Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 59




"Bà sống không tốt, bị người ta vứt bỏ rồi, cho nên muốn trở về." An Tử Thiên không phải nói câu nghi vấn, mà là câu trần thuật - Đây là sự thật!

Viên Tú Vân giống như không nghe được câu này, khóc càng thêm lớn tiếng, mười mấy năm khắc nghiệt đã mài mòn tất cả khí chất cao sang trên người bà ta rồi. Giờ phút này, bà ta chỉ muốn được đồng ý, đón nhận, một lần nữa trở lại cuộc sống giàu sang vô ưu vô lo như trước!

"Tiểu Thiên, mẹ biết sai rồi! Con cho mẹ trở về đi? Mẹ thật sự rất nhớ con và tiểu Nguyệt, con không biết mẹ ở bên ngoài sống rất cực khổ, gian nan cỡ nào đâu. Mẹ bị người đánh mắng, bị người ngược đãi, phải chịu đừng tất cả, cũng vì mẹ muốn trở lại, trở lại thăm con và tiểu Nguyệt!" Hộp gỗ cầm trong tay đã rớt xuống đất, điểm tâm rơi tung tóe, Viên Tú Vân không thèm để ý chút nào, chỉ lo kêu khóc.

Quần áo nhàu nhĩ, phấn mặt cũng bị nước mắt cọ rửa, cực kỳ khó coi, vốn là tiểu thư xuất thân từ dòng dõi thư hương đã bị chính cái gọi là tình yêu của đời mình tàn phá thành một phụ nữ trung niên thô bỉ sống trong các con ngõ nhỏ. Mặt đầy nếp nhăn, tròng mắt vẩn đục, hành động cử chỉ không đúng mực, liều mạng ra tay đòi hỏi những thứ không còn thuộc về mình.

"Bà muốn cái gì?"

Tiếng khóc ngừng lại, An Tử Thiên chưa từng biết rằng, người xấu xí nhất trên đời thì ra lại là người mẹ mà mình nhớ thương cho dù đã bỏ rơi mình, anh đột nhiên cảm thấy tất cả những chấp niệm của mình đều là trò cười.

"Tiểu Thiên, con nhận ra mẹ, đúng không, con nhận ra mẹ mà!" Viên Tú Vân lại bò về phía An Tử Thiên, bò đến một nửa mới ý thức được hành vi của mình, vội vàng đứng dậy, còn chẳng kịp phủi bụi trên người.

"Đủ rồi, bà dừng lại đi!" Rốt cuộc Bạch Thấm cũng không nhịn được nữa, chặn phía trước An Tử Thiên giống như lần trước, quát bảo Viên Tú Vân dừng lại.

"Cô là ai? Vợ của tiểu Thiên sao? Làm sao cô có thể nói chuyện với tôi như vậy, tôi chính là...." Viên Tú Vân còn chưa nói xong đã bị An Tử Thiên cắt ngang.

"Bà muốn cái gì?" Bà ta lại dám trừng mắt nói chuyện với Thấm Thấm, bà ta dựa vào đâu chứ, anh còn không nỡ nói với cô như vậy nữa là. Lúc này An Tử Thiên rất khó chịu.

"Mẹ muốn trở về ở nhà họ An được chứ? Tiểu Thiên, bây giờ con đã tiếp quản An thị, đúng không? Tiểu Thiên, mẹ phải chịu rất nhiều khổ cực, về sau con phải hiếu kính mẹ đấy!"

"Đủ rồi! Viên Tú Vân, sao mặt cô dày vậy, còn dây dưa đến tận đây nữa?" Tiếng của ông cụ An đột nhiên vang lên, hù cho Viên Tú Vân lập tức quên nói chuyện.

"Ông nội!" Bạch Thấm chưa từng vui mừng khi thấy ông cụ An xuất hiện như thế, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi người phụ nữ vô tri này.

"Ừ. Còn đậu ở chỗ này làm cái gì, mau đến công ty làm đi!" Ông cụ đáp lại Bạch Thấm, rồi hơi trách cứ An Tử Thiên.

"Vâng." An Tử Thiên lên tiếng, xoay người chuẩn bị lên xe.

"Con không thể đi!" Viên Tú Vân nhanh tay lẹ mắt kéo ống tay áo của An Tử Thiên, vội vàng hô.

