Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu

Chương 2




Mưa phùn nhợt nhạt vẫn bay phấp phới đầy trời, triền miên dai dẳng đeo bám vào cửa kính xe, vừa tụ tập vào, lại bị cần gạt nước vô tình gạt đi.

Xe dần dần rời xa Vu gia, Vu Hạo Đông lòng còn sợ hãi quay đầu nhìn xung quanh, mãi đến khi xe hoàn toàn rời khỏi địa bàn Vu gia, mới lặng lẽ thở nhẹ, không nhịn được mở miệng càu nhàu: “Nguy hiểm quá.”

Tần Tiểu Ý thấy biểu tình khoa trương của hắn, nhịn không được cười ra tiếng, giễu cợt hắn, “Coi thái độ của cậu kìa, người không biết còn tưởng anh ấy là kẻ thù không đội trời chung với cậu.”

Vu Hạo Đông mày kiếm nhíu lại, vẻ mặt đau khổ, “Có kẻ thù nào lại khủng bố như vậy.” Kẻ thù mà gặp nhau, nhiều lắm là đỏ mắt, còn gặp lại hắn, kết cục khẳng định là không đơn giản như vậy. “Nhưng mà, sao anh ấy lại xuất hiện ở đấy?”

Tần Tiểu Ý tỏ vẻ xem thường, “Phòng khách đó là của Vu gia mấy người, sao anh ấy không thể ở đó! Tôi là vợ anh ấy, anh ấy không đến thăm được sao?”

Nghe xong lời cô, Vu Hạo Đông sửng sốt, lập tức mở miệng cười, còn khoa trương vuốt vuốt tay lái, cười đến thượng khí không tiếp hạ khí, “Kinh thật, câu này cô nói cho người ngoài nghe còn được, tình hình của hai người tôi còn không biết sao! Lần đầu tiên gặp cô, đã biết anh tôi phải có rắp tâm gì đó mới cưới cô.”

“Vu Hạo Đông, đừng có sáng sớm đã đấu khẩu với tôi a.” Tuy ngoài mặt không có dấu hiệu gì, nhưng trong lòng ai cũng hiểu, cuộc hôn nhân này khẳng định là có mục đích khác, chẳng qua nghĩ là một chuyện, mang ra nói lại là chuyện khác.

Không thèm để ý đến lời cảnh cáo của cô, Vu Hạo Đông nhíu mày tiếp tục nói: “Anh tôi ấy, đến giờ vẫn là thích phụ nữ ôn nhu uyển chuyển, còn kiểu phụ nữ mà giống đàn ông như cô, anh ấy coi trọng mới là ngạc nhiên.”

Bị hắn nói như vậy, tuy trong tâm Tần Tiểu Ý không phục, nhưng cũng không phản bác được, dù sao đi nữa, Vu Hạo Viễn thích kiểu người gì, liên quan gì đến cô? Cô cũng đâu có ý định sẽ ở cùng hắn cả đời.

“Nhưng mà…” Vu Hạo Đông đột nhiên thả lỏng âm điệu, thừa dịp xe dừng đèn đỏ, quay đầu cười nói bên tai Tần Tiểu Ý, “Tôi lại thích cô.”

Tần Tiểu Ý dùng khóe mắt liếc hắn, động tác lập tức lưu loát đánh vào ngực hắn, giọng lành lạnh, “Tôi không phải loại ai cũng có thể ăn được, cẩn thận tiêu hóa không nổi đấy.”

Vu Hạo Đông ai u một tiếng, nghiêm mặt chà chà ngực, “Ra tay cũng biết lựa chỗ!” Mà cho dù hắn có la lên bi thảm, người phụ nữ bên cạnh cũng không có nửa điểm động lòng!

Vì sáng sớm đã bị hai vị thiếu gia nhà họ Vu làm cho buồn nôn, cả buổi sáng Tần Tiểu Ý không ngừng giảm đi hiệu suất làm việc, văn kiện đến tay, đều phải chỉnh sửa lại, cấp dưới của cô hăng hái làm việc, không hiểu sao cô vẫn không vừa mắt, nguyên nhân vì sao thì những nhân viên cùng nghiên cứu hạng mục công trình với cô đều biết, nên cũng thông cảm cho tâm tình của cô, nhưng lại ngồi phỏng đoán tiếp, có phải Tần tổng phòng không gối chiếc lâu quá, nội hỏa không có chỗ tiết, nên thành ra nghẹn rồi không?

