Trùng Sinh Xuyên Việt Đích Ngũ Hảo Gia Đình

Chương 39




Chương 39

Không phải là Kasimov nhát, mà do địch nhân quá hung mãnh, nhất là cái tên sói đen bị hắn đá trúng "trứng".

Kasimov cảm thấy, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ được người, mình khẳng định đã bị ánh mắt của tên kia xé thành mảnh nhỏ.

Đối thủ hung tàn như thế, tốt nhất là đừng để tiểu đà điểu khả ái như hắn xung phong.

Vào thời khắc mấu chốt, phú nhị đại chính là cơ trí như vậy đấy!

Ba người Lăng Dục Cẩn, Lăng Kiệt Sâm và Collins nhìn con đà điểu to lớn kia nháy mắt di chuyển ra phía sau bọn họ, chỉ có thể đưa cho Kasimov một cái ánh mắt như này ↓

←_←

Một cái khinh bỉ đã không đủ, phải cho một tá khinh bỉ.

Nhưng mặc kệ Kasimov có thế nào thì đều là đội hữu của bọn họ, một con đà điểu đích thật sẽ không đối phó nổi sói đen với gấu ngựa liên thủ, cái cổ thon đôi chân mảnh kia không chừng sẽ trực tiếp bị bẻ gãy.

Cho nên, vẫn phải cần rồng Komodo và Lăng Dục Cẩn tới.

Nhiệm vụ của Lăng Kiệt Sâm chính là bảo vệ tốt chính mình, chưa nói hai lời đã xoay thân bỏ chạy.

Ở trên địa cầu đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình, cảnh thông thường nhất chính là nhân vật phản diện bắt được thân nhân của nhân vật chính, tiếp theo lấy đó áp chế, mà cái người bị bắt này thường thường đều là cái loại người cách chiến trường quá gần, hoàn toàn không biết trốn đi nên mới bị nhân vật phản diện thuận tay chụp được.

Từ trong mấy bộ phim và tiểu thuyết này, Lăng Kiệt Sâm đã rút ra kết luận quý giá: "khi Cẩn bảo đánh nhau, mình phải ngay lập tức cách xa chiến trường", và, phối hợp đặc biệt tốt.

Dù sao, mình trốn ra xa còn có thể bắn lén, trợ giúp Cẩn bảo một tay.

Đối với người thể chất cấp F mà nói, hoàn toàn không có khái niệm đánh lén gì.

Bởi vì thể chất cấp F nổi danh kém về chiến đấu, chính xác là sinh ra vốn đã kém cỏi, đại bộ phận người Liên Bang cho rằng, nếu ngay cả người thể chất cấp F mà cũng không đối phó lại được thì còn có mặt mũi gì nói chuyện?

Cho nên, Kasimov bỗng thấy Lăng Kiệt Sâm chạy ra xa, sau đó cầm cây cung lúc trước làm ra, ngồi xổm ở đó quấy nhiễu đối thủ giúp Cẩn bảo một chút, cho dù rất hâm mộ nhưng hắn cũng không thể chạy trốn, ai bảo hắn là thể chất cấp A, nếu như hắn cũng chạy trốn, về nhà sẽ bị ba mẹ đá bay.

Thể chất bị phân chia, cũng lập tức có ý nghĩa bản thân phải gánh vác năng lực khác nhau.

Kasimov nói thầm một câu "Mình cũng thật muốn biến thành thể chất cấp F." Sau đó hít sâu một hơi, cũng chui vào trong cuộc chiến.

Karla ba Karla mẹ đang theo dõi Trực tiếp thấy thằng con không có lâm trận bỏ chạy mà lại lựa chọn chiến đấu trực diện, tâm thoáng được trấn an một chút, nhưng ngẫm lại câu nói muốn trở thành thể chất cấp F, cả hai lập tức quyết định, chờ thằng nhóc kia trở về phải đánh nó trước một trận đã rồi nói cái khác!

Còn hai vị sói đen và gấu ngựa bên này đều rất tự tin khi đối mặt với rồng Komodo và Lăng Dục Cẩn, cùng với một con đà điểu hay xoát độ tồn tại.

