Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 58




Ông nội quả nhiên đã tới, khiến cho đôi vợ chồng son cảm thấy hơi bất ngờ. Điều làm hai người nghi hoặc chính là người như ông nội lại muốn tới ở nhà mà hai người đang trọ. Tuy rằng không biết vì sao, Bạch Thấm vẫn dọn dẹp phòng khách vốn không có ai lui tới. 

"Ông nội, ông thấy nơi này thế nào?” Từ lúc tới đây gặp mặt, sắc mặt ông nội cứ mãi cứng nhắc, Bạch Thấm cảm thấy trong lòng không yên. là nơi nào có vấn đề gì sao?" 

"Không có, con sắp xếp nơi này vô cùng tốt!” Vốn dĩ đang nghĩ tới một vấn đề, An Xế Cảnh lại bị giọng nói của Bạch Thấm gọi về. Sắc mặt ông dịu dàng hơn một tí, ông suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Gần đây, hai con sống có tốt không?” 

"Chúng con rất tốt, không có vấn đề gì cả.” 

"Ừ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Các con, gần đây có gặp phải... một vài người kỳ lạ không?” An Xế Cảnh cân nhắc, thỉnh thoảng lại hỏi. 

Kỳ lạ... Sắc mặt dịu dàng của Bạch Thấm chợt nhăn lại, cô đột nhiên nghĩ tới người mẹ mới xuất hiện gần đây của An Tử Thiên.

Thấy cô cau mày, vẻ mặt của ông nội cũng trở nên hồi hộp, “Có phải con đã gặp ai đó kỳ lạ hay không?” 

"Sao ông nội lại đột nhiên tới thành phố A?” Bạch Thấm không trả lời trực tiếp mà lại hỏi nguyên nhân của ông. 

Ông nội vốn đang ngồi thẳng lưng, bỗng chốc hạ người xuống, tựa vào ghế sofa, “Các con đã gặp bà ta lúc nào?” 

Cho dù không nói rõ, Bạch Thấm cũng hiểu ông nội đang nhắc tới ai, “Dạ, vào ngày hôm qua, gặp lúc xế chiều.” 

"Bà ta đã nói gì?”

"Bà ấy nói mình là mẹ của Tử Thiên! Ngay từ đầu, Tử Thiên không có nhận ra, chúng con cũng chẳng nói gì cả, cứ như vậy mà đi." Bạch Thấm cố hết sức giữ bình tĩnh để kể lại chuyện đã qua. 

"Tử Thiên có muốn nhận bà ta hay không?" Ông nội đột nhiên cất cao giọng. 

"Tử Thiên nói mình không biết bà ấy, nhưng tâm trạng của anh ấy có gì đó không được bình thường. Đêm nay, con sẽ hẹn Lâm Mặc tới đây xem thử." Nhìn về phía nhà bếp, Bạch Thấm dịu giọng nói. 

"Ừ, làm vậy không sai. Tử Thiên tuyệt đối không thể nhận người đàn bà kia, nếu nó nhận rồi, không chừng bà ta sẽ còn làm thêm vài chuyện tốt đấy!" Ông nội đột nhiên nổi trận lôi đình, rõ ràng là đang rất tức giận. 

"Bà ấy biết bọn con ở đây, nhưng lại không được phép vào khu vực này, do đó mới thường hay đi loanh quanh ở gần công ty." Bạch Thấm cau mày, thấp giọng nói.

Ngồi co cứng trên ghế, Viên Tú Vân cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ông già ở phía đối diện. Bà ta biết, chỉ cần bà ta trở về nhà họ An, ông sẽ lập tức biết ngay, nhưng mà sao lại nhanh như vậy? Bà ta còn chưa làm cái gì, An Xế Cảnh đã tới nơi rồi. 

"Hừ!" An Xế Cảnh hừ lạnh một tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng. 

Viên Tú Vân nghe tiếng hừ của ông mà run bần bật, "Ông, ông chủ..." Đã nhiều năm như vậy rồi, bà ta vẫn sợ hãi trước người đàn ông này. 

