Trường An Nguyệt

Chương 47




Cách giờ Dậu ba khắc không xa, Từ Quân Dật dẫn ta đi vào phường Hưng Hoa, bắt người tung tin đồn ngay tại chỗ.

(Giờ Dậu: 17h - 19h, giờ Dậu ba khắc = 17h45)

Trước đó vài ngày trong thành Trường An, chuyện phụ hoàng bắt người sống thí nghiệm thuốc, người hầu Cảnh Xuyên hầu Dương thị là kiêu ngạo nhất, nhóm người mà ta gặp trên đường chính là bọn họ. Sau đó bị huyện úy Quách Tử Dương mượn thế của Từ Quân Dật bắt bảy tám người, hiện nay còn nhốt trong đại lao. Hoằng Nông Dương thị là một trong năm bảy nhà lưu truyền từ thời Nam Bắc triều, mấy trăm năm nay ra đời mấy vị thủ phụ và phi tần. Luận tổ tông còn cao quý hơn Chương gia, ngoại tổ Chương Tịch cũng không chọc vào bọn họ. Lần này chịu thiệt, Dương gia không dám đối đầu chính diện với thái giám giả. Lần trước lúc xung đột có người nhận ra ta, cho nên mới dùng cách hèn hạ như vậy.

Từ Quân Dật trực tiếp dẫn người đi vào Hầu phủ, lấy danh giám sát của Đông Hán áp chế, bức bách Hầu gia tự mình xin lỗi, cũng trói mười hai người liên quan cùng nhau đưa đến quan phủ.

Làm xong những việc này, ta nghe thấy tiếng chuông chùa Đại Tướng Quốc xa xa vang lên. Những người bán hàng rong vội vàng thu dọn đồ trên quầy hàng. Trên đường chỉ còn lác đác vài người đi bộ, lúc này đã đến giờ giới nghiêm.

Ta chạy chậm theo phía sau Từ Quân Dật, thừa dịp không có ai, kéo tay áo hắn, "Từ tướng không sợ đắc tội Cảnh Xuyên hầu sao?"

Từ Quân Dật không đáp, thả chậm bước chân, nắm tay ta, "Bị mắng còn không tim không phổi như vậy."

"Từ tướng đánh trả rồi mà." Trên đường ít người, lá gan ta lớn hơn xoay người đi lùi, không cẩn thận giẫm trúng cục đá, thiếu chút nữa trẹo chân, "A."

Thái giám giả vội vàng đỡ lấy ta, thở dài nói: "Nửa phần tâm cơ cũng không có, Ly nô thần nuôi sao lại ngu ngốc như vậy."

Miệng thái giám giả không có một câu lời hay, ta ghé vào trước mặt hắn hứ một tiếng, chắp tay sau lưng đi về phía trước.

Từ Quân Dật không nhanh không chậm đi theo phía sau, ta vốn định không để ý tới hắn cho đến khi hồi phủ, đáng tiếc sắc trời dần tối, trên đường vắng lặng nhàm chán vô cùng, ta nhịn không được quay đầu bắt chuyện với hắn: "Từ tướng thấy Phan Ngọc Nô và Phùng Tiểu Liên thế nào?"

Hắn nghiêng người nhìn ta, dừng lại nửa khắc, mở miệng nói: "Không liên quan đến thần."

"Tiên sinh kể chuyện muốn mượn quá khứ châm biếm hiện tại, Tiểu Nghiên chỉ cảm thấy các nàng vô tội," Ta vuốt vuốt tóc bên tai, hồi tưởng lại những lời mắng chửi trong tửu lâu, "Tiêu Bảo Quyển và Cao Vĩ là hôn quân, văn nhân nhất định phải bố trí một yêu phi để xứng đôi với bọn họ. Vương triều diệt vong luôn phải bắt nữ nhân đến gánh tội, bọn họ cũng không nghĩ tới cả ngày các nàng đều bị nhốt ở hậu cung thì có thể làm cái gì. Ngay cả Lưu Quý phi đây, dân gian tung tin đồn bà ấy hại con của các phi tần, nhưng phụ hoàng có hơn hai mươi người con còn sống. Theo Tiểu Nghiên biết, bà ấy chưa từng hại qua vị phi tần nào."

"Công chúa có kiến thức tốt, thần thụ giáo." Từ Quân Dật ôm lấy bả vai của ta, cười nói: "Mấy ngày gần đây đọc thơ của Lý Nghĩa Sơn, trong đó có một câu 'Ngọc thể Tiểu Liên nằm trong đêm, đã báo Chu sư vào Tấn Dương'."

Ta cau mày nói: "Ngọc thể nằm trong đêm không có trong chính sử, chỉ là điển cố hương diễm do các văn nhân bịa ra, Từ tướng cũng tin điều này?"

"Đương nhiên không tin." Môi hắn dán sát vào lỗ tai ta, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở, ta không nhịn được co rúm lại.

