“Người lọt được vào mắt Chu Chính quả nhiên không tầm thường!” Vài tiếng vỗ tay lộp bộp vang lên, trong bóng tối dần lộ ra một khuôn mặt rặt nét Nhật Bản, mắt híp, mũi tẹt, khổ người nhỏ con nhưng toát ra vẻ lão luyện sau nhiều năm trui rèn, “Biết thần kinh nó có vấn đề liền nhằm ngay điểm yếu đó mà tấn công, chiêu này Chu Chính dạy mày sao?”
Gã vừa nói vừa đi tới, kéo Phó Hiểu Niên lại, nghiêm mặt nói:
“Mày nhìn cho rõ, nó không phải em trai mày, nó là tình nhân mới của Chu Chính. Chu Chính chỉ coi em mày là cây cỏ, còn thằng nhóc này mới là châu báu. Nó lợi dụng nhược điểm của mày, biến mày thành thằng ngốc mà đùa cợt!”
Hai mắt Phó Hiểu Niên nhòe nước, hắn bưng mặt, ngồi thụp xuống, im lặng khóc nấc lên. Tưởng Tiệp nhìn đôi vai Hiểu Niên co rúm rung rung, trong lòng bỗng trào lên cảm giác đau xót, không phải đau vì bản thân mình, mà vì Hiểu Niên thường ngày luôn giả bộ mạnh mẽ lúc này lại suy sụp đến vậy. Đối với Hiểu Niên, có lẽ tình cảm là một món nợ mãi mãi không thể nào đòi được.
Còn đang ngẩn ngơ, Tưởng Tiệp bỗng cảm thấy áo sơ mi trên người bị kéo phanh ra, Kawakami sờ soạng ngực cậu, giữa kẽ tay gã kẹp một vật nho nhỏ giống như cục pin đồng hồ đeo tay. Gã khoa tay múa chân, ngả ngớn nói:
“Mày thích Chu Chính cắn bên trái hay bên phải? Hả? Hay là cả hai bên? Tao lại chỉ có mỗi một cái công tắc nho nhỏ này thôi, đắt lắm đó! Không thì cũng làm cho mày hai cái để đủ bộ rồi.”
Kawakami vừa nói vừa dùng băng dính dán chiếc công tắc màu bạc lên ngực Tưởng Tiệp, ấn ấn mấy cái cho chắc, sau đó mới đứng lên. Nhưng vừa mới ngồi thẳng dậy, đỉnh đầu lập tức có thứ gì đó cứng cứng dí vào, gã thừa biết đó là cái gì, nhưng vẫn ung dung nói:
“Mày có ý gì vậy?”
“Mày đã hứa với tao sẽ không làm hại Tưởng Tiệp. Trò vừa rồi là sao?” Ánh mắt của Phó Hiểu Niên đã trở nên sáng sủa, thần trí cũng minh mẫn trở lại.
“Giết tao? Mày tính giết tao? Làm đi!” Kawakami chậm rãi giơ tay lên, trong tay là một chiếc điều khiển từ xa mini, “Tao chỉ cần ấn nhẹ một cái, ‘Bùm’, Tưởng Tiệp lập tức biến thành tro bụi, một mảnh vụn cũng không còn. Mày có muốn thi xem tao với mày ai nhanh tay hơn không?”
“Thằng hèn!” Hiểu Niên quăng mạnh khẩu súng.
“Quá quan tâm đến một người sẽ trở thành nhược điểm trí mạng, Phó Hiểu Niên, tốt nhất mày đừng nên lặp lại sai lầm của Chu Chính!”
