Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 53




Sao lại như vậy, tại sao cô không thể ký? Ánh mắt của nhân viên công tác cứ lướt qua lướt lại hai người, có ẩn tình à? Nhớ lại chuyện cũ hay gì ư? Nhân viên công tác bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. 

Chẳng lẽ cô bé này yêu một người hoàn toàn khác, nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà bị buộc phải kết hôn với anh chàng này? Bây giờ, ở thời khắc mấu chốt, anh chàng rốt cuộc cũng thức tỉnh lương tâm, không muốn kết hôn với cô bé, để cô ấy đi tìm tình yêu đích thực của đời mình ư? 

Ây mà... vẻ mặt của cô bé này lại không giống như vậy cho lắm! Đổi tay chống cằm, nhân viên công tác là một bác gái lại bắt đầu nghĩ theo hướng khác. 

Hay là anh chàng này không đồng ý... 

"Vì sao không thể ký?" Bạch Thấm cũng không biết bác gái ngồi đối diện mình đang suy diễn lung tung, việc An Tử Thiên ngăn cản đã khiến trong lòng cô kích động, anh không đồng ý sao? 

An Tử Thiên mở to mắt nhìn cô. Anh mím môi, khoảng chừng 3 – 5 giây sau mới nói, “Em mới có mười chín tuổi.” Theo luật quy định, tuổi lập gia đình của nữ là hai mươi, nếu như không đủ tuổi, cho dù ký cũng không được pháp luật thừa nhận. 

Sự hồi hộp trong lòng bỗng chốc tiêu tan, Bạch Thấm nở nụ cười tươi, “Không sao cả, em sớm đã đổi tuổi của mình thành hai mươi rồi!” Không có việc gì, cũng chẳng cần phải đế ý đến người ngoài đang ở đây, cô nghiêng người, đặt lên gò má anh một nụ hôn ấm áp, dịu dàng hỏi, “Tử Thiên không muốn em trở thành bà An một cách danh chính ngôn thuận hay sao?” Giọng nói vốn đã trong trẻo, nay lại càng thêm mềm mại, đầy sự hấp dẫn lẫn mong chờ. 

"Không có." An Tử Thiên bị trầm mê trước đôi mắt của Bạch Thấm, anh trả lời trong trạng thái ngây ngốc, ngơ ngác.

Bạch Thấm cười to, đan bàn tay của hai người vào nhau, “Vậy là tốt rồi, em cũng đã nói cả đời này sẽ vĩnh viễn không rời khỏi anh.” Giọng nói triền miên lẫn mười đầu ngón tay đan xen khiến An Tử Thiên lấy lại tinh thần. Anh nhìn người con gái nhỏ trước mắt đang cố dùng nụ cười để giấu đi sự hồi hộp trong lòng. 

"Ký đi."

Bác gái ngồi đối diện nhìn từ nãy tới giờ, nổi hết cả da gà, run lẩy bẩy. Không bàn tới việc hai người đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, bác gái cũng cảm thấy mồ hôi lạnh đổ đầy đầu mình: Cô bé à, sao cô có thể nghĩ tới việc bóp méo tuổi tác trước mặt tôi vậy hả?

Mặc kệ là như thế nào đi chẳng nữa, cuối cùng thì tờ giấy chứng nhận kết hôn cũng đã thật sự nằm trong tay hai người. 

Nhìn tờ giấy trong tay, hai người tựa như vừa tỉnh khỏi giấc mộng. Đặt tay lên ngực, trái tim vẫn còn đang đập thình thịch vì không tin nổi. 

Nếu mỗi ngày đều như ngày hôm nay, Bạch Thấm nghĩ mình sẽ quên mất vì tim đập quá nhanh. Lén cười một tiếng, suy nghĩ miên man, cô quay đầu nhìn về phía An Tử Thiên, anh vẫn còn đang ngẩn người kia kìa. 

Nhìn người đàn ông trước mặt, cô chợt cảm thấy cả cuộc đời này rất đáng giá, quả thực vô cùng tốt. 

