Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 3: Bạn học tụ hội




Sung Sướng là KTV lớn nhất ở thành phố W, đương nhiên cũng là nơi tiêu tiền lý tưởng nhất, Bạch Thấm vừa xuống xe đã thấy Lâm Thước Nhạc chạy tới chỗ mình:

- Tiểu Thấm, mình rất nhớ cậu, cậu có nhớ mình không?

Một vật thể to như con gấu chạy đến ôm ấp Bạch Thấm. Đối mặt với cô, Lâm Thước Nhạc lúc nào cũng hoạt bát nhiệt tình như lửa thậm chí có chút quá [⊙﹏⊙]. (nguyên văn bản cv đấy)

Rõ ràng lần cuối Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc gặp nhau là lúc thi vào trường Cao Đẳng mới được một tuần mà nhìn cô ấy (LTN) giống như bọn họ đã vài tháng không gặp nhau rồi vậy. Nếu là trước đây, Bạch Thấm sẽ chỉ cho Lâm Thước Nhạc một cái liếc mắt đầy xem thường, thậm chí không thèm quan tâm, nhưng hiện tại Bạch Thấm đã sống lại. Kiếp trước chỉ vì cô lạnh lùng ích kỷ mà ngay sau khi thi vào trường cao đẳng đã mất đi người bạn chân thành đáng yêu này, sau này Bạch Thấm cảm thấy hối hận thì đã muộn. Hiện tại cô đã sống lại thì đương nhiên sẽ không để những thứ đáng trân trọng bị mất đi như kiếp trước nữa, Lâm Thước Nhạc là một trong số đó.

Bạch Thấm cố nén kích động, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Thước Nhạc:

- Thước Nhạc, mình cũng rất nhớ cậu... Thước Nhạc đáng yêu của tớ.... đã lâu chúng ta không gặp nhau… mình thật nhớ cậu... rất nhớ!

Bạch Thấm giọng nói khẽ run, hốc mắt cũng có chút hơi ửng đỏ nhưng Lâm Thước Nhạc không thể nhìn thấy.

- A nha, có thật không?! Thật không?! Tiểu Thấm cũng rất nhớ tớ sao?! Tớ biết cậu sẽ cũng nhớ tớ mà. Tiểu Thấm làm sao có thể quên tớ! Ha ha.... Vừa nãy nói chuyện điện thoại cậu giả vờ không nhận ra tớ nhất định vì muốn cho tớ một kinh hỉ* đúng không?

*kinh ngạc + vui vẻ

Lâm Thước Nhạc vừa nghe Bạch Thấm nói cũng nhớ mình thì ngay lập tức quăng những lời nói uy hiếp lúc trước ra sau đầu, tâm tình cũng trở nên vô cùng vui vẻ:

- Tiểu Thấm, mau vào trong đi, mọi người trong lớp đều đã đến, chỉ còn một mình cậu thôi! Tớ nói cho cậu biết, Triệu Ngạn Bân vẫn đang chờ cậu đấy! Ha...ha.... Cậu không tới tên nhóc kia cũng đứng ngồi không yên.

Lâm Thước Nhạc vừa nói vừa nắm tay Bạch Thấm đi vào KTV nhưng lại không hề phát hiện hốc mắt Bạch Thấm ửng đỏ và sự khác thường trong giọng nói của cô(BT).

Lúc này, Bạch Thấm mới nhớ lại hôm nay là ngày bạn học hồi trung học tụ họp. Đây là buổi gặp mặt cuối cùng sau khi tốt nghiệp trung học của bọn họ, ngày mai đã là ngày chia tay. Khi Lâm Thước Nhạc nhắc đến Triệu Ngạn Bân, đột nhiên Bạch Thấm có chút giật mình. Cuộc sống trung học đã kết thúc mười mấy năm, rất nhiều người mà cô không nhớ rõ. Nhưng Triệu Ngạn Bân mà Thước Nhạc nhắc tới thì Bạch Thấm không hề quên. Dù sao, kiếp trước cậu chính là mối tình đầu của cô. Kiếp trước cô luôn cảm thấy mình bị An Tử Thiên trói buộc, duy chỉ lúc đi học được tự do nên đã thích Triệu Ngạn Bân giống như thanh mai trúc mã vậy.

