Trường An Nguyệt

Chương 46




Lời đồn

Sau khi hồi phủ, ta nhốt mình trong phòng ngủ, đầu vùi vào chăn gấm trên giường, trong đầu trống rỗng.

Một bàn tay khẽ vuốt lưng ta, ta không muốn ngồi dậy vẫn nằm trên giường, giọng nghèn nghẹn nói: "Đã dặn dò Trân Châu không gặp ai cả."

Từ Quân Dật không nói lời nào, không ngừng véo lỗ tai và cổ của ta từ phía sau.

Ta bị xoa xoa đến phiền muộn, xoay người vỗ nhẹ đệm chăn, không vui nói: "Tiểu Nghiên không có buồn, cũng không cần Từ tướng an ủi."

Hắn nhân cơ hội ôm ta vào trong lòng, "Tiểu Nghiên không muốn gặp ta, vậy chỉ có ta tới gặp Tiểu Nghiên."

Ta đẩy không nổi hắn, không thể chôn mình trong chăn gấm nữa, chỉ có thể rúc vào trong ngực của hắn, nhỏ giọng nói: "Từ tướng khác với Tiểu Nghiên, hiện tại sẽ không giết Hứa Trắc."

Từ Quân Dật sờ sờ gáy của ta, "Hứa Trắc đáng chết."

"Ta đã từng muốn giấu Tiểu Nghiên đi." Một tay hắn đặt lên ngực ta, lòng bàn tay che khuất mắt của ta rồi hôn lên, "Để Tiểu Nghiên không phải tiếp xúc những thứ này nữa, trở về làm tiểu công chúa nói chuyện với cá chép bên cạnh ao Thiên Lý."

"Tiểu Nghiên không trở về được, cũng không muốn trở về." Gặp qua thi hài khắp đất Bắc cùng triều thần khoét thịt bù lở, bảo ta làm sao đi làm một công chúa không rành thế sự đây, ta ôm cổ Từ Quân Dật, nhỏ giọng oán giận nói, "Tiểu Nghiên cũng không có nói chuyện với cá chép."

"Tiểu Nghiên là minh châu, ta không muốn để minh châu phải dính bụi," Từ Quân Dật gỡ trâm cài tóc của ta xuống, "Về sau muốn làm gì cứ việc buông tay đi làm, không cần phải lo lắng gì hết."

"Lần đầu tiên Từ tướng giết người là khi nào?" Ta nghiêng đầu hỏi hắn.

"Mười bốn tuổi ta đã cùng phụ thân ra chiến trường," Ta vừa mới dụi mắt làm lông mi rơi xuống trên gương mặt, bị Từ Quân Dật cầm lên, quan sát chúng dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ, "Đúng là mắt mèo khác với người thường."

Ta nhất thời nghẹn lời, thổi bay lông mi, cắn một phát vào ngón tay của hắn.

"Từ tướng đã nghe qua mấy lời gièm pha của Hứa Long Phượng chưa?" Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, thần kinh căng thẳng của ta cũng được thư giãn. Ta dựa vào Từ Quân Dật nghiêng người nằm ở trên giường.

"Lời nói vô căn cứ, từ khi Chu Thành Triều tạo phản ở phía tây tới nay, tạo ra mười mấy điềm lành thiên mệnh quy về," Trên ngón tay Từ Quân Dật bị ta lưu lại hai dấu răng không thấy máu, hắn dứt khoát cởi giày, nằn cùng ta ở trên giường, đè lại đầu ta hôn một cái, "Trong mắt ta không có Kim Phượng, chỉ có Ly nô."

Buổi chiều, thái giám văn thư của Tư lễ giám Triệu công công đến phủ trả lời.

Ta ở thư phòng đang đọc lịch sử các triều đại ở phía Nam, đang định bước ra phía sau tấm bình phong lại bị Từ Quân Dật kéo cổ tay, ngồi ở phía bên phải hắn.

"Nô tỳ bái kiến Từ tướng và công chúa." Triệu Đình quỳ xuống đất, trán dán trên mặt đất.

Từ Quân Dật giơ tay lên nói: "Đứng lên nói chuyện đi."

Triệu Đình đứng lên, cụp mắt xuống, cung kính nói: "Sau khi Lưu hoàng hậu qua đời, cung Thúy Vi được thánh nhân phong cung, theo chỉ thị của công chúa, nô tỳ đã phái người ném thi thể Hứa Trắc vào giếng phía tây của cung Thúy Vi."

"Sau này ngươi và người trong cung gặp công chúa cũng giống như gặp ta."

Triệu Đình vội vàng ngẩng đầu, nhìn lướt qua vị trí của ta, nói tiếp: "Đạo đồng của Hứa Trắc, thị vệ của điện Thái Cực đều đã được xử lý thích đáng, Chương hoàng hậu biết đạo trưởng mất tích, sắp xếp cung nữ bên cạnh nàng hầu hạ bên cạnh Thánh nhân."

Ta nghiêng người thì thầm với thái giám giả: "Có phải Tiểu Nghiên cũng có thể phân phó bọn họ làm việc hay không?"

