11.
Diêu Tinh Nam cầm tay tôi lắc lắc, Lý Y Hợp cũng ngẩng đầu tha thiết nhìn tôi.
“Nhưng Y Hợp còn phải đi bệnh viện…”
“Không sao, cũng không lâu lắm.” – Lý Thanh Yến thấy Lý Y Hợp không nói gì, nhưng ánh mắt rất mong chờ, ngầm hiểu – “Tôi đưa thằng bé đi bệnh viện trước, rất nhanh có thể trở về rồi.”
“Vậy có muốn ăn gì không? Tôi đặt nhà hàng.”
“Ăn cơm dì nấu ạ.” – Lý Y Hợp đột nhiên cao giọng, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy thằng bé nói to như vậy.
“Thằng nhóc này!” – Lý Thanh Yến bộ dáng ngạc nhiên – “Thật ngại quá, thằng nhỏ này bình thường không có làm nũng đâu. Có thể là do thường xuyên phải ăn cơm ngoài, bình thường tôi không có thời gian nấu ăn.”
Tôi cũng không tiện nói gì nữa, thế là bốn người chia ra, Lý Thanh Yến đưa Lý Y Hợp đi bệnh viện, còn tôi đưa Diêu Tinh Nam đi siêu thị mua nguyên liệu.
Về đến nhà, dì hỏi tại sao Tinh Nam lại về rồi, Tinh Nam tuyên bố: Là vì hôm nay đánh nhau đấy!
Dì kinh ngạc, vội vàng hỏi có chuyện gì, Tinh Nam nói bởi vì hôm nay Diêu Tông Thịnh kéo bím tóc của con bé.
Dì nghe thấy tên Diêu Tông Thịnh lại ngạc nhiên tiếp: “Tại sao thằng bé cũng ở nhà trẻ này? Người phụ nữ họ Lưu đó hôm nay không đi sao?”
“Có đi ạ.” – Tinh Nam gật đầu – “Hôm nay mẹ cũng đánh nhau nha!”
“Hả?”
Dì đặt Diêu Tinh Nam đã thay quần áo xong xuống, quay người đi nhanh vào phòng bếp. Thấy tôi đang phân loại nguyên liệu, dì vội vàng xoay người tôi lại nhìn từ trên xuống dưới, trong miệng lẩm bẩm: Có bị thương không?
Có người quan tâm như vậy, lòng tôi rất ấm áp: “Con không sao ạ.”
“Làm sao có thể không sao được! Người phụ nữ họ Lưu đó ra tay không hề nhẹ, lúc trước cô ta tát con một cái làm mặt con bị sưng mấy ngày liền đấy. Giờ nghĩ lại dì vẫn tức ngứa cả răng.”
Nói xong dì ấy còn giữ cằm tôi nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn phải rồi nhìn trái, như muốn xem có dấu tay không.
Diêu Tinh Nam ôm một con búp bê chạy vào phòng bếp, nhìn thấy dáng vẻ của dì, hỏi: “Mặt của mẹ sao vậy ạ?”
Dì lảm nhảm: “Bà xem thử họ Lưu đó đánh mẹ con chỗ nào.”
“Không phải đâu không phải đâu! Là mẹ! Mẹ đánh dì Lưu đó ạ!”
Dì nghe được đáp án này thì sững sờ một lúc, nhìn tôi với vẻ khó tin, còn xác nhận lại với Diêu Tinh Nam: “Mẹ con đánh họ Lưu kia?”
Diêu Tinh Nam gật đầu thật mạnh, lực quá lớn khiến bím tóc nhỏ bay lên trước trán, con bé dùng tay vuốt vuốt trán, sau đó tay trái nâng búp bê lên, tay phải giả vờ tát nó một cái, rõ ràng không hề chạm vào mặt búp bê, nhưng con bé đã vội đưa mặt búp bê lại gần, thổi thổi.
Dì mở to mắt không thể tin, bùi ngùi: “Ôi chao, thật có chí khí! Dì nói mà, tại sao lại không đánh trả chứ! Đừng giống như những người ở bên ngoài luôn hiền như cục bột, về nhà thì lại tức giận với người nhà! Chà chà, đúng là thời thế thay đổi rồi, ông trời ơi!”
