24.
Lời tỏ tình bất ngờ như một gáo nước lạnh dội lên người tôi, tay chân tôi lạnh toát, muốn cất bước nhưng chân lại không tự chủ được nữa.
“Em nói anh là vì muốn giúp em, không phải, anh chỉ vì muốn thành toàn cho bản thân…”
“Thanh Yến!” – La Thư Ngữ nghẹn ngào.
“Dù có thế nào thì…” – Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, giọng điệu gần như ngả ngớn – “... Tôi vẫn muốn cảm ơn sự giúp đỡ của bác sĩ Lý, có điều bác sĩ Lý nói như vậy, chắc hẳn cũng đã giúp rất nhiều mẹ bệnh nhân. Thật ngại quá, tôi không thích đàn ông nói năng tùy tiện.”
“Anh không có.” – Đuôi mắt Lý Thanh Yến hơi đỏ, con ngươi đen nhìn tôi chằm chằm, tôi không thể không quay mặt đi chỗ khác.
“Cô La.” – Tôi quay qua La Thư Ngữ – “Một người phụ nữ thực sự không nên vì đàn ông mà khiến bản thân lúng túng như thế này.”
“Cô có tư cách gì mà đánh giá tôi?” – La Thư Ngữ mím môi, lửa giận trong mắt gần như muốn phun ra ngoài – “Dựa vào thân phận tiểu tam của cô?”
Như để đáp lại lời chất vấn của La Thư Ngữ, điện thoại di động của tôi vang lên. Tôi liếc nhìn màn hình, nhanh chóng nhận cuộc gọi, đổi thành giọng nói ngọt ngào điềm đạm: “Kế Lai, sao bây giờ anh lại gọi điện đến vậy?”
Đầu dây bên kia hiển nhiên là bị bất ngờ trong chốc lát, ngập ngừng: “Em… em sao vậy?”
Tôi phớt lờ sự ngạc nhiên của người bên kia, tiếp tục phát huy chất giọng quyến rũ: “Anh đợi một chút nha chồng yêu…”
Nói xong tôi che micrô, mỉm cười với hai người trước mặt: “Thật ngại quá, chồng tôi có việc tìm tôi, tôi về phòng đây. Hai người nói chuyện tiếp đi.”
Tôi ép mình bình tĩnh bước vào phòng ngủ chính. Tinh Nam vẫn đang ngủ, hai cánh tay thò ra từ dưới chăn, bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm đưa lên trên đầu.
Tôi nhẹ bước đi tới bên cửa sổ, bỏ che micrô, nói nhỏ: “Alo, có chuyện gì anh nói đi.”
Đối phương nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, rất nhanh đã hồi phục lại như bình thường, nói: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Tôi…” – Tôi dừng một lát, đáp – “Ở nhà của bác sĩ Lý.”
Lại là một hồi im lặng.
“30 phút nữa em đưa Tinh Nam ra từ cửa sau của tiểu khu, hai người che kín một chút, cố gắng không để bị người khác nhìn thấy. Tôi đang lái một chiếc Buick màu đen, đuôi 185, em có thể thấy nó ngay sau khi ra ngoài.”
“Anh tính làm gì?” – Tôi không chắc là mình có nên nghe theo anh ta hay không.
“Em và Tinh Nam tránh đi hai ngày đã, tôi đã sắp xếp nơi ở ổn thỏa rồi, bây giờ sẽ đưa hai người qua đó.”
Tôi suy nghĩ một chút liền đáp ứng.
Ra khỏi phòng, thấy La Thư Ngữ và Lý Thanh Yến vẫn đối mặt với nhau ở lối vào với tình trạng như ban nãy, tôi bước tới và mỉm cười:
“Lát nữa chồng tôi sẽ đến đón tôi và Tinh Nam, tôi không làm phiền hai người nữa.”
La Thư Ngữ không thèm nhìn tôi, đối với lời tôi nói cũng vờ như không nghe thấy, có điều hốc mắt hơi đỏ.
“Cậu muốn chọn một người như vậy?”
Mặt Lý Thanh Yến không có biểu cảm, giọng nói không chút gợn sóng: “Tôi không coi đây là lựa chọn.”
Với một nụ cười trên môi, tôi giả vờ rằng mọi thứ trước mắt không liên quan đến mình, vẫn cố giữ giọng nói của mình, nói: “Tôi không làm bóng đèn giữa hai người nữa, tôi…”
“Nếu không có việc gì thì cậu có thể đi rồi.” – Lý Thanh Yến cắt lời tôi, nhàn nhạt nói với La Thư Ngữ.
“Được…” – Một giọt mắt rơi từ trong mắt La Thư Ngữ, nụ cười ảm đạm thoáng qua khóe môi – “Được, được lắm…”
Đôi mắt tuyệt vọng xen lẫn oán hận chuyển từ Lý Thanh Yến sang tôi, giọng cô ta nghe vừa mờ mịt vừa nặng nề: “Cô thắng rồi!”
Dứt lời, La Thư Ngữ dứt khoát xoay người, nhanh chóng rời đi.
Lý Thanh Yến đóng cửa. Quay lại thấy tôi đứng ngẩn người ở đó, anh nhìn tôi, dò hỏi: “Em sao vậy?”
Cô thắng rồi…
Cô thắng rồi…
Cô thắng rồi…
Lời nói mang theo hận ý này, như một mũi tên sắc bén không gì sánh được, bay xuyên qua hàng chục năm, đâm thẳng vào tâm trí tôi, ghim tôi đến chết trong đau đớn, trong hối hận vô hạn…
Đám cưới nhuốm máu đó, cái nhảy từ bỏ đó, cô gái tuyệt vọng và điên cuồng đó…
“Mẹ ơi…”
Một tiếng gọi ngọt ngào đánh thức tôi khỏi ký ức, tôi vội vàng quay người lại, lôi tâm trí của bản thân trở lại sau chấn động đó.
Tinh Nam nhỏ dụi mắt, đi về phía tôi.
“Mẹ ơi, ôm ôm.” – Tinh Nam nhỏ giơ hai tay, vừa ngáp vừa tới chỗ tôi.
Tôi vô thức ngồi xổm xuống, ôm con bé vào lòng.
“Mẹ thức rồi mà không gọi con.” – Con bé có chút quở trách.
“Ngoan, bây giờ mẹ mặc đồ cho con, chúng ta đi tìm ba được không?”
“Dạ!”
Vừa nghe đến đi gặp ba, Diêu Tinh Nam liền hơi tỉnh táo từ cơn ngái ngủ, nhưng con bé lập tức nhớ ra điều gì đó, cau mày nói: “Nhưng mà con và anh Y Hợp đã hẹn hôm nay chơi cùng nhau rồi.”
Thấy dáng vẻ khó xử của con bé, Lý Thanh Yến nhẹ nhàng khuyên: “Đợi thằng bé ngủ dậy, chú sẽ chuyển lời giúp con, lần sau các con có thể chơi cùng nhau, được không?”
Diêu Tinh Nam gật đầu.
Thay đồ cho Diêu Tinh Nam xong, tôi ôm con bé đến cửa ra vào lần nữa. Lý Thanh Yến vẫn đứng đó, có điều lần này anh ấy dựa vào tường, bộ dáng kiệt sức.
Thấy chúng tôi đi đến, Lý Thanh Yến đứng thẳng người, lấy khẩu trang đưa cho tôi, bình tĩnh nói: “Anh tiễn hai người.”
“Không cần đâu.” – Tôi buộc miệng nói ra.
Động tác đẩy cửa của anh ấy dừng lại, bóng dáng cô đơn phản chiếu trong mắt tôi.
Cuối cùng tôi kìm không nổi, giải thích: “Anh Diêu đã đứng ở cửa tiểu khu rồi, sẽ đón chúng tôi đi luôn… Anh không cần lo lắng.”
Anh ấy vẫn giữ động tác quay lưng với chúng tôi, tôi cảm thấy giọng nói của mình có chút yếu ớt.
