Trước Khi Nhảy Lầu, Tôi Gọi Một Cuộc Điện Thoại

Chương 17




Quý Trăn nôn nóng mà kiên nhẫn chờ đợi Dư Tình trả lời.

“Tôi không xác định được.” Dư Tình trả lời, “Nhưng tôi nghĩ là đúng vậy đấy.”

Dư Tình nhắn lại tiếp: “Có lẽ chúng ta có thể đợi đến khi thi đại học xong thì hãy bàn lại chuyện này.”

Khoé miệng Quý Trăn vẫn luôn cong lên: “Vậy bây giờ tôi tính là gì đây?”

“Bạn trai tương lai? Nhưng tôi không biết cảm giác của anh đối với tôi là như thế nào, nếu quấy rầy đến anh thì ngại quá.”

“Nhưng tôi muốn anh biết là, mặc kệ thế nào tôi đều rất cám ơn anh, bởi vì anh, nên tôi có chút chờ mong với việc thi đại học, và cả tương lai sau khi thi đại học nữa.”

Quý Trăn “xoạt” một cái từ chỗ ngồi đứng dậy, mặt đỏ như quả táo, giờ phút này anh thật sự vui vẻ, nhưng lại không biết làm thế nào để biểu đạt cảm xúc của bản thân: “Ừm, bạn trai tương lai nói là, cậu ấy cũng rất thích cậu.”

Cách kỳ thi đại học còn 12 ngày.

Con số trên bảng đen lại vơi dần, ngoại trừ các học sinh vốn chơi bời đến trời đất tối sầm, thì các học sinh có thành tích tốt một chút cũng không dám thả lỏng.

Dư Tình vẫn cứ như là người ngoài cuộc không dính dáng gì đến cái không khí gấp gáp của toàn trường, có lẽ ở lớp học cậu vẫn cứ làm mọi người bất mãn, ai cũng cảm thấy Dư Tình có bệnh, nhưng cậu không để bụng. Còn có 12 ngày, cậu tự thầm nhủ với bản thân mình rằng, chỉ còn 12 ngày thôi, 12 ngày này qua đi, hết thảy sẽ khác đi.

Có người đang đợi cậu 12 ngày sau cho một câu trả lời, có người đang đợi cậu.

Dư Tình nghĩ, đến lúc đó chạy khỏi trường thi, bản thân nhất định sẽ cho anh một cái ôm, sau đó không màng gì mà tuyên cáo với toàn thế giới, đây chính là bạn trai cậu.

Cách kỳ thi đại học còn 9 ngày.

Dư Tình nhìn con số đếm ngược trên bảng đen, nội tâm vốn dĩ không thèm để ý đột nhiên nảy sinh một cảm xúc kỳ lạ, ngay cả cậu cũng không rõ.

“Là cảm giác được giải thoát à?” Tan học trên đường về, Quý Trăn và Dư Tình đi cùng nhau, mỗi người ôm một ly trà sữa mà uống.

“Ừm, chắc vậy.”

Quý Trăn uống nhanh lắm, uống xong thì giữ ly trà sữa bằng một tay.

Cái miệng nhỏ của Dư Tình vẫn cứ hút, thật ra cậu không quá thích uống trà sữa, nhưng uống đồ ngọt đúng là có thể khiến tâm trạng mình tốt hơn: “Muốn kết thúc.”

Quý Trăn quay đầu nhìn chằm chằm Dư Tình, cậu khó hiểu nhìn thẳng anh, đột nhiên Quý Trăn khụ một cái, quay đầu lại, hơi không quá tự nhiên: “… Ừm.”

Dư Tình cảm thấy mặt anh có hơi hồng, nhưng cậu ngại nói ra, đành phải làm bộ mình đang nghiêm túc uống trà sữa, còn tâm tư vẫn đang để bên Quý Trăn kìa.

Hai người cùng nhau đi đến nơi phải tách ra, là một ngã rẽ.

Quý Trăn: “Nhà văn trẻ, bye bye.”

“Ừm.” Dư Tình cuối cùng cũng uống xong trà sữa, “Bye bye.”

