Kỳ nghỉ đông kết thúc, lớp học của năm cuối lại bắt đầu, mọi người đang chuẩn bị cho lễ tuyên thệ 100 ngày đếm ngược đến kỳ thi đại học. Không khí trong toàn bộ đám học sinh năm cuối vội vội vàng vàng chưa từng có, nhìn sơ qua một lượt cũng chỉ có mỗi Quý Trăn là nhàn nhã nhất.
Hứa Miễn không chịu nổi không khí như thế, lúc giữa trưa ăn cơm không ngăn được oán giận: “Cái không khí này làm tôi phát sợ luôn.”
Lạc Dương bình tĩnh phi đao: “Sau này sẽ càng ngày càng gấp gáp.”
Quý Trăn gật đầu tán thành: “Đúng vậy, chịu không nổi thì rời đi, trò chơi thi đại học này định sẵn là cậu thua rồi.”
Hứa Miễn đá thẳng vào chân Quý Trăn: “Mẹ kiếp, tôi nói này lần sau tôi với Dương Dương ăn cơm thì cậu đừng có hòng mà xía vào.”
Quý Trăn thuận thế bưng phần ăn của mình rời đi, “Tôi đi mua trà sữa.”
“Đậu phộng!” Hứa Miễn càng nghe càng thấy không ổn: “Quý Trăn, cậu bây giờ còn ngang nhiên trốn nghỉ trưa nữa! Cậu!…”
Quý Trăn cười vô cùng gợi đòn, dọn khay cơm rồi ra khỏi nhà ăn, lập tức đi đến cổng trường.
Anh là học sinh ngoại trú, chỉ cần quét mặt là có thể tự do ra vào cổng trường, nhưng thời gian nghỉ trưa thì không được phép ra ngoài, trừ khi có giấy xin nghỉ..
Bảo vệ nhìn thấy Quý Trăn đi thẳng ra cổng trường, không có lấy chút lén lút nào thì chắc mẩm rằng anh đã có giấy xin phép hay gì đó, anh cứ thế quét mặt ra khỏi cổng trường cũng không có ai ngăn cản.
Quý Trăn đi ra khỏi trường thành công, chờ đèn xanh đèn đỏ rồi băng qua đường, đi vài bước là tới trước cửa tiệm Sơ Tâm. Sau đó anh nhanh nhẹn lùi lại vài bước, phát hiện người đang dựa vào gốc cây hút thuốc kia chính là Dư Tình.
Dư Tình cúi đầu suy nghĩ, miệng vẫn đang ngậm điếu thuốc, đột ngột có người nhìn khiến cậu hoảng sợ, điếu thuốc kia liền rớt xuống trên mặt đất.
Trong tầm nhìn của cậu lập tức xuất hiện đôi chân giúp cậu dập tàn thuốc, cậu nhìn theo chân đối phương hướng lên thì thấy Quý Trăn.
“… Quý Trăn?”
Quý Trăn nhìn cậu hút thuốc, tò mò hỏi: “Cậu còn hút thuốc nữa à?”
Dư Tình nheo nheo mắt nhìn anh, không chút khách khí: “Ờm, liên quan gì đến anh?”
Đôi mắt cậu trong veo sáng ngời như vừa được rửa bằng nước sạch nhìn Quý Trăn, khiến anh không hiểu tại sao lại có hơi rơi rớt từ ngữ, anh hỏi: “Uống trà sữa không, tôi mời.”
Dư Tình gật đầu.
Rõ ràng là giờ nghỉ trưa, mà hai người lại ngồi ở tiệm trà sữa phung phí thời gian.
Dư Tình thật sự rất tò mò: “Anh không học bài à?”
Quý Trăn hút trà sữa, không hề để ý hỏi lại: “Cậu không nghỉ trưa à?”
Dư Tình bĩu môi: “Không muốn nghỉ trưa.”
Quý Trăn lòng đầy cảm thông gật đầu: “Tôi cũng không muốn học bài.”