Nói xong, dì ấy vui vẻ xoa tay, hỏi tôi: “Bây giờ con cảm thấy thế nào?”
“Rất là sướng.”
Có thể không sướng sao?
Tôi đã sống mấy chục năm mà chưa từng xích mích với bất kỳ ai – ngay cả Diêu Tinh Nam, người luôn gây rắc rối cho tôi, tôi cũng chưa bao giờ quá tức giận. Kìm nén suốt một đời rồi, căn bệnh đó của tôi chính là do kìm nén mà có. Lần này tôi không muốn sống như vậy nữa, cái gì mà hiền lành độ lượng, cút xéo giùm!
“Chao ôi, Tinh Nam nhỏ của bà, mẹ con nghĩ thông suốt rồi!” – Dì cầm tay Diêu Tinh Nam, hai người quay vòng vòng, cười khúc khích.
“Hai người muốn nhảy thì ra phòng khách đi, đừng có ở đây gây rối cho con. Lát nữa còn có khách đến, con cần chuẩn bị bữa trưa.” – Tôi vừa đeo tạp dề vừa đuổi hai người họ.
Dì vừa nghe có khách, lập tức hỏi: “Là ngài Diêu à?”
“Không phải, dì hỏi con bé đi.”
“Là bạn của con, còn có chú của cậu ấy nữa!” – Diêu Tinh Nam tự hào ngẩng đầu.
“Chà, con đã có bạn rồi à!” – Dì vui vẻ đáp lại Tinh Nam, nhưng dì không rời khỏi phòng bếp mà giành tạp dề với tôi.
“Không được, dì đưa con bé ra phòng khách chơi đi, bọn nhỏ nói muốn ăn cơm con nấu.”
Tôi không cho có ý kiến mà đẩy một già một trẻ ra khỏi phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Từ phòng khách truyền đến giọng nói khoe thành tích chiến đấu của Diêu Tinh Nam.
Chuông cửa vang lên đúng lúc tôi và dì bưng đồ ăn lên bàn.
Diêu Tinh Nam đi mở cửa, một lớn một nhỏ đang đứng ở bên ngoài, đều là một bộ mặt nhàn nhạt, như oan gia đến đòi nợ vậy.
Sau khi chào hỏi, Lý Y Hợp dẫn đầu vào nhà, bước đến trước mặt tôi và giơ tay ra: “Đây.”
Không có xưng hô, không có giải thích. Tôi đưa tay ra, nhận lấy, là một bông hồng màu xanh dương.
Tôi nhìn Lý Thanh Yến hỏi ý kiến, Lý Thanh Yến nhún vai: “Thằng bé tự chọn đó, chắc là bé trai thích màu xanh.”
Lúc này Lý Y Hợp đã theo Diêu Tinh Nam đi vào trong, tôi cẩn thận cắm bông hoa nhỏ vào bình rồi cũng theo vào.
Cơm đã chuẩn bị xong, chúng tôi lần lượt ngồi xuống, dì kiên quyết không ngồi cùng chúng tôi, tôi cũng không miễn cưỡng.
Bên phải tôi là Diêu Tinh Nam, bên trái là Lý Y Hợp, đối diện là Lý Thanh Yến; ba người này, một người là tràn ngập niềm vui, một người là thản nhiên như ở nhà mình, còn Lý Thanh Yến nhìn có vẻ khá căng thẳng.
“Kiếp trước họ đã từng gặp nhau như thế này chưa?” – Tôi không kìm được nghĩ trong lòng.
Trên bàn cơm, tôi hầu như không biết nói gì với Lý Thanh Yến, ngược lại rất muốn hỏi một số chuyện liên quan đến Lý Y Hợp, nhưng lại sợ mình tỏ ra quá thân thiết sẽ khiến người khác nghi ngờ, sắp tới còn nhiều cơ hội nên từ từ cũng được vậy.
Lý Thanh Yến hết lần này tới lần khác khen đồ ăn ngon, luôn trưng cầu sự tán thành của Lý Y Hợp; Lý Y Hợp nhét đầy đồ ăn trong miệng, cái mặt ngầu phồng lên, bình tĩnh gật đầu, điệu bộ rất thỏa mãn.
