Trường An Nguyệt

Chương 41




Quách Tử Dương ngoảnh mặt làm ngơ trước động tĩnh của ta sau tấm bình phong, lẻ loi cúi đầu quỳ gối ở giữa Nghị sự đường.

"May mà có Tử Dương nhắc tới," Từ Quân Dật tiến lên hai bước, tự tay đỡ y dậy, "Phủ công chúa ở Trường An nhất quán làm người khác chú ý, không biết sau lưng việc này có người khác nhúng tay không?"

Quách Tử Dương nghe tiếng đàn mà biết nhã ý, vội vàng đáp: "Ty chức đã điều tra rõ ràng. Phạm nhân là Quế Cửu Lang nổi danh phường Diên Tộ ở chợ phía bắc, bởi vì trong nhà xếp hàng già trẻ, được phụ mẫu cưng chiều, từ nhỏ không làm việc đàng hoàng sau khi lớn lên tay chân không sạch sẽ, vả lại còn thích chơi kỹ. Tháng trước nhận ma ma trong cung ra tới làm dưỡng mẫu, trong tay có thêm một hai trăm lượng bạc, tự xưng, tự xưng là huynh đệ của công chúa và Từ tướng, muốn bao Yên Hồng cô nương phường Bình Khang."

Y vừa nói vừa lưu ý vẻ mặt của Từ Quân Dật, vụ án này muốn đè xuống rất đơn giản, người bị đánh chết chỉ là công tử bột xuất thân thương nhân. Quách Tử Dương là tiến sĩ nhị giáp Thiên Tụng bốn năm, ở chốn quan trường chìm nổi nhiều năm, trước có tọa sư coi trọng, sau có bằng hữu tốt đề bạt nhưng vẫn chưa từ trên vị trí quan lục phẩm dời đi. Y đã qua tuổi tri thiên mệnh, không phải không hiểu thế sự, chỉ là trong lòng có điểm mấu chốt không thể vượt qua, "Yên Hồng cô nương là đầu bài của phường Bình Khang, một tháng tiền son phấn cần ba trăm lượng, Quế Cửu Lang tiêu hết tiền, uống rượu cãi vã với khách quý khác, nhất thời lỡ tay gây thành họa lớn, cũng không có người nào xúi giục. Ty chức cũng là ở trong lúc điều tra phát hiện ma ma Quế thị hắn khoác lác xác thực có người này..."

"Tử Dương tra án cẩn thận," Từ Quân Dật bình tĩnh cầm lấy tách trà, "Việc này để sau bàn lại đi."

Quách Tử Dương không dám nói gì nữa, dưới sự dẫn đường của tiểu thái giám, y cúi đầu lui ra. Từ khe hở của tấm bình phong gỗ, ta mơ hồ nhìn thấy quan phục cũ kỹ của y.

"Từ Tướng," Ta từ sau tấm bình phong đi đến phía sau Từ Quân Dật, "Chuyện của Quế Cửu Lang cứ làm theo luật, không cần phải cố kỵ ta."

Ta thuận tay cầm lấy tách trà của hắn, càng nghĩ càng tức giận, "Quế Cửu Lang quá đáng hận, dám lừa gạt tiền dưỡng lão của ma ma đi ăn uống, chơi kỹ đánh bạc."

Từ Quân Dật kéo ta đến bên cạnh, dùng tay áo phủi đi mảnh gốm sứ trên người ta, "Quế ma ma hiện đã hồi phủ, ngươi đi thăm bà ấy đi."

"Ma ma mới ở chung vài ngày với Quế Cửu Lang, có thể có tình mẫu tử gì chứ, huống chi," Nghĩ đến bóng lưng mất mát của Quách Tử Dương, ta mím môi, nói nhỏ, "Ta chỉ trích Lưu quý phi bỏ mặc thân quyến làm xằng làm bậy, chỉ trích Thất ca tùy ý quan viên tham ô, không thể đến phiên mình thì..."

***

Quế ma ma trở về vội vàng còn chưa kịp thay xiêm y của phủ công chúa, bà quấn khăn vải thô màu nâu, mang một đôi giày vải màu xanh đậm, nôn nóng dạo bước trong đình viện, luống cuống xoa xoa hai tay. Mới mấy ngày không gặp, nếp nhăn trên mặt ma ma lại sâu hơn một chút.

"Điện hạ, lão nô..." Quế ma ma tiến lên nắm lấy tay trái của ta.

