Trưởng Công Chúa

Chương 139: Hỏi khám




Trans: Umeshu

Lý Dung lén lút đến chỗ của Bùi Văn Tuyên, sắp xếp thể thân ở bên trong phủ công chúa, chờ đến ngày hôm sau đã nghe nói Hoa Nhạc mang người vây quanh phủ công chúa.

Nghe nói lúc nàng ta đến mắt rất đỏ, có lẽ là đêm qua bị Lý Minh giáo huấn, cho nên cũng chỉ là bao vây phủ công chúa căn bản không dám vào phủ.

Lý Dung vui vẻ nghe Triệu Trọng Cửu báo cáo những chuyện này, Triệu Trọng Cửu nhìn Lý Dung vui vẻ, tiếp tục nói: “Ngoại trừ bị khiển trách, Hoa Nhạc điện hạ gần đây còn có một chuyện xui xẻo.”

“Ồ?” Lý Dung cảm thấy có chút tò mò: “Còn có chuyện gì nữa?”

“Buổi triều sớm ngày hôm nay nói đến chuyện thiết lập quan hệ ngoại giao với biên cảnh Đông Bắc…” Lý Dung uống trà, nghe Triệu Trọng Cửu nói rõ ràng: “Bùi đại nhân đề nghị Hoa Nhạc công chúa đi hòa thân.”

Lý Dung nghe được lời này, một ngụm trà phun thẳng ra ngoài, sắc đến ho khan.

Triệu Trọng Cửu lẳng lặng đưa khăn, Lý Dung lấy khăn che miệng, ho khan nói: “Tự hắn… tự hắn đứng ra nói?”

Triệu Trọng Cửu gật đầu, tiếp đổ nói thêm: “Hoa Nhạc điện hạ bị dọa đến khóc cả buổi chiều.”

Lý Dung: “…”

Biết Hoa Nhạc nhát gan nhưng không ngờ gan nhỏ đến thế này.

Lý Dung hòa hoãn lại, phất tay, cũng lười để ý chuyện Hoa Nhạc, nói thẳng: “Chuyện khác thì sao? Lệnh trưng binh có tin tức chưa?”

“Tạm thời chưa có tin tức.”

Lý Dung gật đầu, đêm qua nàng mới nhắc đến với Lý Minh, cũng không gấp gáp được như vậy.

Sau khi hỏi Triệu Trọng Cửu một chút về Thôi Ngọc Lang và Tần Lâm, tình hình của Lận Phi Bạch, Lý Dung cũng cảm thấy mệt mỏi, bèn để Triệu Trọng Cửu lui xuống, bản thân nằm ở trong sân phơi nắng.

Bùi Văn Tuyên che giấu tin tức thân phận của nàng, nội viện ngoại trừ thân tín thì không cho phép người khác tiến vào, Lý Dung mừng rỡ nhàn hạ, đắp kín chăn nằm trên ghế ngủ một giấc đến sẩm tối.

Bùi Văn Tuyên thường sẽ không trở về sớm như vậy nhưng hắn vừa nghĩ đến Lý Dung ở trong nhà, đến giờ bèn vội vàng chạy về, cũng không ở lại quan thự nhiều làm gì.

Khi hắn trở về thì nghe nói Lý Dung ngủ ở trong sân, hắn cũng không để người làm kinh động Lý Dung, bản thân lẳng lặng không một tiếng động đến bên cạnh Lý Dung, tùy ý lấy quả quýt trên bàn, vừa bóc vỏ quýt vừa trông Lý Dung.

Lúc Lý Dung tỉnh lại, đã nhìn thấy Bùi Văn Tuyên đang đọc sách ở bên cạnh mình, nàng mơ màng nhìn hắn chốc lát, Bùi Văn Tuyên nhận ra nàng đã tỉnh, quay đầu nhìn lại, mỉm cười nói: “Tỉnh rồi? Đói bụng không?”

“Đói.”

Lý Dung giơ tay ôm lấy cổ hắn, mềm nhũn thẳng người, hôn hắn nói: “Trở về sớm như vậy à?”

“Nàng ở nhà, sao ta có thể không trở lại sớm chút chứ?”

Bùi Văn Tuyên quay đầu bảo người lấy áo khoác, giơ tay đắp lên cho nàng, kéo nàng đứng dậy, cùng nhau đi đến phòng ăn nhỏ của nội viện.

Lý Dung quan sát đồ đạc trong phủ, không khỏi nói: “Tòa phủ đệ này của chàng thật sự không tồi.”

“Phụ thân không thích phủ lớn, mẫu thân thích.” Bùi văn Tuyên giải thích: “Cho nên bèn dựa theo ý của mẫu thân mua một tòa phủ đệ lớn, nhưng dựa theo sở thích của phụ thân tu sửa nội viện đầy đủ các phần. Bây giờ vừa đẹp.” Bùi Văn Tuyên quay đầu cười nhìn qua: “Cho ta kim ốc tàng kiều.”