“Chút nữa chắc Y Hợp cũng tỉnh rồi, thấy trong nhà không có ai thằng bé sẽ thấy lạc lõng lắm. Anh ở lại cùng thằng bé nhé.”
Anh cử động, tránh sang một bên.
Thấy vậy, tôi vội ôm Diêu Tinh Nam mở cửa bước ra ngoài, sau khi bước ra khỏi cửa, tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn có chút lo lắng quay đầu lại.
“Bác sĩ Lý.”
Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi.
“Y Hợp thật sự rất cần anh, xin anh luôn luôn, luôn luôn bên cạnh thằng bé.”
“Y Hợp và anh đều cần được hạnh phúc.”
“Xin anh, nhất định phải cho thằng bé một gia đình hạnh phúc, mạnh khỏe, bình thường. Tôi…”
“Anh hiểu ý của em.” – Một biểu cảm mơ hồ không rõ thoáng qua trên khuôn mặt anh – “Em… mau đi đi.”
“Chờ chút.”
Lý Thanh Yến đi đến giá mắc quần áo rồi quay lại, đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu tôi.
“Chú ý an toàn.”
Trên đường ra khỏi tiểu khu, tôi ôm Diêu Tinh Nam bước nhanh, cẩn thận né tránh những người tập thể dục buổi sáng và người ra ngoài làm việc, và cẩn thận tránh hai kẻ khả nghi đang cầm máy ảnh, không dễ dàng gì mới ra được cửa sau của tiểu khu, vừa nhìn đã thấy chiếc xe Buick màu đen.
Vừa định xác nhận số đuôi của biển số xe, cửa kính ở ghế lái đã hạ xuống một nửa, Diêu Kế Lai ra hiệu, rồi đóng cửa sổ lại.
Cùng ngồi vào xe với Diêu Tinh Nam, Diêu Tinh Nam đã rất phấn khích hô lớn:
“Ba ơi hôm nay chúng ta ra ngoài chơi ạ?”
Diêu Kế Lai ở một bên duỗi tay ra xoa đầu con bé: “Ba sẽ đưa con và mẹ đi đến một nơi tốt.”
Anh ấy di chuyển tay khỏi đầu Diêu Tinh Nam, lại đưa qua chạm vào tay tôi, tôi có chút không tự nhiên mà tránh đi. Anh hơi nhướng mày, không nói gì, khởi động xe.
Im lặng cả một đoạn đường, Diêu Kế Lai hết lần này đến lần khác nhìn tôi qua kính chiếu hậu, tôi quay đầu sang một bên, trong lòng rất phiền muộn vì khi nãy không bảo Lý Thanh Yến đuổi theo La Thư Ngữ, bởi vì cô ta nói câu đó khiến tôi rất bất an.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi gửi cho anh ấy một tin nhắn, qua một lúc lâu anh ấy mới trả lời một chữ “Được.”
Lái xe chưa đầy một tiếng đồng hồ, chiếc xe đã tấp vào một bãi đậu xe rộng lớn dưới lòng đất.
“Chúng ta đến rồi.”
Dọc đường đi, tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn – Diêu Kế Lai nói muốn đưa chúng tôi đi trốn hai ngày, nhưng lại đưa chúng tôi đến một khách sạn sang trọng nổi tiếng ở thành phố này. Đây là thói quen gì vậy? Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất?
Không đợi tôi hỏi, Diêu Kế Lai đã ôm Diêu Tinh Nam xuống xe, tôi cũng theo sát đó.
Diêu Kế Lai ôm Diêu Tinh Nam đến thang máy, nhấn nút ở tầng một, tôi im lặng đi theo, khi thang máy nhắc nhở đã đến nơi, tôi mới nhớ đến khẩu trang trong túi mà Lý Thanh Yến đưa.
Tay cầm khẩu trang đụng vào Diêu Kế Lai, anh cúi đầu nhìn, cười nhạt: “Không cần thiết.”
Tôi không cố đeo, cất khẩu trang lại và theo anh ta ra khỏi thang máy.
Người đến người đi trong sảnh tầng một của khách sạn, ngay khi chúng tôi xuất hiện, một số người đã nhận ra.
“Chào Diêu tổng.” – Một người phục vụ đi thẳng tới.
“Oh, Diêu tổng, đã lâu không gặp.” – Một người đàn ông trung niên với cái bụng bự và hàng hiệu nổi tiếng toàn thân chào hỏi Diêu Kế Lai từ xa.
“Đây không phải là Diêu tổng sao?” – Một người đàn ông đầu trọc trong bộ vest bước tới và bắt tay với Diêu Kế Lai, người phụ nữ khoác tay anh ta có bộ ngực lớn và vòng eo thon thả, nháy mắt với Diêu Kế Lai, biểu cảm quyến rũ.
Hết người này đến người khác đến chào Diêu Kế Lai, tôi càng ngày càng không hiểu anh ta muốn làm gì, cứ rêu rao như vậy chẳng sẽ phải gây sự chú ý cho người khác sao?
Tất cả những người đến chào anh ấy đều trực tiếp hoặc lén lút liếc nhìn tôi và Diêu Tinh Nam, nhưng không ai hỏi danh tính của chúng tôi. Diêu Kế Lai không biết thần kinh bị gì, lại không vội vàng rời khỏi hiện trường mà thong thả trò chuyện với những người này.
Tôi nhỏ tiếng thúc giục anh ta đi lấy phòng, ai biết được anh ta lại cười lên: “Vội như vậy sao?”
Tôi bị câu hỏi ám muội này chọc tức, trong lòng nói hoàng thượng không vội nhưng thái giám vội, được thôi, phó mặc cho trời vậy!
“Kế Lai, hy vọng anh vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay.” – Một người đàn ông mặc sơ mi trắng từ đâu xuất hiện.
Diêu Kế Lai đưa Diêu Tinh Nam cho tôi ôm, giơ tay ra bắt tay người đàn ông đó.
“Niệm Chi, lâu ngày không gặp!”
Tôi quan sát người tên Niệm Chi này, hai người họ hình như có qua lại, trong số những người đến chào hỏi Diêu Kế Lai chỉ bắt tay với anh ta.
Nhưng sau đó, cả hai chỉ hàn huyên vài câu đơn giản và nói những câu không mặn mà như "Hẹn một ngày khác" rồi chia tay.
“Người đó là ai vậy?” – Tôi hơi hiếu kì.
“Trương Niệm Chi, một người bạn cũ.” – Diêu Kế Lai nâng mắt nhìn tôi – “Sao lại hỏi về cậu ta?”
“Anh ta có chút kì lạ.” – Tôi nói.
“Hửm?”
“Tất cả người trong đây, chỉ có anh ta hoàn toàn không nhìn tôi và Tinh Nam.”
Diêu Kế Lai không tiếp lời, cuối cùng đưa tôi đến quầy lễ tân, có một số khách hàng đang đứng ở đó. Một trong những nhân viên lễ tân nhìn thấy Diêu Kế Lai, chạy đến chào đón anh ta: “Ngài Diêu, phòng đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Nói rồi cô ấy đẩy thẻ phòng qua.
“Vẫn là phòng 1820 phải không?” – Diêu Kế Lai hỏi.
“Đúng ạ, vẫn là 1820.” – Nhân viên tiếp tân nhắc lại số phòng.
Tôi tròn mắt bất lực: Sao hai người không lấy loa và hét thêm hai lần nữa luôn đi?
Tôi đi theo Diêu Kế Lai vào thang máy lên tầng 18, trên đường đi chỉ có Diêu Tinh Nam thì thầm vào tai tôi: “Mẹ ơi, khách sạn này có gì chơi không ạ?”
Mẹ đâu biết được ba con đang làm cái quái gì?
Hành lang khách sạn dài và vắng lặng, chúng tôi đi hết con đường, Diêu Tinh Nam thì thầm đọc số phòng: “1806, 1808, 1810, …, 1820!”