Phía ngoài công ty, mưa phùn không biết từ khi nào đã biến thành mưa to tầm tã.

Tần Tiểu Ý rốt cuộc không chịu được cảm xúc âm trầm của mình, không thèm để ý đến cơn mưa cuồng phong ngoài trời, lái xe đến nhà Giản Tình.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi khi cô có chuyện buồn, đều thích đi tìm cái người ôn nhu săn sơcs kia, mỗi thấy thấy đối phương tươi cười ấm áp, sẽ cảm thấy, chuyện loạn thất bát tao đều biến thành chuyện nhỏ. Chỉ tiếc, từ khi Giản Tình gả cho cái tên đàn ông keo kiệt kia, thời ở bên Giản Tình đều bị hắn chi phối, xem cô như loài vật nguy hiểm, càng lúc càng khó tiếp xúc.

Từ cổng của biệt thự Phương gia đến khi vào cửa, dù có ô che, Tần Tiểu Ý vẫn không tránh khỏi toàn thân ướt sũng, Giản Tình một thân quần áo ở nhà màu trắng, càng khăn đứng ở cửa mỉm cười chờ cô, thấy cô đến gần, vội vàng khoác lên người cô, “Hiếm khi nào mưa to cậu lại chịu ra ngoài! Mình chuẩn bị nước nóng kìa, cậu vào ngâm rồi thay đồ, đừng để cảm lạnh.”

Tần Tiểu Ý nhếch miệng cười: “Chỉ cậu hiểu mình, Tiểu Tình…”

Vừa mới mắc mưa, gió thổi qua liền thấy lạnh, Tần Tiểu Ý không khách khí với Giản Tình, đi vào phòng tắm, chờ đến lúc cô một thân sảng khoái bước ra, Giản Tình đã chuẩn bị trà nóng chờ cô.

“Đã ăn cơm chưa?” Giản Tình vừa hỏi vừa chuyển trà đến chỗ cô.

Giản Tình vốn là người có tâm tư chu đáo, hai người ở chung nhiều năm như vậy, tính cách Tần Tiểu Ý thế nào, cô đương nhiên thấu triệt nhất, nếu không có tâm sự, Tần Tiểu Ý tuyệt đối sẽ không bất chấp thời tiết chạy sang đây, chỉ là cho dù biết bạn tốt có tâm sự, cô cũng không tùy tiện truy vấn, mà chỉ ân cần hỏi han.

Tần Tiểu Ý nhận trà nóng uống một ngụm, mùi thơm ngát ấm áp từ trà lài chớp mắt hóa thành dòng nước ấm, tản ra khắp cơ thể, “Vừa ăn ở công ty rồi.”

“Cơm hộp làm gì có dinh dưỡng, mình đi làm món mì cậu thích cho cậu ăn.” Cơm văn phòng trước kia Giản Tình cũng từng ăn, mà vì thường ăn, nên biết trong đó có vị gì, càng thêm đau lòng cho Tần Tiểu Ý.

Giản Tình vừa muốn đứng lên, đã bị Tần Tiểu Ý vòng tay ôm thắt lưng lại, đầu tựa vào cô, đầu tựa vào người, lên tiếng: “Tiểu Tình, chỉ có cậu đối với mình tốt nhất.” Có lẽ trời mưa là một nguyên nhân, có lẽ sáng sớm vừa bị đại thiếu gia kia kích thích là một nguyên nhân khác, khiến Tần Tiểu Ý vốn mạnh mẽ, bỗng chốc cũng trở nên tình cảm hơn.

Giản Tình bị tư thái làm nũng của cô chọc cười, để mặc Tần Tiểu Ý ôm, nhẹ nhàng vỗ lên tay cô trả lời: “Đừng nói vậy, người tốt với cậu rất nhiều, đừng làm ra vẻ cậu bị bỏ rơi chứ.”