Bạch Thấm nhớ rõ ngày trước Triệu Ngạn Bân ở trường cũng là một nhân vật nổi tiếng. Cậu giống như nam chính mà tiểu thuyết hay miêu tả: lãng mạn, đẹp trai, nụ cười luôn ấm áp như ánh mặt trời khiến các nữ sinh ở trường mê đảo, cậu còn là đội trưởng đội bóng rổ, chính vì vậy nên mỗi lần có trận đấu bóng rổ diễn ra thì các nữ sinh đều đến vây xem. Thành tích học tập của cậu cũng vô cùng tốt, các giáo sư nhắc tới cậu thì khen không dứt miệng, điều kiện gia đình cũng rất tốt nên có rất nhiều nữ sinh không chút rụt rè mà theo đuổi cậu.

Bạch Thấm cũng vậy nhưng cô nghĩ có lẽ lý do chủ yếu mà cô thích Triệu Ngạn Bân là do thoạt nhìn thì cậu ta giống như một người vô tư tùy ý. Khi ấy Bạch Thấm bị trói buộc nên sẽ luôn bị thu hút bởi kiểu người như vậy. Nhưng mà, kiếp trước Bạch Thấm hoàn toàn không hiểu tại sao cô thích Triệu Ngạn Bân. Bạch Thấm trong lòng yên lặng trêu chọc chính mình, xem trọng một người như Triệu Ngạn Bân, ánh mắt của cô thật đúng là khá tốt.

Thước Nhạc vừa kéo Bạch Thấm ngồi vào ghế đã có mấy nam sinh ồn ào:

- Bạch Thấm, cậu cuối cùng cũng đến. Dám để bọn tớ chờ thật lâu, đến rồi thì phải phạt mấy ly!

Tuy rằng tính cách Bạch Thấm lạnh lùng nhưng cô có khuôn mặt khá xinh xắn, không ít nam sinh thầm thích cô, nhưng dù bọn họ có thích Bạch Thấm đến mức nào cũng bị vẻ lạnh lùng của cô làm cho chùn bước, Triệu Ngạn Bân cũng là trong số đó.

Bạch Thấm đưa mắt nhìn mọi người xung quanh mà có một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.

- Các cậu đừng làm khó dễ Bạch Thấm, có thể trên đường cô ấy kẹt xe nên mới đến trễ.

Bạch Thấm còn chưa kịp mở miệng thì người bên cạnh đã lên tiếng trước. Cô vừa xoay người thì thấy một nam sinh tuấn tú nhìn mình cười, khuôn mặt nhìn hơi quen nhưng cô lại không nhớ ra là ai. Bạch Thấm không khỏi nhíu mày, nhưng không ngờ điều này rơi vào trong mắt nam sinh thì cậu lại lý giải là cô không muốn uống rượu nên khó xử.

- Này này Triệu Ngạn Bân, Bạch Thấm còn chưa nói gì mà cậu đã biết cô ấy trên đường bị kẹt xe? Hai ngươi rốt cuộc có quan hệ gì?_Bạn học xung quanh cố ý ồn ào trêu chọc.

- Hắc hắc, ai biết hai người bọn họ có bí mật gì không thể nói!

- Đã đến muộn làm sao có thể không phạt rượu? Hay thế này đi Triệu Ngạn Bân, cậu thay Bạch Thấm uống!

Nhìn thấy Bạch Thấm nhíu mày nên tưởng cô không muốn uống rượu, Triệu Ngạn Bân nói:

- Được, ba chén được không?