Khác với các phi tần công chúa sống an nhàn sung sướng trong cung, làm những việc trong cung làm cho hai tay bà mọc đầy vết chai trông còn lực lượng hơn cả nam nhân bình thường, ngày thường bà chú trọng tôn ti quy củ, chưa bao giờ nắm tay ta như vậy.

Càng là người thân cận, ta càng không muốn lá mặt lá trái, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói với bà: "Ma ma, chuyện Quế Cửu Lang bị xâm chữ lên mặt lưu đày ba ngàn dặm, ta sẽ không để Từ Tướng cầu tình đâu."

Lúc ta còn nhỏ, Lưu quý phi đã ném viên đá ngọc bích ngự tứ vào trong cung, tung tin là các công chúa trong lúc chơi đùa đã trộm đi, phụ hoàng ra lệnh cưỡng chế lục soát cung. Khi đó mẫu hậu đã qua đời, Từ Quân Dật chỉ là tiểu thái giám tầm thường của Tư lễ giám, là Quế ma ma chắn trước mặt đại thái giám, lấy cái chết ra bức bách, lúc này mới tránh cho tiểu cung nữ thiếp thân tìm kiếm. Hiện tại ta đã có phủ đệ của mình, còn hưởng thụ quyền thế của trượng phu, bà vẫn không làm khó ta, chỉ nở nụ cười thảm đạm, trong tròng mắt đục ngầu mang theo cảm xúc không nói rõ được: "Công chúa lớn rồi."

Ta thầm nghĩ Quế Cửu Lang chẳng qua chỉ là nghĩa tử, ma ma đau lòng một hồi thì cũng thôi, ta kéo bà đến bàn đá trong đình viện nói chuyện, bên cạnh bàn đá có một gốc cây đào héo tàn. Từ Quân Dật trồng hoa đào đầy vườn cho ta, lúc này đã qua mùa hoa nở, không có hoa khoe màu đua sắc, thời gian thoáng qua tựa như mộng.

"Ma ma, Quế Cửu Lang là nhân vật nào chứ, nếu ma ma muốn nhận nhi tử, ta nhờ Từ tướng chọn ra người xuất sắc nhất trong quân cho." Ta ra vẻ lão luyện nói với bà.

Quế ma ma bật cười, một tay nắm lấy tay của ta, một tay khẽ vuốt tóc dài của ta, cảm khái nói: "Năm đó khi nương nương vào cung, mọi chuyện đều làm cẩn thận, e sợ nói sai một câu, đạp sai một bước. Có thể nhìn thấy công chúa của ngày hôm nay, cũng có thể yên tâm rồi."

Ta tưởng rằng bà muốn nghĩa tử có quan hệ thân thiết như Quế Cửu Lang, khuyên giải an ủi: "Ma ma nếu thích chất nhi của mình, Tiểu Nghiên đi giảng hòa giúp ma ma, bọn họ nhất định sẽ vội vàng muốn làm nghĩa tử của ma ma."

"Trân châu còn quá nhỏ, không quản được các nha đầu ở hậu viện, điện hạ khoan hậu nhưng cũng không thể để các nàng xằng bậy." Quế ma ma dùng ống tay áo phủi bụi trên ghế đá, lúc này mới để ta ngồi xuống, "Lão thân cả đời là mệnh nô tài, phải muốn con cái gì đây."

Bà đối với ta gần như là nửa mẫu thân, những lời như chủ tử nô tài ta nghe mà chói tai. Ở triều Tấn, các phu nhân trong gia đình vương công quý tộc sẽ không tự mình chăm sóc hài tử của họ. Các vương gia công hầu yêu thương nhũ mẫu của mình, một số người thậm chí còn yêu cầu triều đình cấp chức cho nhũ mẫu, trong lòng ta từng khinh thường việc bọn họ được người khác coi trọng. Vậy mà giờ khắc này ta chợt cảm thấy có chút sợ hãi, nếu Quế ma ma cầu tình, ta nên làm gì bây giờ.

May mà Quế ma ma không nhắc đến Quế Cửu Lang một câu, bà vẫn như thường ngày đi vào phòng ngủ của ta, thay ta sửa sang lại y phục cho mùa hè: "Công chúa cao lớn hơn không ít, mùa hè năm nay phải làm thêm mấy bộ tơ lụa."