Có thể là người thứ nhất xuyên qua sa mạc, trải qua vô số âm u và nước mắt, và mai phục người ở chỗ này, tất nhiên sẽ không phải là cái loại tay trói gà không chặt.

Tương phản, trong sói đen và gấu ngựa, người trước thắng ở tốc độ, người sau thắng ở lực lượng, sau khi liên thủ liền có thể phát huy ra hiệu quả một cộng một lớn hơn hai, cho nên bọn họ cảm thấy, chỉ cần giải quyết xong con rồng Komodo trước mặt, bốn người này sẽ không đủ gây sợ hãi.

Con đà điểu vừa rồi cũng không phải là đối thủ khó đối phó.

Về phần người thuần nhân loại như Lăng Dục Cẩn, sói đen và gấu ngựa tỏ vẻ, tên kia ngay cả đa gien giả cũng không phải, ánh mắt cũng lười phân cho.

Trong trận đấu hoàn toàn dựa vào vũ lực đối chiến, kiêng kị nhất chính là khinh địch.

Nhưng ngoại hình của thuần nhân loại như Lăng Dục Cẩn thật sự rất có tính lừa gạt, cho nên Collins và Kasimov giống như cũng không đặc biệt ngoài ý muốn khi sói đen và gấu ngựa trực tiếp đi ngang qua Lăng Dục Cẩn mà hướng về hai bọn họ.

Đây là cảnh tượng quen thuộc cỡ nào, rất nhanh thôi, Lăng Dục Cẩn sẽ dạy làm người một lần nữa.

Lăng Dục Cẩn cao 1m80 đứng ở trước mặt gấu ngựa quả thật là hình ảnh đối lập của lớn với nhỏ, nhất là lúc vị tuyển thủ gấu ngựa tùy tiện vỗ một chưởng, muốn đánh bay cái tên tuyển thủ vướng bận không sợ chết này qua một bên để hắn chuyên tâm đối phó với rồng Komodo.

Bỗng phát hiện, tay, tay gấu đánh không tới!

Ở trên địa cầu, bởi suy xét đến vấn đề bảo hộ động vật hoang dại, Lăng ba Lăng mẹ đều rất phản đối ăn những nguyên liệu nấu ăn như tay gấu vây cá, cho dù là do con người nuôi dưỡng thì cũng không đi mua, nhưng chuyện này lại làm cho Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm có chút ngạc nhiên, mấy thứ tay gấu đó, ăn có ngon không nhỉ?

Còn Lăng Thanh Huyền thì chậc lưỡi, nói năm đó lúc ăn tay gấu không nhai ra vị gì, không miêu tả ra được hương vị cụ thể.

Cho nên, sau khi giữ lại tay gấu, Lăng Dục Cẩn còn thuận thế sờ soạng một phen.

(⊙v⊙) quả nhiên là đầy đặn!

Gấu ngựa bị "sờ tay nhỏ" liền nổi giận, một bàn tay khác ngay lập tức trực tiếp vỗ tới người Lăng Dục Cẩn, xem bộ dáng là không muốn lưu tình đẩy ngã Lăng Dục Cẩn.

Trên thực tế, gấu ngựa có chút bị Lăng Dục Cẩn chọc giận, trong nhất thời có hơi không khống chế được động tác.

Dù sao, ở trước mặt nhiều khán giả xem Trực tiếp như vậy, đây quả thực như hai tay đang chụp nát Lăng Dục Cẩn, hình ảnh thật sự rất tàn bạo.

Mà những khán giả mua màn ảnh cá nhân của sói đen và gấu ngựa không biết nhóm người Lăng Dục Cẩn thì giống như đánh máu gà vậy ——

-Aaa, gấu ngựa, xử lý tên nhân loại vô tri kia đi!

-Xé nát hắn! Ném hắn xuống! Gấu ngựa cố lên, cậu là đệ nhất!

-Lầu trên là bệnh trung nhị phản xã hội từ chỗ nào tới đây? Đã khiếu nại với cảnh sát mạng, ngồi chờ giáo dục lao động đi!