Quý Trăn vẫy vẫy tay với cậu rồi đi về phía nhà mình. Đi vài bước, đột nhiên anh quay đầu lại, chỉ thấy cái gáy của Dư Tình, cậu đi chậm lắm.

Anh khụ một cái, hơi xấu hổ mà quay đầu lại, chuyên tâm đi đường.

Dư Tình đi rất chậm, cậu cũng học Quý Trăn một tay cầm trà sữa, một tay đút vào túi áo đồng phục. Đi vài bước, cậu dừng lại, quay đầu nhìn Quý Trăn bên ngã rẽ đối diện.

Chỉ thấy được một cái gáy anh tuấn.

Cậu mỉm cười quay đầu, không dám cười quá lớn cũng không dám cười quá khoa trương, thật ra từ ngoài nhìn vào căn bản không nhìn ra cậu đang cười, nhưng cậu vẫn sợ Quý Trăn sẽ phát hiện.

Đột nhiên cậu nghe được giọng nói của Quý Trăn: “Dư Tình… từ từ…”

Toàn thân Dư Tình cứng đờ, nghĩ thầm không phải là cậu bị phát hiện nhìn lén anh chứ, cậu cứng đờ xoay người, thấy Quý Trăn phi nhanh tới, hoàng hôn rơi trên người anh, anh ngược sáng chạy tới giống như cơn gió ập đến trước mặt.

“Dư Tình!” Quý Trăn dừng trước mặt cậu, thở hồng hộc.

Dư Tình: “… Sao thế?”

Quý Trăn gãi đầu, bản thân cũng không rõ lắm là muốn làm gì, liếc mắt thấy ly trà sữa trên tay Dư Tình, anh linh động nói: “Cái này… có muốn tôi vứt rác cho không?”

Dư Tình thở phào, đồng thời dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc mà nhìn anh, lại rất chủ động đưa ly trà sữa trong tay cho anh: “Phiền anh quá.” Còn thêm một câu: “Bạn trai tương lai.”

Quý Trăn lấy vội, “Không phiền không phiền, bye bye.”

Ánh mắt Dư Tình lại không nhìn anh: “Ừm.”

“Bye bye.” Bởi vì Dư Tình thấp hơn anh, lúc này lại cúi đầu nên Quý Trăn quang minh chính đại không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm cậu, lưu lại đều là khuôn mặt như bạch ngọc của Dư Tình, lúc này đây có hơi phiếm hồng: “Nhà văn trẻ, ngày mai gặp.”

Dư Tình hơi tức giận khi anh dùng ngữ khí giống như nói đùa này để gọi cậu “Nhà văn trẻ”, cậu hơi buồn bực ngẩng đầu, lại phát hiện Quý Trăn mặt mày mỉm cười nhìn chằm chằm cậu, đại não chết máy ngay lập tức, không nói thêm được gì nữa.

“… Ừm, mai gặp.”

Cách kỳ thi đại học còn 6 ngày.

Tháng 6 ở thành phố C luôn âm trầm như thế, màn trời bị một tầng mây đen rất dày bao phủ, tựa như muốn rơi ngay trên mặt đất. Ngày đầu tiên của tháng 6 là như thế.

Có điều dù như thế thì nội tâm Dư Tình vẫn thật bình tĩnh, cậu biết mình sắp giải thoát rồi, mấy trăm ngày đau khổ và giãy giụa, cũng là những ngày sinh ra ảnh hưởng ngọt ngào và hạnh phúc vô cùng trọng đại đối với cuộc sống của cậu, tất cả đều tiếp thêm sức mạnh cho kỳ thi đại học của cậu.

Cậu ngạc nhiên phát giác giờ phút này cậu lại không giống một kẻ tâm thần xé bài ở trường thi nữa, tâm lý khó chịu theo mùa của cậu đã không còn nữa, bầu trời đầy mây thế mà cậu lại cảm thấy thoải mái được. Cậu giống như một người bình thường. Đây là lần đầu tiên cậu phát hiện trời đầy mây nhưng lại mát mẻ như thế, thoải mái, tràn ngập một tia ánh sáng hy vọng. Đây là ánh sáng bình minh, là điềm báo ánh sáng sắp phá tan mây mù.