“Mình vốn dĩ là kẻ bị bỏ rơi mà, ba mẹ tổn thương mình nhiều năm như vậy, nói gả liền mang mình đi gả, một chút thương lượng cũng không có.” Buông Giản Tình ra, Tần Tiểu Ý dựa vào sofa, tận tình duỗi duỗi thắt lưng, trong lời nói tuy có oán giận, nhưng biểu tình lại không như vậy.

“Bác cũng là bất đắc dĩ mà, chuyện đó cậu cũng biết, muốn trách chỉ có thể trách do cậu cố chấp, công ty xảy ra chuyện, cũng không tìm bọn mình, Phương Khiêm nhất định sẽ giúp cậu mà.” Mỗi khi nhắc đến chuyện này, Giản Tình liền khó chịu, rõ ràng có thể giúp, lại bị bạn tốt bỏ ngoài, sau đó trơ mắt nhìn cô nhảy vào một cuộc hôn nhân xa lạ.

Giản Tình thầm oán cô, Tần Tiểu Ý không biết phải đối mặt với bạn tốt này thế nào, cô nỡ lòng nào nói ra sự thật tàn khốc chứ? Lúc đó Phương Khiêm cũng có đưa tay ra giúp, nhưng đối phương lớn như vậy, thực lực rất mạnh, Phương gia cũng không dám tùy tiện ra tay, lợi hại trong đó, Phương Khiêm biết, Tần Tiểu Ý biết, Giản Tình không hiểu, nên khi Tần Tiểu Ý từ chối Phương Khiêm, Giản Tình thực sự tức giận.

Lúc đó đã không phân tích tình hình cho Giản Tình nghe, về sau càng không nói cho cô biết, nên khi Giản Tình nhắc lại chuyện xưa, Tần Tiểu Ý liền chuyển đề tài, “Hai tên tiểu tử kia đâu rồi? Vào nhà lâu vậy, mà ngay cả bóng dáng cũng không thấy!”

Giản Tình cười nhẹ, dung mạo xinh đẹp sau khi sinh hai tên nhóc con kia không có nửa phần thay đổi, ngược lại còn kiều mỵ hơn trước, “Sáng sớm đã bị ông bà nội đưa đi rồi.”

“Khó trách cậu nhàn nhã như vậy.” Tần Tiểu Ý cả người lui vào sofa mềm mại, ngả ngớn nháy mắt với bạn tốt, tâm tình khó chịu từ sáng sớm, nhìn thấy ý cười ấm áp của bạn tốt, liền biến mất.

“Chuyện công ty lại có tâm sự gì?” Mắt thấy biểu tình Tần Tiểu Ý không quá yên lặng, Giản Tình mới nhẹ giọng hỏi.

“Tâm sự thì thật ra không có, nhưng nghĩ đến là buồn nôn.” Tần Tiểu Y xoa xoa mi tâm, nhớ đến đoạn đối thoại với đại thiếu gia hồi sáng, liền cảm thấy phiền lòng.

Giản Tình ngồi bên người cô, đẩy đẩy, “Chuyện gì mà buồn nôn, nói mình nghe đi, mình tò mò rồi đó.”

Tần Tiểu Ý liếc mắt với Giản Tình một cái, sau đó liền mang hết chuyện xảy ra buổi sáng nói cho cô nghe, lúc nói đến đoạn vị đại thiếu gia kia bảo cô từ bỏ công trình, cô liền nghiến răng nghiến lợi vừa kể vừa mắng.

Giản Tình từ khi có con, đã bỏ công việc, chuyên tâm chăm sóc con nhỏ, sớm đã rời xa thương trường, bây giờ nghe Tần Tiểu Ý nói, cảm giác liền giống như đang xem phim truyền hình, nghe Tần Tiểu Ý nhân tiện mắng nhị thiếu gia nhân cơ hội ăn đậu hủ của cô, lại nhịn không được cười thành tiếng.