Ta sợ bà còn nghĩ đến Quế Cửu Lang, cố ý pha trò: "Không có ma ma ở đây, Trân Châu đã bắt đầu phản nghịch, nước trà cũng không hầu hạ, cả ngày chỉ biết ở trong viện đá cầu với tiểu nha hoàn."

"Trân Châu là đứa trẻ ngoan." Quế ma ma mở rương lớn của ta ra, bên trong để mấy bao tiền riêng, công chúa hoàng thất không phân biệt thứ cấp, một tháng được nhận tám mươi lạng bạc, tất cả đều là ta tích góp được trong mấy năm nay, "Cho lão nô nói mấy câu không nên nói, công chúa cần phải suy nghĩ cho mình nhiều hơn, cửa hiệu, điền sản, trang sức còn có của hồi môn trong cung, không thể chỉ giữ lại mấy đồng tiền này ở bên người."

Ta mơ hồ gật gật đầu, thầm nghĩ thái giám giả ngay cả binh quyền cũng đưa cho ta thì cần gì phải so đo về tiền bạc.

Quế ma ma xoa đầu ta, từ ái nói: "Lão nô muốn chải tóc cho điện hạ một lần."

Ta đồng ý với bà, ngồi phía trước gương đồng thau, mặc cho bà gỡ trâm ngọc của ta xuống.

"Một lược nâng khay ngang mày (phu thê tôn trọng nhau), phú quý không lo." Quế ma ma dùng lược sừng trâu chải từ đỉnh đầu đến đuôi cho ta, đây là lời trưởng bối trong nhà sẽ nói khi tân nương xuất giá.

"Hai lược phu thê đồng lòng, vui vẻ không lo."

"Ba lược đầu bạc răng long, ân ái không nghi ngờ."

Đầu tóc ta vừa đen vừa dày, nuôi dài đến bên hông, chỉ có Quế ma ma chải tóc cho ta mới không bị rụng một sợi nào.

"Lão nô muốn cầu điện hạ một ân điển," Nàng biết ta để ý chuyện của Quế Cửu Lang, vội vàng nói, "Là lão nô tự cầu cho mình, tuổi tác của lão nô cũng đã lớn, làm việc không nổi nữa, không muốn thành vướng bận của công chúa, cầu điện hạ thưởng ân điển để lão nô về nhà đi thôi."

Quế ma ma là nô tỳ trong cung, muốn rời khỏi đây thủ tục phức tạp, đối với người khác là phiền toái nhưng đối với Từ Quân Dật lại rất dễ dàng, ta thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy từ trong rương ra một bao bạc đưa cho bà, "Đây mà tính là ân điển gì chứ, ma ma cứ yên tâm."

Ma ma mỉm cười từ chối ta, bà nói là muốn về lo việc nhà mình, nhanh chóng rời khỏi phủ công chúa. Người chăm sóc ta từ lúc nhỏ đã rời đi, trong lòng ta cảm thấy trống rỗng, nhưng nghĩ đến Quế ma ma không cần dồn tất cả tâm sức vào một mình ta nữa, ta lại mừng thay cho bà, ta và bà cùng ở thành Trường An, muốn đi thăm bà cũng thuận tiện.

Buổi tối, ta nép vào trong lòng Từ Quân Dật, do dự nói: "Từ Tướng, Tiểu Nghiên làm vậy đúng không?"

Theo lẽ công bằng xử lý Quế Cửu Lang mà ta chưa từng gặp mặt, khôi phục thân phận tự do cho Quế ma ma, ta đang chứng minh mình không giống với Lưu quý phi và Chương gia.

"Tiểu Nghiên, không cần câu nệ đúng sai." Từ Quân Dật hôn lên trán ta, "Nhân sinh trên đời trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, sở cầu bất đắc khổ (*) mà thôi."

(*) Con người khổ khi không được toại (bất đắc) nguyện tham vọng, khao khát của bản thân (sở cầu)

Bảy ngày sau phán quyết của Quế Cửu Lang được đưa ra, Từ Quân Dật nói cho ta biết, Quế ma ma rời khỏi Trường An, tự nguyện đi cùng với gã lưu đày đến Lĩnh Nam.

Lúc này ta đang chải đầu, bị lược sừng trâu rạch thương lòng bàn tay, chảy ra vài giọt máu, ta ngơ ngác nhìn bản thân mình trong gương.

"Tiểu Nghiên," Từ Quân Dật lo lắng nói, "Ta có thể gọi người mang ma ma trở về."