Triệu Ngạn Bân cầm lấy chén định uống, không ngờ bị một bàn tay chặn lại cướp lấy ly rượu, cậu giật mình nhìn lại không ngờ là Bạch Thấm.

Bạch Thấm cầm ly rượu mỉm cười:

- Tớ đi muộn sao có thể để cậu chịu thay. Mọi người, uống xong ba chén thì không thể tiếp tục làm khó tớ đâu đấy!

Sau câu nói ấy là nụ cười khẽ hiếm hoi của Bạch Thấm. Mọi người bình thường chỉ thấy Bạch Thấm lạnh lùng, thế nhưng hôm nay cô so với trước kia vô cùng khác biệt, không khỏi vui vẻ hơn:

- Đó là đương nhiên, hiếm khi Bạch đại tiểu thư cho chúng ta mặt mũi! Hắc hắc...

Sau đó mọi người nhìn Bạch Thấm uống rượu như uống nước vậy, ba ly rượu nhanh chóng bị cô uống cạn. Đám con trai xung quanh thấy vậy lập tức vỗ tay tán tưởng:

- Rất tuyệt, thật không nhìn ra Bạch tiểu thư lại có tửu lượng tốt như vậy!

Được màn uống rượu của Bạch Thấm cổ vũ, không khí trở nên sôi nổi hẳn, nam sinh trong lớp ai ai cũng nắm chặt cơ hội mời rượu cô, dù sao chuyện như vậy không phải lúc nào cũng có được, nhưng Bạch Thấm không hề uống rượu, chỉ uống nước trái cây, mọi người cũng không so đo với cô. Con trai đối với con gái tất nhiên phải nhường nhịn hơn một chút, đặc biệt là cô gái xinh đẹp, huống chi Bạch Thấm không chỉ là một cô gái xinh đẹp mà còn là một cô gái bình thường còn khó có thể tiếp cận.

Triệu Ngạn Bân bị cướp ly rượu trong tay lại nhìn thấy Bạch Thấm sảng khoái uống rượu nên trong lòng chợt có chút mất mát. Triệu Ngạn Bân biết Bạch Thấm làm vậy là muốn từ chối tiến thêm bước nữa ngoài tình bạn cùng cậu .

Triệu Ngạn Bân quả thật đã đoán đúng ý của Bạch Thấm. Đời trước Bạch Thấm thích Triệu Ngạn Bân không có nghĩa hiện tại cô cũng thích cậu, nếu đã không thích thì tốt nhất nên duy trì mối quan hệ bạn bè đơn thuần. Kỳ thật, nghĩ lại chuyện đời trước, Bạch Thấm không hề nhớ ra dáng vẻ của Triệu Ngạn Bân, vừa rồi may nhờ có người bên cạnh gọi tên của cậu cô mới có chút nhớ đến. Hiện tại Bạch Thấm trong lòng đã hiểu vì sao đời trước cô thích Triệu Ngạn Bân, tất cả đều chỉ là những rung động của tuổi trẻ lại thêm xu hướng yêu thích của những cô gái lúc đó. Hơn nữa, Triệu Ngạn Bân lại có được cuộc sống tự do tùy ý mà kiếp trước cô yêu thích nhất, chỉ bấy nhiêu lý do thôi cũng làm cho một cô gái 18 tuổi như cô khi ấy yêu thích cậu.

Nhưng những chuyện đó đã trôi qua rồi, hiện tại cơ thể Bạch Thấm mới 18 tuổi nhưng thực chất cô đã 28 tuổi rồi, Triệu Ngạn Bân bây giờ đối với cô giống như một cậu em trai ngây thơ, Bạch Thấm lại ưa thích mẫu hình người đàn ông thành thục một chút, giống như An Tử Thiên như vậy. . . Đáng chết, sao đột nhiên cô lại nghĩ đến An Tử Thiên? Nhất định là do vừa rồi uống rượu nên hiện tại cô có chút say, Bạch Thấm lắc lắc đầu giống như muốn hất hình ảnh của An Tử Thiên trong đầu ra ngoài.