"Thần nghĩ đến một thân băng cơ ngọc cốt của Ly nô, có thể so sánh trong chăn gấm đỏ tươi..."

Nói chuyện nghiêm túc lại nhắc tới những chuyện kia, ta xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng. Ta đẩy hắn ra, tức giận nói: "Tiểu Nghiên không muốn nói chuyện với Từ tướng!"

"Tiểu Nghiên hỏi ta chuyện Cảnh Xuyên hầu, bất kể có chuyện hôm nay hay không, hắn đều chướng mắt thái giám, mà ta cũng khinh thường dùng hắn," Từ Quân Dật giống như không nghe thấy, tiếp tục nói, "Quan trọng nhất là ta sẽ không để cho Tiểu Nghiên chịu ấm ức."

Ước chừng là mứt hạnh của Thiên Duyệt lâu đã ngâm qua mật ong, ta đi ở phía trước nhếch khóe miệng lên, trong lòng ngọt ngào, lại nhớ tới mới nói không để ý tới hắn, vội vàng che miệng lại.

***

Hai ngày sau, thất ca xuất cung, tại Quỳnh Lâm Uyển mở tiệc chiêu đãi tân khoa tiến sĩ, dưới sự sắp xếp của Triệu công công Tư lễ giám, ta thay y phục thái giám, trốn ở trên xe ngựa của thái tử.

Hoàng đế bệnh nặng, nội chính hỗn loạn, cường địch thèm muốn theo dõi, triều cục rung chuyển cũng không làm nhạt đi được vui sướng của đề danh bảng vàng. Thất ca cố ý hạ tư thái, cùng các tài tử nâng cốc vui đùa Khúc Thủy Lưu Hương*, thỉnh thoảng vang lên Côn khúc uyển chuyển, tựa hồ là hương vị son phấn của phường Bình Khang.

(*Một loại trò chơi thời cổ đại, mọi người ngồi bên bờ suối đặt chén rượu trên mặt nước, rượu tới trước mặt ai người ấy làm thơ.)

Sau khi ca múa mừng cảnh thái bình, sắc mặt thất ca ửng đỏ, vịn tay thái giám tùy thân bước lên xe ngựa, huynh ấy nhìn thấy ta ngồi trong xe ngựa, cười nhẹ: "Tiểu Nghiên, quả nhiên là đệ."

Ta không thích mùi say rượu, đang muốn kéo rèm ra lại bị thất ca cầm cổ tay: "Bên ngoài có người của lão thất phu, Tiểu Nghiên nhịn một chút."

Tưởng Nhụ nhân chết như thế nào, đại hôn chuẩn bị ra sao, ngoại tổ có bức hiếp hay không, chuyện ta muốn hỏi quá nhiều, nhưng vừa thấy huynh ấy, ta lại sinh ra rất nhiều cảm giác xa lạ, nhất thời không nói nên lời.

Thất ca mở miệng trước: "Cho dù các ngươi muốn làm cái gì, Chương Tịch đều sẽ biết, lúc đại hôn ngoại thành đóng cửa, binh của Từ Quân Dật không vào được."

Kế hoạch của Từ Quân Dật còn hơn thế nữa, ta không muốn nói chuyện này với thất ca, dứt khoát chuyển đề tài: "Phụ hoàng bệnh nặng, Thất ca có nghĩ tới sau khi đăng cơ sẽ đối mặt với ngoại tổ như thế nào không?"

Thất ca nhắm mắt tựa vào giường mềm, bực bội xoa trán, hơi có vẻ không kiên nhẫn nói: "Cô không ngốc, nhìn rõ lòng lang dạ thú của Chương Tịch. Tuổi tác của lão đã cao, cô tự có đối sách."

"Đối sách gì, chờ lão chết sao? Thất ca muốn làm Tuyên Đế nhưng Chương Tịch không phải Hoắc Quang. Một khi biểu tỷ sinh hạ nam hài, lão sẽ tiếp tục nâng đỡ huynh hay là ủng hộ ấu đế vô tri?"

Tay phải thất ca dùng sức vỗ trên song cửa sổ, trầm giọng nói: "Đệ vượt khuôn phép rồi."

Lời vừa ra khỏi miệng, huynh ấy liền giải thích tựa hồ có chút hối hận: "Chương Địch Chi sẽ không có con, Tiểu Nghiên, đệ không hiểu chuyện tiền triều, muốn nhổ Chương Tịch không phải chuyện một sớm một chiều, cô tự hạ mình chơi đùa với các tiến sĩ, cũng có ý lôi kéo thu phục họ."