Trên đường về nhà, cậu nhắm mắt lại cũng có thể bấm ra dãy số quen thuộc.

Hôm nay Quý Trăn không đến trường học, em trai anh bỗng dưng thấy đau dạ dày nên anh đưa nó đến bệnh viện.

“Alo, nhà văn trẻ?” Phía bên Quý Trăn rất ồn, “Cậu đợi chút.”

Lát sau điện thoại reo lên lần nữa, lần này bối cảnh âm thanh bên đó không còn ồn ào nữa, đã yên tĩnh hơn nhiều, giọng nói Quý Trăn dịu dàng: “Hôm nay thế nào rồi?”

“Ừm.” Dư Tình nói.

“Ừm.” Quý Trăn nở nụ cười.

Dư Tình nghe giọng nói của anh, tựa như vĩnh viễn tràn đầy dịu dàng và kiên nhẫn với cậu, nhất thời xúc động, cậu hứa hẹn với vị ái nhân trẻ tuổi.

“Quý Trăn, sau khi thi đại học chúng ta ở bên nhau đi.”

Cậu ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong nháy mắt đó cậu thật sự thấy ánh mặt trời xuyên ra khỏi mây đen.

Cách kỳ thi đại học còn 5 ngày.

“Alo? Nhà văn trẻ, đang làm gì đấy?”

Quý Trăn nghe thấy người bên kia lật sách xoành xoạch, nói đùa: “Cậu làm gì thế? Đọc sách theo phương pháp biến động lượng tử hả?”

Dư Tình cười mắng một câu, sau đó có hơi lo lắng hỏi: “Em trai anh có sao không, anh vẫn chưa đi học lại được à?”

Quý Trăn: “Vẫn còn bệnh, không ai chăm sóc nó, chỉ có tôi thôi.”

“Nhưng mà chúng ta đã hai ngày rồi chưa gặp nhau.”

“Nhà văn trẻ.” Mặt Quý Trăn lại đỏ lên: “Cậu thế này là đang làm nũng à?”

“… Tôi cúp máy đây!”

Cách kỳ thi đại học còn 4 ngày.

“Alo, nhà văn trẻ, hôm nay sao rồi?”

“Cũng tạm, anh thì sao, vẫn chưa tới trường được à?”

“Xin lỗi nhiều.” Âm thanh Quý Trăn mang theo xin lỗi: “Khả năng là mấy ngày nay tôi không thể đến trường được, có thể hôm đó sẽ đến thẳng trường thi đấy.”

Dư Tình lẩm bẩm oán giận: “Em trai anh không khiến anh bớt lo được.”

Quý Trăn cười: “Sao thế, muốn gặp tôi lắm à?”

“Ừm.”

Quý Trăn bị lời nói thẳng khiến không kịp phòng bị, vội lái sang chuyện khác: “Đúng rồi, nhà văn trẻ, thi đại học xong cùng nhau ra ngoài chơi đi?”

Cách kỳ thi đại học còn 3 ngày.

“Nhà văn trẻ, sắp thi đại học rồi, có lo lắng không?”

Dư Tình trả lời: “Cũng tạm.”

Thật ra trong lòng Dư Tình rất lo lắng, bởi vì đợt thi này hứa hẹn rất nhiều thứ. Tỷ như, không còn bị huyết thống trói buộc cuộc sống và tương lai, tự do rời khỏi quê hương, lại còn có một người bạn trai. Cậu hiếm khi nỗ lực vì điều gì, đại đa số thành tựu hiện có của cậu đều là cậu tự nhiên mà làm được, dường như cậu sinh ra năng lực dễ dàng đạt được vậy.

Quý Trăn bên kia cười: “Nhưng mà tôi lại rất lo lắng đấy.”

“Lo chuyện thi đại học à?”

“Không, tôi đang lo, sau khi kỳ thi kết thúc, tôi phải ôm nhà văn trẻ của mình thế nào đây.”