Anh quay đầu nhìn cậu yên lặng uống trà sữa, dáng vẻ rất ngoan ngoãn giống hệt thỏ con, tựa như vừa rồi hoàn toàn không có dáng vẻ lạnh lẽo thấu xương.
“Cậu biết Matt Haig không?” Quý Trăn đột nhiên hỏi.
“Hả?” Dư Tình nói: “Không biết.”
“Cô ấy có một “Danh sách những điều thú vị” của bản thân mình.”
(- “Danh sách những điều thú vị” của Matt Haig được nhắc đến trong quyển “Những điều giữ tôi còn sống” của ông.
“Những điều giữ tôi còn sống – Reasons to Stay Alive” là chặng đường vượt qua trầm cảm của tác giả Matt Haig. Căn bệnh mà, với Haig, “không phải là một lời dối trá. Đó là thứ thật nhất tôi từng trải qua. Đương nhiên, nó vô hình.” – Xem review tại Nuhado.co
– Quý Trăn dùng từ “TA 她” nghĩa là “cô ấy”, nghe (tác giả) đồn là cậu ấy dốt văn nên cũng có thể là cậu không biết Matt Haig là đàn ông thật)
“Ồ?” Dư Tình có hơi tò mò: “Là viết lại những chuyện khiến mình vui vẻ ấy hả?”
Quý Trăn gật đầu: “Ừm, nếu tôi viết danh sách này, chắc chắn tôi sẽ để trà sữa lên vị trí đầu tiên.”
“Nhìn ra được.” Dư Tình cười nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ để hút thuốc lên đầu.”
Quý Trăn thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: “Hút thuốc không tốt, với lại chúng ta vẫn là học sinh trung học.” Nói xong còn bổ sung một câu như là khiêu khích: “Nếu có “Danh sách những điều đáng ghét”, tôi sẽ để hút thuốc lên vị trí đầu.”
Dư Tình nhìn chằm chằm mặt Quý Trăn, trong nháy mắt cậu cảm thấy anh vừa ấu trĩ vừa đáng yêu, không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng tý nào.
Cậu nhìn anh nở nụ cười, đột nhiên muốn trêu chọc: “Nói đùa thôi, nếu tôi muốn viết danh sách này, chắc có lẽ vị trí đầu tiên phải là “quen biết anh” mới đúng.”
Vừa dứt lời, mặt Quý Trăn lặng lẽ đỏ lựng.
Nghỉ đông xong xuôi, công việc cũng đã hoàn thành, học sinh năm cuối liền bắt đầu tập trung ôn thi.
Buổi tối trước lễ tuyên thệ, Dư Tình cơm nước dọn dẹp xong rồi vẫn ngồi trong phòng khách chờ Cẩu Khâm trở về. Ngày mai chính là lễ tuyên thệ 100 ngày đếm ngược đến kỳ thi đại học, trường học quy định mỗi học sinh phải có phụ huynh đến tham dự, đến để cổ vũ bọn trẻ, đồng thời cũng là để họp phụ huynh.
Năm nay Dư Tình 17 tuổi, năm 17 tuổi này Cẩu Khâm chưa từng ghé trường cậu lần nào. Cấp 3 sắp kết thúc rồi, Dư Tình hy vọng lần này bà có thể tới được. Vì vậy cậu cố chấp ngồi trên sô pha, không làm gì cả, chỉ ngồi chờ đợi mẹ về nhà.
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà hắt lên bóng hình cậu, Dư Tình không bật đèn mà hướng mắt ra ngoài cửa sổ, mùa xuân sắp đến rồi, hoa của ông lão Tiết nhà bên cũng đã đâm chồi.
Có lẽ hết thảy đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn, Dư Tình nghĩ.
Đến khi lúc mi mắt đột nhiên bị chùm ánh sáng mạnh chiếu rọi đến, cậu bỗng nhiên bừng tỉnh dậy, phát hiện là mẹ mình tan làm trở về, vừa bật đèn phòng khách lên. Dư Tình cận thị nhưng không quá nặng, cậu nheo mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 11 giờ khuya.