"Bà buông ra!" 

Bạch Thấm vội vàng kéo bà ta, muốn bà ta buông tay. Ai ngờ Viên Tú Vân lại có sức lực lớn như thế, Bạch Thấm kéo thế nào cũng không kéo ra, lại ép Viên Tú Vân nóng nảy. 

"Cô cút ngay cho tôi! Tôi kéo con trai tôi thì mắc mớ gì tới cô hả?" Nói xong, vung một tay khác lên, định tát Bạch Thấm.

Vừa nâng tay lên đã bị một lực mạnh bắt được, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt rét lạnh như băng của An Tử Thiên, không khỏi rùng mình một cái.

"Buông tay!" An Tử Thiên trầm giọng nói, anh thật sự tức giận rồi!

"Không buông, con trai, con không thể đi mà, ông nội con sẽ giết chết mẹ đấy!" Viên Tú Vân cố chấp không buông ra, sợ hãi rống to!

Bạch Thấm không thể tin nhìn người phụ nữ giống như kẻ vô lại ở trước mắt, thật không thể tin được đây chính là cô chủ cao quý của nhà họ Viên năm đó.

An Tử Thiên lười dây dưa, không buông đúng không? Anh xoay người một cái, thuận thế cởi bỏ áo khoác, lôi kéo Bạch Thấm bước nhanh đi về.

"Ông nội, tùy ông xử trí ạ!"

Lúc này Viên Tú Vân không níu kéo nổi An Tử Thiên nữa, ở phía sau thê lương gào thét, làm thế nào cũng không cản được bước chân của An Tử Thiên!

Bạch Thấm lo lắng canh giữ ở bên ngoài phòng tắm, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng rồi mà anh còn chưa ra nữa. Vừa trở về, anh chỉ nói là muốn đi tắm rồi chui vào đến tận bây giờ còn chưa ra! Phải biết là trước khi ra ngoài anh đã tắm rồi đó!

"Tử Thiên, anh ra ngoài đi, được không?" Cô dán sát vào cánh cửa, nhẹ giọng cầu xin, không dám lớn tiếng thúc giục.

Anh ở bên trong đang liều mạng tẩy đi những vết bẩn vô hình, cô ở bên ngoài khổ sở chờ đợi, nước mắt sắp rơi xuống rồi. Cửa chợt mở ra, Bạch Thấm còn chưa kịp kêu ra tiếng, đã bị An Tử Thiên ôm thật chặt, dùng sức ôm. 

"Tại sao, bị bà ta đụng vào anh liền cảm thấy bẩn, rất bẩn!" Giọng nói của anh khàn khàn mang theo cảm xúc bị đè nén.

Bạch Thấm cố gắng nhịn khóc, rốt cuộc cũng rơi lệ, nghẹn ngào nói: "Tử Thiên, đừng như vậy! Cho tới bây giờ anh vẫn rất sạch sẽ, những thứ đó đều là ảo giác của anh thôi!"

"Là con của bà ta, trong thân thể chảy dòng máu của bà ta, thật sự rất bẩn thỉu!" Tại sao trước kia anh vẫn liều mạng thương nhớ bà ta chứ? Trong lòng An Tử Thiên ra sức phỉ nhổ mình!

"Tử Thiên, anh đừng như thế, được không! Thật sự không bẩn, thật đó! Anh xem đi!" Cô hôn lung tung trên mặt anh, từ vầng trán đến gương mặt, từ lỗ mũi đến cằm. 

"Anh xem đi, không bẩn, dù có bẩn thì em cũng không quan tâm!" 

Cô xoay đầu anh qua, tựa trán vào trán anh, chăm chú nhìn anh. Hai người nhìn chằm chằm đối phương, vẫn là An Tử Thiên mở miệng trước: "Thấm Thấm, có phải em...."

"Không biết, không biết, sẽ không! Cái gì cũng không biết! Em sẽ không rời bỏ anh, sẽ không đột nhiên biến mất, em vẫn luôn ở bên cạnh anh, em vĩnh viễn đều ở bên anh! Em yêu anh, Tử Thiên, em yêu anh! Sao em bỏ được...." Bạch Thấm chợt khóc không thành tiếng,  tại sao cô lại hoảng hốt và đau đớn như thế?