Quay trở lại xe, An Tử Thiên mới mở miệng hỏi cô, “Đây là giấy chứng nhận kết hôn sao?” 

Dáng vẻ ngây ngốc của anh khiến Bạch Thấm buồn cười, “Phải, ông xã!” 

Vì hai chữ đó, chỉ trong nháy mắt, ngài An nổi tiếng có chỉ số thông minh cao lại về nhà trong trạng thái ngây ngốc suốt cả một đoạn đường. 

"Từ nay về sau, ngài An phải đối xử tốt với bà An đó! Yêu thương hết mực, ngày nào cũng phải khiến người ta vui vẻ, không được làm người ta đau lòng!” Sau khi trở về nhà, Bạch Thấm cứ khoái trá, chọc ghẹo An Tử Thiên. 

An Tử Thiên nhìn cô. Một hồi sau, anh thốt ra hai chữ, “Bà xã.” Tuy rằng có hơi ngượng nghịu, nhưng từng chữ vẫn được phát âm rõ ràng theo tiêu chuẩn.

Trong nháy mắt, từ đầu tới cổ của Bạch Thấm liền nhuộm một màu đỏ ửng. Cô thẹn thùng, không dám nhìn thẳng vào đối phương.

Không thấy cô đáp lại, An Tử Thiên lại gọi thêm một tiếng, “Bà xã!” 

Bạch Thấm hất mặt, ngại ngùng xoay người, giọng nói trở nên ấp úng, không biết là đang nói gì nữa. 

Thật là kỳ quái. Rõ ràng lúc đầu, chính cô còn thoải mái gọi anh hai tiếng ông xã, sao bây giờ lại thành như vậy rồi? Bạch Thấm cảm thấy đầu mình nóng tới mức bốc hơi nước. 

An Tử Thiên càng kêu càng quen, càng kêu càng nghiện. Anh bước vài bước về phía trước, ngăn cô lại, phấn khích kêu lên, “Bà xã, bà xã Thấm Thấm, bà xã...” 

Đối mặt với cặp mắt sáng rực của anh, Bạch Thấm chỉ có thể thỏa hiệp, “Được rồi, anh kêu vậy là đủ! Em đói bụng, bà xã không thể làm cơm, mau đi nấu cơm đi!” Cô vội đẩy anh về hướng nhà bếp. 

An Tử Thiên cười sung sướng, xoay người ôm cô, “Bà xã, em biết không, nơi này của anh giống như có cái gì đó rất tràn đầy, đang muốn trào ra bên ngoài!” Anh nắm tay cô, đặt nó lên ngực mình. 

Đột nhiên cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ nơi lồng ngực của anh, thình thịch, thình thịch.. Bạch Thấm vui vẻ, nở nụ cười, “Em biết, em cũng vậy, ông xã!” 

Hai người luôn ở trong trạng thái phấn khởi cho đến lúc dùng xong cơm tối, tắm rửa lên giường.

Giống như mọi ngày, Bạch Thấm tắm rửa xong xuôi, lên giường, lật xem một quyển sách tùy ý, đợi An Tử Thiên tắm xong rồi mới cùng nhau đi ngủ. 

An Tử Thiên bước ra. Bạch Thấm theo thói quen, nhìn chiếc giường chung của hai người,... cô nhanh hơn bình thường một chút. 

Lên giường, vén mền, đỡ thắt lưng, đắp kín... 

"Em tắt đèn nha!” Bạch Thấm rào đón. 

An Tử Thiên không chịu, anh ôm eo cô thật chặt. 

Này, không phải ngày thường anh đều đồng ý sao? 

Bạch Thấm nghi hoặc, đầu óc xoay chuyển thật nhanh. 

"Ông xã, ngủ nha!” Giọng nói ngọt ngào khiến thân mình của người nào đó cứng đờ. 

"Ừ."

Tốt, tắt đèn đi ngủ.

"Ông xã, ngủ ngon!” Cô hôn một cái lên mặt anh.

Những việc này đều không khác so với ngày thường. 