Dường như Cẩu Khâm rất mệt mỏi, sắc mặt hơi hồng như đã uống rượu khiến cho khuôn mặt bà trở nên tươi sáng hơn, bà nhíu mày nhìn Dư Tình nằm trên sô pha: “Buồn ngủ thế sao không lên giường ngủ?”
Dư Tình cảm thấy giọng nói bà rất trầm, cảm xúc cáu kỉnh, cậu hơi bị doạ sợ nên thận trọng nói: “Con đang đợi mẹ về.”
Cẩu Khâm nhìn dáng vẻ cậu như vậy, ngữ khí càng trầm hơn: “Chờ mẹ làm gì? Còn không lo đi ngủ đi.”
Dư Tình cắn môi: “Mai mẹ có rảnh không?”
Trong mắt Cẩu Khâm loé lên tia sáng, Dư Tình cảm thấy bản thân mình không hiểu. Lúc mẹ nhìn cậu đôi khi sẽ khiến cậu nảy sinh cảm giác không thể che giấu được, đó là ánh mắt của bà giống như đang nhìn một thứ rác rưởi, hoặc là nhìn một sinh vật nào đó tới từ ngoài không gian. Nói tóm lại, ánh mắt kia tuyệt đối không thể nào là ánh mắt của một bà mẹ nhìn con trai của mình.
Nhưng Dư Tình lại cố tình cho rằng Cẩu Khâm không chán ghét mình. Cậu có sự nhạy bén vượt xa người thường cùng với trực giác trời sinh của một văn sĩ, tự trong lòng cậu cảm thấy Cẩu Khâm yêu mình.
Cẩu Khâm nhìn Dư Tình, con trai bà năm nay 17 tuổi, thành tích xuất sắc, diện mạo đứng trong đám đông có thể là người được chú ý đầu tiên, khí chất u sầu và sự hấp dẫn đầy nguy hiểm. Lúc nhìn cậu, Cẩu Khâm tựa như nhìn thấu qua da thịt, nhìn ra người không phải là cậu, mà là người đàn ông hai mươi năm trước hấp dẫn bà nhảy vào ngọn lửa cùng nhảy múa, nghĩ đến bản thân bà mười lăm năm trước không thể rơi nước mắt khi nhìn thấy thi thể cháy xém của người đàn ông kia.
Bà nảy sinh ra cảm giác chán ghét và sợ hãi không rõ ngọn nguồn, thứ tâm tình này từ lúc sinh Dư Tình ra thì càng lúc càng xuất hiện thường xuyên: “Không rảnh, sao vậy?”
Dư Tình có hơi không dám nhìn bà, ánh mắt mơ hồ: “Mai là ngày họp phụ huynh, mẹ có xin nghỉ được không?”
Cẩu Khâm nhìn dáng vẻ con trai mình cứ vâng vâng dạ dạ, trong lòng sinh ra nỗi buồn bực không rõ, lạnh lùng nói: “Không được, đi ngủ nhanh!”
Nói xong bà về phòng của mình ngay.
“…” Dư Tình nhìn sàn nhà gỗ, “… Vâng.”
Thật ra lúc này Dư Tình muốn khóc lắm. Rõ ràng cậu đã biết kết quả sẽ thế này mà, nhưng rồi vẫn không nhịn được ôm ảo tưởng mà hỏi mẹ, có thể cho cậu một cơ hội được không, khiến cậu có chút cảm giác được quan tâm, được chăm sóc, được thấu hiểu được không.
Cẩu Khâm nhanh chóng đưa ra một đáp án phủ định, đồng thời nói cho cậu biết rằng con trai không được khóc.
Giờ đây cậu đã bị tước đoạt vĩnh viễn quyền lợi và quyền tự do được khóc, thế là cậu không khóc nổi.
Lễ tuyên thệ ngày hôm sau, Dư Tình xin nghỉ, không đến trường.