Diêu Tinh Nam là người sôi nổi nhất bàn, con bé giống như chưa bao giờ được nói vậy, cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng, thứ gì cũng được con bé đem ra phát huy.
“Chú ơi, chú nhìn muỗng của con nè, có đẹp không?”
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, nó lại hỏi Lý Y Hợp:
“Cái muỗng này là mẹ mình mua cho mình đó, cậu cũng bảo mẹ cậu mua cho cậu đi, bạn thân là phải dùng đồ giống nhau!”
Nghe thấy câu nói này, tôi và Lý Thanh Yến hoảng sợ, vội vàng xem Lý Y Hợp, không ngờ Lý Y Hợp chẳng có quá nhiều phản ứng.
Chỉ thấy thằng bé nuốt đồ ăn đầy trong miệng xuống, nghiêm túc trả lời Diêu Tinh Nam: “Chú mình sẽ mua, cậu nói với chú ấy mua ở đâu đi.”
“Tại sao không kêu mẹ mua?” – Diêu Tinh Nam không hiểu.
“Tinh Nam!” – Tôi hoảng hốt kêu con bé.
“Ba và mẹ của mình… bọn họ lên thiên đường rồi.” – Lý Y Hợp nói.
“Mình biết thiên đường nè, chính là nơi có thiên sứ, còn có ông cố nội râu trắng nữa. Bọn họ không trở về sao?”
Tôi muốn kêu Diêu Tinh Nam dừng lại, nhưng Lý Thanh Yến ở phía đối diện lắc đầu với tôi, gần như không thể nhìn thấy, mặc dù tôi không hiểu ý anh ấy là gì nhưng cũng không ngăn cản Diêu Tinh Nam nữa.
“Không trở về nữa.”
Lý Y Hợp nhìn chằm chằm vào đĩa của mình, tôi và Lý Thanh Yến nhìn cậu bé với vẻ khẩn trương, chỉ có Diêu Tinh Nam ngốc nghếch vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra: “Vậy cậu có nhớ họ không?”
Lý Y Hợp không nói gì, chỉ gật đầu thật mạnh.
“Tinh Nam, nói cái khác đi!” – Tôi không thể nhịn được nữa, cuối cùng vẫn phải cắt ngang cuộc trò chuyện của hai đứa.
Diêu Tinh Nam nghe lời gật đầu, đôi mắt to đảo một vòng, nghĩ ra một chuyện mới: “Cậu có biết cậu được ba hay mẹ sinh ra không?
“Mình biết!” – Lý Y Hợp phấn chấn một chút, có vẻ quyết tâm quay trở lại trò chơi – “Mình còn biết mẹ sinh mình ra như thế nào nữa, cậu biết không?”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, tôi và Lý Thanh Yến còn chưa kịp hoàn hồn với sự việc vừa rồi thì hai đứa nhỏ này đã thảo luận đề tài nóng hổi khác.
“Chính là ba đưa con chim nhỏ vào… ô ô ô…”
Diêu Tinh Nam chưa nói xong tôi đã vội lấy tay bịt miệng con bé lại.
“Tinh Nam, ăn nhanh rồi cùng Y Hợp đi xem phim hoạt hình đi!”
Lý Thanh Yến ở phía đối diện cũng không khá hơn tôi, chỉ nghe anh ấy thì thầm với Lý Y Hợp: “Kiến thức không phải để đem ra khoe khoang. Nhóc con, ăn mau lên! Con xem thịt kho tàu này có thể lấp kín miệng con không?!”
Lý Y Hợp nhỏ còn chưa kịp nói gì đã bị chú mình nhét một miếng thịt vào miệng.
“Đinh đoong!” – Chuông cửa vang lên.
“Tôi đi mở tôi đi mở!” – Dì vừa nói vừa đi từ phòng bếp ra cửa.
Tôi nghĩ chắc là mấy người kiểu dịch vụ sửa chữa quản lý gì đó nên không chú ý lắm.
“Ngài Diêu?” – Giọng của dì cao hơn hai lần so với vừa nãy – “Hôm nay sao lại nghĩ đến qua đây thế!”
