Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 54




Ánh nắng mặt trời ấm áp của buổi sáng chiếu vào gian phòng, nghịch ngợm lướt trên hai người đang gắt gao ôm nhau, đánh thức cả hai.

Bạch Thấm mở mắt ra mới biết được, nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của An Tử Thiên đang nhìn mình chằm chằm, mặt cô càng đỏ bừng, thân thể khẽ động, sắc mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng rúc vào  trong chăn.

Trời ơi, chẳng lẽ tối hôm qua hai người vẫn giữ nguyên tư thế này ngủ thiếp đi sao? Bạch Thấm xấu hổ, kêu ra tiếng.

"Bà xã...." An Tử Thiên rõ ràng cảm nhận được thân hình nhỏ xinh dính vào lòng mình đang tăng nhiệt, liền cúi đầu, khẽ gọi.

Giọng nói tràn đầy từ tính còn ẩn chứa vẻ thỏa mãn lười biếng, không được đáp lại, An Tử Thiên ôm eo cô, định kéo cô ra.

"Anh đi ra trước đã." Giọng nói rầu rĩ của Bạch Thấm từ trong chăn truyền ra.

Ra ngoài trước? 

An Tử Thiên sững sờ, người trong ngực lại giật giật, dưới thân truyền đến xúc cảm mềm mại, chặt chẽ, lại rất thoải mái, ngọn lửa ngùn ngụt từ nơi nào đó đột nhiên lan khắp toàn thân. Ánh mắt An Tử Thiên tối hơn, cách lớp chăn Bạch Thấm hình như cũng cảm nhận được ánh nhìn nóng rực ấy.

"Ông xã, anh ra trước đi, được không?" Tiếng nói nũng nịu, cô liền cảm nhận được cơ thể anh thay đổi rõ ràng, bị hù đến không dám thở mạnh, không nhúc nhích, chỉ sợ người nào đó đột nhiên hóa thành cầm thú lại ăn sạch mình nữa.

An Tử Thiên chợt nhớ đến tối hôm qua cô nức nở, nén lệ, kêu đau ở dưới thân mình, mặt lập tức không biến sắc đè nén dục vọng, nhẹ nhàng rút khỏi nơi ân ái, nhưng vẫn nghe được âm thanh không quá vang dội nào đó, ở bên trong gian phòng an tĩnh, lại rất rõ ràng.

Chọc cho Bạch Thấm cứ trốn ở trong chăn đến sắp thiếu dưỡng khí, hít thở không thông, đầu đầy mồ hôi mới chui ra, do đó đã bỏ lỡ vết ửng đỏ trên mặt An Tử Thiên.

"Còn đau không?"

"Có chút khó chịu." Bạch Thấm cự nự, lại có chút tức giận đáp. 

"Ai bảo anh hành động dã man vậy!" Muốn cắn lên bờ vai anh, nhưng phát hiện ra vết cắn hồng hồng bên trên, đành miễn cưởng đổi thành dùng cằm cọ xát.

"Anh đã quá kích động......" An Tử Thiên áy náy nói.

Bạch Thấm hờn dỗi lườm anh, rồi mềm yếu nằm trong lòng anh nói sang chuyện khác, chỉ sợ nếu như tiếp tục đề tài này thì lát nữa cô sẽ chui tọt vào trong chăn mất. Vì vậy, hai kẻ mới cưới liền nằm trên giường ôm hôn, anh một câu em một câu ngọt ngào nói chuyện, cho đến khi bụng kháng nghị mới lưu luyến xuống giường.

Tân hôn như vậy, cứ có cảm giác bất thường, chẳng lẽ hai người không phải là vợ chồng sao?

Buổi tối hôm đó Bạch Thấm gọi điện thoại cho ông cụ An, báo cáo chuyện này.

"Hay là anh nói đi, nếu như nghe chính miệng cháu trai nói thì ông nội nhất định sẽ vui sướng hơn." Bạch Thấm rối rắm, đưa di động cho An Tử Thiên.

"Em nói đi, đây là tin tức tốt mà! Thấm Thấm đừng lo lắng, em có anh là đủ rồi, không cần quá để ý những người khác!" An Tử Thiên giống như thấy rõ nỗi bất an của Bạch Thấm, nhẹ giọng trấn an.

Em có anh là đủ rồi, không cần quá để ý những người khác!

Tóm lại An Tử Thiên vẫn rất nhạy cảm, thật ra anh vẫn luôn hiểu rõ chỗ lúng túng của Bạch Thấm, chỉ là, hai người còn chưa giải quyết xong những vấn đề trước đó thì sao có sức lực đi quản những thứ khác chứ?