Bạch Thấm từ chối việc Triệu Ngạn Bân thay cô uống rượu thực ra còn có một nguyên nhân khác. Dù bây giờ đã tốt nghiệp nhưng Bạch Thấm vẫn muốn có thể kết giao qua lại với bạn bè, cô không muốn bản thân giống như kiếp trước vì quá lạnh lùng mà xa lánh mọi người, kiếp này Bạch Thấm muốn mình có thể có mối quan hệ tốt đẹp với mọi người. Chỉ một hành động nhỏ như vừa rồi đã khiến Bạch Thấm được mọi người quan tâm hơn bình thường khiến cô vô cùng vui vẻ.

Một lúc sau có lẽ do uống nước trái cây hơi nhiều, Bạch Thấm đứng dậy nói với mọi người muốn đi vệ sinh, mà Lâm Thước Nhạc đã sớm một mạch quên bẵng cô.

Trên đường trở về phòng thì Bạch Thấm bị ngăn lại, cô nhìn người con trai đang ấp úng trước mặt đã biết cậu muốn nói gì. Không đợi cậu ta mở miệng nói rõ ràng, Bạch Thấm đã giành trước:

- Cám ơn câụ vừa rồi đã thay tớ nhận phạt.

- Ách... không có gì, đây việc tớ phải làm. . . ý tớ là con trai thì nên làm như vậy.

Triệu Ngạn Bân ý thức lời nói của mình có chút hơi quá phận nên vội vàng giải thích.

- Ha ha, hôm nay tớ đến muộn thật sự rất ngại. Hai ngày trước tớ bị phát sốt, đầu óc có chút mơ hồ không nhớ rõ mọi chuyện nên mới thiếu chút thì quên buổi hẹn hôm nay.

- Tại sao lại phát sốt? Hiện tại cậu đã khỏi chưa? Tại sao cậu đang ốm lại còn đến đây? Hay là để tớ đưa cậu về?

Biết được người con gái trong lòng mình đang ốm, cậu vội vàng quan tâm.

- Cậu không cần lo lắng, tớ đã khỏi rồi. Ở mãi trong nhà cũng buồn chán, hôm nay ra ngoài gặp mặt các cậu cũng thay đổi tâm trạng. Haizz. . . Nói ra quả thật ngượng ngùng, chỉ vì vị hôn phu của tớ vừa đính hôn xong đã bỏ tớ một mình mà đi công tác, tớ lòng dạ hẹp hòi nên lập tức cảm thấy anh ấy không yêu mình, miên man suy nghĩ không ngờ lại khiến bản thân bị bệnh.

Khi nhắc đến vị hôn phu, khuôn mặt Bạch Thấm lại có chút ửng đỏ.

- Cậu có vị hôn phu? Cậu có vị hôn phu từ khi nào vậy?. . . Cậu. . . cậu thích anh ta?

Triệu Ngạn Bân vì đột nhiên nghe Bạch Thấm nói vậy mà giật mình, có chút không khống chế được cảm xúc mà hơi đề cao âm lượng, lại thấy cô nhíu mày khó chịu đành cố gắng ổn định cảm xúc chua sót trong lòng hỏi.

- Ngay sau khi tớ thi xong cao đẳng thì chúng tớ lập tức đính hôn. Còn tớ đương nhiên thích anh ấy, nếu không sao lại đồng ý đính hôn với anh ấy chứ. Tâm nguyện lớn nhất của tớ đời này là kết hôn với anh ấy, yêu thương anh ấy, vì anh ấy mà sinh con dưỡng cái, cùng anh ấy bạch đầu giai lão . . . .

Bạch Thấm nói với khuôn mặt đầy thỏa mãn giống như đang mơ mộng về cảnh tượng của cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, con ngươi cô chứa một loại tia sáng mà Triệu Ngạn Bân chưa từng được thấy.

_________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.