Con bé vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng quẹt thẻ mở cửa sau lưng tôi, chưa kịp quay lại thì một bàn tay to lớn đã khoác vai tôi, ngay lập tức tôi và Diêu Tinh Nam bị kéo vào phòng đối diện phòng 1820.
Ngay sau đó, “ầm” một tiếng, cửa đóng lại rồi.
25.
Tôi chưa kịp nhận ra có chuyện gì đang xảy ra, trong lòng trống rỗng, Diêu Tinh Nam bị ôm đi rồi. Tôi ổn định tinh thần, lại thấy Diêu Kế Lai đang ôm Diêu Tinh Nam bước vào trong.
“Ba ơi, căn phòng này thật to! Thật là đẹp!”
“Thích không?”
“Thích ạ!”
Trước mặt là một căn phòng sang trọng, rộng rãi, được trang trí lộng lẫy, có quầy bar uống rượu, khu văn phòng, phòng khách với mọi thứ cần thiết có sẵn, trong góc phòng khách bày đầy đồ chơi, đồ ăn vặt cao như ngọn đồi trên bàn café.
Diêu Kế Lai đặt Diêu Tinh Nam xuống trước bàn cà phê, Diêu Tinh Nam nhìn cái này cái kia một cách không tin được, đôi mắt to nhìn chằm chằm, ánh mắt chuyển từ đồ ăn vặt sang người tôi, nhỏ giọng hỏi: “Đây đều là cho con sao?”
Tôi dùng cằm chỉ chỉ về phía Diêu Kế Lai.
Con bé cúi đầu, cẩn thận nhìn trộm Diêu Kế Lai, dùng ngón tay chọc chọc đầu nhỏ của mình, một lúc lâu sau, như mới nhớ ra điều gì đó, con bé phồng má, cầm một gói kẹo bông màu hồng, đi đến bên cạnh ba nó: “Ba ơi, ba thích ăn kẹo bông không ạ?”
Diêu Kế Lai có vẻ không ngờ đến con bé sẽ phản ứng như vậy, anh ấy vừa tò mò vừa buồn cười nói: “Ba không thích ăn ngọt.”
“Vậy… cái kẹo bông này ngọt, phải làm sao đây?”
Tinh Nam nhỏ cau mày, thở dài một hơi, như thể rất lo lắng cho số phận của túi kẹo bông này.
“Chỉ có thể vứt đi thôi?” – Diêu Kế Lai nói.
“Vậy… vậy vứt cho Tinh Nam được không ạ?”
Diêu Kế Lai cuối cùng không nén được cười: “Những đồ chơi và đồ ăn vặt này đều là mua cho Tinh Nam đó, ba không biết con thích ăn cái gì nên gọi họ mua mỗi loại một ít cho con, con tự chọn đồ mình thích ăn nhé?”
“Đồ ba mua con đều thích!”
“Ngoan, con tự đi chơi đồ chơi đi, ba và mẹ có chuyện cần nói.”
Diêu Tinh Nam ôm gói kẹo bông nhảy vào đống đồ chơi, lúc này Diêu Kế Lai mới nhìn tôi.
“Hai ngày này bị dọa rồi phải không?”
“Cũng ổn.” – Tôi trả lời một cách dửng dưng – “Anh có dự định gì?”
“Em và Tinh Nam ở đây một thời gian, đợi cho scandal qua rồi quay về, xin nghỉ phép ở nhà trẻ. Hai ngày này ủy khuất hai mẹ con em ở đây, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng ra ngoài.”
“Anh đã biết chuyện Tông Thịnh bị bệnh chưa?” – Tôi hỏi.
“Tôi biết, đã nói chuyện xong xuôi với viện trưởng rồi. Tình hình lúc trước của thằng bé không thích hợp chuyển viện, đợi tốt lên một chút, tôi sẽ tự có sắp xếp.”
Nói xong, anh ta đột nhiên nhìn tôi: “Tại sao tự nhiên lại quan tâm…”
Lời chưa nói xong, có lẽ cảm thấy không đúng nên liền im lặng.
“Những bài viết tôi thấy trên internet đó… Anh có dự định gì? Công ty anh không có bộ phận quan hệ công chúng sao?”
Nghe tôi đề cập đến chuyện này, Diêu Kế Lai giống như hơi vui mừng thanh thản, có một chút cảm động trong đôi mắt điềm tĩnh ấy.
“Bộ phận quan hệ công chúng vẫn luôn suy nghĩ các biện pháp đối phó, nhưng theo tôi, những biện pháp mà họ nghĩ ra không đi đến đâu cả, không giải quyết được vấn đề cơ bản, thậm chí có nguy cơ ngày càng bôi nhọ nó, đồng thời những bài viết đó… nói thế nào thì tạm thời xử lý lạnh mới là cách tốt nhất. Tôi đã bảo họ tìm cách tìm ra nguồn gốc của bài đăng đen nhưng vẫn chưa có tin tức.”
“Tử Nghiên đã nói với tôi về chuyện đó.” – Lúc nhắc đến bài đăng anh ta có chút do dự, tôi dứt khoát nói.
Nghe tôi nói vậy, anh ta ngay lập tức căng thẳng, đi lên một bước cầm lấy tay tôi: “Cô ấy nói như thế nào?”
“Cô ấy nói chuyện cô ấy đổi thuốc trừ sâu.” – Tôi thoát khỏi tay anh ta – “Vốn dĩ cô ấy muốn đi tự thú, chính là ngày Tông Thịnh bị bệnh đó.”
“Em nói cái gì?” – Anh ta bị tin Lưu Tử Nghiên muốn đi đầu thú dọa giật mình, vội vàng cầm lấy điện thoại.
“Tôi đã nói chuyện với cô ấy, bảo cô ấy đừng kích động, dù gì con vẫn đang bệnh, với cả đối với chuyện này cũng không giúp đỡ được gì.”
Anh ấy dừng việc bấm số, tinh thần có chút sa sút.
Tôi không nói ra tâm nguyện muốn thành toàn cho tôi và Diêu Kế Lai của cô ấy, dù gì với tình cảnh đáng xấu hổ của tôi, tôi cũng không muốn vô cớ sinh sự, cũng không cần khiến Diêu Kế Lai nảy sinh những suy nghĩ viển vông không có ý nghĩa.
Sau khi ngừng nói chuyện, tôi và Diêu Kế Lai đồng thời nhìn Diêu Tinh Nam, chỉ thấy con bé đang ngồi đối diện hai con búp bê, tay cầm một miếng kẹo bông và hỏi một trong hai con búp be rằng có ngon không.
Sau một lúc im lặng, Diêu Kế Lai thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn phải về công ty, gần đây nhiều việc cần làm. Hai người có yêu cầu gì cứ gọi cho tôi, bất cứ lúc nào, tôi sẽ sắp xếp.”
Tôi quan sát xung quanh một chút, nghĩ ngợi: “Tôi cần một số dụng cụ vẽ như bút và giấy…”
“Em gửi những thứ em cần vào điện thoại cho tôi.”
Nói xong anh ta quay người rời đi, tôi theo sau để đóng cửa. Đi đến cửa, Diêu Kế Lai đột nhiên quay lại nhìn tôi: “Không biết có phải là do rất lâu rồi mới ở cùng với em hay không, tôi luôn cảm thấy em thay đổi rồi.”
Mặc dù trong lòng rất kinh ngạc nhưng tôi vẫn trả lời với một biểu hiện bình tĩnh: “Là người thì sẽ thay đổi thôi.”
Anh ta hình như muốn ôm tôi, tôi giữ khoảng cách một mét với anh ta, cố gắng toát ra khí chất “tránh xa lão nương ra”.
Cũng tính là không tốn công vô ích, anh ta thở dài, mở cửa rồi đi ra ngoài.
“Mẹ ơi.” – Diêu Tinh Nam không biết từ lúc nào đi đến bên cạnh tôi – “Ba đi rồi.”