Sau sự kiện lần này, vì muốn anh không còn lo lắng nữa, Bạch Thấm thậm chí đã kéo anh đi đăng ký kết hôn, anh còn bất mãn gì nữa đây? Vấn đề được che giấu ở chỗ nào thì cuối cùng vẫn sẽ lưu lại mối họa, chi bằng giải quyết sớm đi.

Giải quyết được mâu thuẫn quan trọng thì mâu thuẫn thứ yếu cũng bị tiêu diệt mà.

An Tử Thiên nghĩ đến lúc đó có thể sống một mình ở bên ngoài mà không nhất thiết phải ở lại nhà họ An. Thật ra thì anh chỉ thích trong nhà có hai người thôi.

Điện thoại được kết nối.-=-diidideenndann,,,,lêquuydonn,,,,

"A lô, ông nội ạ." Bạch Thấm cố gắng đè nén sự căng thẳng của mình.

Ở đầu kia, người nhận điện hơi sững sờ, chậm rãi mở miệng: "Bạch Thấm."

"Vâng, ông nội, cháu có một tin tốt muốn nói với ông!"

Ông nội? Ông cụ An mơ hồ đoán được tin tức tốt này, dù sao, cho tới bây giờ thì Bạch Thấm vẫn gọi ông là ông nội An, tuy chênh lệch một chữ nhưng dẫu sao vẫn khá xa cách. Cộng thêm chút khó tin, không phải con bé mới mười chín tuổi sao?

Ông cụ An lẳng lặng chờ đợi tin tức tốt này, tay nắm gậy trúc dần siết chặt.

"Chúng cháu kết hôn rồi!" Trong giọng nói của Bạch Thấm còn ẩn chứa vẻ kích động, nhìn An Tử Thiên ở bên cạnh, đối phương đáp lại bằng nụ cười dịu dàng.

Bàn tay An Xiết Cảnh chợt nới ra, gậy trúc yên lặng rơi xuống thảm trải sàn. Ông chỉ cảm thấy trong lòng buông lỏng, giống như trên lưng có gì đó đã tan đi một nửa, toàn thân cũng thoải mái hơn, cúi đầu cười lặng lẽ. Trong chốc lát lại thu lại nụ cười, sững sờ, thở dài một cái.

Ở đầu bên kia, nghe được tiếng thở dài, Bạch Thấm lập tức khẩn trương lên.

Rốt cuộc giọng của ông cụ cũng vang lên trong điện thoại: "Con à, vất vả cho con rồi. Nhiều năm như vậy, nhà họ An nợ con quá nhiều, ông xin lỗi con..."

Bạch Thấm đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót không chịu nổi, cô đã gào lên những lời này suốt kiếp trước, kiếp này cũng gào mười tám năm, hiện tại có được, lại chẳng hề vui sướng chút nào.

Nhạy cảm phát hiện tâm trạng của Bạch Thấm thay đổi, An Tử Thiên vội vàng nắm chặt nắm đấm mà cô vô thức tạo thành.

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của người đàn ông ở bên cạnh, Bạch Thấm cười cười, đáp: "Ông nội, nhà họ An nợ cháu, kiếp này chưa trả hết thì kiếp sau trả đi. Hiện tại, ông không chúc chúng cháu hạnh phúc sao?"

"Các con phải sống đến đầu bạc đấy,  ông nội chúc các con sống đến "đầu bạc răng long"!"

"Cám ơn ông nội!" 

Không hề nhiều lời, Bạch Thấm liền cúp điện thoại, vốn là cuộc gọi thông báo tin vui, giờ lại có vẻ hơi nặng nề rồi. Cô tựa vào trong lòng An Tử Thiên, nói: "Ông xã, ông nội chúc chúng ta sống đến "đầu bạc răng long" đấy! Lời chúc của ông vô cùng có phúc khí!"

"Chúng ta sẽ sống đến bạc đầu, nhất định vậy!" In một dấu hôn lên cần cổ trắng nõn của cô, giọng nói của anh thong thả mà trầm thấp.

Khi Lâm Mễ Nhạc và Tô Thanh Thiển biết chuyện Bạch Thấm đã kết hôn thì Bạch Thấm đã dùng hết ngày nghỉ phép do trường quy định và chính thức đi học rồi. Lâm Mễ Nhạc đương nhiên phải ồn ào một chút, nhân cơ hội bắt bí Bạch Thấm để nhận nhiều lợi ích cộng thêm một bữa tiệc lớn.

Tô Thanh Thiển hiếm khi lộ ra nụ cười rõ ràng, chúc phúc: "Chúc mừng cậu!" Chẳng những có tân hôn vui vẻ, mà còn vượt qua cửa ải tình cảm khó khăn.