Trận đấu đã tiến hành tới đây, ý nghĩa của màn ảnh cá nhân cũng không còn lớn, bởi vì tin tức mà màn hình chủ phát ra đều là các tuyển thủ xung đột đối kháng với nhau, giống hiện tại, giờ đang phát sóng hình ảnh nhóm Lăng Dục Cẩn đánh nhau với sói đen gấu ngựa.

Rồng Komodo và sói đen vẫn đang giằng co, còn gấu ngựa thì sắp đập chết người trước mặt.

Những khán giả không rõ chân tướng đều theo bản năng che ánh mắt, tuy rằng ở Liên Bang có cơ quan chữa bệnh có thể hoàn toàn chữa trị và bảo dưỡng tứ chi con người, nhưng cứ như vậy nhìn thấy gấu đập người sống, quả thực là khiêu chiến sự thừa nhận cực hạn của tâm lý, căn bản không dám nhìn.

Chỉ có những khán giả vẫn theo dõi màn ảnh của Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm mới cười nhạt ——

-Không sao, chúng ta ngồi chờ Cẩn bảo tay không xé gấu ngựa thôi~

-Ha ha ha ha, gấu nhỏ, nhanh biến về gấu Teddy đi, đừng nghịch ngợm!

-Thắp một ngọn nến cho tuyển thủ gấu ngựa!

Lăng Dục Cẩn có thể chộp cá sấu tới làm tài xế, tùy tay ném báo hoa xuống cây, còn có thể khiêng rồng Komodo lên cao, mặc kệ là do can đảm hay là do tố chất thân thể thì cũng không thể dùng tiêu chuẩn nhân loại tới cân nhắc hiểu không!

Vì thế, hai cái tay gấu đều bị Lăng Dục Cẩn chộp lại, gấu ngựa và Lăng Dục Cẩn đối diện với nhau, giây tiếp theo, gấu ngựa lập tức bị Lăng Dục Cẩn nhấn xuống.

Không còn cách nào, khổ người gấu ngựa vừa cao vừa to, Lăng Dục Cẩn thân cao 1m80 căn bản không đủ nhìn, cũng không thể bởi vì đánh không tới nên phải nhảy lên đánh chứ!

Cho nên, những ai cao hơn mình, toàn bộ đều ấn xuống đất đánh.

Hơn nữa, còn chuyên đánh vào mặt.

Không phải là do Lăng Dục Cẩn cố ý, mà bởi vì gấu ngựa da dày thịt béo, cũng chỉ có cái mũi ánh mắt trên mặt là chỗ yếu, sau khi tiếp đón từng quyền từng quyền thì gấu ngựa liền nước mắt tứ giàn giụa biến về hình người, nếu như Lăng Dục Cẩn đánh ở chỗ khác của gấu ngựa, hiệu suất sẽ kém hơn nhiều.

Sau đó, gấu ngựa cảm thấy mặt mình đã bị đòn nghiêm trọng, thậm chí còn chảy ra máu mũi, gấu ngựa bất đắc dĩ biến về hình người, tinh thần còn chưa hồi phục xong thì đã bị Lăng Dục Cẩn lấy cái lưới mà Kasimov vừa rồi tránh thoát, trói chặt lại.

Tuyển thủ gấu ngựa quả thực kinh ngạc đến ngây người, hở, tại sao vừa rồi bọn họ dùng cái lưới này lại không phát hiện còn có thể trói người như vậy nhỉ?

Ngay cả đường sống để chạy trốn cũng không có, thủ pháp này cũng quá lợi hại rồi!

Khán giả theo dõi lần thứ hai bình luận ——

-Đã đối lập so sánh, đây là phương pháp buộc dây thừng trên người cá sấu tài xế nhỏ.

-Khá giống thủ pháp mà người đánh cá hay dùng có đúng không?? Nhưng mà nhìn kỹ, lại không quá giống!

-Ha ha ha, tui có thể cảm nhận được sự buồn bực của tuyển thủ gấu ngựa đang tràn ngập toàn bộ màn hình~

-Hiện tại tuyển thủ gấu ngựa đã bị Lăng Dục Cẩn chế phục, kế tiếp thì sao?

Ồ, tuyển thủ Lăng Dục Cẩn dùng tay đập hôn mê gấu ngựa, xác nhận xong gấu ngựa đã triệt để mất đi năng lực hành động, mới chạy tới giúp Collins và Kasimov đối phó sói đen.