Con bé yên lặng nhìn tôi, tôi hơi ngờ vực nhìn con bé. Diêu Kế Lai không nói tạm biệt với nó đã đi rồi, con bé hình như cũng không để ý đến việc này, chỉ trần thuật sự thật một cách khách quan – ba đi rồi.
Kiếp trước, đối với con bé, ba chỉ là một bóng hình thôi.
Tôi nắm tay con bé trở lại phòng khách, thấy tôi im lặng không nói chuyện, con bé ngoan ngoãn khéo léo tìm một gói thịt bò khô từ đống snack đưa ra trước mặt tôi: “Mẹ ơi, ăn, mặn ạ!”
Sau khi Diêu Kế Lai đi, tôi liên lạc với nhà trẻ để xin nghỉ phép cho Diêu Tinh Nam, lại có nhân viên khách sạn gửi cho tôi những thứ tôi muốn. Tôi nhàn rỗi không có việc gì, cầm dụng cụ vẽ đến khu vực văn phòng và trải chúng ra bàn, dựa vào trí nhớ để bắt đầu làm. Diêu Tinh Nam cũng ngoan ngoãn cầm lấy một bộ bút chì màu nằm sấp xuống thảm vẽ.
Trong phòng khách sạn yên tĩnh, chỉ có tiếng cọ vẽ chải sột soạt và thỉnh thoảng có tiếng lật giấy.
Tôi dỏng tai lên, sợ bỏ lỡ tiếng động ngoài cửa. Thỉnh thoảng tôi lại liếc xem điện thoại, công cụ duy nhất để giao tiếp với thế giới bên ngoài lúc này đang nằm yên lặng trên bàn, tôi cũng không biết mình hy vọng nó đổ chuông hay không đổ chuông.
Sau bữa trưa, tôi dỗ Diêu Tinh Nam ngủ, còn mình thì ngồi trong phòng khách suy nghĩ về những sự việc hôm nay.
Bắt đầu từ khi nào mà Lý Thanh Yến thích Tống Cẩm Du nhỉ? Thân phận của Tống Cẩm Du cũng không ảnh hưởng đến anh ấy, xem ra Lý Thanh Yến cũng là một người có chủ nghĩa hướng đến cái đẹp.
Có điều bị tôi phũ như vậy, trái tim của Lý Thanh Yến dành cho Tống Cẩm Du chắc đã chết rồi nhỉ? Loại đòn này có được coi là tình cảm bị chết yểu không?
Kiếp trước, sau khi Y Hợp đỗ đại học Lý Thanh Yến mới rời khỏi, bây giờ Y Hợp mới ba tuổi, anh ấy không thể để mặc thằng bé như thế này, đúng không?
Lý Y Hợp…
Cả đời này, nhất định phải trưởng thành hạnh phúc nhé!
Cũng không biết đã nghĩ bao lâu, tôi tựa vào sô pha ngủ mê man, cho đến khi có tiếng quẹt thẻ mở cửa đánh thức tôi.
Đi ra chỗ cửa, cửa phòng không hề động đậy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi chợt nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía đối diện.
Tôi bật người khỏi ghế sô pha, lao ra sau cánh cửa, nhưng vẫn muộn một bước, tôi nhìn lên mắt mèo, đúng lúc nhìn thấy người kia đóng cửa.
Tôi cầm điện thoại gọi cho Diêu Kế Lai. Diêu Kế Lai bắt máy, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Phòng 1820 có người vào ở rồi! Làm sao đây? Lỡ như có người đến quấy rối…”
Hình như ở bên kia có một cuộc họp nào đó, tôi nghe thấy giọng ai đó nói “Công việc xóa bài đăng đang được tiến hành…”
Nghe thấy lời của tôi, Diêu Kế Lai thở ra một hơi.
“Là người mà tôi sắp xếp. Quay về tôi sẽ nói rõ với em, em yên tâm.”
Nói rồi anh ta cúp điện thoại.
Có lẽ hôm qua ở bệnh viện không được nghỉ ngơi tốt, lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy nên tôi luôn cảm thấy hơi hồi hộp, mí mắt cứ giật liên hồi.
Cứ như vậy kéo dài tới tối, ngay đến bữa tối cũng không có dấu hiệu gọi cửa.
Tôi và Diêu Tinh Nam tắm rửa xong sớm, trước khi đi ngủ, biết bản thân sẽ không được đến trường mẫu giáo một thời gian, con bé có chút không vui, nói như vậy sẽ không được chơi với anh Y Hợp rồi.
Khó khăn lắm mới dỗ được con bé ngủ, bản thân lại trằn trọc ngủ không được, tôi lấy điện thoại ra lướt một cách không có mục đích thì vô tình phát hiện Diêu Kế Lai đã đầu tư vào khách sạn này, chiếm cổ phần lớn.
Bị thông tin này kích thích, tôi đã tìm kiếm các ngành khác với tên anh ta, cuối cùng phát hiện xưởng sản xuất đồ lót của thương hiệu Lan chẳng qua chỉ là một phần nhỏ nhất trong sản nghiệp của anh ta.
Một bài báo đã phân tích ngành dệt may trong nước, còn đề cập đến một số thương hiệu, trong đó Lan là thương hiệu đầu tiên bước vào lĩnh vực mới với những thiết kế táo bạo và gợi cảm, mặc dù sau này có nhiều thương hiệu bám sát nhưng vẫn không theo kịp đà phát triển của Lan, phải đến vài năm sau khi ông Hứa mất, thành phố này mới xuất hiện thương hiệu xuất sắc lớn thứ hai – Nùng Kim.
Cái tên kỳ lạ này ngay lập tức khơi dậy sự quan tâm của tôi, tôi nhập từ "Nùng Kim" vào công cụ tìm kiếm, trong nội dung liên quan trên màn hình có một cái tên đập vào mắt tôi – Trương Niệm Chi.
Tôi ngồi dậy, đi đến phòng khách tìm máy tính, gõ tên của Trương Niệm Chi.
Tôi đoán không sai, anh ta và Diêu Kế Lai quả thực “rất có giao tình”, thậm chí có thể nói, anh ta chính là Diêu Kế Lai thứ hai.
Giống như Diêu Kế Lai, anh ta cũng là đối tượng được ông Hứa cứu giúp – anh ta được nuôi dưỡng trong nhà của ông Hứa từ khi còn rất nhỏ, chỉ có điều anh ta muộn hơn Diêu Kế Lai hai năm.
Giống như Diêu Kế Lai, anh ta cũng là một người có chí hướng cao, anh ta đậu đại học bằng chính sự nỗ lực của mình, để trả ơn cho ông Hứa, anh ta đã học thiết kế thời trang.
Sau khi ông Hứa qua đời, Trương Niệm Chi rời khỏi xưởng nội y tự mình kinh doanh, sáng lập lên nội y “Nùng Kim.”
Có điều phong cách và định hướng thương hiệu của Nùng Kim và Lan là giống nhau, hai thương hiệu có thể coi là ngang vai ngang vế.
Tôi không kìm nổi lẩm bẩm một câu: “Nói như vậy, hai người này biết nhau rất lâu rồi, lại vì chút việc nhỏ này mà dần lạnh nhạt với nhau?”
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, Diêu Kế Lai bên ngoài lạnh lùng thờ ơ, ai có thể chịu nổi mà làm bạn với hắn?
Lan, Nùng Kim, Kim Lan…
***
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, lúc tôi đang xem phim hoạt hình với Diêu Tinh Nam trong phòng khách thì nghe tiếng ồn ào ngoài cửa. Tôi không nhịn được, đứng dậy đi ra sau cánh cửa, nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo.
Vài người đứng bao quanh cửa phòng 1820, có người ở gần phía tôi đang cầm máy ảnh và quay thẳng phòng 1820, một người dẫn đầu gõ cửa không ngừng.
Gõ chưa bao lâu thì cánh cửa 1820 đột nhiên mở to, lòng hiếu kỳ của tôi cũng dập tắt.