"Cám ơn."

"Sau này sẽ không đau thương nữa đâu nhỉ?" Tô Thanh Thiển chế nhạo nói.

"Sẽ không!" Được rồi, cô hơi ngượng ngùng, nhưng trả lời rất khẳng định.

"Đúng rồi, Tiểu Thấm, cậu đã biết Trình Việt Vũ vượt qua khảo sát chưa?" Lâm Mễ Nhạc vốn đang cười híp mắt nhìn hai người nói chuyện, chợt nhớ ra, mở miệng hỏi.

"Qua rồi? Ồ!" Bạch Thấm nhìn về phía Lâm Mễ Nhạc, hờ hững đáp lại.

Lúc này, Lâm Mễ Nhạc mới kịp phản ứng hình như không nên nhắc tới đề tài này, ảo não che miệng, giả bộ đáng thương nhìn bạn tốt._=_ll,,.,w..,eq.,,.uy44d..,.do,,,0nn....Cô mơ hồ biết được lần mâu thuẫn này của Bạch Thấm và An Tử Thiên đều do chính Trình Việt Vũ gây ra.

Bạch Thấm mỉm cười, nói: "Không có việc gì, Tiểu Nhạc."

"Vì công ty Thụy Thành không đưa ra được chứng cứ đanh thép nên sau khi mở phiên toà lần hai đã rút đơn kiện rồi. Tiếp đó không lâu có một thông báo của trường nói đây là hiểu lầm, còn xin lỗi Trình Việt Vũ. Trường học liền chấp nhận thành tích của anh ta, cấp cho học vị tiến sĩ rồi."

Tô Thanh Thiển tiếp đề tài, giải thích: "Chẳng qua mình cứ cảm thấy công ty Thụy Thành dây dưa nhanh mà đi cũng nhanh, giống như một cuộc náo kịch không giải thích được. Trình Việt Vũ nhất định không đơn giản, bị bức ép đến mức nóng nảy mới bộc lộ ra thực lực ở phía sau, giấu giỏi phết."

Nghĩ đến tài liệu mà anh ta cho mình, Bạch Thấm không khỏi tán thành: "Trước kia chúng ta đều không để ý, khả năng dời đi sự chú ý của anh ta rất mạnh."

Nghĩ tới đây, có phải cô nên giáp mặt anh ta nỏi rõ ràng không?

Trong văn phòng nghiên cứu. Trình Việt Vũ ngồi trước máy vi tính, muốn nghỉ ngơi một chút, vừa ngẩng đầu đã thấy Bạch Thấm đứng ở cửa. Không khí giống như đông lại trong nháy mắt, trong phòng làm việc, không khí không khỏi bị đè nén, may mà chỉ có hai người thôi.

"Ha ha..." Vẫn là Trình Việt Vũ lên tiếng phá vỡ vẻ im lặng trước, giống như ở trước mặt cô, anh ta luôn không nhịn được mà hành động trước: "Sao lại đứng ngây ra đó, vào ngồi đi!" Anh ta lộ ra chiêu bài tươi cười của mình, giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt, anh ta cũng chào hỏi cô bằng nụ cười sang sảng, sạch sẽ ấy.

"Chúc mừng anh, tiến sĩ Trình!" Bạch Thấm mỉm cười, nói.

Trình Việt Vũ sửng sốt, đáp: "Cám ơn!"

Chuyện ngày đó giống như chưa từng xảy ra, cảm xúc giữa hai người luân chuyển rất là hài hòa.

"Cô tới đúng lúc lắm, hai ngày nữa tôi sẽ phải rời khỏi đây." Trình Việt Vũ nói.

"Hả? Đúng rồi, anh cũng thi xong rồi mà."

"Không phải, là gia đình gọi tôi về." Trình Việt Vũ lắc đầu một cái. 

"Thời gian này đụng phải phiền toái, cuối cùng tôi vẫn phải vận dụng năng lực của gia tộc mới giải quyết được." Anh ta cười có chút ủ rũ.

"Có phải rời khỏi gia tộc thì tôi chẳng có gì nữa không?" Ngay cả những tư liệu đưa cho Bạch Thấm cũng lợi dụng người của gia tộc mới tra ra được.

"Thế lực sau lưng anh là vốn liếng chứ không phải gánh nặng của anh, năng lực không phải thể hiện như thế." Bạch Thấm lạnh nhạt nói. 

Thật ra Trình Việt Vũ là một người không tồi, trước kia cô còn hi vọng hai người có thể làm bạn, nhưng bây giờ.....Là không thể rồi, nhưng cô vẫn hy vọng anh ta có thể sống tốt.