Về phần tại sao lại phải dùng tay đập hôn mê trong khi tuyển thủ gấu ngựa đang bị trói?

Đây là tham khảo từ những bộ điện ảnh võ hiệp và tác phẩm truyền hình ưu tú, chỉ có làm cho nhân vật phản diện triệt để té xỉu, làm cho hắn không nói lời nào không nhúc nhích mới có thể cam đoan nhân vật chính không bị đánh lén, và người bên cạnh nhân vật chính cũng sẽ không bị bắt tới để áp chế.

Lăng Dục Cẩn vẫn luôn nhớ rõ, anh hai thân kiều thể nhuyễn nhà mình còn đang ở cách đó không xa đấy!

Khán giả so sánh một chút vị tuyển thủ gấu ngựa đã té xỉu ít nhất đang cách Lăng Kiệt Sâm trên khoảng 300m, trộm đưa lên cho tuyển thủ gấu ngựa một loạt hoa tươi. Hãy ngủ đi, đừng nên nhìn thẳng cái thế giới sẽ khiến cậu khóc này.

o(≧口≦)o

Thực lực chỉnh thể của sói đen so với gấu ngựa thì cao hơn không ít, có thể lấy một chọi hai, có thể kéo dài đấu từ nãy giờ với hai người Collins và Kasimov, có thể thấy được, con sói đen này không thể khinh thường.

Nhưng mà, vậy thì thế nào~

Sau khi Lăng Dục Cẩn thu thập xong gấu ngựa thì qua đó cùng hai người Collins đối mặt với sói đen, ba đánh một, không tin không thắng được.

"Tụi bay có bản lĩnh thì đấu một mình đi! Dù sao tao chỉ có một cái huy chương, không bằng làm tao tâm phục khẩu phục!" Bị Lăng Dục Cẩn đấm mấy đấm làm đau, sói đen nhịn không được mà nhe răng, ý đồ chia ba người trước mắt ra.

Nhưng thật không ngờ, Lăng Dục Cẩn lại lắc đầu cự tuyệt sói đen.

"Tôi chính là thuần nhân loại, vạn nhất bị cậu đánh bị thương thì làm sao? Về phần huy chương, bọn tôi cũng có thể lấy được, vì sao còn cần làm cậu chịu phục?" Lúc này Lăng Dục Cẩn mới nghĩ đến mình là thuần nhân loại, đứng bên người rồng Komodo và đà điểu có vẻ đặc biệt vô hại, "Lúc đang đánh nhau thì phải ít nói chuyện, lần sau nhớ chú ý nhá~"

Còn tặng kèm một lời gợi ý ấm áp.

Tiếp theo, ba người đồng thời đánh hắc lang ngất xỉu, trói chặt chung với gấu ngựa.

Sau đó Lăng Dục Cẩn xoay người làm một cái thủ thế cho Lăng Kiệt Sâm, kêu Lăng Kiệt Sâm tới đây tập hợp, bắt đầu cúi đầu buộc dây thừng kết nút chết trói gấu ngựa và sói đen lại.

Kasimov và Collins có chút không hiểu, "Một lát nữa là bọn họ bị ban tổ chức đưa đirồi, vì sao còn phải buộc dây thắt nút phiền toái như vậy, đến lúc đó cũng khôngtiện tháo ra đưa lên tàu bay mà!"

Nhưng Lăng Dục Cẩn lại không có trực tiếp trả lời hai người mà để cho Lăng Kiệt Sâm gỡ xuống huy chương của sói đen và gấu ngựa, tìm ra đạn tín hiệu xong, sau đó mới cười nói, "Chỉ là muốn thêm chút phiền toái, sau đó đi gặp ban tổ chức thânquen một lần."

Lăng Kiệt Sâm và Cẩn bảo ăn ý mười phần, nghe thấy Lăng Dục Cẩn nói như vậy, lập tức ngầm hiểu, lấy đạn tín hiệu ra đốt thay sói đen và gấu ngựa, sau đó đưa gậy chống vừa rồi đã tách ra cho Lăng Dục Cẩn.