Âm thanh của bánh răng nặng nề vang lên, thi thoảng còn kèm theo tiếng kim loại ma sát cót két khe khẽ. Theo chuyển động của bánh răng, người Tưởng Tiệp dần dần bị đẩy ra ngoài. Hai tay cậu bị trói vào cái ròng rọc của cần cẩu xây dựng, nhô ra khỏi tầng trên cùng tầm năm sáu mét. Bên dưới là độ cao 20 tầng, gió mạnh thốc thẳng vào lưng, cơ thể đung đưa lảo đảo. Tưởng Tiệp cố ngăn mình không nhìn xuống, hai tay bị kéo giãn đến cực hạn, bả vai bị thương phải chống đỡ toàn bộ lực kéo, đau đớn thấu xương. Cậu ước gì thân thể mình chỉ còn lại hai cánh tay, không phải chịu lực hút của trái đất, như vậy chắc sẽ không đau đớn khủng khiếp thế này. Tưởng Tiệp cắn răn chịu đựng, kiệt quệ tựa đầu vào cánh tay, đau đến mức cả người túa đầy mồ hôi, nhưng nhanh chóng bị gió hong khô mất. Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của Hiểu Niên, miễn cưỡng mỉm cười:
“Không sao đâu, ở đây mát lắm.”
Hiểu Niên không nói gì, mang theo tâm trạng nặng nề rời đi. Nụ cười của Tưởng Tiệp từ từ biến mất, xung quanh là bóng đêm thăm thẳm không thấy đáy, còn bao lâu nữa mới đến lúc trời sáng đây! Trong lòng cậu gào thét tuyệt vọng:
Chu Chính!
Chu Chính mở choàng mắt, mờ mịt nhìn bốn phía, trong phòng chỉ có mình anh, nhưng rõ ràng anh nghe thấy tiếng Tưởng Tiệp gọi bên tai mình, rõ ràng anh nghe thấy. Chu Chính cố bình tĩnh lại, bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
“Người được cử ở lại theo dõi nói đã nhìn thấy Tưởng Tiệp bị treo bên ngoài tầng trên cùng.” Thẩm Binh báo cáo.
“Còn gì nữa không?” Chu Chính biết mọi việc không chỉ đơn giản như vậy.
“Hình như trên người có ánh đèn nhấp nháy của thiết bị nhận tín hiệu điều khiển từ xa”
“Anh biết rồi.” Chu Chính phất tay ngắt lời Thẩm Binh.
“Vậy anh định thế nào?” Giang Sơn hỏi.
Chu Chính đứng dậy, đi quanh phòng một vòng, rồi dừng lại trước cửa sổ. Sau cơn mưa xối xả bầu trời chỉ còn lại một màu xanh thẫm trong vắt, đây là chút bóng đêm cuối cùng trước khi bình minh ló dạng.
“Các cậu đã bao giờ biết đến cảm giác này chưa? Có đôi khi, bỗng dưng cảm thấy cái gì cũng vừa ý mình, thỏa mãn như thể đã có được toàn bộ thế giới, sống cả đời cũng chỉ vì khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ước gì thời gian mãi mãi ngừng trôi.” Giọng Chu Chính chưa bao giờ dịu dàng đến thế, “Khi anh ôm Tưởng Tiệp vào lòng chính là cảm giác như vậy, tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Anh biết đến thời điểm cần thiết phải buông tay thì nên buông, nhưng có một số việc, anh không muốn tuân theo tự nhiên.”
Lúc xoay người lại, Chu Chính đã trở về với con người bá đạo nói một là một, không cho phép ai được trái ý mình:
“Gọi Thang Lực đến đây, anh cần sự trợ giúp của cảnh sát.”
Khi mặt trời chiếu những tia nắng xuống mặt Tưởng Tiệp, cậu phát hiện bên dưới có vài bóng người lác đác, không lâu sau, cửa tầng thượng bật mở, người bước ra khỏi đó cư nhiên lại là Thẩm Binh. Kawakami đang đứng giữa sân, thấy Thẩm Binh đường hoàng tự tin tiến đến phía mình, trong lòng hơi hoảng sợ, gã cứ tưởng người xuất hiện sẽ là Chu Chính. Giọng Thẩm Binh đều đều không cao không thấp, nhưng cũng đủ cho những người trên sân thượng nghe thấy, bao gồm cả Tưởng Tiệp đang bị treo lủng lẳng ngoài kia.
“Chính ca không đến, anh ấy sẽ không khuất phục trước lời dọa dẫm của bất cứ kẻ nào, tao tới chỉ để chuyển mấy lời này.”