Tôi ngây người, không nghĩ đến sẽ có khách không mời mà đến. Còn chưa nghĩ ra nên đuổi đi như nào thì Diêu Tinh Nam đã vui vẻ gọi một tiếng “Ba”, nhanh chóng trượt khỏi ghế rồi lao đến phía cửa.
“Hôm nay Tinh Nam không đi học sao?” – Tâm trạng của Diêu Kế Lai có vẻ rất tốt.
Nghe tiếng bước chân anh ta đi vào, tôi cũng không đấu tranh nữa.
“Bạn ở nhà trẻ của con đến chơi ạ!” – Tinh Nam tự hào trả lời.
“Là bạn nữ hay là bạn…” – Diêu Kế Lai chưa nói hết thì đã bước đến phòng ăn, nhìn thấy câu trả lời.
Anh ta dường như có chút không hiểu tại sao bạn mẫu giáo lại là một người đàn ông trưởng thành, anh ta nhìn chằm chằm vào đối phương một lúc lâu, cho đến khi Diêu Tinh Nam trong tay anh ta nhiệt tình giới thiệu:
“Ba, đây là bạn con, Lý Y Hợp, còn đây là chú của cậu ấy.”
“Ồ, là vậy à.” – Diêu Kế Lai hoàn hồn, duỗi một tay ra – “Xin chào.”
Lý Thanh Yến đã sớm đứng dậy, lúc này cũng giơ tay ra phía trước: “Xin chào.”
Mặc dù tôi rất muốn bảo Diêu Kế Lai có chuyện gì thì nói trong điện thoại, nhưng người cũng đã đến rồi, tôi không muốn làm cho tình cảnh trở nên khó coi, nhưng cũng chẳng muốn mời anh ta ngồi cùng.
Anh ta dường như không để ý, thả Diêu Tinh Nam về chỗ ngồi, còn mình thì quay người cởi áo khoác vứt lên sô pha, xắn tay áo sơ mi lên, hướng phòng bếp nói: “Dì Triệu, cầm giúp tôi một bộ chén đũa.”
Nói xong tự nhiên kéo một cái ghế ngồi ở giữa tôi và Lý Y Hợp, còn quay đầu hỏi Lý Thanh Yến có uống rượu không.
Y hệt dáng vẻ của nam chủ nhân!
Tôi thực sự say rồi, sao lại có người đàn ông mặt dày như này chứ!
Cầm lấy chén đũa, người đàn ông mặt dày còn giả bộ gắp đồ ăn, ăn không nổi mà nói với Lý Thanh Yến như thật: “Kỹ năng nấu nướng của Cẩm Du nhà chúng tôi không có gì phải bàn cãi! Anh nếm thử cái này đi!”
Vẻ mặt Lý Thanh Yến bình tĩnh, mang theo biểu cảm người lạ chớ gần như ở trong bệnh viện, gật đầu đáp lại một cách đúng mực.
Tôi lười xem Diêu Kế Lai diễn kịch, thế là mượn cớ đút cho Diêu Tinh Nam ăn để kéo khoảng cách với anh ta, nhưng điều này không thể tách giọng nói Diêu Kế Lai ra.
“Chú đứa nhỏ phải không? Sao bạn gái không đến cùng?”
Có thứ gì đó chọc vào khuỷu tay tôi, tôi quay đầu lại nhìn.
Lý Y Hợp bưng bát cơm, cầm muỗng đứng giữa Diêu Kế Lai và tôi.
“Con cũng muốn được đút.”
12.
Tôi hơi ngạc nhiên – trong ấn tượng của tôi, Lý Y Hợp không phải là một người thích làm nũng.
Lần đầu tiên gặp ở kiếp trước, tôi còn nhớ như in sự bình thản và lãnh đạm vượt qua những người cùng trang lứa của anh. Chỉ cần tiếp xúc một chút là có thể cảm nhận được sự xa cách từ đầu đến chân trên người anh.
Tôi không kìm được muốn hỏi anh: Đại ca, tại sao anh lúc nhỏ dễ thương đáng yêu thế này mà lớn lên lại lạnh lùng như cục đá vậy?