Cách kỳ thi đại học còn 2 ngày.

“Nhà văn trẻ, hôm nay sao rồi?”

“Hết thảy đều tốt lắm.”

“Ừm, tôi cũng khá tốt, bệnh viện rất yên tĩnh.”

Gửi xong tin nhắn này, Quý Trăn tắt màn hình, nhìn về phía Quý Kha còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt ảm đạm không rõ.

Cách kỳ thi đại học còn 1 ngày.

Hôm nay là ngày đến thăm trường thi, nhưng Quý Trăn lại ở bệnh viện cả ngày để chăm sóc Quý Kha. 10 giờ tối, Quý Trăn nhờ điều dưỡng và bác sĩ chăm sóc Quý Kha một lúc, liền hừng hực và vội vàng bắt chuyến xe cuối cùng về nhà.

“Đứa trẻ này cũng đáng thương quá.” Bác sĩ thở dài: “Còn phải về thi đại học nữa.”

Quý Trăn về đến nhà liền đi gội đầu tắm rửa, tắm xong thì sắp xếp gọn văn phòng phẩm và phiếu dự thi mà Hứa Miễn lấy giúp mình, lại lướt qua sách sửa lỗi sai của mình, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều, anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: “Nhà văn trẻ, tôi về đến nhà rồi.”

Bên kia trả lời rất chậm, Quý Trăn sấy tóc xong mới nhận được câu trả lời: “Được, thi đại học cố lên.”

Quý Trăn cười trả lời: “Cậu cũng vậy.”

Nói xong lại nhắc nhở: “Đừng quên lời hẹn của cậu.”

“Ừm.”

Địa điểm của trường thi khoa khoa học xã hội và khoa khoa học tự nhiên không giống nhau, có nghĩa là ngày mai hai người không thể gặp nhau, Quý Trăn nói: “Ngại quá, chỉ có thể gặp nhau vào hôm sau [khóc khóc/ emoji].”

Dư Tình không trả lời lại, Quý Trăn nhìn thời gian, đã 11 giờ, có lẽ Dư Tình ngủ rồi, anh không quấy rầy cậu nữa, tắt điện thoại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Ngày 7 tháng 6, buổi tối.

Quý Trăn nhìn lại sách sửa lỗi sai một lần nữa, học từ vựng thêm lần nữa rồi lấy điện thoại ra.

“Nhà văn trẻ, ngày mai cố lên nha!” Quý Trăn cười soạn tin nhắn.

Bên kia vẫn trả lời tin nhắn chậm như cũ, Quý Trăn trên đường thậm chí nhiều lần muốn gọi điện sang, nhưng sợ bản thân mình nói chuyện phiếm với Dư Tình thì không dứt được, đành phải kiềm chế lại mong muốn và kích động, gõ từng chữ từng chữ một, tựa như muốn kéo dài cuộc nói chuyện phiếm này cùng Dư Tình thêm một chút, lâu thêm một chút.

“Cố lên.”

“Ngày mai tôi đến tìm cậu, cậu ở cổng trường thi chờ tôi được không?”

Bên kia trả lời càng chậm: “Được.”

Quý Trăn nhìn tin nhắn, cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ, ngày hôm sau tinh thần sảng khoái mà đi thi.

Sau khi thi xong, anh chỉ tốn 3 phút liền chạy ra khỏi trường thi, ngồi lên chiếc xe đã đặt trước, dọc đường nhịn không nhắn tin hay gọi điện cho Dư Tình, từ chối hết thảy những lời thăm hỏi và hàn huyên, xông thẳng đến trường thi khoa khoa học xã hội.

Vừa xuống xe anh liền thấy Dư Tình đứng ngoan ngoãn ở ngoài trường thi, nhìn tới nhìn vui, nhìn cả xung quanh. Thấy ánh mắt cậu sáng lên, có điều biểu cảm lại có hơi không kiên nhẫn, tựa như là đang giận anh tại sao lại đến chậm như thế.

– TOÀN VĂN HOÀN –


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.