Kasimov cùng Collins không rõ lí do nhưng chợt cảm thấy có chút khẩn trương và hưng phấn, cứ cảm thấy Lăng Dục Cẩn sắp làm chuyện gì đó ghê gớm lắm.

Những khán giả đang coi trực tiếp cũng tò mò không thôi, Lăng Dục Cẩn rốt cuộc muốn làm cái gì? Thêm phiền toái? Có cần sao? Đều đã cách điểm tập hợp cuối cùng không tới vài bước, không đến mức chứ!?

Sau đó, bọn họ canh giữ bên cạnh sói đen và gấu ngựa chờ tàu bay của ban tổ chức trận đấu bay đến, sau đó, ngay khi nhân viên công tác chuẩn bị cột lấy sói đen và gấu ngựa lên tàu, Lăng Dục Cẩn đột nhiên động, trực tiếp vươn tay kéo vị nhân viên công tác gần nhất xuống dưới, động tác cực kỳ nhanh trở tay ném cây gậy vào cánh quạt, nhanh nhẹn bò lên tàu bay, tiếp đó ném vị điều khiển viên chưa kịp phản ứng ra ngoài.

"!!!" Kasimov và Collins quả thực kinh ngạc đến ngây người, nhưng thân thể phản ứng cũng nhanh, vẫn bước theo Lăng Kiệt Sâm chế phục vài nhân viên công tác lại, thuận tiện trói luôn vị điều khiển viên kia.

Chờ tới khi tàu bay an an tĩnh tĩnh dừng ở phía sau Lăng Dục Cẩn, trước mặt nằm hai tên tuyển thủ, bên cạnh còn có vài nhân viên công tác đã bị trói, Kasimov và Collins cùng cảm thấy, nếu bây giờ Lăng Dục Cẩn nói muốn lên trời, bọn họ đều sẽ tin tưởng còn tặng kèm tràng vỗ tay.

Thế nhưng, Kasimov và Collins vẫn không hiểu, Lăng Dục Cẩn sao lại đột nhiên muốn tập kích tàu bay, đây là chuẩn bị trước khi trận đấu chấm dứt, muốn trả thù ban tổ chức một vố sao?

Không khỏi cũng quá... hăng hái rồi đó!

Kasimov đã sùng bái tới mức ánh mắt đầy sao, cái cổ đà điểu lại xoay đến xoay đi trước mặt chọc Lăng Dục Cẩn cảm thấy chướng mắt, thẳng đến khi lại bị nắm đầu xuống đất, mới long lanh mắt nói, "Cậu quả thực là thần tượng của tôi, ban tổ chức trận đấu đúng là rất thiếu đòn, ha ha ha!"

Collins vươn tay kéo đà điểu qua một bên, không hiểu nhìn Lăng Dục Cẩn, muốn hỏi nguyên nhân cậu làm như vậy.

Nhưng Lăng Dục Cẩn còn phải tìm xem có đồ vật gì khác trên tàu bay không, trong một chốc cũng không rảnh giải thích cho Collins và nhóm khán giả, vẫn là do Lăng Kiệt Sâm ngầm hiểu tính toán của Cẩn bảo ra mặt nói rõ ràng.

"Cậu có nghĩ tới chưa, cho dù chúng ta có tới điểm tập hợp thì sao? Nên làm sao đểrời khỏi tinh cầu mới?" Lăng Kiệt Sâm hỏi Collins một cái vấn đề trước đó đã bị tất cả tuyển thủ xem nhẹ.

"Hẳn là ban tổ chức sẽ đến đón chúng ta đi?" Collins càng nói càng không chắc chắn, ở cái tinh cầu mới này ngây người gần một tháng, các phương diện tiềm lực cả người đã sắp bị ép khô, cũng không ngừng có hiểu biết mới đối với trình độ vô liêm sỉ của ban tổ chức.

Nói không chừng, ngay cả chuyện rời khỏi tinh cầu này đều cần tuyển thủ tự nghĩ biện pháp.

Kasimov lạch bạch đứng dậy run run lông chim, sau đó vươn đầu đà điểu gần lại, "Cho nên, chúng ta trước hết chụp xuống một con tàu bay để lo trước khỏi hoạ?"