Một người phụ nữ xinh đẹp cao gầy đứng ở cửa, cô ấy mặc một chiếc váy dài có thắt lưng lụa màu quả mơ, tóc dài ngang lưng xõa nhẹ, trên mặt mang theo dáng vẻ khó chịu vì bị quấy rầy, đôi mắt sáng ngời lạnh lùng quét qua những người đứng ngoài cửa.
“Làm gì vậy? Các người là ai!”
“Chào cô.” – Người gõ cửa không trả lời câu hỏi của cô ấy mà lại hỏi như thể đó là chuyện đương nhiên – “Cho hỏi cô là Tống Cẩm Du phải không?”
“Đúng cái đầu mẹ anh! Anh là ai vậy, sáng sớm đã đến quấy rầy người ta, cái khách sạn thối này chó mèo gì cũng đều tùy tiện cho vào à?!”
“Mời cô nói chuyện chú ý chút, chúng tôi là phóng viên…”
“Aiya, đeo bảng tên thì tự cho rằng ai cũng có thể quấy rầy sao? Paparazzi thì nói paparazzi, còn bày đặt phóng viên, anh là phóng viên của đài truyền hình nào?”
Người gõ cửa bị chửi đến sững sờ, mồm mép cũng không lưu loát nữa. Ngược lại, người phụ nữ khí thế phòng 1820 lại thản nhiên cầm điện thoại di động lên. Mấy người ở cửa vẫn chưa hình dung được tình hình, ánh mắt đã lóe lên ánh đèn flash từ điện thoại di động của người phụ nữ nọ.
Người phụ nữ xinh đẹp chụp xong, lại bấm số, chỉ thẳng đoàn người, nói:
“Con mẹ nó các người đều đứng ở đây cho tôi, một người cũng đừng mong chạy!”
“Alo, xin chào, tôi muốn báo cảnh sát!”
“Tôi đang ở tại khách sạn Ritz, phòng số 1820, có một số người không rõ danh tính đang chặn cửa phòng quấy rối tôi, còn chụp lén tôi!”
“Tôi? Tôi họ Lâm.”
26.
Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp hung hăng làm một loạt động tác, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau rồi bỏ dụng cụ trong tay xuống, còn có người mở miệng nói kiểu “Mỹ nữ đừng tức giận, chúng tôi là nhận nhầm người thôi”. Nhưng người phụ nữ xinh đẹp căn bản phớt lờ bọn họ, cười lạnh nói:
“Nhận nhầm người? Nhận nhầm thì có thể tùy tiện kéo đến khách sạn làm phiền người ta à?”
“Đừng tức giận mà mỹ nữ, chúng tôi sẽ xin lỗi cô, xin…”
“Giữ cái lời xin lỗi đó của anh để nói với cảnh sát đi!”
Mặc dù người phụ nữ đã báo cảnh sát, còn khai báo họ của mình, nhưng một số người vẫn còn lì lợm không chịu rời đi, cho đến khi một giọng nói đột ngột vang lên sau cánh cửa: “Dì nhỏ, con đói rồi.”
Một bé gái buộc tóc đuôi ngựa thò đầu ra từ sau cánh cửa.
Người phụ nữ xinh đẹp ngay lập tức chuyển sang khuôn mặt dịu dàng và nói: “Bé ngoan, dì gọi đồ ăn sáng cho con liền.”
Nói xong đẩy bé gái nhỏ vào trong phòng.
Mấy người ở cửa lúc này mới thật sự tin rằng mình tìm nhầm người, lập tức chạy về phía lối ra của hành lang. Người phụ nữ xinh đẹp hét lên từ phía sau: “Chạy cũng vô dụng, lão nương đã chụp ảnh các người rồi, đợi cảnh sát đến tìm các người đi!”
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn mọi người khuất dần ở cuối hành lang, đột nhiên ngước mắt lên nhìn về hướng tôi!
Qua khoảng nửa phút, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, quay người đi vào phòng.
Tôi trốn sau cánh cửa, bị giật mình trước cái nhìn chằm chằm của cô ấy, mãi đến khi trở lại phòng, trái tim đập thình thịch của tôi mới dần dần bình tĩnh lại.
Mặc dù biết rằng bên kia là người mình, nhưng người đẹp đanh đá như vậy thật hiếm có, hơn nữa... Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy cô ấy trông rất quen thuộc, như thể tôi đã nhìn thấy ở đâu đó.
Quay về ngồi trên sô pha, tôi cố gắng tìm kiếm hình ảnh của người phụ nữ xinh đẹp trong tâm trí, nhưng lại không có đầu mối.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
“Alo. Dì Triệu, sao vậy ạ?”
Dì ở đầu bên kia nói: “Vừa nãy bạn nhỏ Y Hợp đến nhà.”
“Chỉ có mình thằng bé ạ?”
“Ừ, chỉ có mình thằng bé. Dì làm chút đồ ăn cho nó, đưa nó đến nhà trẻ. Dì vừa về, muốn nói cho con một tiếng.”
Trong lòng chợt nảy ra một linh cảm không tốt, nhưng tôi không dám nghĩ kĩ, chỉ đành cố nén sự lo lắng của mình và nói ngắn gọn với dì rằng tôi và Diêu Tinh Nam mấy ngày nay sẽ không về nhà, nhờ dì trông nom nhà cửa, nếu Lý Y Hợp đến thì nấu gì đó cho thằng bé, dì đồng ý ngay lập tức.
Sau khi cúp điện thoại, tôi nhanh chóng bấm số của Lý Thanh Yến, nghe thông báo bên kia đã tắt máy, tôi vẫn không bỏ cuộc, gọi liên tục mấy lần, nhưng kết quả vẫn như nhau. Tôi cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, quyết định tìm số điện thoại của bệnh viện bọn họ trên mạng.
“Dì xinh đẹp!” – Diêu Tinh Nam đột nhiên chỉ vào TV hô to – “Giống mẹ!”
Tôi nhìn theo ngón tay của con bé, người trên màn hình không phải người phụ nữ ở phòng 1820 thì còn là ai nữa?
Chẳng trách tôi lại thấy cô ấy quen mắt nhưng không nghĩ ra, tôi quả thực đã gặp cô ấy, là trên quảng cáo trong trung tâm thương mại.
Lời nói của Diêu Tinh Nam cũng nhắc tôi, cô gái nhỏ mát xa cho tôi lúc đó cũng đã nói điều này. Chỉ là từ khi xuyên thành Tống Cẩm Du, tôi đều cố gắng ít soi gương, Tống Cẩm Du đẹp thật, nhưng... tôi vẫn bối rối khi nhìn gương mặt không thuộc về mình này trong gương.
Những gì đang chiếu trên TV lúc này chính là nhãn hiệu Nội y Lan. Trên TV, cô ấy gợi cảm, quyến rũ nhưng không thô tục, đôi mắt và thân hình của cô ấy, chính là sức sống và sự công khai của phụ nữ trẻ tuổi, một phong cách quảng cáo không tùy tiện của thế tục đối với sức quyến rũ của người phụ nữ.
Nghĩ đến hôm nay nhìn thấy sự đanh đá của cô nàng qua mắt mèo, tôi liền bật cười, hóa ra đó là tính cách thật của cô ấy.
Quảng cáo nhanh chóng trôi qua, tôi định thần lại, nhập tên bệnh viện vào điện thoại, nghĩ một chút, rồi lại xóa từng cái một, nhập vào những chữ khác:
[Người phát ngôn Nội y Lan]
Nhìn thấy tên của cô gái xinh đẹp phòng 1820, tôi lại nhịn không được bật cười, Lâm Thục Tĩnh.
***
Diêu Tinh Nam là một đứa bé rất yên tĩnh, tôi nhận thấy một lần nữa.
Làm thế nào mà sau này con bé lại trở thành một người cố chấp, ngang ngược, tính cách méo mó?
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ con bé nằm yên tĩnh vẽ tranh trên thảm, hay nằm trên giường như một thiên thần nhỏ, tôi không khỏi nghĩ, rốt cuộc thì Tống Cẩm Du đã làm gì với con bé?