Được an ủi, Trình Việt Vũ cũng phấn chấn tinh thần, tặng cho Bạch Thấm ánh mắt câu hồn, nói: "Tất nhiên, tôi chính là người thừa kế một nửa gia tộc Smith ở nước M, tiểu thư à, cô chắc chắn là: bây giờ không phải thừa dịp ôm chặt bắp đùi tôi, ngoan ngoãn đi theo tôi đó chứ?" Giọng nói giống như tùy ý, trêu chọc người trước mắt.

Bạch Thấm nghiêng nghiêng đầu, giống như buồn rầu nhìn Trình Việt Vũ, đáp: "Ái dà, đúng là buồn chết tôi, tiên sinh, tôi mới kết hôn vào hai ngày trước, anh vẫn muốn hả? ===ll,,.,lle33equuyyd,,,on....Đúng rồi, không biết gia quy nghiêm khắc của gia tộc Smith có trừng phạt gì với người cứ trêu đùa phụ nữ có chồng không vậy?" Cô thậm chí còn che miệng thoải mái cười trộm.

Trình Việt Vũ ngây người, cười khổ, bất đắc dĩ đáp: "Cô phải phối hợp với tôi như vậy sao?" 

Anh ta ngừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc, vươn tay ra, nói: "Chúc mừng cô!"

"Cám ơn." Cô vươn tay, nắm lại.

Lễ phép chạm nhẹ rồi nhanh chóng buông tay cô ra, anh ta sợ mình nắm rồi sẽ không muốn buông ra nữa.

Thấy cô trong chớp mắt đó, anh ta cứ cảm thấy trái tim mình dường như đã ngừng đập rồi, nằm mơ sao? Cô vậy mà đến đây gặp anh ta rồi! Thời gian có thể dừng ở đây hay không? Trình Việt Vũ vẫn không thể kiên trì mà mở miệng trước. 

Cô ấy đã kết hôn rồi! Thật là quá nhanh, vì muốn An Tử Thiên an tâm sao? Cô gặp phải An Tử Thiên là may mắn hay bất hạnh đây?

Thật là quá tàn nhẫn, ngay cả cơ hội tranh thủ cũng không để lại cho tôi nữa!

"Tôi là con nuôi của gia tộc Smith, cha ruột tôi và cha nuôi là bạn tốt, về sau người nhà bất ngờ tử vong nên tôi được cha nuôi nhận nuôi." Trình Việt Vũ đè nén tâm tư, giải thích với Bạch Thấm. 

"Lần này trở về nước, gia tộc muốn tiến công vào thị trường Trung Quốc, phái tôi đến trước để thích ứng và tìm hiểu một thời gian, cho nên tôi đã sắp xếp tốt kế hoạch, chỉ có cô là ngoại lệ."

Anh ta khẽ thở dài một tiếng, nói: "Bạch Thấm, chuyện ngày đó.....Thật xin lỗi, tôi đã mất khống chế, nhưng mà tôi không hối hận vì đã nói những lời đó, mặc dù cô có quyền lựa chọn, nhưng tôi vẫn muốn tranh giành một chút. Đã tạo ra phiền phức cho cô, rất xin lỗi!"

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, thật ra tôi cũng không trách anh. Còn nữa....Cám ơn." Cám ơn anh vì đã biết rõ người tạo ra những phiền phức cho anh nhưng lại không có truy cứu.

Gia tộc Smith buôn bán ở nước M, mặc dù thế lực chủ yếu ở nước M và cũng không thể làm ra chuyện gì quá lớn ở đây, nhưng vẫn có thể gây ra chút phiền toái cho An thị.

Lễ phép nói chuyện với nhau, ôn hòa nói lời từ biệt, tất cả đều diễn ra trôi chảy, không chút trở ngại nào, có rất nhiều lời không nói ra miệng, nhưng trong lòng hai người đều biết.

Lúc Bạch Thấm rời đi, Trình Việt Vũ vẫn không nhịn được, gọi lại: "Đợi một chút!"

"Hả?" 

Cô quay đầu lại, ánh mặt trời chiếu xuống, bảo phủ quanh thân cô, tạo nên vầng hào quang sáng ngời mà không lóa mắt, anh ta thấy gương mặt cô dường như sáng lấp lánh. Rõ ràng đang ở trước mắt, tại sao lại không chạm tới được? Trong lòng Trình Việt Vũ chua xót khó tả.

"Cô xác định không cân nhắc một chút về tôi à?" Anh ta cười gian manh, một tay chống cằm đặt trên bàn, nghiêng người hỏi, dáng vẻ rất phong lưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.