Sau khi hồi cung, vì để phòng ngừa ngoại tổ sắp xếp cung nhân thăm dò, Từ Quân Dật đã tự mình thay đổi cung nhân trong ngoài, chỉ để lại ba, năm người thiếp thân trong sạch hầu hạ. Ta không thích nổi nóng, bình thường trong cung có ban thưởng tiền tài đồ ăn đều tiện tay thưởng cho hạ nhân, các tiểu cung nữ quỳ dưới đất không nỡ rời khỏi Phượng Dương các, ta thở dài, trước khi chia tay bảo Trân Châu bưng ra một cái đ ĩa đựng bạc, phân chia toàn bộ cho các nàng.
Tháng ba mùa xuân, cỏ mọc én bay, chỉ trong một đêm hoa đào đã nở rộ, trong cung tràn ngập hương thơm ngào ngạt, khi mùa xuân đến trên mặt đất phủ đầy sắc hồng kiều diễm.
Ở bên trong Phượng Dương các, bình minh lên ta thức dậy rửa mặt như thường lệ, nhận lấy tổ yến chà là đỏ và súp nấm trắng từ Quế ma ma, tựa đầu vào cánh tay nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Quế ma ma đứng một bên tiếc nuối nói: "Tiếc thật, những năm trước vào lúc này, Hoàng hậu và Thái tử luôn mở tiệc ăn mừng cho điện hạ. Không biết Từ tướng có nhớ không..." Bà mới vừa dứt lời đã nhìn thấy Từ Quân Dật sải bước đi vào trong.
Trong lòng ta thầm mừng rỡ, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy hai tay Từ Quân Dật trống rỗng, chẳng mang theo thứ gì cả.
"Tiểu Nghiên, ra ngoài với ta một chuyến." Ngày cưới của chúng ta đã được quyết định, hắn không còn tránh mặt người ngoài nữa, thân mật vuốt v e búi tóc của ta.
"Ồ." Ta trầm giọng đáp lại, ủ rũ đặt bát sứ xuống, chậm rãi vuốt thẳng váy. Ta không phải là người có tính xấu hổ, nhưng ta không muốn chủ động lên tiếng về chuyện nhỏ nhặt như vậy, cũng không muốn tỏ ra là đang đòi lễ vật từ hắn.
Phụ hoàng bế quan tu đạo, hoàng hậu và thất ca thì bị cấm túc, các vương gia đều ở ngoài cung đã lâu, hiện tại chỉ có ta và Từ Quân Dật là hai người lớn nhất trong cung Đại Minh. Trên đường đi, các cung nữ và thái giám đều cúi đầu né tránh hai ta.
"Ngươi có tâm sự?" Hắn bất chợt dừng bước, xoay người lại hỏi.
Ta đang chìm đắm trong suy nghĩ, suýt chút nữa đã đụng phải lưng hắn, ta lùi lại hai bước, nhỏ giọng phàn nàn: "Làm gì có?"
Từ Quân Dật nâng mặt ta lên, bóp vào giữa, trêu cười nói: "Bình thường hay líu ra líu ríu, thế mà hôm nay lại điềm đạm hơn hẳn."
Ta hất tay hắn ra, muốn đi nhanh về phía trước bỏ lại thái giám giả ở phía sau, thế nhưng y phục của công chúa nặng nề, bó chặt rất nhiều, có chạy cũng chạy không được, làm cho hắn ung dung đi theo sát bên cạnh ta.
Không lâu sau, chúng ta đi đến cung Thúy Vi của Lưu quý phi, tiểu thái giám lặng lẽ mở cửa cung, đồ dùng mạ vàng mất đi ánh sáng, mùi thuốc nồng nặc tràn ngập khắp sân. Toàn bộ cây cỏ được cấy ghép từ Giang Nam đều khô héo, các cung nhân không dám mặc y phục rực rỡ, Lưu quý phi không đợi được đến mùa xuân của bà.
Từ Quân Dật dừng lại ở đại sảnh trước, nhỏ giọng nói: "Vào đi, đừng sợ, ta ở ngoài cửa chờ ngươi."
Ta do dự hồi lâu rồi mở cửa đi vào một mình.