"Tất nhiên."

Ta nâng chung trà lên, học theo giọng điệu của Từ Quân Dật, nói với Triệu Đình: "Bổn cung muốn gặp Thái tử, thỉnh cầu Triệu công công an bài."

***

Từ Quân Dật nhìn ta có vẻ không vui, bèn hẹn ta đi Thiên Duyệt lâu ở chợ Tây Trường An.

Vừa tới giờ Thân, chưa đến lúc dùng bữa tối, Thiên Duyệt lâu làm ăn phát đạt, hai mươi bốn gian sương phòng đặt tên theo khí tiết đều đã được đặt trước. Thái giám giả bỏ ra nửa đồng bạc, chọn vị trí gần cửa sổ đại sảnh lầu ba.

Đây là lần đầu tiên ta đến, tò mò đánh giá chung quanh, Thiên Duyệt lâu kinh doanh nhiều năm, tất cả đồ đạc bài trí so với gia đình giàu có bình thường còn tinh xảo hơn, bàn gỗ lim, bình hoa tráng men, trên tường treo một bức thư pháp "ẩm thực cho thiên hạ" của đại tài tử Dương Thận tự viết, chính giữa đặt bức tượng gỗ Thái Hành tạo hình thần tài.

Rõ ràng Từ Quân Dật đã tới trước đó, trực tiếp gọi tiểu nhị bưng lên vài món ăn đặc trưng ở đây. Nơi tốt như vậy sao không thấy hắn dẫn ta tới. Ta cố ý không nhận tách trà hắn đưa tới, đi nhìn tiểu thương và người đi đường trên đường cái.

Hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của ta, "Lần trước hai ta xuất cung, ta muốn tới nơi này, là Ly nô muốn ăn mì tương chiên ở bên đường."

Ta vẫn không buông tha tiếp tục dây dưa nói: "Lúc ở Phượng Dương các, Từ tướng chưa từng mang Tiểu Nghiên xuất cung."

Từ Quân Dật không ngờ ta sẽ đào lại quá khứ, bị sặc nước trà, "Trước kia công chúa xem thần như hồng thủy mãnh thú, làm sao có thể mang ra khỏi cung?"

Nếu là mấy năm trước, ta nhất định không nghĩ tới sẽ thành thân cùng thái giám giả, hắn nói có lý nhưng ta không muốn ở trên miệng rơi xuống thế hạ phong, ra vẻ rộng lượng nói: "Vậy Tiểu Nghiên sẽ không so đo với Từ tướng nữa."

Từ Quân Dật nghiêng đầu nhìn ta, lấy đi hai đĩa mứt ngọt trước mặt ta, "Công chúa rộng lượng, vậy nhường mứt hạnh này cho thần đi."

Hắn rõ ràng là không ăn mứt! Ta đang muốn đoạt về, tiểu nhị của Thiên Duyệt Lâu đã mang thức ăn lên. Tổng cộng gọi ba món mặn và một món canh, một lòng cừu xào, một bát tôm sốt tiêu dấm, một đĩa nghêu nướng và một bát canh hải sản. Thức ăn trong cung thường được hầm mềm, gia vị tương đối nhẹ nhằm giữ sức khỏe và dễ tiêu hoá, mà thức ăn trước mắt dùng lửa lớn thêm các loại hương liệu xào chế biến, mùi thơm xông vào mũi, nháy mắt ta đã đem mứt hạnh ném ra sau đầu, gắp một cái miếng lòng cừu.

Mới ăn được một nửa, tiên sinh kể chuyện đội khăn vuông trong lầu đi vào trong nội đường ngồi xuống, hắng giọng một cái, hất tấm ván trúc trong tay, thanh âm vang dội: "Hôm qua nói đến thái giám tiền triều hãm hại trung lương, khiến cho thủ phụ đại nhân bị đày đến Lĩnh Nam..."

Ta chọc chọc cánh tay thái giám giả, nhỏ giọng nói: "Từ tướng, nói ngươi đấy."

"Không sao." Hắn nắm lấy ngón tay ta: "Nghe chuyện cười thôi."

Người kể chuyện không dám gọi thẳng tên mà chỉ gọi Đại Tấn là tiền triều, miêu tả Từ Quân Dật thành kẻ ác chuyên hãm hại trung lương. Bây giờ ta biết được một chút chuyện triều đình, tiền nhiệm thủ phụ thua trong tay Thân Như Hối, nhưng mọi trách cứ đều đổ lên đầu thái giám giả.

"Trong cung còn có một vị công chúa Ngọc Lệ, toàn thân băng cơ tuyết cốt, đôi mắt quyến rũ lòng người, có thể so với Phùng Tiểu Liên và Phan Ngọc Nô, rất nhanh đã lọt vào mắt xanh của thái giám quyền thế."

Ta sờ lên mặt mày của mình, hoang mang nói: "Từ tướng, đây là đang nói Tiểu Nghiên sao?"