“Người tình bé nhỏ của nó thịt nát xương tan, nó cũng không quan tâm ư?”
Kawakami giơ chiếc điều khiển từ xa nho nhỏ lên, liếc nhìn sự thay đổi trên gương mặt Thẩm Binh, chẳng ngờ hắn chẳng có vẻ gì là lo sợ:
“Nước cờ này của mày ngay từ đầu đã thất bại, bởi vì mày chọn sai quân cờ rồi.” Thẩm Binh lạnh lùng nhìn Tưởng Tiệp một cái, “Thằng nhóc kia rơi vào tay mày, thì sau này cũng đừng hòng ở cạnh Chính ca nữa. Nó sống chết thế nào chẳng can hệ gì đến Chính ca, tao nói vậy mày hiểu chứ?”
Kawakami nheo mắt lại theo thói quen, dường như Thẩm Binh sợ gã không hiểu ý mình, khẩu súng trong tay đột nhiên chĩa về phía Tưởng Tiệp:
“Khỏi phiền ngài Kawakami ra tay, để thằng này tự mình xử lý được rồi.”
Tiếng súng lập tức vang lên, bắn ngay vào đoạn dây thừng phía trên Tưởng Tiệp, Tưởng Tiệp giống như mặt dây chuyền bị đứt rơi nhanh xuống mặt đất xa tít bên dưới.
Cơ thể tựa hồ bị một luồng lực vô hình xâu xé, tốc độ rơi xuống quá nhanh khiến cậu cảm thấy tim mình có thể hộc ra khỏi miệng bất cứ lúc nào, hình ảnh trước mắt đảo lộn, thật giả không phân biệt nổi, thứ duy nhất xác định được chính là bầu trời càng lúc càng xa. Đầu váng mắt hoa, nhưng lại không nỡ nhắm mắt, mọi việc cứ thế này mà kết thúc sao? Trong lòng Tưởng Tiệp rất bình tĩnh, mặc dù cậu còn nhiều điều tiếc nuối, nhưng có lẽ, cứ như vậy đi!
Trước khi chạm đất, Tưởng Tiệp cảm thấy hình như mình va phải một vật khá nặng, phương hướng bị thay đổi, cả người đang rơi từ trên xuống dưới lại thành bay sang một bên, rồi bật ngược trở lại. Không giống với cảm giác người ngợm nát bấy như trong tưởng tượng, lúc này cậu mới ý thức được mình đang được ôm vào ngực một người, đung đưa lơ lửng giữa không trung. Tầm nhìn dần ổn định lại, người trước mắt cũng hiện ra rõ nét, lông mày đen rậm, cặp mắt sáng, còn có đám râu đen lún phún quanh bờ môi đang nhênh nhếch cười.
“Chu Chính?” Tưởng Tiệp dường như rơi vào một màn mây mù, ngây cả người.
“Anh đây, đừng bảo nhanh vậy đã quên mất anh rồi nhé?” Đuôi mắt Chu Chính gợn lên ý cười hiếm thấy.
Tưởng Tiệp cảm giác cả hai đang chao đảo tới lui giữa hai tòa nhà, Chu Chính ôm lấy eo cậu, cẩn thận né những vật thể có thể làm cậu bị thương. Thì ra sau lưng anh có cột một sợi dây thừng, đầu còn lại buộc trên càng bánh máy bay trực thăng đang đậu ở tòa nhà đối diện. Đại khái là nhân lúc không ai chú ý, Chu Chính lén lút lẻn vào mai phục, lúc Tưởng Tiệp rơi xuống thì cũng nhảy xuống cùng, mượn biên độ dao động của dây thừng mà đón lấy cậu. Trong đầu Tưởng Tiệp bỗng dưng nhoáng lên, hình như có cái gì đó không đúng lắm, không đúng, không đúng ở đâu nhỉ, trong nháy mắt, cậu bất ngờ giãy giụa hét lên:
“Buông em ra, Chu Chính, anh buông em ra!”
