậu có tra ra được không?”

“Có chút manh mối, liên quan đến phe mới khai chiến.”

“Chúng ta và đám đó đâu có dính dáng gì, sao anh chọc đến tụi nó được?”

“Bọn nó muốn tìm tất cả những tay môi giới của lũ Đông Âu, em nghi ngờ vụ lần này là do người của lũ Đông Âu cài ở đây làm.”

“Càng không muốn phiền phức, phiền phức càng tìm tới cửa. Giờ xử lí sao?”

“Chỉ cần bên Washington không có kẻ nào mờ mắt vì tiền gây áp lực, anh cứ đóng cửa không tiếp khách, bọn chúng muốn bắt anh cũng không được, an toàn cũng phải thắt chặt hơn, giờ lũ nào cũng điên hết rồi, việc gì cũng dám làm.”

“Ừ, lần này chắc phải lót tay cho không ít người phải không? Cậu mau đi lo liệu đi! Không cần túc trực ở đây đâu, anh qua xem Tưởng Tiệp một lát.” Chu Chính đứng dậy, cơ thể lập tức như nhũn cả ra, vì cử động quá đột ngột nên vết thương trên chân đau nhói. Giang Sơn vội ấn Chu Chính lại:

“Anh đứng dậy làm cái gì hả? Vết thương trên đùi còn chưa lành, lộn xộn như vậy nhỡ tàn phế thật, Tưởng Tiệp lại chẳng đá anh luôn?” 

“Anh cẩn thận hơn là được chứ gì? Anh muốn đi xem thằng bé thế nào.”

“Chờ tháo chỉ, vết thương bình phục một chút đã! Cũng tại anh lằng nhằng mãi mới chịu phẫu thuật, bác sĩ nói nếu như không nghỉ ngơi tốt thì què thật chứ chẳng đùa.”

Chu Chính suy nghĩ một lát,

“Vậy anh không cử động nữa, cậu mang xe lăn lại đây đẩy anh đi, không thấy Tưởng Tiệp anh không yên tâm.”

Chu Chính thấy Giang Sơn im lặng không nói gì, hai hàng lông mày của anh từ từ nhíu chặt lại, bàn tay đang dìu lấy tay anh hơi hơi run lên.

“Cậu gạt anh? Giang Sơn, mẹ kiếp cậu dám gạt anh? Nói mau, Tưởng Tiệp làm sao rồi? Hả? Các cậu làm gì thằng bé rồi?”

Giang Sơn ban đầu vốn định giấu giếm Chu Chính, chí ít đợi đến khi vết thương của anh khá hơn rồi mới nói, nhưng lúc này hắn lại không thể làm vậy, nói gì thì nói hắn cũng chỉ là người ngoài, dựa vào đâu mà dám quyết định mọi chuyện thay hai người họ. Giang Sơn thở dài trong lòng, cuối cùng lên tiếng:

“Anh hứa với em không được kích động, rồi em sẽ nói thật với anh.”

Chu Chính gượng ngồi thẳng dậy, đè chặt ngọn núi lửa có thể bùng phát bất cứ lúc nào trong lòng mình, khàn giọng nói: “Cậu nói đi!”

“Tưởng Tiệp đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, vì mất quá nhiều máu nên tim phổi bị suy kiệt, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Người nhà cậu ấy phản ứng rất gay gắt, cả gia đình cùng chạy tới đây, bọn họ đòi chuyển Tưởng Tiệp sang bệnh viện khác nhưng tình trạng hiện giờ của Tưởng Tiệp không cho phép chuyển viện, vì vậy mới đồng ý để cậu ấy ở lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.