Tôi cố gắng tìm kiếm câu trả lời sâu trong ký ức của mình, nhưng không biết là do quá lâu hay là quá khứ quá nặng nề, bất cứ khi nào tôi cảm thấy mình như sắp nhớ lại điều gì đó thì cảm giác đó lại trở thành phù du, luôn không bắt được.
Tôi an ủi bản thân, ít nhất bây giờ có thể nắm chắc được.
Có một số lợi ích khi sống ở khách sạn, biệt lập với thế giới, đó là ngoài việc xem phim hoạt hình với Diêu Tinh Nam, chơi đồ chơi một lúc, tôi có rất nhiều thời gian để làm công việc của mình.
Chỉ khổ cho thư ký Cao bị các yêu cầu mua hàng của tôi giày vò. Bởi vì những thứ cần thiết khá đặc biệt, Diêu Kế Lai đã giao phần việc này cho anh ấy.
Sau khi thư ký Cao mua những thứ theo yêu cầu của tôi, anh ấy giao chúng cho nhân viên khách sạn chịu trách nhiệm về phòng của tôi, nhân viên khách sạn sẽ mang chúng lên, rất nhanh phòng của tôi đã chất đầy các loại ma nơ canh và số lượng lớn vải vóc, phụ liệu,...
Cứ như vậy trôi qua hai ngày, Lý Y Hợp vẫn đến nhà tôi ăn sáng, dì Triệu nói rằng trông thằng bé vẫn như trước, chỉ là lần nào thằng bé cũng hỏi tôi và Diêu Tinh Nam khi nào mới về.
Các bài đăng trên mạng về Diêu Kế Lai và Lưu Tử Nghiên lúc có lúc không, nhưng không có gì mới. Các loại tin tức muôn hình muôn vẻ nảy ra trên internet mỗi ngày, một tin cũ dù hot, chỉ cần không ai kiên trì theo dõi và không ai cố gắng khuấy động nó, đại khái nó sẽ sớm biến mất khỏi mắt công chúng.
Diêu Kế Lai cẩn thận yêu cầu chúng tôi không được rời khỏi phòng, công việc của tôi sắp kết thúc, dứt khoát đồng ý yên lặng hai ngày.
Ngay khi tâm trạng đã dần thả lỏng, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Lưu Tử Nghiên.
Vừa bắt đầu, Lưu Tử Nghiên chỉ nói Diêu Tông Thịnh đã hoàn toàn qua khỏi nguy hiểm, sau đó quan sát hai ngày là được, tôi cũng đã nói cho cô ấy biết chuyện xảy ra trong khách sạn.
Sau khi hàn huyên đơn giản, cả hai im lặng, một lúc sau Lưu Tử Nghiên ngập ngừng hỏi tôi rằng gần đây tôi có liên lạc với Lý Thanh Yến hay không.
Tim tôi nhói một phát, vội hỏi có chuyện gì.
“Tôi cũng không chắc lắm, chỉ là tình cờ nghe được các y tá trò chuyện, nghe thấy... Họ nói rằng bạn gái của bác sĩ Lý bị tai nạn xe hơi.”
Tim đập dữ dội, điện thoại suýt rơi khỏi tay tôi.
“Alo? Cô có đang nghe không?”
“Còn anh ấy đâu? Có ở bệnh viện không?”
“Trưa nay có nhìn thấy anh ấy, lúc này thì không biết có không.”
Cúp điện thoại, tôi gọi cho Lý Thanh Yến, nhưng không ai nghe máy.
Cân nhắc trong giây lát, tôi gọi cho Diêu Kế Lai, nói với anh ta rằng tôi có việc quan trọng phải ra ngoài một lát, nhưng tôi không yên tâm để Diêu Tinh Nam trong phòng một mình.
Diêu Kế Lai hỏi tôi muốn đi đâu, tôi cũng không giấu giếm chuyện muốn đi bệnh viện.
Nghĩ một chút, anh ta nói với tôi rằng sẽ nói chuyện với Lâm Thục Tĩnh, kêu tôi gửi Tinh Nam cho cô ấy là được.
Đợi tôi cúp máy xong, Diêu Tinh Nam ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn tôi: “Mẹ đi bệnh viện làm gì vậy ạ?”
“Mẹ đi tìm chú của Y Hợp có chút việc. Tinh Nam qua phòng 1820 đợi mẹ về được không? Người sống ở phòng 1820 là người mà con nhìn thấy hôm nay đó!”
Diêu Tinh Nam mở to mắt: “Con chỉ nhìn thấy mẹ thôi mà?!”
Tôi cười cười: “Là dì xinh đẹp mà con thấy trên TV hôm nay đó, trong phòng của cô ấy hình như có một bạn gái nhỏ, có lẽ con có thể kết bạn mới đó.”
Nghe nói có bạn, Diêu Tinh Nam vội vàng chạy đến đống đồ chơi nhặt hai món đồ chơi chưa bóc, tỏ ý sẽ tặng cho bạn mới, có vẻ như đã mấy ngày nay không được ra ngoài, mặc dù không thể hiện bất cứ điều gì, nhưng rốt cuộc vẫn làm con bé chết ngạt.
Sau khi cả hai sửa soạn xong và đeo khẩu trang, tôi mở cửa, xác nhận rằng bên ngoài không có người mới bước tới trước và gõ cửa phòng 1820.
Cửa phòng mở ra rất nhanh, Lâm Thục Tĩnh quan sát tôi một chút, không đợi tôi chào đã tránh đường: “Diêu tổng đã dặn dò tôi rồi, để con ở đây là được, cô đi đi.”
“Cảm ơn cô!”
“Không có gì.”
Nói xong, cô ấy cười duyên dáng với Diêu Tinh Nam, lại quay vào trong hét lên: “Tiểu Dục, đừng ồn nữa, khách của chúng ta đến rồi!”
Ngay khi giọng nói cất lên, một cái đầu nhỏ với hai búi tóc nhanh chóng thò ra sau từ cánh cửa, còn cười khúc khích với Tinh Nam.
***
Trên taxi, tôi gọi cho Lý Thanh Yến hai lần nhưng vẫn không có ai bắt máy. Lúc đến bệnh viện đã gần đến giờ tan làm của anh ấy.
Mặc dù đã đeo khẩu trang và đội mũ, nhưng vì để đề phòng, tôi vẫn đi vòng qua lối ra vào bị khuất và đi cái thang máy ít khi có người đó.
Cũng không biết có phải là ảo giác của tôi không, cảm giác như một giây trước khi tôi nhấn nút thang máy thì màn hình hiển thị bắt đầu đi xuống.
Xung quanh bốn bề yên tĩnh, chỉ có trái tim tôi đập thình thịch.
Gặp được Lý Thanh Yến thì nói gì với anh ấy?
Bạn gái của Lý Thanh Yến bị tai nạn ô tô?
Là La Thư Ngữ sao?
Có nghiêm trọng không?
Nhìn thang máy càng ngày càng gần, không biết tại sao, miệng lưỡi của tôi lại khô khốc.
3
2
1
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, tôi di chuyển lên trước, lại thấy một người đang dựa vào thang máy, đang ngẩng đầu nhắm mắt, có vẻ rất mệt mỏi.
Anh từ từ mở mắt, giơ chân bước về phía trước, nhưng bước chân đã lại dừng tại chỗ. Anh ấy ngây người nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin được.
Tim tôi hình như không còn đập kịch liệt nữa, ít nhất là... tôi không còn nghe thấy nó nữa.
Tôi lúng túng nhìn anh ấy, không ngờ chưa nghĩ xong bài trong đầu đã gặp mặt rồi, nhất thời không biết phải làm sao.
Chúng tôi đối mặt với nhau không nói gì, quên mất rằng thang máy vẫn đang chạy, ngay lúc đang ngẩn người, cửa thang máy đã chuẩn bị đóng lại.