Từ Quân Dật đang gắp thức ăn bỗng dừng lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

Từ xưa đến nay, chủ đề được người thảo luận nhiều nhất là mấy chuyện diễm tình dâm dục, đề tài người kể chuyện càng nói càng xa. Có hai tráng hán cao lớn vạm vỡ ở bàn giữa uống nhiều mấy chén, vỗ bàn ồn ào: "Tên kia là thái giám, làm sao có thể thỏa mãn được công chúa?"

"Vị lang quân này có chỗ không biết, công chúa Ngọc Lệ này trời sinh tính phóng đãng, đã sớm mất trinh tiết, trước sau thông đồng với cháu quý phi, công tử thế gia, ngay cả ca ca sinh đôi cũng không buông tha..."

"Không biết công phu trên giường của mỹ nhân này như thế nào, chậc chậc."

Văn chương các quan viên Hàn Lâm mắng ta thường viết rất mơ hồ. Còn những người này chửi bới lộ liễu ngay trước mặt ta như vậy, dù cho ta là người rộng lượng cũng có chút tức giận. Ta vừa định quay đầu nói chuyện với thái giám giả, đã thấy hắn buông bát đũa, xắn ống tay áo, hoạt động cổ tay một vòng trái phải, ném bội đao tùy thân cho ta,

"Cầm lấy nó, ngồi ở chỗ này."

Ta ôm đao, nhìn chằm chằm hắn sải bước đi về phía bàn ở giữa.

Hai tên đại hán kia còn đang thảo luận ta dâm đãng cỡ nào, còn chưa lấy lại tinh thần, đầu đã bị đè mạnh lên bàn, trong nháy mắt thức ăn văng đầy đất, thực khách chung quanh thấy tranh chấp, nhao nhao tản ra tứ phía.

Đồng bạn của hai người nhìn Từ Quân Dật một thân một mình, buông chén rượu, trong miệng mắng thô tục, đứng dậy vây quanh hắn.

Thái giám giả tay không đối mặt với một bàn người, không chút hoảng hốt, trước tiên tay không bắt lấy gậy gỗ bổ tới, sau đó một tay khác bắt lấy cánh tay một người, kéo một cái làm hai nam nhân đụng vào một chỗ.

Một người trung niên xấu xí giơ cao vò rượu muốn đánh lén ở phía sau, ngược lại bị hắn đá một cước vào bụng, vò rượu vỡ thành từng mảnh, lập tức trong đại sảnh mùi rượu tỏa ra bốn phía, người nọ ôm bụng kêu rên thành tiếng, ngay cả hai chòm râu bên miệng cũng thay đổi.

Bảy tám tên tráng hán không có sức đánh lại hắn, trong vòng một khắc đều nằm trên mặt đất, trong đó đầu hai người nói nhiều nhất vẫn còn trong bát canh, Từ Quân Dật xuống tay có chừng mực, những người này nhìn qua mặt mũi bầm dập, thực tế không bị thương chỗ yếu hại.

Một người ăn mặc như thư sinh bị hắn túm cổ áo nhấc lên, lắp bắp nói: "Ta chưa từng quen biết lang quân, vì sao, vì sao lại ra tay đánh người?"

Sau khi động thủ, Từ Quân Dật không nói lời nào, trên mặt cũng chưa từng thấy qua vẻ giận dữ, lúc này mới lạnh lùng nói: "Lần sau nhớ kỹ, họa từ miệng mà ra."

Nói xong, hắn ném một thỏi nguyên bảo cho tiểu nhị để bù đắp tổn thất.

Tiền công của Thiên Duyệt lâu được trả theo ngày, người kể chuyện không nỡ bỏ năm mươi văn tiền đồng, vốn định trốn ở dưới rèm chờ sát thần rời khỏi, lại bị Từ Quân Dật lôi ra từ trong góc.

"Nhà tiểu nhân còn có phụ mẫu và con cháu phải chăm sóc, không dám nói lung tung nữa, hảo hán giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu nhân đi!"

Ta không thể liên hệ hảo hán có râu ngoài vòng pháp luật và Từ Quân Dật anh tuấn cao ngất với nhau được, ôm vỏ đao cười thành tiếng bên cạnh bàn.

Hắn xoay người liếc ta một cái, xách người kể chuyện đến cửa sổ, trầm giọng nói: "Ai dạy ngươi nói những thứ này?"

Trong phần câu chuyện không hợp thói thường này lại có một bộ phận đề cập bí mật trong cung, chẳng hạn như chuyện của ta và Lưu Phú Niên, không phải người quyền quý thì không thể biết được.

Tiên sinh kể chuyện vốn định giấu giếm, nhưng bị Từ Quân Dật túm lấy gáy, nửa người lơ lửng ở bên cửa sổ hiếp bức, sợ tới mức một năm một mười khai hết: "Giờ Dậu ba khắc ở ngõ hẻm phường Hưng Hoa có người chuyên phát bạc, bảo kể chuyện theo sách đã viết, nhìn qua giống như là người hầu của phủ công tước hoặc hầu tước."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.