Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 16: Cãi nhau (1)




Bạch Thấm đẩy cửa phòng làm việc ra, An Tử Thiên không có ở đây.

“Thấm Thấm, chỉ còn khoảng 3 phút nữa là chúng ta đã có thể ăn cơm rồi.” Anh đang ở trong phòng bếp. Buổi chiều hôm nay Bạch Thấm không có tiết học, hai người hẹn nhau cùng ăn cơm trưa ở công ty, sau đó Bạch Thấm cùng anh đi làm, đến chiều tối sẽ lại lại cùng nhau trở về nhà.

Bạch Thấm bước đến trước bàn làm việc, trên mặt bàn có một tập văn kiện, ánh mắt của cô khẽ lướt qua, là một bản hợp đồng hợp tác. Góc phải trên bàn có 3 tập văn kiện, cô rút tập ở giữa mở ra xem, đây là bản kế hoạch thu mua công ti Đông Thành, vô cùng chi tiết, công việc thu mua lần này được chuẩn bị rất kỹ.

Lúc ăn cơm, Bạch Thấm vẫn quyết định nói với An Tử Thiên việc này: “Anh Tử Thiên, hôm nay chị Tử Nguyệt có gọi điện thoại cho em, chị ấy nói là anh đang thu mua công ty Đông Thành.” Vừa nói cô vừa gắp rau xanh vào trong bát của anh.

Động tác ăn cơm của An Tử Thiên hơi ngừng lại, sau đó lại tiếp tục: “Ừ.”

“Nhưng chị Tử Nguyệt nói công ty Đông Thành đang hoạt động rất tốt, không hề xuất hiện tình trạng lỗ lã gì cả. Tại sao bỗng nhiên anh lại muốn thu mua? Đột nhiên kiên quyết thu mua công ty Đông Thành như vậy sẽ khiến công ty lãng phí rất nhiều nhân lực và tiền bạc, không chỉ không được mọi người đồng tình, hơn nữa, cho dù có thu mua thành công Đông Thành thì vẫn khiến việc kinh doanh của công ty chịu ảnh hưởng rất lớn, rất có khả năng là sau một thời gian dài An Thị cũng vẫn không thể thu hồi lại vốn.”

An Tử Thiên không nói tiếng nào, gắp một miếng thịt cho Bạch Thấm, sau đó mới chậm rãi nói: “Anh không thích.” Anh không muốn nói dối Bạch Thấm, nhưng cũng không muốn nói rõ nguyên nhân thật sự với cô, suy nghĩ một hồi mới đưa ra đáp án như vậy.

“Vì sao anh lại không thích công ty Đông Thành chứ?”

“Chủ tịch Đông Thành rất đáng ghét!” Thật sự vô cùng đáng ghét, tại sao ông ta lại sinh ra một đứa con trai làm gì, để cậu ta mơ tưởng đến Thấm Thấm của anh chứ! Sinh con gái không phải tốt rồi sao… Sau này anh và Thấm Thấm nhất định sẽ sinh con gái. Con gái vô cùng đáng yêu, trắng trẻo mềm mại, lớn lên lại sẽ giống Thấm Thấm, thật sự vô cùng xinh đẹp, anh rất thích.

“Tại sao anh lại không thích chủ tịch của Đông Thành thế?”

“…”

Bạch Thấm thấy An Tử Thiên không nói lời nào, khẽ than nhỏ một tiếng: “Thật ra anh Tử Thiên không thích con trai của chủ tịch công ty Đông Thành mới đúng phải không…?”

“Ăn cơm!” An Tử Thiên cắt đứt lời nói của Bạch Thấm, sau đó lại gắp thêm cho cô một miếng thịt.

“Triệu Ngạn Bân cậu ấy và em chỉ là bạn cùng lớp thời trung học bình thường mà thôi. Sau khi tốt nghiệp trung học, hai bọn em vốn không hề liên lạc với nhau nữa, cả kỳ nghỉ đông ở nhà cũng chỉ thấy mặt nhau hai lần mà thôi. Anh Tử Thiên, anh có thể đừng nghĩ nhiều như vậy được không? Em đã nói em sẽ luôn ở bên cạnh anh, chẳng lẽ anh không tin em hay sao?”

Rốt cuộc An Tử Thiên cũng buông bát cơm xuống: “Cậu ta thích em, ngày đó cậu ta đã thổ lộ với em.” Anh tin em, nhưng điều này không liên quan đến việc anh ghét cậu ta thích em, thậm chí còn dám thổ lộ với em.

“Nhưng mà em đã từ chối cậu ấy rồi, em và cậu ấy chỉ là mối quan hệ quen biết bình thường mà thôi, thậm chí còn chưa đến mức thân thiết. Anh Tử Thiên, anh không thể ăn dấm chua*lung tung như vậy được. Hủy bỏ kế hoạch chèn ép thu mua công ty Đông Thành đi, có được không anh?”

“Ngày đó cậu ta nắm tay em đến mức hằn vết, sau đó còn sưng lên.” Cậu ta dám tổn thương em, anh còn không nỡ để em chịu đau dù chỉ là một chút, cậu ta dựa vào cái gì mà nắm lấy tay em, khiến cho em phải chịu đau như vậy chứ.

“Lúc đó chẳng qua là do cảm xúc của cậu ấy nhất thời quá mức kích động, sau đó cậu ấy cũng đã giải thích với em rồi, em cũng đã tha thứ cho cậu ấy, anh Tử Thiên, anh cũng tha thứ cho cậu ấy đi, việc gì mà phải tức giận vì một người không quan trọng chứ?”