Bạch Thấm chợt cảm thấy cánh tay của An Tử Thiên càng lúc càng siết chặt, dường như không giống mọi ngày lắm...

Cảm thấy hơi nóng, Bạch Thấm vươn một bàn tay ra khỏi mền, bả vai của cô liền lộ ra. 

Có cái gì bất thường sao?

Dường như ở trong bóng tối, Bạch Thấm đã mẫn cảm, nhận ra cánh tay không an phận của An Tử Thiên đang đặt lên vai mình. 

“Bà xã."

"Em ở đây."

"Hôm nay chúng ta đăng ký kết hôn rồi.”

"Ừ.”

"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp."

"Ừ."

"Hẳn là anh nên thực hiện nghĩa vụ của một người chồng rồi.” 

"Hả?"

"Em cũng cần làm hết trách nhiệm của người vợ.” 

"Hả?... Ưm...”

Một giây sau, bàn tay của An Tử Thiên xâm nhập vào trong áo quần của Bạch Thấm, ngắt lời cô định nói “Ông xã, sao đêm nay anh dông dài quá vậy.” 

Bàn tay ấm áp của anh giống như một con cá nhỏ linh hoạt, không ngừng lượn khắp thân thể cô - người anh yêu sâu sắc, cho dù chỉ là một cái vuốt ve đơn giản cũng có thể kích tình người ta. 

Anh cắn môi đôi mềm mại, đỏ mọng của cô. Kề sát mặt cô, anh sớm đã quá quen với khuôn mặt nho nhỏ, ửng đỏ của vợ mình rồi, và đã đôi mắt sáng trong. Dục vọng cứ như thế mà hấp dẫn cả hai người động tình. 

"Bà xã, em đã chuẩn bị tốt để động phòng chưa?” Giọng nói khàn khàn của An Tử Thiên chợt trở nên mông lung, trầm bổng khắp cả căn phòng, vừa hấp dẫn, vừa dụ dỗ người khác. 

Sức nóng không ngừng lan tỏa, Bạch Thấm cảm thấy cả người càng lúc càng nóng. Cô bất giác vặn vẹo thân thể, vốn dĩ đã không mặc nhiều, chẳng biết từ lúc nào, quần áo của cô đã bị anh lột bỏ, vứt xuống sàn rồi. 

Bàn tay nóng bỏng của anh rốt cuộc cũng vuốt từ bụng cô lên đến nơi mềm mại ở chỗ cao nhất, nhưng cái vuốt ve sau đó lại càng mãnh liệt hơn, khiến đôi gò bồng đảo của cô đỏ bừng cả lên. 

Cô không kiềm chế được những tiếng nói yêu kiều phát ra từ bản thân mình. Tiếng nói rơi vào An Tử Thiên chẳng khác nào những câu hát thúc giục ái tình. 

Máu trong người đua nhau chạy, anh cảm thấy bản thân mình giống như có cái gì đó đang gào rít mãnh liệt, muốn phá cơ thể anh để chui ra.

Ngấm ngầm chịu đựng việc động tình đã khiến thân dưới của Bạch Thấm trở thành một đầm nước mùa xuân dịu dàng, mang theo hơi ấm của con người, trào ra không ngừng. 

An Tử Thiên giống như một kẻ tham lam muốn biết mọi thứ, anh thăm dò mỗi một vị trí trên thân thể cô mà không hề nguôi đi sự thỏa mãn, khiến cả người cô vặn vẹo, hai tay không ngừng vuốt ve anh, giống như muốn bắt lấy cái gì đó, giọng nói rên rỉ ~ tất cả đều không thể khiến anh thoát ra khỏi cơn trầm mê. 

Đôi mắt miên man, cô để lộ niềm khao khát của mình, vòng eo mềm mại chủ động dây dưa với anh, mời anh tiến vào nơi sâu nhất để thưởng thức. 

Trong nháy mắt đó, Bạch Thấm chỉ kịp cắn mạnh vào vai anh. Cô đau bao nhiêu, anh đau bấy nhiêu, thậm chí còn hơn thế.

Hai người rên rỉ, một người đau, một người cười. 