Tóc của Lưu quý phi đã bạc đi, thân hình gầy gò chỉ còn lại khung xương, bà mặc bộ đồ màu nâu thường dùng, nghiêng người ngồi trên giường nhỏ, trong tay cầm khung để thêu thùa, thấy ta tới rồi cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Quỳnh Hoa lại đây, giúp ta nhìn xem khăn hoa trong tay thử."
Chuyện của Lưu Phú Niên hiện rõ trước mắt ta, ta không tiếp lời chỉ ngồi xuống cách bà khá xa.
Lưu quý phi cũng không quan tâm đ ến ta mà nói tiếp: "Khi thánh nhân còn là Thái tử, ta đều tự tay làm ra tất cả đồ ngủ, hầu bao, quạt cho người. Khi muội muội Chương gia tiến cung trở thành Thái tử phi, nàng cũng lớn như ngươi bây giờ."
Cung Thúy Vi toạ bắc triêu nam (*), ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp vải mỏng, những ngọn nến thô to như cổ tay đang cháy ở bốn góc của cung điện, đôi mắt của Lưu quý phi đã kém, để nhìn rõ sợi chỉ bà phải khom lưng xuống, khuôn mặt gần như kề sát trên khung thêu.
(*) Quay lưng về phía bắc, nhìn về phía nam.
"Muội muội Chương gia vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, toàn bộ trên dưới cả cung chưa từng có ai nói xấu nàng, ngay cả thánh nhân cũng yêu mến nàng. Dù lòng ta có ghen tị đến đâu, cũng có thể lấy thứ gì để tranh với nàng đây?" Nói về chuyện quá khứ, Lưu quý phi cũng không buồn bã, chỉ là có chút hoài niệm, "Nàng còn khen ngợi đôi tay khéo léo và tỉ mỉ của ta, lúc rảnh rỗi còn dạy ta đọc sách viết chữ. Năm đó ta mang thai Nhị công chúa, nôn ói rất dữ dội, khi đó thánh nhân và Phục Thắng đã đi tuần biên giới, chính là nàng đã bảo vệ ta, ta và muội muội Chương gia đã ước định với nhau, nếu nhi nữ xuất giá nhất định phải thêm của hồi môn, Quỳnh Hoa lại đây, ta đã thêu cho ngươi khăn đội đầu của tân nương rồi đây."
Khi mẫu hậu qua đời, ta mới có năm tuổi, trong ký ức chỉ còn lại bóng lưng dịu dàng hát ru, mọi người đều khen ngợi mẫu hậu quản lý tốt lục cung, đối xử tử tế với các phi tần, với hoàng mẫu, đồng thời còn vì Chương gia mà liều mạng sinh con khi tuổi đã cao, người hoàn hảo như vậy đã mất vì kiệt sức ở tuổi ba mươi tám.
Ta cầm lấy khăn trùm đầu của Lưu quý phi, trên đó có đôi uyên ương chơi đùa dưới nước sống động như thật, nói đến cũng thú vị, bà là người duy nhất trong cung không cười nhạo ta gả cho thái giám.
Cây kim đâm vào ngón tay của Lưu quý phi, bà nhìn thấy máu chảy ra từ đầu ngón tay, đột nhiên hét lên: "Ta chưa bao giờ làm hại ngươi, tại sao các ngươi lại muốn hại con ta!"
"Bà không có sai khiến Lưu Phú Niên," Ta lạnh lùng nói, "Nhưng thân là quý phi, thánh quyến long trọng, lại để mặc người thân làm điều ác, như thế cũng là có lỗi."
"Ngươi thì biết cái gì!" Nửa năm không gặp, Lưu quý phi càng thêm cuồng loạn, đẩy hết tất cả kim chỉ tơ lụa xuống đất. "Xâm chiếm ruộng đất, bắt nạt nam nhân trêu ghẹo nữ tử, từ Chương gia, bái quốc công cho đến Cảnh Xuyên hầu, chuyện nào mà bọn họ chưa từng làm? Ở trong thành Trường An này mọi người đều là những kẻ vờ vịt, bọn họ coi thường nhà ta là đồ tể, không lọt mắt ta từng là cung nữ của thánh nhân mà thôi!"