Đứa trẻ nuôi dưỡng từ nhỏ lại không bằng nghĩa tử trên danh nghĩa một tháng, ta không biết lúc này ta nên cảm thấy thất vọng thế nào? Khổ sở? Miễn cưỡng từ bỏ? Hay là cả hai? Ta đã từng cao cao tại thượng nhìn xuống bà, dùng ý nghĩ của mình đi hiểu bà. Bà sinh ra không phải để làm nô tỳ của ta, dưới cái nhìn của bà, thà chăm sóc nghĩa tử trên hộ tịch còn hơn là đi theo một chủ tử trên danh nghĩa. Cái nhìn mà ta khịt mũi coi thường lại chính là nguyện vọng mà bà theo đuổi nhiều năm.

Ta là công chúa, những người thân thiết bên cạnh ta đều hưởng thụ phú quý, ngay cả Từ Quân Dật cũng là nhi tử của đại tướng quân. Cho dù trong những ngày gian khổ nhất ở Kế trấn, ta cũng chưa từng đói bụng hay phải làm việc nặng. Ngay cả người bên cạnh mình ta còn không hiểu nổi, vậy ta lấy cái gì để đau khổ thương tình trước cuộc sống khó khăn của bách tính đây?

Từ Quân Dật giả trang thành thái giám, thân phận của ta bị đảo ngược, chúng ta có thể thoát ra khỏi tông miếu, đó là những tín ngưỡng đã ăn sâu vào cốt tủy này, nhưng Quế ma ma và những người khác thì không thể.

"Không cần đâu, Từ Tướng, cứ để Quế ma ma đi đi," Ta đã trưởng thành rồi, không phải tiểu nương tử tùy ý rơi nước mắt nữa, "Nếu tiện thì phiền nhờ người chăm sóc bà một chút."

Ta lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Từ tướng không cần lo lắng, ma ma sẽ không nói ra thân phận của ta. Ta tin tưởng bà cũng giống như ta tin tưởng Từ tướng. Còn có Trân Châu, nàng không công hao phí nhiều năm tuổi trẻ như vậy cho ta, nếu nàng nguyện ý, ta giúp nàng tìm một lang quân tốt, còn nếu nàng không muốn, phủ công chúa nuôi nàng cả đời."

Ban đêm, ngôi sao từ trên trời rơi xuống hóa thân thành ánh sáng của hàng ngàn ngôi nhà trong thành Trường An, gió đêm thổi nhẹ qua, quang ảnh càng ngày càng rõ, rèm cửa khẽ lay động. Ta mượn ánh nến chập chờn nhìn kỹ sổ sách trong tay, Từ Quân Dật cau mày nói: "Đừng thức khuya, sẽ hư mắt."

"Tiểu Nghiên không muốn nghỉ ngơi." Ta cuốn sổ sách của mình lại kề lên trán, "Vừa dừng lại ta sẽ nghĩ đến ma ma."

"Vậy ta kể chuyện xưa cho Tiểu Nghiên nghe." Từ Quân Dật thổi tắt nến, ôm ta lên giường, sau khi chúng ta thành thân, hiếm khi có lúc nào nói chuyện nhã nhặn trên giường.

"Tiểu Nghiên muốn nghe tướng quân áo bào trắng Bắc phạt."

"Không được, đổi cái khác." Thái giám giả vẫn còn ghen.

"Vậy thì Lưu Dụ, Lưu Ký Nô khí thôn vạn dặm như hổ!"

Từ Quân Dật không nghe ta, tự mình nói tiếp: "Ngày xưa có một thư sinh tên là Giám Minh, ở nhà ôn bài chuẩn bị khảo thí."

Ta bĩu môi, chọc vào ngực Từ Quân Dật, "Thư sinh Giám Minh, Từ Tướng đang nói chính mình đi."

"Đừng nghịch ngợm, nghe ta kể xong," Từ Quân Dật bắt lấy tay của ta, "Trong nhà thư sinh nghèo khó, lại có dịch chuột xảy ra. Rơi vào đường cùng, hắn đã xin từ nhà giàu trong thôn một con Ly nô mới sinh. Ly nô nho nhỏ, bộ dạng trắng trẻo đáng yêu. Phụ mẫu thư sinh đã mất sớm, quanh năm cô đơn một người, hắn đặt tên cho Ly nô là Tiểu Nghiên, cả ngày chỉ nói chuyện với hắn."