Niềm vui sướng trong lòng An Tử Thiên giống như lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ dại, khiến cỏ cây sinh trưởng tốt hơn. Cuối cùng, theo đuổi nhiều năm như vậy... cuối cùng, em cũng là của anh rồi! 

Có thể không che giấu bất kỳ dục vọng nào của bản thân ở trước mặt em, không phải lo lắng em sẽ đòi rời đi.

Bạch Thấm, từ hôm nay trở đi, từ giờ trở đi, từ trên xuống dưới của em, cuối cùng anh cũng có được rồi! 

Bạch Thấm vĩnh viễn thuộc về An Tử Thiên, em sẽ vĩnh viễn không rời xa anh!

Bởi vì toàn bộ ái tình và dục vọng trong lời nói đã trở thành hành động, chứng thực trên thân thể cô.

Bạch Thấm đành phải thừa nhận, khuôn mặt đẹp đẽ cau lại vì tình ~ dục mãnh liệt, hơi thở triền miên, yêu kiều quanh quẩn trong căn phòng tối vì tình ~ dục. 

"Ưm... Tử Thiên... A... Nhẹ một chút... đau" Lời nói mơ hồ phát ra từ trong miệng cô theo từng âm đứt quãng, An Tử Thiên lại cảm thấy lời nói ấy chứa đầy hơi thở tình ~ dục. 

Hình như anh không nghe thấy, tốc độ va chạm trong cơ thể cô càng nhanh hơn, thậm chí anh còn không quên bịt chặt miệng của người thương, dịu dàng liếm môi cô. 

"A..." Sự cố gắng của anh không hề uổng phí, cuối cùng cũng làm cô để lộ điểm mẫn cảm, khiến cô hét chói tai, giọng nói truyền tới lại hóa thành tiếng rên dịu dàng, yếu ớt. Thân thể rất quý trọng lần động tình đầu tiên trong đời. Cô không chịu nổi sự khống chế, cong người lên, đón ý của anh, khiến dục vọng trong người anh càng nóng rực, "Ông xã, đau... A, ưm..." 

Cô thật sự rất đau, không kiềm chế nổi mà hùa theo anh, nào ngờ lại khiến người kia kích thích vô cùng, hơn nữa còn dùng sức mạnh hơn. 

Anh thương tiếc mà hôn lên cái trán đầy mồ hôi của cô, tình ~ dục nhuộm đây giọng nói khàn khàn, mang theo sức hấp dẫn, "Ngoan, không đau rồi..." Cái hôn lan dân xuống dưới, vòng đi vòng lại trước đường lẫn lối. 

Dưới thân, bàn tay to cũng cũng không có buông tha cô. Ở chỗ cao ngất, cô vừa bị anh đùa bỡn, vừa bị anh bịt chặt miệng, không ngừng phun ra nuốt vào.

Nơi nào của anh cũng hỗn loạn cả, nhan sắc yêu kiều như đóa hoa lạc giữa miền đất rộng, sinh sôi nảy nở, nơi này chỉ có một khung cảnh mà thôi... 

Tới lúc lên đỉnh, cô dùng sức ôm chặt lấy anh, dáng vẻ thỏa mãn đáng yêu, khiến anh nhìn mà khó chịu, ngứa ngáy, lại thêm một trận xôn xao. 

Nằm ở trên người cô, yên lặng hưởng thụ dư vị của việc lên đỉnh, hiểu rằng cô sợ run khi tới cực hạn, anh cũng làm với tốc độ nhanh hơn. 

Cúi đầu, nhìn thiên hạ dưới thân mình, anh thấy khuôn mặt cô hồng hào, nhắm mắt trong sự mỏi mệt và thỏa mãn. Cho dù là đang ngủ, anh cũng thấy được là cô đang vui sướng. 

Đã mệt đến mức ngủ rồi sao? Hai tay của anh không nới ra, vẫn ôm chặt cô. 

Anh cười sủng nịch, hôn cô với tình cảm chân thành cả cuộc đời, "Ngủ ngon, bà xã..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.