"Không phải cô đã chết rồi sao, cô hồn dã quỷ mà cũng có thể thấy được ánh sáng à?" 

Sắc mặt Viên Tú Vân tái nhợt, bị An Xế Cảnh đả kích như vậy mà vẫn chẳng dám nói câu nào.

An Xế Cảnh thấy dáng vẻ yếu đuối của nàng, ông càng trở nên giận dữ, "Người tình của cô đâu? Sao hả? Hoa tàn ít bướm, không còn tiền của, rốt cuộc cũng không giữ được gã!" 

Viên Tú Vân cúi đầu, cắn chặt môi. Trước khí thế bức người của ông, bà ta chỉ có thể cố gắng hết sức để kiêm chế cơn run rẩy. 

"Bây giờ trở về liền giống như u hồn quấn lấy Tử Thiên. Lần này, cô lại muốn trộm đi bao nhiêu tài sản của nhà họ An, hả?" 

Bị nói trúng chỗ cấm kỵ, Viên Tú Vân rốt cuộc không nhịn được nữa, hét lên, "Tôi không có, không có! Tôi chỉ là..." 

"Bốp"! An Xế Cảnh vỗ mạnh lên mặt bàn, "Cô không có! Cô không có cái gì? Cô không xuất hiện như u hồn, hay là cô không mơ ước tài sản của nhà họ An? Viên Tú Vân, người đàn bà thấp hèn như cô, bây giờ mà còn mặt mũi trở về để gặp Tử Thiên sao hả?!" 

"Tôi, tôi... Hu hu hu..." Bị hỏi đến mức á khẩu, không thể trả lời, Viên Tú Vân chỉ biết che mặt khóc lớn.

An Xế Cảnh khinh bỉ, nhìn người đàn bà hư hỏng rồi đứng dậy, "Từ giờ trở đi, cô lập tức biến mất cho tôi, không cần phải có ý đồ hay mơ tưởng gì nữa, Tử Thiên vốn không nhớ cô là ai, bây giờ nó đang rất hạnh phúc! Tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu cô còn không biết tự lượng sức thì đừng trách tôi vô tình!" 

Nói xong, ông xoay người rời đi.

Chỉ để lại một mình Viên Tú Vân ngồi đó, khóc nức nở, nỉ non một mình...

"Không phải em nói hôm nay muốn tới trường học sao?” Bị Bạch Thấm kéo lên xe, An Tử Thiên có hơi nghi ngờ. 

"Làm xong bài tập đã giao rồi, không cần tới đó nữa. Hôm nay, em sẽ cùng anh tới công ty.” 

"Thấm Thấm, anh không sao, đã nghỉ ngơi một ngày rồi, em có thể yên tâm." Không phải anh không biết cô đang lo lắng cái gì, anh liền dịu dàng an ủi. 

Bạch Thấm nhìn anh, lắc lắc mái đầu, “Em đi cùng với anh!” 

Trong lòng cảm thấy mềm đi một chút, anh hôn lên khuôn mặt cô, định nói cái gì đó. 

Xe đột ngột thắng gấp, Bạch Thấm nhất thời không biết bám vào đâu, ngã vào trong lòng An Tử Thiên. 

"Sao lại thế này?" An Tử Thiên lạnh lùng nói.

"Tổng giám đốc, có người đột nhiên chạy tới ngăn xe lại...” Tài xế còn hơi hoảng loạn, may mà thắng phanh kịp thời, trễ một chút là đụng phải người ta rồi! 

Quả là quá nguy hiểm... Người đàn bà kia bị gì vậy, điên rồi sao? Bất thình lình chạy ra cản xe, đúng là không còn muốn sống mà! 

An Tử Thiên che chở Bạch Thấm, xuống xe xem xét. Cửa xe còn chưa đóng lại, một giọng nói đã truyền tới. 

"Tiểu Thiên!"

Là bà ta!

Bạch Thấm kinh ngạc nhìn lại. Ngày hôm qua, không phải ông nội đã đi tìm bà ta sao? Hôm nay, bà ta còn lao mình tới cản xe, có phải bị ép đến mức nóng nảy rồi không? 