Không đợi tôi nhìn ra quá trình trưởng thành của anh, có một bàn tay đã đặt trên đầu của Lý Y Hợp nhỏ.
“Đàn ông không thể làm nũng được, phải học cách tự mình ăn cơm…” – Diêu Kế Lai còn chưa nói xong đã nhìn thấy sự chết chóc trong mắt tôi, đành cố ý kéo dài âm đuôi với chất giọng nghiêm nghị của mình – “... nhé.”
Tôi hất văng tay anh ta ra, nhận lấy chén và muỗng của Lý Y Hợp, đút cho thằng bé một miếng: “Có ngon không?”
“Ngon ạ!” – Lý Y Hợp không keo kiệt khen ngợi.
“Nhóc con, trở về bên này ngồi mau!” – Lý Thanh Yến gọi một tiếng.
“Không cần, không sao đâu.” – Tôi vội vàng ngăn lại rồi quay qua nói với Diêu Kế Lai bằng giọng không vui – “Anh ngồi bên kia, chuyển chỗ giùm tôi!”
Mặc dù không tình nguyện, nhưng sau một hồi bị tôi trừng mắt, Diêu Kế Lai đã ngoan ngoãn bưng chén cơm lên chuyển qua chỗ của Lý Y Hợp, còn “ân cần” chuyển ly nước của Lý Y Hợp qua.
Tôi để Lý Y Hợp ngồi trên ghế của Diêu Kế Lai, toàn tâm đút cơm cho Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam. Diêu Tinh Nam khi ăn đến món ngon thì gật gù đắc ý, kêu tôi cũng đút cho Lý Y Hợp một miếng.
Ba chúng tôi bên này không khí sục sôi, bên kia Diêu Kế Lai và Lý Thanh Yến ngược lại khá lúng túng tẻ nhạt.
“Nói ra, tôi cảm thấy anh Lý có chút quen mắt?!”
“Anh Diêu có trí nhớ thật tốt, lúc trước ở bệnh viện chúng ta có gặp vài lần, là tôi khám bệnh cho bạn nhỏ Tinh Nam.”
Diêu Kế Lai nheo mắt, sau một lúc thì gật đầu.
“Hôm nay nhà trẻ không dạy học sao?” – Diều Kế Lai quay đầu hỏi tôi.
“Có.” – Tôi thờ ơ nói một tiếng, đút cho Diêu Tinh Nam một miếng bông cải xanh, con bé bĩu môi không tình nguyện ăn, tôi lại quay qua đút Lý Y Hợp – “Có điều chúng ta rủ nhau trốn học, đúng không Y Hợp?”
Thấy tôi cười híp mắt nhìn mình, Lý Y Hợp cũng cười mỉm gật đầu.
“Có ý gì?”
Diêu Kế Lai lú lẫn nhìn những người trên bàn, cuối cùng vẫn là con gái anh ta thấy ba mình tội nghiệp nên cho anh ta một đáp án.
“Ba ơi, chúng con đánh nhau, sau đó mẹ và chú Lý đưa bọn con về nhà.”
“Đánh nhau? Hai đứa?”
Rốt cuộc Diêu Tinh Nam vẫn là trẻ con, lúc này mới nghĩ tới thân phận đặc biệt của người đánh nhau, miệng con bé méo đi, không chịu trả lời, chỉ lắc đầu.
“Không phải anh vì chuyện này mới đến sao?” – Tôi ngạc nhiên hỏi ngược lại, tôi còn tưởng vì Lưu Tử Nghiên mách lẻo nên anh ta mới đến.
“Tất nhiên không phải.” – Diêu Kế Lai muốn nói gì đó nhưng lại do dự – “Có chuyện khác. Có điều, Tinh Nam đánh nhau với ai?”
“Với con trai bảo bối của anh.”
Diêu Kế Lai khẽ cau mày, biểu tình giống như tự nhiên có người ném cho anh ta một đứa con trai vậy.
Lúc này Lý Thanh Yến uống một ngụm nước, mở miệng hỏi: “Y Hợp, ngon không?”
Lý Y Hợp gật đầu.