An Tử Thiên đột nhiên tỉnh táo lại, hốt hoảng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhẹp của cô, an ủi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Thấm Thấm, anh sai lầm rồi, khiến cho em lo lắng như vậy, anh sai lầm rồi!"

"Tử Thiên, đừng nên suy nghĩ bậy bạ nữa nhé? Bà ta đã là quá khứ, mẹ anh đã chết từ lâu rồi, mẹ đã bị một trận hỏa hoạn thiêu chết lâu rồi!" Bạch Thấm gần như là khẩn cầu.

"Đúng, mẹ đã chết, hôm nay chỉ là một người lạ, Thấm Thấm, thật xin lỗi, lại để cho em rơi nước mắt, thật xin lỗi!" Anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ của cô, áy náy nói.

Hai người an ủi, khuyên bảo lẫn nhau, ôm rất chặt, cuối cùng im lặng, không chịu buông ra.

Bà ta đã là quá khứ rồi!

"Suy nghĩ trước kia của anh rất ngu ngốc nhỉ?"

"Không phải!"

"Giống như một câu chuyện cười, anh cho rằng bà ta là một viên chân châu cầu mà không được, hóa ra lại là một viên sỏi mà thôi."

"Chẳng lẽ không nên thấy may mắn vì anh đã nhìn thấu bà ta, không ôm ý tưởng sai lầm để tiếc nuối cả đời nữa."

"Thấm Thấm, anh nên đối xử với bà ta thế nào đây?"

"Em không biết, Tử Thiên thông minh như vậy, nhất định sẽ biết phải làm sao!"

An Tử Thiên im lặng hồi lâu, rốt cuộc, vào sáng sớm hôm sau liền kéo Bạch Thấm ra ngoài.

"Đi đâu vậy ạ?" Xe vững vàng chạy như bay ở trên đường, cuối cùng đã ra khỏi nội thành, Bạch Thấm không nhịn được mở miệng hỏi.

Xe vững vàng dừng lại, An Tử Thiên mới nắm tay cô xuống xe, đáp: "Dẫn em đến gặp ba."

Ba ư? Ba của An Tử Thiên sao?

Bạch Thấm nhìn bốn xung quanh, quả nhiên là Công viên Tưởng Niệm. Cô im lặng, ngoan ngoãn đi theo An Tử Thiên về phía trước. Đi thẳng đến một vườn nhỏ riêng biệt, trên bia mộ điêu khắc tinh xảo, khuôn mặt trắng đen của người đàn ông có bảy phần giống An Tử Thiên.

Ông chắc cũng không hay cười, ý cười trên mặt rất nhạt, nhạt nhòa gần như không thấy mặt mày sắc bén có chút khác biệt với An Tử Thiên. Cây vạn niên thanh tươi tốt xung quanh bia mộ như bàu bạn cùng ông, nếu như người đàn ông này còn sống, nhà họ An nhất định không giống như bây giờ, Tử Thiên cũng không gặp phải nhiều chuyện như thế chăng?

Nếu như ông ấy thấy được, trong lòng sẽ rất đau, đúng không? 

Đặt bó hoa cúc còn ngậm sương mai ở trước bia mộ, An Tử Thiên chỉ đứng yên, không nói gì cả.

"Đây là ba đi!" Bạch Thấm nhìn kỹ người đàn ông có bảy phần giống với người mình yêu trên bức ảnh đen trắng, nhẹ giọng lầm bầm.

Sau đó kéo tay An Tử Thiên, trịnh trọng khom lưng, cúi người chào, mang theo nụ cười ôn hòa, nói: "Xin chào ba, con là con dâu Bạch Thấm của ba. Kết hôn lâu như vậy mới đến gặp ba, hi vọng ba đừng trách cứ ạ."

Cô dừng một chút, nói tiếp: "Đây hình như là lần đầu tiên chính thức gặp phụ huynh, con có chút khẩn trương ạ. Ba, ba có hài lòng về con không ạ?" Nắm chặt tay, từ khi nhìn thấy người đàn ông có nụ cười nhạt nhòa đến không thể nhận ra này, trong lòng Bạch Thấm chợt có chút căng thẳng khó hiểu.

An Tử Thiên dời mắt đến người cô, cười yếu ớt nói: "Ba, cô ấy là vợ con, chúng con rất yêu nhau."

"Anh không nói thì ba cũng biết."

"Hả?"