Ta tức giận đến mức ngắt lời hắn: "Tiểu Nghiên không bắt chuột!"

"Biết rồi biết rồi." Từ Quân Dật vỗ vỗ lưng ta an ủi, "Ly nô rất lười biếng hết ăn lại nằm, ăn ngô của thư sinh, ngủ giường của thư sinh, thích vểnh đuôi ở trong viện phơi nắng với hắn."

"Ngày hôm đó thư sinh muốn đến Trường An đi thi, đang đau đầu làm sao để mang theo Ly Nô, nào ngờ nó lại mở miệng nói tiếng người."

Ta rất thích những câu chuyện kỳ lạ, biết rõ Từ Quân Dật cố ý trêu đùa, cũng nhịn không được hỏi: "Tiểu Nghiên, à không, Ly nô nói cái gì?"

"Ly nô nói, ca ca tốt, Tiểu Nghiên ăn cơm nhà huynh ba năm, nhất định phải lấy thân báo đáp." Từ Quân Dật dừng lại một chút, ung dung nhìn ta.

Lại là câu chuyện yêu quái thành tinh, kết cục đại khái là Ly nô biến thành mỹ nhân, trở thành thê tử của thư sinh, trong lòng ta đã có cái kết.

"Một ánh sáng trắng hiện lên, Ly nô lắc mình biến hoá, trở thành một con heo mập mạp trắng trẻo, lung lay thân mình nói, "Tiểu Nghiên không có vật gì dư thừa, Giám Minh ca ca ăn ta bồi bổ thân thể đi." Từ Quân Dật nói xong, lại trước tiên nhịn không được bật cười lên.

"Ngươi lại gạt ta!" Ta tính toán cẩn thận, bị hắn đùa giỡn hai lần, ta chui vào trong ngực hắn vừa cào vừa cắn.

Từ Quân Dật náo loạn ầm ĩ với ta, cười nói: "Ly nô yên tâm, dù ngươi có ngang ngược tùy hứng như thế nào đi nữa, Giám Minh ca ca cũng không nỡ ăn thê tử Tiểu Nghiên."

Ta khẽ cắn vai hắn, nhỏ giọng phàn nàn: "Từ tướng cứ thích bắt nạt người ta!"

Đêm tối khiến người ta trở nên tùy ý, không biết từ khi nào, hốc mắt của ta đã ươn ướt, "Ca ca, trong lòng Tiểu Nghiên khó chịu."

"Ca ca biết." Từ Quân Dật ôm chặt lấy ta, "Tiểu Nghiên khóc đi, đừng sợ, ca ca luôn ở bên cạnh."

"Vì sao bà ấy phải rời đi?" Ta cất tiếng khóc lớn, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, thấm ướt áo ngủ trước ngực Từ Quân Dật, "Vì sao những người bên cạnh ta đều thay đổi, di mẫu, Thất ca, Quế ma ma, vì sao bọn họ đều không giống như trước kia nữa? Đây là lớn lên sao, Tiểu Nghiên rất khó chịu!"

Lúc ta còn nhỏ, hoàng hậu nương nương, thái tử ca ca, Quế ma ma đều vây quanh ta, ta có xiêm y mới và trang sức tinh xảo nhất. Mặc dù phải đọc nữ tắc nữ giới đáng ghét nhưng ta vẫn là công chúa được họ được sủng ái nhất. Dần dần ta mới phát giác di mẫu muốn lật đổ Lưu quý phi thống trị hậu cung, thất ca thì muốn ngồi vững vị trí Đông cung, còn Quế ma ma nếu không phải xuất thân nhà nghèo, có lẽ bà sẽ không tự nguyện vào cung làm nô. Bọn họ có quỹ đạo của riêng mình, tựa như những ngôi sao trên bầu trời, vừa ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy nhưng lại cách ta rất xa.

"Ca ca," Ta chôn ở trong ngực hắn khóc đến đau lòng, nhớ tới cả nhà tướng quân Phục Thắng bị chém đầu mười năm trước, "Lúc ngươi mất đi phụ mẫu, có phải còn đau hơn cả Tiểu Nghiên không!"

Từ Quân Dật không phải là người sẽ kể khổ oán giận, hắn không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng hôn lên mắt ta,"Tiểu Nghiên của ta là tiểu nương tử thông tuệ nhất thiên hạ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.