Ta cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Vậy bọn họ đều đáng chết."
"Tiên hoàng hậu sẽ không nói ra được những lời như vậy," Lưu quý phi nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quái, "Ngươi không giống nàng."
"Ta không giống bất luận người nào." Ta không muốn dây dưa với bà thêm nữa liền đứng dậy rời đi, để lại Lưu quý phi một mình trong cung, điên cuồng gọi tên lục ca đã chết.
Dưới gốc cây đào, cánh hoa hồng rơi như mưa, tiểu thái giám trong cung lười biếng không quét dọn, cánh hoa vương vãi trên mặt đất, ta ngồi xổm xuống, hai tay nhặt hoa bỏ vào ví, suy nghĩ mang về đưa Quế ma ma may một chiếc gối êm ái cho ta.
"Bà ta nhắc đến tiên hoàng hậu," Từ Quân Dật đứng trước mặt ta, nhẹ nhàng nói: "Cho nên ta mới đưa ngươi đến gặp bà ấy."
Ta gật đầu, đưa chiếc khăn trùm đầu màu đỏ do Lưu quý phi thêu cho Từ Quân Dật: "Ta không muốn dùng cái này."
"Tiểu Nghiên thương hại Lưu quý phi?"
Trong Trường An lục cung được sủng ái, hưởng vinh hoa phú quý, xương cốt biên cương lộ thiên, ngàn dặm không có gà gáy, trong thiên hạ còn có vô số người đáng thương hơn bà. Chỉ là ta không muốn trở thành bà, cũng không muốn trở thành tiên hoàng hậu được mọi người ca ngợi.
Từ Quân Dật an ủi nói: "Tiểu Nghiên là nam hài."
Ta cũng không nghĩ vậy, chính những chuyện của Lưu quý phi trải qua đã tạo nên bà bây giờ, bà ám ảnh xuất thân của mình, thế nhưng năm tháng dài đằng đẵng trôi qua dần dần đã không còn đáng nhắc đến. Tra cứu kỹ hơn, hướng lên trên ba đời trước, tổ tiên của ta đều là thế gia và hoàng tộc Đại Tấn, dòng máu hiển hách như vậy, đến khi rơi vào trên người ta lại trở thành hoàng tử cải trang công chúa.
Từ Quân Dật lấy từ trong lòng ra một cây trâm ngọc trắng mộc mạc, cài vào búi tóc của ta, "Tiểu Nghiên, sinh thần vui vẻ."
Thì ra hắn có nhớ tới, ta sờ chiếc trâm ngọc được đánh bóng thủ công ở trên đầu, nghiêng người dựa vào ngực hắn, "Từ tướng, Tiểu Nghiên là người hẹp hòi."
Từ Quân Dật cười nói: "Thần đã biết từ lâu."
"Phụ hoàng dù yêu Lưu quý phi đến mấy thì vẫn có hậu cung ba ngàn giai lệ. Từ xưa đến nay, ở thành Trường An này, sủng ái của hoàng đế nhiều nhất cũng chỉ là như vậy." Ta vùi mình vào ngực hắn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, Quế ma ma nói khóc trong ngày sinh là xui xẻo, nhưng ta lại không thể kìm được.
"Tiểu Nghiên," Từ Quân Dật lấy khăn tay lau nước mắt cho ta, "Ta sẽ xây một toà cung điện chỉ có hai người."
Một tháng sau, bên trong cung Đại Minh treo đèn kết hoa, một hôn lễ không trang trọng được cử hành, ta ngồi trong chiếc kiệu cưới được mười sáu người khiêng, trong một tiệc cưới mà ngay cả phụ hoàng và huynh đệ ta cũng không có mặt, ta trở thành công chúa đầu tiên trong triều đại gả cho thái giám.
Các thế gia trong triều lấy Chương gia dẫn đầu đã chống lại "trò hề" này, đêm trước hôn lễ, người chăm sóc trong cung thái tử đã giao tới cho ta một hộp gấm rỗng.
Ta xé gấu váy, nhúng bút lông vào mực rồi viết tám chữ "Cam tâm tình nguyện, không oán không hối" rồi bỏ vào hộp, sau đó nhờ Trân Châu mang đến cho thất ca.