An Tử Thiên thừa nhận câu nói “một người không quan trọng” vừa rồi của Bạch Thấm đã thành công lấy lòng anh: “Được, anh tha thứ cho cậu ta.”

Bạch Thấm mừng thầm, nhanh như vậy đã có thể thuyết phục được anh rồi, cô còn tưởng rằng phải tốn rất nhiều công sức chứ. Bạch Thấm cười tủm tỉm: “Vậy khi nào thì anh sẽ hủy bỏ kế hoạch chèn ép thu mua công ty Đông Thành?”

“Không hủy bỏ.”

“Vì sao chứ? Chẳng phải anh đã tha thứ cho cậu ấy rồi sao?”

“Anh chỉ tha thứ cho việc cậu ta nắm đau tay em.” Nhưng anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho việc cậu ta dám mơ tưởng đến em, dám có ý đồ cướp em rời khỏi anh.

“...”

Bạch Thấm nâng trán: “Vậy rốt cuộc cậu ấy còn đắc tội An Tử Thiên đại nhân ở chỗ nào nữa?”

“Cậu ta thích em, anh không cho phép!” Vẻ mặt của An Tử Thiên vô cùng không vui.

“Nhưng thật sự là em đã từ chối cậu ấy mà. Cậu ấy có thích em hay không thì em đâu có thể khống chế được, anh Tử Thiên, anh không thể không phân rõ phải trái như vậy được, anh mau hủy bỏ kế hoạch thu mua lần nay đi.”

“Không hủy bỏ.” Thu mua Đông Thành, cậu ta sẽ không còn tư cách mơ tưởng đến Thấm Thấm của anh nữa.

“Anh Tử Thiên, anh như vậy là đang cố tình gây sự! Chỉ vì cậu ta thích em, anh liền khiến cho gia đình người ta phá sản, như vậy đối với họ là rất không công bằng, nếu như những người khác biết sẽ nói anh như thế nào, sẽ đánh giá em như thế nào chứ, thậm chí nếu bị người có mưu đồ bắt được nhược điểm sẽ nhân cơ hội này mà nhằm vào An Thị!”

“Không có ai biết.”

“Tại sao lại không có ai biết? Em chỉ biết, hiện tại em phải đi nói cho Triệu Ngạn Bân biết đó chính là lý do tại sao đột nhiên anh lại đi chèn ép Đông Thành.” Bạch Thấm khuyên lâu như vậy, kiên nhẫn cũng dần mất hết, nói xong liền chuẩn bị đứng dậy.

An Tử Thiên vội vàng giữ chặt cô lại: “Không được đi gặp cậu ta, anh ghét cậu ta!”

“Muốn em không đi gặp cậu ấy, vậy anh hủy bỏ kế hoạch thu mua Đông Thành đi.”

“Không được!” Anh kiên trì.

“Em phải đi nói cho Triệu Ngạn Bân biết là cậu ấy bị mù nên mới thích em, mới gặp phải phiền phức như vậy, em chính là một sao chổi, ai đụng đến thì đều gặp xui xẻo, sau này cậu ấy nhất định phải tránh xa em ra một chút, như vậy nếu cố gắng mới có cơ hội thành công một lần nữa.”

“Em không được đi, cũng không được tự mắng bản thân, không được rời khỏi anh.” Bàn tay của An Tử Thiên vươn ra, ôm chặt lấy Bạch Thấm vào trong lòng.

“Em không phải sao chổi thì là cái gì, chỉ cần là những người gần gũi với em thì đều gặp xui xẻo, hơn nữa còn là cả nhà người đó gặp phải xui xẻo!” Bạch Thấm cố ý nói.

“Không phải, em không phải như vậy, là tại cậu ta không tốt, tại sao cậu ta có thể thích em, cậu ta dựa vào cái gì mà đòi thích em, em là của anh!” An Tử Thiên rất sợ Bạch Thấm tự nghĩ cô là điều xui xẻo nên vội vàng giải thích.

“Anh nói em không phải là sao chổi, vậy anh Tử Thiên đừng tiếp tục thu mua công ty Đông Thành nữa được không?” Bạch Thấm ôm cổ An Tử Thiên, thả nhẹ giọng điệu.

“...” An Tử Thiên không nói lời nào.

Bạch Thấm nhìn chằm chằm An Tử Thiên, thấy anh lại im lặng, giận dỗi giãy ra khỏi vòng ôm của anh: “Ở công ty rất nhàm chán, em đi về trước đây!” Sau đó cô cũng không quay đầu lại mà bước thẳng ra khỏi văn phòng.

An Tử Thiên không giữa cô lại, chỉ cần cô không đi tìm Triệu Ngạn Bân mà trở về nhà thì anh sẽ không ngăn cản cô. Chờ đến khi anh thu mua công ty Đông Thành xong, qua một thời gian cô cũng sẽ không còn tức giận nữa, Triệu Ngạn Bân chỉ là một người không quan trọng mà thôi.

An tổng giám đốc, An đại nhân, anh cũng cho rằng Triệu Ngạn Bân chỉ là một người không quan trọng mà thôi, vậy tại sao anh còn chèn ép người ta chặt chẽ như vậy chứ?

Buổi chiều trở về nhà, An Tử Thiên nghĩ Bạch Thấm sẽ nhốt bản thân ở trong phòng không thèm nhìn mặt anh, nhưng không ngờ lại gặp cô đang bận rộn trong phòng bếp.

Editor: Còn một đoạn nữa, nhưng ta thật sự mệt quá rồi, bài ngày mai có kiểm tra, ta còn chưa học nữa... đành "xén" bớt hôm khác bù nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.