Về phần vì sao vừa rồi Lăng Dục Cẩn không nói rõ chuyện này mà chỉ có cùng Lăng Kiệt Sâm giao lưu ánh mắt, chính là vì không muốn để cho camera phi trùng báo cáo tính toán đoạt tàu bay của bọn họ cho nhân viên công tác.

Bằng không, tàu bay cứu viện tuyệt đối sẽ không hề không có phòng bị mà dừng xuống trước mặt Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm.

Dù sao, hai vị tuyển thủ này chính là có ghi chép rất tốt đẹp, tổ bốn người trước khi tiến lên núi tuyết và tổ năm người bên trong núi tuyết, lúc ấy không phải đều rất yên tĩnh ngồi bên cạnh xem sao, ai mà nghĩ được, lần này thay người khác phóng đạn tín hiệu lại tựa như mãnh hổ rời núi, trực tiếp đoạt tàu bay của nhân viên công tác?

Mà lúc này Lăng Dục Cẩn từ trên tàu bay nhảy xuống cũng gật gật đầu, "Tôi đã xemxét rồi, bên trong tàu bay còn thừa không ít chỗ, hoàn toàn có thể mang theo sáu tuyển thủ." Ngay cả nhóm nhân viên công tác bị trói cũng có thể nhét nhét vào cùng mang đi!

Có bao nhiêu tri kỷ chứ~

Nhóm khán giả: "..."

Đột nhiên cảm thấy lời Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm nói thật có đạo lý nhể? Nói không chừng ban tổ chức là thật sự chuẩn bị để nhóm tuyển thủ tự mình nghĩ biện pháp rời khỏi tinh cầu mới!

Dựa theo phong cách lúc trước của ban tổ chức, loại chuyện này, bọn họ hoàn toàn có thể làm được!

Ban tổ chức: orz←

Bạn, đã đoán đúng!

Vì thế, chờ tới khi bốn người Lăng Dục Cẩn bọn họ tới địa điểm tập hợp, sau khi đi dạo một vòng liền phát hiện cũng không có thứ gì hoặc nhân viên công tác nhảy ra gợi ý, quả nhiên, ban tổ chức là thật sự không có chuẩn bị tàu bay gì đó để tiếp người!

"Thứ tự thưởng là một người thứ nhất, hai người thứ hai và ba người thứ ba, tổng cộng sáu người, hiện tại chúng ta có bốn, không biết có thể chia tiền thưởng còn dưcủa hai người còn lại không." Lăng Dục Cẩn đứng ở trước tàu bay, vẻ mặt nghiêm túc hướng những người khác trưng cầu ý kiến.

"Không chừng mình có thể hỏi ban tổ chức, dù sao hiện tại bốn chúng ta là trước sau tiến tới điểm tập hợp, lại có video làm chứng, nếu kỳ hạn một tháng thời gianđã qua mà chỉ có bốn chúng ta có được thứ tự, vấn đề tiền thưởng sẽ được thảo luậnlại!" Lăng Kiệt Sâm cảm thấy Cẩn bảo nói rất có lý, bốn người bọn họ hoàn toàn có lý do thương lượng với ban tổ chức về vấn đề này.

Đột nhiên nhìn về phía màn ảnh, giống như biết nhân viên công tác phụ trách cắt màn ảnh đang nhìn bọn họ, Lăng Dục Cẩn nhướng lông mày hỏi, "Đúng không?"

Mặc kệ ban tổ chức có đồng ý hay không, dù sao nhóm khán giả rất vui vẻ bình luận ——

-Đúng đúng đúng đúng đúng, Cẩn bảo cậu nói cái gì cũng đều đúng!

-Ha ha ha, trận đấu tới lúc này, một con tàu bay và mấy nhân viên công tác bị giam, đích thật là có thể nói điều kiện với ban tổ chức~

-Lần đầu tiên xem loại trận đấu như này, cảm thấy rất hayyy ︿( ̄︶ ̄)︿

"Vậy chúng ta đi thôi!" Kasimov rốt cục cũng buông tha bộ dáng đà điểu của mình, biến thành một thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, còn có ý đồ rướn cổ tới trước mặt Lăng Dục Cẩn hù dọa, kết quả là không lưu tình chút nào lại bị chôn đầu xuống cát lần thứ hai.