Ôm Tưởng Tiệp trên cao đã rất chật vật, vậy mà cậu lại còn quẫy, Chu Chính sợ đến mức mặt mày tái mét, vội vã siết chặt hai tay:
“Em điên hả? Cao thế này mà rớt xuống là ngã chết tươi đấy.”
Tưởng Tiệp ngẩng đầu nhìn sân thượng, loáng thoáng nghe thấy tiếng súng vọng đến, phi cơ của cánh sát đang lượn vòng trên cao, bất cứ lúc nào Kawakami cũng có thể ấn cái nút kia, phải, bất cứ lúc nào cậu và Chu Chính cũng có thể nổ banh xác.
“Anh buông ra, không cần anh cứu, anh cút ngay! Cút ngay cho em!”
Tay của Tưởng Tiệp vẫn đang bị trói không thể cử động, cậu xoay xoay người liên tục, cố gắng tuột xuống, hi vọng có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Chu Chính bằng cách này. Ai ngờ Chu Chính thấy vậy càng ôm cậu chặt hơn, trong lúc giằng co bỗng đặt một nụ hôn lên trán cậu,
“Tên ngốc, tên nhóc ngốc nghếch của anh, Thẩm Binh hẳn đã lấy được điều khiển từ xa rồi, chúng ta sẽ không sao hết!”
Ngay lập tức Tưởng Tiệp bình tĩnh lại, thì ra Chu Chính đã biết hết tất cả, mình đúng là lo lắng không đâu. Cậu xấu hổ, vùi mặt vào vai Chu Chính, đang ngượng ngùng thì bất chợt cảm thấy có một giọt nước âm ấm rơi trên trán mình, nhưng khi lăn tới má, giọt nước đã nguội lạnh.
Không biết từ lúc nào, xe cảnh sát và xe cứu thương đã kéo đến đỗ ở bên dưới. Giang Sơn đứng trên mặt đất, vẫy vẫy tay với bọn họ.
“Có thật Thẩm Binh đã lấy được điều khiển từ xa không?”
“Kawakami thấy em rớt xuống lầu, biết điều khiển trong tay đã vô dụng, người nó muốn giết là anh, anh không xuất hiện, đương nhiên không đời nào nó để mình uổng mạng vô ích. Nếu nó ngó xuống xem em có chết thật hay không thì thời gian ló đầu ra nhìn cũng đủ để Thẩm Binh xử lý nó. Em biết trong tình huống như vậy điều bất cứ kẻ nào nghĩ đến đầu tiên cũng là giữ mạng mình, chứ không phải đi ấn cái nút chết tiệt kia. Thẩm Binh nhất định sẽ tấn công cái tay của nó đầu tiên, anh cá, cái tay của Kawakami tiêu tùng rồi.”
“Ra là vậy.” Tưởng Tiệp hiểu hai phần khó khăn nhất, nguy hiểm nhất trong toàn bộ kế hoạch là do Thẩm Binh và Chu Chính đảm nhiệm, những việc khác đại loại đều nhờ cảnh sát thu xếp. “Sao anh tin chắc có thể đỡ được em?” Tưởng Tiệp không nén nổi tò mò hỏi.
“Anh không chắc,” Chu Chính nhìn gương mặt Tưởng Tiệp lấm lem vết máu, “Nhưng nếu như anh không đỡ được em, thì sẽ không có ai đỡ được em hết.”
“Ừ,” Tưởng Tiệp nở nụ cười, “Đúng là không ai đóng Tarzan giỏi hơn anh.”
“Oắt con, anh cứu em, em còn dám cười anh?” Chu Chính đứng bên cạnh chiếc băng ca Tưởng Tiệp đang nằm, “Lúc Thẩm Binh nói anh không đến, em nghĩ gì?”
“Anh muốn nghe thật hả?” Tưởng Tiệp nhìn Chu Chính gật đầu rồi mới nói, “Em nghĩ, cái tên Chu Chính chết tiệt này, sao bạc bẽo dữ vậy.”
Ha ha, cả hai cùng bật cười.
Xe cứu thương khép cửa lại, kêu ò e phóng một mạch lên đường cao tốc. Ngoài kia ngập tràn nắng sớm, không gian biếc xanh trải dài đến vô cùng vô tận, còn có ánh mặt trời rực rỡ ấm áp, chỉ xuất hiện vào tiết trời cuối hạ đầu thu như thế này.