Xe ngựa rời Quỳnh Lâm Uyển, tiếng ca múa dần dần nhỏ đi, ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thất ca, càng thêm thương xót. Huynh ấy đã làm thái tử mười lăm năm, đọc thuộc kinh điển Nho giáo, cuối cùng là ai mới không hiểu chuyện triều chính đây: "Bác học đa thức như Dương Thận, từ làm quan ở Giang Nam mười lăm năm cho đến khi làm Hộ bộ vẫn sứt đầu mẻ trán. Ngay cả Thủ phụ Thân Như Hối tiếng tăm cũng từng làm quan địa phương hai mươi mấy năm. Thất ca thật sự cho rằng các tiến sĩ vượt qua khảo thí đậu bảng vàng, trong đầu đầy học thuyết, học giả vọng tưởng dựa vào nửa bộ luận ngữ trị thiên hạ của Khổng Tử là có thể giúp huynh lật đổ được Chương Tịch trị quốc an bang trong vài năm sao? Bọn họ có biết làm sao để quản lý sông ngòi, trấn an dân chúng, giải quyết ngục oan không?"

"Vậy đệ muốn ta như thế nào?" Thất ca cười sầu thảm, mấy tháng không gặp, huynh ấy đã sớm không còn nhuệ khí thiếu niên, tóc đen đầy đầu mà người già nua lẩm cẩm, "Tiểu Nghiên, ngay cả đệ cũng muốn ép buộc ta sao?"

Ta muốn nói cho huynh ấy biết mang ngọc mắc tội, thân là thái tử Đông Cung, từ phụ hoàng cho tới đủ loại quan viên có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào huynh ấy. Lưng dựa Chương gia hưởng tiện lợi nhất thời, chung quy không phải kế lâu dài. Lời đến bên miệng lại nhìn dáng vẻ chán chường của huynh ấy, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, thái tử lớn lên ở thâm cung, có biết một đấu gạo ở thành Trường An giá trị bao nhiêu không.

Dù sao cũng là huynh đệ mười mấy năm, huynh ấy không muốn dây dưa ở chuyện chính sự, cầm cổ tay của ta, tự giễu nói: "Từ Quân Dật đối với đệ rất tốt, là cô lo lắng vô cớ, còn muốn đưa đệ đi Giang Nam."

Huynh ấy lấy ấm trà từ lò sưởi xuống, tự tay rót cho ta một chén trà: "Cô lại nhớ tới Tưởng nhụ nhân. Năm ngoái trời đông giá rét, cô ở thư phòng viết bài tập của ngoại tổ bố trí, nàng mặc một chiếc áo choàng hồ ly màu hồng đào, từ phòng bếp nhỏ bưng một chén sữa chua đến."

Thất ca nhìn ngoài cửa sổ, trong lời nói tràn đầy tưởng nhớ: "Cô thử một ít, thiếu chút nữa đã nghẹn, mới hỏi vì sao nàng lại cho nhiều đường như vậy? Tưởng nhụ nhân nói, Thái tử điện hạ đã đủ vất vả rồi, cho nên mới thêm nhiều mật đường vào sữa một chút."

Phương hồn đã mất, Điêu Lan Ngọc Thế vẫn còn, nhớ tới Tưởng nhụ nhân có khuôn mặt tròn trịa luôn luôn nở nụ cười, ta lấy khăn tay đưa cho thất ca.

Huynh ấy lau khóe mắt, cười khổ nói: "Cô đã khuyên nàng ấy, kiềm chế một chút lại chịu đựng một thời gian, nàng ấy còn trẻ tính tình nóng nảy, nghe không lọt tai. Tháng trước không cẩn thận lại mang thai, bị nương nương trách cứ quyến rũ. Cô vốn đã cầu ân điển, có thể để cho hài tử bình an, nhưng nàng ấy quật cường muốn cãi lại Hoàng hậu nương nương, ở cung Thanh Ninh chịu bốn mươi gậy, hài tử không còn, người cũng đã mất."

Hôm nay ta mới biết được nội tình, mặc nữ trang mười mấy năm, ta khó tránh khỏi có chút đồng tình với nàng, Từ Quân Dật còn có thể ra tay để ngăn chặn lời đồn, mà cái chết của Tưởng nhụ nhân chỉ đổi lấy mấy giọt nước mắt của thất ca. Ta buông chén trà, nhớ tới quan thái tử Tưởng Bình từng đưa ta xuất cung, mở miệng nói: "Nàng đã mất rồi, huynh tiếp tục chịu đựng Chương gia cưới Chương Địch Chi, vậy làm sao giải thích với người trong nhà nàng đây."

Thất ca kinh ngạc nhìn ta, giống như không hiểu vì sao ta lại hỏi ra lời như vậy: "Đợi sau khi cô đăng cơ sẽ truy phong Tưởng nhụ nhân làm quý phi, cũng sẽ đón muội muội của nàng tiến cung, cho Tưởng gia một câu trả lời thỏa đáng."

Ta sửng sốt một lúc lâu, thất ca trước mắt ta tựa hồ trùng hợp với phụ hoàng kéo dài hơi tàn trên giường bệnh, từ truy phong cho nữ tử yêu thương đến đối mặt triều chính thủng trăm ngàn lỗ, bọn họ không khác gì nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.