Hình người của phú nhị đại mảnh mai hơn thú thái của phú nhị đại rất nhiều.

Kasimov lập tức bảo vệ khuôn mặt của mình, hô to, "Nè nè, khuôn mặt tôi đây suất khí mê người, không phải là có thể tùy tiện chôn xuống cát nhá!"

"Ha ha." Lăng Dục Cẩn tỏ vẻ trào phúng đối với bốn chữ "suất khí mê người", sau đó từ trong quần áo lôi ra một sợi dây tinh tế, ở dưới có một thứ tròn tròn như mặt đồng hồ, sau khi được mở ra thì thấy là một bức ảnh gia đình nhỏ, "Nhìn người này, thử lặp lại từ

"suất khí mê người" lần nữa đi!"

Lăng Kiệt Sâm cong khóe môi, không cần ngó vào cũng biết người Cẩn bảo đang chỉ nhất định là Lăng Thanh Huyền.

Hai anh em rời khỏi nhà đã gần một tháng, cũng không biết Lăng ba Lăng mẹ đang xem trực tiếp có phải đã chuẩn bị một bàn đồ ăn rồi không; còn Lăng Thanh Huyền chắc vẫn như cũ sống không còn gì luyến tiếc, giãy dụa trong biển đề thi, bị khóa trong phòng tối đọc sách.

Kỳ hạn một tháng cuối cùng cũng chấm dứt, bọn họ cũng sắp có thể về nhà.

Nhìn khuôn mặt kia của Lăng Thanh Huyền, Kasimov thật sự ngại ngùng nếu lại nói mình là suất khí mê người, ấp úng nửa ngày mới rầm rì một câu, "Đây là suất khí mê người trong bất đồng thẩm mỹ quan!"

"Được rồi!" Lăng Dục Cẩn cất kỹ ảnh chụp, dẫn đầu nhảy lên tàu bay, "À phải, trongcác cậu, ai biết lái tàu bay?"

Nghe được vấn đề này của Lăng Dục Cẩn, ba người Lăng Kiệt Sâm đều dừng lại.

Đợi đã, Cẩn bảo, ý cậu là, cậu cũng không biết lái tàu bay sao?

"Bọn tôi cũng không biết, khoan, có phải là điều khiển viên chỉ ngất thôi đúng không? Có nên đi qua cấp cứu trước không?!" Kasimov nhìn nhìn vị điều khiển viên té xỉu trong đám nhân viên công tác bị xách lên tàu bay, quả thực gấp gáp nhảy dựng lên, trên tàu bay cứu viện thế nhưng chỉ có một điều khiển viên thôi, còn phó điều khiển viên đâu rồi?

"Anh ta là bị cậu dọa, giờ tàu bay sẽ do cậu phụ trách!"

Nhìn tới những thao tác và dụng cụ phức tạp trong tàu bay, cùng một chuỗi lại một chuỗi nút đủ màu, mọi người nhất trí quyết định, điều khiển viên bị hôn mê cũng không sao, Lăng Dục Cẩn sẽ đi thử.

Bị đẩy lên ghế điều khiển ngồi, không biết từ đâu lấy ra quyển《 Sổ tay tri thức điều khiển tàu bay an toàn 》, Lăng Dục Cẩn chỉ có thể tự mày mò thử lái, chậu thịt nhỏ đặt bên cạnh không biết khi nào lại có cái cây với hai mảnh lá non, chỉ thấy cái cây trộm nhấc tay, thừa dịp lực chú ý của camera phi trùng đang ở chỗ khác mà nói, "Tớ biết lái cái này!"

Để cho Lăng Điềm Điềm lái tàu bay còn không bằng để Lăng Dục Cẩn tự học, kiên trì cự tuyệt Lăng Điềm Điềm, Lăng Dục Cẩn bắt đầu cân nhắc mấy cái nút kia phải dùng thế nào.

Nguyên bản tưởng rằng sẽ tiêu sái rời đi lại biến thành luống cuống tay chân, nhưng chung quy, trận đấu cũng kết thúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.