Thấy An Tử Thiên nhìn về phía mình, Viên Tú Vân cố gắng cười một cái, bước về phía anh. 

Khi chỉ còn cách cự ly một mét, Bạch Thấm lao ra trước mặt An Tử Thiên, ý bảo bà ta dừng lại. 

Viên Tú Vân bị ngăn cản, bà ta lại nhìn An Tử Thiên, nhưng anh lại không thèm nhìn bà ta, chỉ chăm chú vào người phụ nữ đang đứng phía trước mình.

Nét cười trên mặt anh đột nhiên ngừng lại, anh ôm lấy bụng. Bà ta chợt phản ứng kịp, mở chiếc hộp trong tay mình ra, “Tiểu Thiên, cho con nè!” Giọng nói ân cần, có một chút lấy lòng.

Ngày hôm qua, khi bị An Xế Cảnh tìm được, bà ta đã biết bản thân mình chỉ còn một cách cuối cùng này thôi, nếu như không thử một phen thì sẽ không có cái gì cả. 

Năm đó, bà ta bị tình yêu làm cho mù quáng, phối hợp cùng Tôn Duệ Viễn để lấy cắp tài sản của An thị, lợi dụng An Tử Thiên, giả chết để cùng gã nhân tình cao bay xa chạy. Đến nước M, hai người dùng một khoản tiền, thuận lợi làm được tấm thẻ xanh* mang thân phận giả. 

*Thẻ xanh: Thẻ dùng cho người định cư ở nước ngoài

Hoàn cảnh sống hoàn toàn mới, thân phận cũng mới, bên cạnh còn có người yêu che chở, thề non hẹn biển đủ điều, bà ta cho rằng hạnh phúc trong tình yêu của mình đã bắt đầu, đâu có ngờ rằng đó chính là bi kịch do một tay bà ta tạo ra! 

Mấy năm đầu, Tôn Duệ Viễn đối với bà ta rất tốt, nhưng ngày dài tháng rộng, những khuyết điểm của gã dần lộ ra. Cờ bạc rượu chè, quen thói trăng hoa, tiêu tiền như nước.

Bà ta luôn tự nhận mình là một người theo văn hóa truyền thống của Trung Hoa, quan niệm lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Sau này, khi gặp được gã, tựa như củi đốt gặp phải lửa mạnh, bà ta cho rằng cuộc đời mình đã gặp điều may mắn cực kỳ, đó chính là tìm được tình yêu tuyệt đẹp – bỏ trốn cùng gã là chuyện động trời nhất mà bà ta dám làm trong cuộc đời mình!

Bà ta tưởng rằng, cho dù gã có nhiều tật xấu cũng không sao, chỉ cần gã yêu bà thì tốt rồi. Thế nhưng, cho đến khi bà ta tiêu hết tiền mà mình đã cướp từ nhà họ An, hiện thực tàn khốc mới bắt đầu! 

Gã uống rượu say, tát bà ta điên cuồng. Tính tình cho dù có tốt cũng không còn nhẫn nại, bà ta gào thét với gã rằng mình không có tiền, gã có phải đàn ông hay không, chỉ biết dùng tiền, không biết kiếm ra đồng nào cả! 

Gã bắt đầu đánh, túm lấy tóc dài mà đánh, đè nặng lên trên người bà ta, rốt cuộc cũng nói ra lời thật. Tao có phải đàn ông hay không mà mày còn chẳng hiểu à? Mày cho rằng mày là ai? Cùng lắm chỉ là con đàn bà đê tiện, bỏ chồng bỏ con, trốn nhà theo trai mà thôi, có đàn ông thì liền dán mặt vào! Nếu mày không có tiền, mày nghĩ tao sẽ đưa mày ra nước ngoài à? Không có tiền, không có tiền phải không? Được, không có tiền thì cút cho tao! Ông đây không có nhìn trúng tiền của mày, không có tiền thì mày không còn giá trị gì nữa! Bây giờ cút ngay cho tao!” 