Lý Thanh Yến phản ứng trước tôi, vội vàng ấn giữ cửa, cửa thang máy ngừng khép, sau đó từ từ mở ra, thấy anh ấy không có ý đi ra, tôi chỉ đành kiên trì đi vào.
“Tôi, tôi đến thăm Tông Thịnh.” – Tôi giành nói trước.
“Ừm.” – Anh ấy nghe thấy, bấm số tầng.
Thang máy lần nữa khép lại, đi lên.
“Tôi nghe nói bạn gái anh bị tai nạn xe.”
“Là La Thư Ngữ, không phải bạn gái anh.” – Anh ấy nhàn nhạt nói.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý một chút, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái khi nhận được câu trả lời này.
Tại sao lại như vậy?
“Chuyện gì đã xảy ra? Bị thương không? Có nghiêm trọng không?”
Anh ấy nhìn tôi.
“Nói là đến thăm Tông Thịnh, tại sao em không hỏi thằng bé thế nào rồi?”
Tôi nghẹn lời.
Anh ấy hỏi: “Em là…đến thăm anh sao?”
27.
“Em là vì lo cho anh nên mới đến, không phải sao?” – Thấy tôi im lặng, anh ấy dứt khoát hỏi thẳng.
“Tôi…” – Tôi thì thào mở miệng, nhưng lại không nói ra được.
Tại sao tôi lại đến đây?
Khi tôi nghe Lưu Tử Nghiên nhắc đến tên anh trong điện thoại, sự căng thẳng và bức bối kì lạ đó rốt cuộc là vì sao?
Trên đường đến đây, sự thấp thỏm và bất an trong lòng rốt cuộc là vì sao?
“Tôi là lo… gần đây anh có thời gian chăm sóc Y Hợp không thôi....”
Nghe được câu trả lời này, Lý Thanh Yến sững người tại chỗ, ánh sáng trong mắt nhạt hơn một chút so với khi nãy. Sắc mặt anh tái nhợt, không biết có phải do mấy ngày nay làm việc vất vả không, bóng người trước mắt vô cùng nặng nề, trên cằm còn lún phún vài sợi râu.
“Nếu anh không để ý, tôi sẽ bảo dì Triệu chăm sóc thằng bé giúp anh một thời gian, đưa tới nhà tôi hoặc để dì Triệu đến nhà của anh đều được.”
“Vậy làm phiền em rồi.”
Đi thăm Diêu Tông Thịnh, mặc dù Lưu Tử Nghiên tiều tụy, nhưng vì thằng bé đã khỏe lên nên tâm trạng của cô ấy rất tốt. Diêu Tông Thịnh hơi bối rối khi nhìn thấy tôi, nhưng khi thấy mẹ mình trò chuyện với tôi một cách lịch sự và hòa nhã, thằng bé rụt rè gọi tôi một tiếng "Dì".
Tạm biệt Lưu Tử Nghiên, tôi đi theo Lý Thanh Yến rời khỏi bệnh viện, cho đến lúc tách ra anh ấy cũng không chịu nói tình trạng của La Thư Ngữ. Anh ấy vừa cử động cổ vừa vươn vai, nói với tôi rằng mấy ngày này anh ấy đều về nhà nấu ăn cho Lý Y Hợp, rồi qua chỗ La Thư Ngữ.
“Nếu em lo cho thằng bé thì hôm nay đi thăm nó đi, anh phải về bệnh viện rồi.”
Tôi gật đầu, chăm chú nhìn anh ấy quay người rời đi. Chỉ thấy anh ấy đi chưa được vài bước thì đột ngột dừng lại. Tim tôi ngay lập tức như muốn nhảy lên cổ họng.
Do dự một chút, cuối cùng anh ấy vẫn không nhìn lại, sải bước đi về phía trước.
Tôi hơi hụt hẫng, cảm thấy cơ thể nặng trĩu một cách khó hiểu, hoàn toàn không biết bản thân đã vào siêu thị mua đồ bằng cách nào, cũng không biết từ khi nào đã bước đến nhà của Lý Thanh Yến.
Tôi nhấn chuông, nghe thấy bên trong vang lên tiếng động nhỏ, hình như là đang di chuyển cái gì, đợi thêm một lúc mới nghe thấy tiếng mở khóa.
Cửa nhà mở ra, Lý Y Hợp nhỏ từ sau cánh cửa xông ra, tôi chưa kịp chào hỏi thì thằng bé đã bổ nhào tới ôm lấy chân tôi. Sau lưng thằng bé là một cái ghế đẩu, chắc là vừa nãy giẫm lên nó để nhìn người ngoài cửa qua mắt mèo.
Tôi đặt túi nguyên liệu trong tay xuống đất, ngồi xổm xuống đỡ lấy vai của thằng bé, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, trong lòng tôi trào dâng một nỗi xót xa.
“Đói rồi phải không?”
Thằng bé gật đầu.
Dắt tay Lý Y Hợp vào nhà, tôi đặt nó lên ghế ăn, cho thằng bé món trứng Onsen tamago* ăn liền, rồi bận rộn bắt tay vào nấu ăn.
*Onsen tamago: Món trứng nguội truyền thống của Nhật Bản. Ban đầu, trứng được luộc chậm trong nước ở suối nước nóng. Quả trứng có cấu trúc đặc biệt: lòng trắng có vị như bánh custard, mềm béo vị sữa; lòng đỏ đông cứng nhưng màu và vị như lòng đỏ sống.
Lúc nấu ăn, thỉnh thoảng tôi quay đầu nhìn thằng bé, chỉ thấy nó nghiêm túc cẩn thận lột vỏ trứng, cầm muỗng lên xúc từng miếng nhỏ.
Mặc dù Diêu Tinh Nam cũng là một đứa nhỏ yên tĩnh, nhưng so với con bé, Lý Y Hợp y như một cậu bé câm.
Thằng bé ăn một cách thong thả, cẩn thận nếm mùi vị của trứng. Đột nhiên, tay nhỏ bị nghiêng, lòng đỏ trong muỗng bị rớt xuống bàn.
Giống như gặp phải đả kích rất lớn, Y Hợp nhỏ cầm muỗng ngơ ngác nhìn miếng trứng trên bàn, đôi môi nhỏ mím chặt, hệt như đang tiến hành một cuộc đấu tranh tâm lý gay gắt.
Tôi bưng món rau xào tới bàn, lấy một miếng vỏ trứng nhỏ dính trên mặt thằng bé ra, cười nói: “Rớt trên bàn rồi thì không thể ăn được nha!”
“Nhưng mà…”
“Dì biết Y Hợp thích ăn món trứng này.”
Thằng bé nghiêng cái đầu nhỏ: “Sao dì biết ạ?”
Tôi cười với thằng bé, không trả lời câu hỏi của nó.
“Dì đã mua thêm cho Y Hợp rất nhiều, bỏ trong tủ lạnh rồi. Ngày mai có thể ăn tiếp, được không?”
Thằng bé cười rất vui vẻ.
Tôi chậm rãi ăn cơm cùng thằng bé, nói với nó rằng mấy ngày này dì Triệu sẽ chăm sóc nó, còn hỏi thằng bé có muốn qua đó không hay là để dì Triệu qua đây.
Thằng bé nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Nếu ở đây đợi thì dì sẽ vẫn đến thăm con chứ?”
Mí mắt tôi giật giật, nhìn thằng bé thật kĩ, khóe miệng nó dính hai hạt cơm, đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi đầy mong đợi.
Tôi duỗi tay ra, ôm thằng bé vào lòng.
“Cho dù con ở đâu, dì cũng sẽ đến tìm con.”
***
Rời khỏi nhà Lý Thanh Yến, tôi gửi cho anh ấy một tin nhắn, nói rằng Y Hợp buổi sáng và buổi tối sẽ đến nhà tôi ăn cơm, khi anh ấy không tiện về nhà thì để Y Hợp ở lại nhà tôi.
[Cảm ơn em.]– Anh ấy trả lời.