Thẩm Binh thành thục phá bỏ hệ thống hoạt động của chiếc điều khiển từ xa, nhìn cảnh sát đổ bộ từ trực thăng xuống, đám người trên sân thượng đã bị tước toàn bộ vũ khí. Trên mặt đất là Kawakami đứt lìa tay phải, máu lênh láng chảy ra, gã cũng đã tắt thở, trên tay cầm súng chĩa về phía đầu Thẩm Binh. Thẩm Binh xoay người bước lên thang lầu, hắn nghe thấy tiếng động phát ra từ phía đó, bèn men theo âm thanh đuổi theo. Khi đến cuối hành lang, Thẩm Binh dồn người nọ vào góc chết, giữ khoảng cách vài bước rồi lên tiếng:
“Xung quanh đây đều là cảnh sát, tôi dẫn cậu ra ngoài.”
“Đi đâu?” Phó Hiểu Niên quay lại đối mặt với Thẩm Binh, “Cậu muốn dẫn tôi đi đâu? Đi gặp Chính ca của cậu ư?”
“Bây giờ cậu không còn lựa chọn nào khác.”
“Tôi không cần.” Hiểu Niên nhìn thẳng vào mắt Thẩm Binh, trong mắt dâng lên chút quyến luyến, “Bởi vì từ trước đến nay, tôi vốn dĩ chưa bao giờ có lựa chọn cả. Thẩm Binh, có thể chết cùng cậu, là kết cục mà tôi mong đợi nhất.”
Hai chữ cuối cùng vừa mới thốt ra, Phó Hiểu Niên chợt giơ súng nhắm thẳng vào Thẩm Binh, phản ứng của Thẩm Binh trước giờ luôn nhanh như chớp, ngay lúc ngón tay Hiểu Niên cử động, tiếng súng của hắn cũng đồng thời vang lên.
Giữa hành lang thênh thang, tiếng súng dội lại thật lâu, giống như một linh hồn luyến tiếc không muốn rời đi đơn độc. Cảm giác như vừa mới trải qua một thế kỉ, nòng súng của Thẩm Binh vẫn còn nghi ngút khói, một thứ mùi khen khét đạm nhạt từ từ hòa quyện vào mùi máu trong không khí, quấn quít lấy nhau. Phó Hiểu Niên trượt xuống trên bức tường cũ kĩ, chầm chậm, chầm chậm ngồi bệt xuống, sau lưng là mảng tường nhuộm màu đỏ tươi. Hắn ho ra một búng máu, khóe miệng khẽ co giật:
“Những gì cậu nợ tôi, kiếp sau trả lại cho tôi đi!”
Thẩm Binh hơi cúi người, dùng tay áo lau máu trên mặt cho Hiểu Niên, cuối cùng gật đầu, “Được, tôi sẽ trả cho cậu!”
Hiểu Niên tựa đầu vào tường, khóe miệng và chân mày đều ẩn chứa nét cười,
“Tôi cứ tưởng cậu sẽ nói kiếp sau cũng không muốn gặp lại tôi.”
Trong mắt Hiểu Niên lóe lên chút tia sáng cuối cùng, tựa như một đốm lửa leo lắt giữa mưa giông, lẳng lặng, rồi vụt tắt.
Rút súng khỏi tay Hiểu Niên, nhẹ tênh, bên trong không hề có đạn. Thẩm Binh ngồi xuống bên cạnh Hiểu Niên, để đầu Hiểu Niên tựa vào vai mình, bàn tay phủ lên đôi mắt hắn:
“Không phải đã hứa với cậu rồi sao, sao chết rồi mà vẫn không nhắm mắt.”
Ngón tay vuốt xuống, khép lại cặp mắt bấy lâu nay vẫn luôn dõi theo mình. Thẩm Binh cọ cọ mặt vào gò má vẫn còn vương hơi ấm của Hiểu Niên, thầm thì:
“Kiếp sau, cho cậu cả.”