Gã đá vào bụng bà ta, nhưng lại không đuổi hẳn ra ngoài, ngược lại còn kéo bà ta lên giường, vạch quần áo tìm tòi, hung hăng chà đạp. Gã là một tên biến thái, bức bách bà ta trên giường, làm đủ trò đê tiện... 

Kể từ ngay đó, bà ta mới nhìn rõ bộ mặt thật của Tôn Duệ Viễn, tàn bạo vô tình, biến thái độc ác! 

Viên Tú Vân nhớ lại cuộc sống trước kia, một cuộc sống giàu có, nhàn nhã vô cùng, ai nấy đều tôn kính bà ta, bản thân thì có một đôi trai gái đáng yêu. Lúc trước, sao bà ta có thể mù quáng như vậy, ngốc nghếch đến mức tin lời nói của gã tình nhân mà bỏ trốn!

"Anh thật sự yêu em sao? Không ghét bỏ việc em đã gả cho người khác, đã từng sinh con? Không ghét bỏ việc em lớn tuổi hơn anh ư?” Qua một hồi mây mưa, bà ta dịu dàng, ỉ ôi trong lòng gã, hỏi bằng giọng ngọt ngấy. 

"Tình yêu à, em còn muốn hỏi vấn đề này bao nhiêu lần? Anh đã thề với trời. Anh yêu em, cho dù em có ra sao, anh cũng yêu em! Tuy rằng trước kia, anh muốn tìm một cô gái nhỏ xinh đẹp để kết hôn, nhưng sau khi gặp em, anh không thể ngăn được tình yêu từ tận đáy lòng mình. Mặc kệ em có thân phận gì, khuôn mặt em như thế nào, anh đều yêu em cả. Đời này kiếp này, đến chết không đổi!” Gã ôm chặt bà ta, rót loại độc dược ngọt ngào vào tai. Bà ta chỉ biết ngọt ngào, đâu có nhìn thấy ánh nhìn hèn mọn trong mắt gã... 

Kích động, ôm lấy gã, chủ động cong đôi môi đỏ mọng lên, “Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã già. Duệ Viễn, em hận không thể gặp anh sớm hơn một chút!” 

"Vân, không sao cả, chỉ cần chúng ta yêu nhau, tất cả đều còn kịp lúc!” Gã nói đến mức động tình, tùy ý vuốt ve hai bầu sữa cao ngất, trắng nõn của bà ta. 

Trước kỹ thuật trên giường cao siêu của gã, không cần khiêu khích, bà ta liền động tình, phối hợp với gã mà liên tục đòi cuộc vui. Trong giây phút đó, bà ta đã nghĩ rằng nếu mình chưa  kết hôn, chưa từng sinh con thì thật tốt, bà ta sẽ gặp gã khi bản thân mình còn trong sạch!

Bà ta sẽ vẫn là cô chủ xinh đẹp hoàn mỹ của nhà họ Viên! 

Sau này, bà ta nhờ người khác nói ra chuyện của hai người, gã lại không đồng ý. 

Gã nói, lúc đầu, gã từng cạnh tranh với An thị ở trên thương trường, An Xế Cảnh nhất định chán ghét gã, sao có thể đồng ý để bà ta tái giá với gã? 

Viên Tú Vân thất kinh, hỏi làm sao bây giờ? Gã nói, hay là chúng ta bỏ trốn?

Trong đầu óc bà ta chỉ toàn là gã, nếu phải rời khỏi gã, bà ta tuyệt đối không sống nổi. 

Trong nháy mắt đó, Viên Tú Vân đã đồng ý, quên mất mình còn có hai đứa con! 

Gã còn nói, bà ta ở nhà họ An lâu như vậy, sinh ra con trai con gái, không có công lao cũng có khổ lao, cứ đi như vậy sẽ không đáng giá, ít nhất cũng nên lấy chút thù lao. 

Viên Tú Vân chẳng hiểu chuyện gì về công ty cả. Dưới sự chỉ dẫn của gã, bà ta dần rút được một ít vốn cố định của An thị. 