“Anh Diêu, cô Tống, lát nữa tôi còn phải đến bệnh viện lấy kết quả kiểm tra của Y Hợp nên không làm phiền nữa.” – Lý Thanh Yến nói, ánh mắt nhìn qua tôi – “Cảm ơn bữa trưa của cô, vô cùng ngon.”
“Cảm ơn dì ạ.” – Lý Y Hợp cũng ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Sau khi tiễn hai người đi, tôi quay về phòng ăn, Diêu Kế Lai đang hỏi Diêu Tinh Nam vì sao đánh nhau.
“Cậu ta kéo bím tóc của con, còn nói con là ‘nghiệt chủng’.” – Giọng Diêu Tinh Nam thấp, có chút không dám nhìn Diêu Kế Lai.
Nghe thấy hai chữ “nghiệt chủng”, sắc mặt của Diêu Kế Lai trở nên rất khó coi, nhưng anh ta không nói gì cả, chỉ vuốt vuốt tóc của Diêu Tinh Nam. Thấy tôi quay lại, anh ta không đầu không đuôi hỏi một câu:
“Bác sĩ Lý đó hình như có chút… địch ý với tôi?”
Anh ta chần chừ nói, còn cẩn thận thăm dò sắc mặt của tôi. Tôi thở dài, nói trong lòng rằng trong mắt Lý Thanh Yến, một tiểu tam, một bao nuôi, đều không phải là thứ gì tốt, làm sao có thể khiến người ta có cảm giác tốt được.
“Thấy anh tuổi trẻ tài cao, đẹp trai ngời ngời, chắc là đố kị với anh đó.” – Tôi cười chế giễu, ném cho anh ta một cái trợn mắt.
“Ồ, ra vậy.” – Diêu Kế Lai lộ ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tôi hoàn toàn không thể tin được, tai người này không nghe ra là tôi đang nói móc hay sao?
“Anh đến làm gì?” – Tôi không muốn phí lời với anh ta.
“Đến xem hai mẹ con em ở nhà mới như thế nào, có cần mua sắm thêm gì không ấy mà.” – Nói rồi anh ta quan sát căn nhà một lượt.
Vốn dĩ tôi muốn hỏi sao anh ta biết địa chỉ mới của chúng tôi, nhưng nghĩ lại, hay là thôi đi, cũng chẳng phải chuyện gì khó, huống chi… Tôi liếc nhìn Diêu Tinh Nam, cuộc điện thoại ngày hôm qua...
“Không cần mua thêm gì nữa, nhưng nếu anh cứ đến làm phiền, có thể sẽ cần thêm một cái cửa chống trộm.”
Nghe vậy Diêu Kế Lai cũng không tức giận, ngược lại còn nhẹ giọng: “Còn tức giận sao?”
Tôi thật sự không hiểu, cảm giác người trước mặt này giống như bị tâm thần phân liệt vậy – lần đầu gặp mặt còn là tên khốn lạnh lùng tàn nhẫn không nói lý lẽ, sau khi bị tôi tạt nước còn đuổi tôi và Diêu Tinh Nam đi, bây giờ lại hỏi han ân cần rằng tôi có giận hay không?!
Tôi quan sát anh ta một chút, nói thật, chỉ với điều kiện của Diêu Kế Lai, tôi hoàn toàn có thể hiểu được tại sao Lưu Tử Nghiên và Tống Cẩm Du mặc dù biết người ta đã có vợ nhưng vẫn đâm đầu sinh con cho anh ta.
Cái tên Diêu Kế Lai này, ngoại hình rất ưu việt, eo thon lưng rộng chân dài, bộ âu phục cao cấp được cắt may khéo léo càng tôn lên những ưu điểm về hình thể này.
Hơn nữa, anh ta còn có tiền.
Hình mẫu thực tế về tổng tài bá đạo chuẩn mực.
Cũng có những cô gái trẻ thiếu hiểu biết, bị người như vậy lừa dối, bị mê hoặc cả tâm trí.
Nhưng mà dù đẹp trai, dù có tiền mà não không bình thường thì cũng không được! Di truyền cho con cái thì sao???
Tôi không ngừng lo lắng nhìn Diêu Tinh Nam: “Tinh Nam, ăn xong rồi thì nói dì đưa con đi ngủ trưa nhé?”