“Tiểu Tình, mình đang kể khổ với cậu, cậu còn cười vui vậy à?” Tần Tiểu Ý vốn đang xúc động, bị Giản Tình cười, liền nhụt chí.

“Chuyện thương trường, mình không tinh thông bằng cậu, nên không dám phát biểu, chỉ là cho dù thực lực cao tới đâu, đối với chuyện đối nhân xử thế, có lẽ không quan trọng vậy đâu: Thế giới này là hắc bạch điên đảo, chuyện này cậu hiểu rõ hơn mình, nên phải càng quen thuộc mới dúng, nhịn một chút cũng không soa mà, nhưng đừng nhịn quá lại thành tự hại mình.” Giản Tình nhéo nhéo bàn tay thon dài, an ủi cô, lập tức cười nói: “À cái vị nhị thiếu này, cũng thú vị, nói không chừng hắn đối với cậu là thật lòng có ý.”

Kỳ thật trong tâm Giản Tình rất cảm khái, Tần Tiểu Ý trên thương trường, tuy rằng là nữ cường nhân không hơn không kém, nhưng trong tình yêu, cũng chưa có nhiều hướng đi, từ lúc còn là sinh viên, Giản Tình đã dõi theo từng đoạn tình cảm đến rồi lại đi, tuy rằng kết quả đều là chết yểu, không có mối tình nào lâu dài, nhưng Tần Tiểu Ý lại chưa bao giờ từ bỏ việc theo đuổi tình yêu chân chính, nếu không phải đột nhiên rơi vào cuộc hôn nhân danh nghĩa này, bây giờ hẳn là cô đang đắm chìm trong một mối tình tốt đẹp khác.

Tần Tiểu Ý bị lời nói của cô làm cho sợ hãi, trừng to mắt nhìn cô, “Chị gái à, hôn nhân giữa mình và đại thiếu gia là hữu danh vô thực, tốt xấu gì cũng là có áo có rượu làm chứng, Vu Hạo Đông làm sao có ý với mình được, hắn là em chồng của mình đó!”

Giản Tình liếc cô một cái, “Mình chỉ nói vậy thôi, cậu ngạc nhiên như vậy làm gì.”

Tần Tiểu Ý tác quái trả lời: “Không phải mình ngạc nhiên, là chị gái cậu quá kinh thế hãi tục.”

Hai người cứ Đông kéo Tây xả trên sofa như vậy, đến khi Tần Tiểu Ý nhớ đến công việc, đã là qua buổi trưa, may là hôm nay không có hội nghị gì quan trọng, Tần Tiểu Ý đơn thuần gọi điện thoại, nói hôm nay cô sẽ không về công ty, có chuyện gì, ngày mai nói sau, giải quyết xong chuyện công, lại tiếp tục ngồi sofa nói chuyện với Giản Tình, mãi đến bữa tối cũng chưa muốn về.

Giản Tình thấy cô không muốn về, liền gọi cho Lâm Kiều Kiều, mời cô nàng tan việc thì đến đây, ba người tụ họp một trận, Lâm Kiều Kiều trời sinh là người ham ăn ham uống, bắt điện thoại nghe nói có ăn, hai mắt liền sáng lên, bắt đầu ngồi chờ đến giờ tan tầm.

Kết quả là, lúc Phương boss mở cửa vào nhà, liền nhìn thấy hai người phụ nữ anh chẳng mấy khi gặp, một tả một hữu chiếm lấy người phụ nữ của anh.

Kết quả là, Phương boss buồn bực, anh nghe nói hai đứa con trai đã được ba mẹ đưa đi, mới từ chối hết mấy cuộc xã giao để về nhà sớm, trên đường về, còn suy đi tính lại vài tư thế mưu mẹo, chờ đến tối sẽ hung hăng ép buộc bà xã yêu quý, ai ngờ người tính không bằng trời tính, bị hai cái bóng đèn kia náo loạn, mấy tư thế mưu mẹo kia coi như phá sản, mặc dù Phương boss rất phong độ, nhưng cũng nhịn không được nghiến răng nghiến lợi muốn mang cả tổ tiên của hai cái bóng đèn kia ân cần hỏi thăm một lượt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.