"Ông ấy vẫn luôn dõi theo chúng ta, đúng không? Nói không chừng ông đã sớm biết em rồi, thật đáng tiếc, hôm nay em mới được gặp ba." Giọng nói của Bạch Thấm có chút tiếc nuối.

An Tử Thiên cưng chiều vuốt vuốt tóc cô, khi quay về phía bia mộ, vẻ mặt của An Tử Thiên lại thành thản nhiên, nói: "Như vậy, ba nhất định cũng biết bà ta đã trở lại."

Bạch Thấm kinh ngạc nhìn anh, há miệng, cuối cùng vẫn không nói thành tiếng, ngược lại, an tĩnh nhìn bia mộ, chờ nghe tiếp.

"Bà ta sống không tốt nên đã quay về. Bà ta bị người đàn ông kia dùng danh nghĩa tình yêu để lừa gạt, làm tổn thương."

"Bà ta cho là chỉ cần mình trở lại, chúng ta vẫn đứng yên tại chỗ chờ bà ta, bởi vì bà ta còn có ơn sinh dưỡng của người mẹ."

"Nhưng bà ta đã quên mất sức mạnh của thời gian và con người là bị tình cảm khống chế. Thời gian đã làm tan biến mọi kỳ vọng của con với bà ta. Tình yêu thương của con cũng mất đi rồi......"

"Cho tới bây giờ, con vẫn luôn khao khát chút tình thương ấm áp của mẹ, thế nhưng, bà ta lại không thể cho con được, nên con không còn thường bà ta nữa."

Anh luôn nhớ mình bị bỏ rơi, hóa ra là nhớ mãi không quên anh bị bà ta dùng thân phận của một người mẹ bỏ rơi con trai mình, mà không phải là anh bị bà ta bỏ rơi.

"Cho nên, ba à, ba nên biết, mẹ con đã bị thiêu chết trong trận hỏa hoạn năm đó rồi."

Hạ thấp người cúi đầu, cảm xúc của An Tử Thiên đã sớm ổn định, lạnh nhạt nói ra lựa chọn của mình với tấm bia mộ. Nhìn anh lạnh nhạt nói xong, Bạch Thấm đứng bên cạnh vì mải suy tư mà rơi lệ đầy mặt.

"Đồ ngốc, không sao đâu, thật sự không sao đâu!" An Tử Thiên dịu dàng ôm cô, an ủi.

"Em không biết, thật đấy, em không muốn khóc, em cũng không biết tại sao mình lại khóc nưa!" Ở trong lòng anh, Bạch Thấm vẫn thút thít.

"Ba thấy sẽ chê cười em đấy!"

"Gạt người!"

"Không lừa em đâu, khi còn bé, mỗi lần anh và chị gái khóc, ba đều không dỗ mà toàn chê cười bọn anh thôi. Chê cười lý do bọn anh khóc, chê cười anh khóc ra nước mắt. Ông nói con cháu nhà họ An chưa từng dễ dàng bật khóc, để người khác nhìn thấy nhất định sẽ chê cười, châm chọc, thay vì để người ta chê cười, còn không bằng để người cha là ông chê cười trước, cũng không bị thiệt thòi gì."

"Ông không thích cười, nhưng rất thương anh và chị gái, cho dù công ty rất bận, chỉ cần bọn anh yêu cầu, ông nhất định sẽ dành chút thời gian cho các con! Lúc dạy dỗ thì ông kiên nhẫn dịu dàng, lúc trừng phạt cũng không nhẹ tay đâu."

Anh bắt đầu kể lể về người cha rất thương con cái trong trí nhớ của mình, lục ra đoạn ký ức bị phủ đầy bụi, mới chợt phát hiện, thì ra ký ức lại rõ ràng như thế, không chút phai mờ. Nói nói rồi anh ngừng lại, bất động, yên lặng nhìn tấm bia mộ.

Bạch Thấm cũng bắt đầu thao thao bất tuyệt với người ba nghiêm khắc mà dịu dàng này, báo lại từng việc lớn nhỏ trong suốt hai năm qua. Từ chuyện cũ của cô và An Tử Thiên, lại nói đến chuyện tan hợp của An Tử Nguyệt và Lâm Mặc, cuối cùng là suốt mấy chục năm qua, ông cụ An vẫn luôn yêu thích nghiên mực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.