Diêu Tinh Nam gật đầu đồng ý, dì nhanh chóng đi từ phòng bếp ra dẫn con bé đi.
“Anh có chuyện gì thì nói luôn đi!” – Nghe thấy Diêu Tinh Nam đóng cửa phòng tôi mới đè giọng xuống hỏi Diêu Kế Lai.
“Lúc trước, tôi thừa nhận là tôi không đúng!” – Diêu Kế Lai nói nhẹ nhàng – “Nhưng tôi không ngờ em thật sự chuyển nhà.”
“Không phải anh kêu tôi trong vòng ba ngày phải chuyển đi à?” – Tôi hỏi lại.
“Đó là lời nói lúc tức giận, hơn nữa… lúc đó không phải tôi đã xuống nước trước rồi hay sao?”
Xuống nước? Tôi nghĩ nghĩ, hình như có chuyện như vậy, nhưng tôi đã không còn là Tống Cẩm Du nữa rồi, kiểu xuống nước này đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thấy tôi không nói chuyện, anh ta nói tiếp: “Lúc trước em là sâu rượu, chúng ta đã nói nhiều lần nhưng em vẫn không chịu thay đổi. Nhưng mà, bây giờ tôi thấy em thay đổi rồi, cho nên tôi…”
“Bỏ đi, dù gì cũng đã như vậy rồi, chuyện đã qua thì tốt hơn là đừng nhắc lại nữa.”
Tốt nhất là đừng nhắc đến nữa, lỡ như đối phương cho rằng tôi đang hồi tưởng quá khứ với anh ta thì hậu quả sẽ rất khó lường. Hơn nữa, vốn dĩ tôi không biết toàn bộ những chuyện đã xảy ra giữa hai người họ.
Diêu Kế Lai bị tôi cắt ngang thì mím môi, thở một hơi, lại chuyển qua chuyện khác: “Kêu em chuyển đi rồi đáp ứng cho Tử Nghiên chuyển vào là tôi không đúng, tôi quả thực… có hơi bỉ ổi. Nhưng tôi không muốn đi đến nước này, em không phải không biết. Yêu cầu lúc trước em nói tôi không đồng ý vì tôi có điều khó nói, em không thể chấp nhận, tôi có thể hiểu được.”
Tôi hơi thắc mắc, nhưng không hỏi.
“Tôi chỉ muốn hỏi, tôi có thể làm gì được cho em? Chỉ cần em đừng nát rượu, đừng nhắc về cái yêu cầu đó, tôi đều đồng ý với em. Cho dù mua một căn nhà mới, đăng ký tên của em cũng được, hay là đổi trường học cho Tinh Nam…”
“Tôi muốn chia tay với anh.”
Nghe thấy yêu cầu này Diêu Kế Lai lập tức dừng việc lải nhải, anh ta sững sờ, qua một lúc lâu mới hoàn hồn: “Em nghĩ kĩ rồi?”
Anh ta nhìn tôi, có thứ gì đó lóe lên trong mắt anh ta, tôi không bắt được, nhưng ngay tại lúc đó, câu “nghĩ kĩ rồi” lại bị mắc kẹt ở cổ họng, không thể phát ra.
Tôi và anh ta chỉ nhìn nhau như vậy, lưng anh ta cứng đờ, dường như chỉ cần tôi gật đầu nói phải, thì lưng sẽ còng xuống, đôi vai đó sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Tôi chưa bao giờ nghĩ cắt đứt mối quan hệ với một người đàn ông mà mình không có tình cảm lại khó đến vậy.
Sau khi sống lại, mặc dù tôi rất khó chịu với thân phận của mình, tôi vẫn tràn đầy hy vọng về tương lai bất ngờ – tôi có thể ăn những món ăn ngon trở lại, có thể xem những bộ phim yêu thích, ngày mưa có thể nằm trên giường và nghe tiếng mưa… Mỗi ngày mở mắt ra là một ngày hoàn toàn mới.
Tôi của bây giờ, chỉ muốn cắt bỏ đống lộn xộn do Tổng Cẩm Du để lại, dùng cái thân phận này sống tiếp cuộc đời mà tôi muốn. Diêu Tinh Nam chính là gánh nặng duy nhất mà tôi có thể đảm nhận, tôi không muốn tiếp tục làm tình nhân của Diêu Kế Lai nữa.