“Nghe nói hôm nay chàng ở trên triều đình chỉnh Hoa Nhạc?”

Lý Dung không muốn để hắn chiếm hời ngoài miệng, bèn chuyển chủ đề đi, dùng cây quạt chọc chọc eo hắn: “Hù dọa một tiểu cô nương làm cái gì?”

“Nàng ta vẫn được xem là tiểu cô nương à?” Bùi Văn Tuyên cười giễu thành tiếng: “Hù dọa nàng ta cũng là hời cho nàng ta rồi. Ta đã nể mặt nàng.”

Bùi Văn Tuyên nói đến Hoa Nhạc lại nghĩ đến vết thương trên mặt Lý Dung, quay đầu nâng mặt Lý Dung, tự mình quan sát kỹ lưỡng một lát.

Hôm qua mặc dù Hoa Nhạc chưa đánh tới nàng nhưng móng tay vẫn xẹt qua một dấu vết nhàn nhạt. Bùi Văn Tuyên vừa nhìn đã tức giận, cau mày nói: “Người ta đặt trên đầu quả tim cưng chiều, ngày ngày cho nàng chơi đùa, Lý thị…”

“Bùi Văn Tuyên.” Lý Dung nhướng mày: “Quá giới hạn rồi. Lý thị cái gì?”

Lý Dung dùng cây quạt đánh hắn, Bùi Văn Tuyên ai da hừ một tiếng tránh đi, Lý Dung nhắc nhở hắn: “Đó là hoàng tộc.”

“Trong lòng ta cũng không có tộc này tộc kia.” Bùi Văn Tuyên giơ tay ôm lấy Lý Dung: “Trong lòng ta cũng chỉ có hai loại người.”

“Hai loại nào?” Lý Dung có chút tò mò, Bùi Văn Tuyên lại cười lên: “Công chúa và những người khác.”

“Tôn ti trên đời này, chỉ tồn tại giữa điện hạ và những người khác. Công chúa là tôn, những người khác là ti.”

“Đừng nói nữa.” Lý Dung giơ tay, che miệng Bùi Văn Tuyên lại, mắt tràn ngập sự dịu dàng: “Nói thêm nữa, ta ăn không ngon.”

Đột nhiên biết nguyên nhân Bùi Văn Tuyên được hai Hoàng đế yêu thích rồi.

Cái miệng nhỏ này mở ra rất có khả năng vuốt mông ngựa.

Lý Dung kéo Bùi Văn Tuyên ngồi xuống ăn cơm, hai người trò chuyện ban sáng, triều đình nhiều việc, Bùi Văn Tuyên cũng nói rất lâu. Chờ đến lúc Lý Dung nói, Lý Dung ngẫm nghĩ, chỉ nói: “Ăn cơm, đi ngủ, ăn cơm…”

Nói rồi, nàng có chút không vui, phất tay nói: “Rất không thú vị.”

“Không thú vị gì chứ?!” Bùi Văn Tuyên thấy dáng vẻ của nàng, múc bát canh cho nàng: “Bây giờ là lúc trên triều đình tranh đấu kịch liệt, nàng vừa mới rút khỏi Đốc tra tư, cực kỳ vừa vặn. Chờ bọn họ loạn đủ rồi sẽ nhớ đến nàng.”

“Bây giờ nàng không cần làm cái gì hết.” Bùi Văn Tuyên đặt canh trước mặt nàng: “Nhân cơ hội điều dưỡng thân thể một chút mới là chuyện quan trọng.”

Thân thể hai người đều không tính là tốt, Bùi Văn Tuyên là bị giày vò, Lý Dung lại có mầm bệnh lưu lại từ khi còn nhỏ.

Khi còn bé nàng bị phạt quỳ rất ác, đả thương gân cốt thì thôi đi, thân thể cũng không được tốt lắm.

Bùi Văn Tuyên nhìn miệng nhỏ của nàng uống canh, hỏi ý kiến: “Ngày mai ta mời đại phu vào phủ giúp nàng xem bệnh?”

Lý Dung có chút khó hiểu: “Xem cái gì?”

“Tuổi nàng cũng không còn nhỏ nữa,” Sắc mặt Bùi Văn Tuyên ôn hòa, hắn giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng: “Ta muốn đợi khi nàng 20 tuổi, chúng ta sinh đứa bé đầu tiên, được không?”

Lý Dung nghe hắn nhắc đến con, nhìn ánh mắt hắn có chút mong chờ, nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, làm bộ bĩnh tĩnh đáp: “Được thôi. Chọn đi.”

Chờ đến ngày hôm sau, Bùi Văn Tuyên sớm đã hạ triều trở về, để Lý Dung che mặt, ở sau bình phong để đại phu xem bệnh.

Đại phu bắt mạch một lúc thì thở dài: “Cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là vị phu nhân này căn cơ quá kém, chuyện thai nhi, sợ là không gấp được ngay.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.