Trên đường trở về khách sạn, tài xế taxi dẻo miệng nói với vẻ ngưỡng mộ: “Những người có thể sống trong khách sạn Ritz đều là những người giàu có! Nghe nói những người có máu mặt ở thành phố của chúng ta, nếu không đặt được phòng ở khách sạn này thì sẽ mất giá trị bản thân!”
Tôi gật đầu, chỉ nói một câu: “Tôi chỉ tình cờ có cơ hội ở hai ngày, những điều anh nói tôi không hiểu lắm.”
Đối phương không quan tâm tôi trả lời như thế nào, chẳng qua là tán dóc thôi, anh ta tự kể vài điều thú vị những lúc lái xe.
Lúc xuống xe, tôi không cẩn thận đụng đầu vào khung cửa, chiếc mũ lưỡi trai rơi ra, tôi đưa tay chụp thì mới nhớ ra cái mũ của Lý Thanh Yến tôi vẫn chưa trả lại.
Để lần sau vậy.
Tôi nghĩ thầm, sau đó lại đội mũ lên, một bóng người chợt lướt qua khóe mắt, tôi ngẩng đầu nhìn, là Trương Niệm Chi.
Tâm trạng của anh ta hình như rất tốt, tư thế đi lại của anh ta khiến người khác nhìn ra vẻ tự đắc.
Ngay lúc tôi đang quan sát anh ta, anh ta giống như cảm nhận ra điều gì đó, liếc mắt về phía tôi. Tôi vội vàng kéo vành mũ xuống, giả vờ bản thân chỉ là tình cờ nhìn.
Trương Niệm Chi chỉ dừng chân một chút rồi bước xuống cầu thang, rời khỏi khách sạn.
Mở cửa phòng 1819, trong phòng khách chỉ có ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn bàn. Vừa định giơ tay bật đèn, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng ngáy nhỏ trong phòng khách.
Tiếng ngáy phát ra từ bóng hình hơi xiêu vẹo trên ghế sô pha.
Diêu Kế Lai ngồi trên ghế sofa đơn, tay phải chống lên tay vịn, đỡ lấy đầu của mình. Tay trái buông thõng trên đùi, trên tay đang cầm một bản hợp đồng. Điện thoại rơi trên thảm, ánh đèn đỏ nhấp nháy báo hiệu điện thoại sắp hết pin.
Tôi rón rén bước tới, nhặt điện thoại lên, định đặt lên bàn cà phê thì vô tình nhìn thấy dòng chữ trên bìa hợp đồng: Chuyển nhượng cổ phần.
Điện thoại tuột khỏi bàn tay, phát ra một âm thanh "đanggg" trên bàn cà phê, tôi giật mình vội vàng nhìn Diêu Kế Lai.
Nghe thấy tiếng động, Diêu Kế Lai giật mình tỉnh dậy, hít một hơi thật sâu, dùng tay phải đang đỡ đầu để xoa xoa đôi mắt, cố gắng dụi vài cái rồi mới buông ra.
“Về rồi à.” – Anh ấy cười nhạt, ném hợp đồng trong tay trái lên bàn, rồi giơ tay về phía tôi.
Tôi chỉ đứng đó, không đặt tay vào trong bàn tay anh như anh ấy muốn.
Không khí xung quanh tay trái anh ngưng tụ, khí lạnh lan đến bên môi, nụ cười nhàn nhạt vừa nãy cũng tiêu tán.
“Tinh Nam đâu?” – Tôi hỏi.
“Ngủ rồi.” – Anh ấy liếc về phía phòng ngủ, đứng dậy khỏi ghế sô pha, buông thõng bàn tay đang giơ ra của mình xuống.
“Anh muốn… bán xưởng nội y?”
“Ừ. Bây giờ xưởng nội y nằm trong tay tôi sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực rất lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy, tuy không ảnh hưởng lớn đến tài sản của tôi, nhưng chung quy vẫn là một sự phiền toái. Chẳng thà để cho người khác phát huy giá trị của nó. Hơn nữa... Niệm Chi đã quen thuộc với nhãn hiệu Lan, quen thuộc xưởng nội y, giao nó vào trong tay cậu ta thì nhất định sẽ không như bây giờ.”
“Nhưng ông Hứa đã giao xưởng nội y cho anh, chẳng phải ông ấy mong nó tiếp tục được phát huy trong tay anh sao?”
Giọng anh ấy trầm trầm: “Nhưng sẽ tốt hơn là hỏng trong tay của tôi.”
Hai người không hẹn mà cùng nhìn vào bản hợp đồng. Tôi hít một hơi thật sâu, thăm dò: “Nếu tôi nói… Tôi có cơ hội giúp Nội y Lan cải tử hoàn sinh, anh có muốn thử không?”
Anh ấy có chút không hiểu nhìn tôi.
Tôi đi nhanh về phòng sách, lấy bản thảo thiết kế đã hoàn thiện ra và đưa cho anh ấy.
Vẻ mặt anh ấy càng thêm khó hiểu, nhưng thay vì đặt câu hỏi, anh lại xem bản thảo thiết kế một cách nghiêm túc.
“Đây là loại nội y có đặc điểm dễ mặc vào và cởi ra, đối tượng chủ yếu là người trung niên, cao tuổi và phụ nữ bệnh liệt giường quanh năm.”
Anh khẽ thở dài, dường như có chút đau lòng: “Em là… vì mẹ của em?”
Tôi bối rối nhìn anh ấy, phải mất một phút sau tôi mới nhận ra rằng anh đã hiểu lầm. Theo anh ấy, tôi là Tống Cẩm Du hiếu thảo với mẹ, để chữa bệnh cho mẹ mà đã gánh một món nợ khổng lồ và phải bán bản thân mình.
Làm sao anh ấy biết, tôi thiết kế bộ đồ lót này hoàn toàn là do bệnh người già của tôi, tôi thường xuyên phải nằm viện, mặc đồ lót một ngày cũng là một cực hình. Hơn nữa, kiểu áo lót thông thường cài nút phía sau là một thách thức đối với người già và một số bệnh nhân.
Những người phụ nữ bất đắc dĩ phải nằm trên giường bệnh, vì không còn có thể bước vào bất kỳ cửa hàng nội y nào để mua một chiếc áo lót thoải mái nên đã khiến ngực của họ không được bảo vệ trong nhiều năm. Chưa kể, cũng không có đồ lót nào được thiết kế đặc biệt cho họ.
Trong hoàn cảnh khó khăn này, tôi mới nhận ra rằng so với mấy chục năm trước mình là một người phụ nữ có lòng tự trọng mỏng manh, nhạy cảm hơn cần phải chăm sóc.
Với ý tưởng này, tôi đã dồn hết tâm sức để thiết kế ra bộ đồ lót này.
Nhưng những điều này… không cần thiết phải nói với anh ấy.
“Anh cảm thấy triển vọng của loại nội y này với thị trường như thế nào?” – Tôi trốn tránh câu hỏi của anh, hỏi ngược lại.
Lông mày Diêu Kế Lai hơi nhíu lại, nhưng trong giọng lộ ra một chút chắc chắn: “Thực sự trước nay chưa từng có thị trường đồ lót chủ yếu nhắm đến đối tượng là người trung niên, cao tuổi và bệnh nhân nằm liệt giường. Nếu có thể chiếm trước thị trường... Ừ! Ngày mai tôi sẽ đưa cái này cho bộ phận thiết kế và bộ phận marketing để cùng nghiên cứu và thảo luận. Em tự mình thiết kế ra cái này sao?”
“Đúng, tôi có thông tin tương đối đầy đủ về dữ liệu thiết kế, các loại vải và phụ kiện cho loại đồ lót này. Nhưng những thứ này tôi sẽ không đưa không cho anh.”
Lo lắng anh ấy sẽ có vướng mắc về lý do tại sao tôi thiết kế đồ lót, tôi đã tiết lộ mục đích của mình.
“Tôi muốn giao dịch với anh.”