Ngày giả chết, phóng hỏa, bà ta đợi người tình của mình tới. Trong ánh lửa cháy, Viên Tú Vân thấy gã giống như một vị tướng quân oai phong lừng lẫy, vượt qua muôn trùng hiểm trở để tới đón mình! 

Bà ta đã kích động, chạy về phía hắn để ôm ấp, nào ngờ lại quên mất con trai mình đang ở bờ biển, nhìn từng trận lửa cháy bùng lên mà cảm thấy đất trời sụp đổ dưới chân! 

Sau này, Viên Tú Vân bị gã ngược đãi hai năm, hàng xóm xung quanh nhìn mãi cũng khó chịu. Rốt cuộc, gã bị người ta báo cảnh sát, tống vào trong tù. 

Có người hỏi, vì sao bà ta không báo nguy?

Viên Tú Vân mù mờ nhìn gã, báo nguy ư? Có trời mới biết bà ta chưa từng dám nghĩ đến chuyện đó! 

M là một đất nước dân chủ! Lúc bị bắt, gã giận tới mức rống to, khiến bà ta sợ run thân mình. 

Sau này, Viên Tú Vân sống một cuộc đời khốn khổ, dựa vào lòng thương hại của người khác và trợ cấp của chính phủ nước M. Công việc khó khăn, bà ta để dành tiền bạc nhiều năm, bây giờ mới có thể quay trở về! 

Bà ta muốn tìm về nhà, nhà của bà ta, nói xin lỗi con trai! Chỉ cần có thể trở về, bà ta sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc như lúc đầu! Chỉ cần trở về, mọi chuyện sẽ coi như chưa từng xảy ra! 

Viên Tú Vân dùng một chiếc hộp gỗ tuyệt đẹp để đựng món điểm tâm mà từ nhỏ, An Tử Thiên thích ăn nhất, do chính tay bà ta làm. Ngày hôm nay, bà ta mặc quần áo, trang điểm như ngày con trai còn nhỏ, hy vọng nó có thể nhớ ra bà ta là mẹ mà trân trọng! Viên Tú Vân tin con của mình! 

Thấy An Tử Thiên cứ nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ, bà ta càng cười xán lạn, vội vàng mở ra, “Tiểu Thiên, đây là món mà hồi nhỏ con thích ăn nhất! Mẹ tự làm đó!” 

"Bà muốn làm cái gì?" An Tử Thiên không cử động, im lặng một hồi, rốt cuộc cũng mở miệng! 

Viên Tú Vân nước mắt vòng quanh, “Tiểu Thiên, là mẹ đây. Mẹ về rồi, con không nhớ mẹ sao?” 

"Bà muốn làm cái gì?" An Tử Thiên bình tĩnh, lặp lại thêm một lần. 

"Tiểu... Tiểu Thiên, mẹ đã trở về. Mẹ biết sai rồi, con tha thứ cho mẹ được không? Mẹ thật sự biết sai rồi!” Bà ta hoảng hốt, bắt đầu khóc không thành tiếng!

"Vậy bà muốn làm cái gì?" An Tử Thiên lặp lại lần thứ ba. 

Cách biệt nhiều năm như vậy, bà đã trở lại, dùng dáng vẻ khốn khổ rồi xuất hiện trước mặt tôi, bà muốn dựa vào đó để lấy được cái gì chứ? 

"Mẹ... Mẹ chỉ là muốn trở về! Tiểu Thiên, mẹ biết mẹ có lỗi với con! Bây giờ, con để mẹ bù đắp được không? Con để mẹ trở về được không? Con gọi mẹ một tiếng mẹ được không?" Bà ta hết sức nỉ non, dường như muốn nói ra những đau khổ lẫn niềm hối hận bấy nhiêu năm qua! 

An Tử Thiên vẫn không động đậy, không nhúc nhích. Bạch Thấm biết anh kích động đến mức nào, bàn tay anh nắm lấy tay cô đã dùng sức đến đâu.

Rất đau, thật sự rất đau. Tử Thiên, có phải anh đang rất đau không? 

Trong lòng Bạch Thấm đau đến mức muốn rơi nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.