Trong không gian yên tĩnh dần dần lộ ra một tia nguy hiểm, người đàn ông im lặng giống như dã thú ẩn núp trong bóng tối, dường như chỉ cần tôi nhúc nhích, anh ta sẽ bắt được động tĩnh của tôi, nhảy dựng lên, và cắn phập vào cổ họng tôi.
Tôi nuốt nước bọt không nói nên lời, cuối cùng khó khăn gật đầu.
Mí mắt của Diêu Kế Lai run lên, anh ta đã hiểu ý của tôi.
Tôi chờ đợi câu trả lời của anh ta giống như đang đợi một phiên tòa, nhưng anh ta chỉ ngồi một lúc, cuối cùng đứng lên, nét mặt trở lại vẻ nghiêm nghị khi chúng tôi gặp nhau lần đầu: “Tôi sẽ để người đưa đồ đến cho em.”
Không đợi tôi hỏi là thứ gì, người đã đi mất rồi.
Rất lâu sau tôi mới ý thức được, tôi đã được tự do rồi! Tự do độc thân!
Còn Diêu Kế Lai muốn đưa đồ gì, rốt cuộc Tống Cẩm Du đã yêu cầu anh ta cái gì, giữa bọn họ có ràng buộc gì, chẳng có quan hệ gì với tôi!
Tôi! Tự! Do! Rồi!
Tôi rất vui sướng, cũng nên vui sướng!
Nhưng không biết vì sao trong lòng tôi lại có một tia bất an, giống như bản thân mới vừa chia cắt một đôi uyên ương mệnh khổ vậy.
Tôi dọn dẹp chén dĩa trên bàn mang vào bếp, cố gắng rũ bỏ cảm giác tội lỗi khó giải thích trong lòng bằng công việc. Rửa chén dĩa xong, tôi quay lại phòng khách mà không có việc gì để làm, ngồi trên ghế sô pha nhấc điện thoại lên, nhưng không biết phải làm gì.
Tôi ngửa đầu, dựa lưng vào ghế, đầu tôi không chút phòng bị, bị thứ gì đó chọc vào, hóa ra là áo khoác của Diêu Kế Lai, hình như có thứ gì đó trong túi của anh ta.
Nghĩ rằng anh ta sẽ cử người đến lấy nó, tôi vỗ nhẹ để giảm bớt những nếp nhăn do tôi đè vào rồi bỏ nó sang một bên. Một hộp thuốc nhỏ chợt rơi ra từ trong túi, tôi nhặt nó lên, vuốt nhẹ trong tay, trên nắp ghi “thuốc dạ dày” và “thuốc an thần”.
Tôi để lại hộp thuốc vào trong áo, trong đầu là một mớ hỗn loạn, ngón tay vô thức chọt vào điện thoại, lúc này mới nhận ra mình đã nhập ba chữ "Diêu Kế Lai" vào thanh tìm kiếm.
Ma xui quỷ khiến, tôi nhấn vào chữ tìm kiếm, thế mà lại có mục của anh ta:
<Diêu Kế Lai
Top 10 Doanh nhân trẻ xuất sắc thành phố XX
Doanh nhân sáng tạo xuất sắc của Trung Quốc năm XXXX
Doanh nhân từ thiện tỉnh XX>
Không ngờ anh chàng này lại có nhiều danh hiệu như vậy, nhưng không có nhiều thông tin cá nhân, đó chẳng qua chỉ là những thành tích mà anh ta dẫn dắt công ty đạt được, tôi không chú ý đã đọc đi đọc lại 2 3 lần, cuối cùng quay lại kết quả tìm kiếm.
Ngoài mục đó còn có một số bản thảo và video về quan hệ công chúng để quảng cáo cho công ty, một số video có lượng xem rất cao, tôi nhấp vào một video ngẫu nhiên, giật mình bởi cơn bão bình luận khắp màn hình…
“Aaaaaa Oppa này có đôi chân thật dài!”
“Tổng tài bá đạo này đúng là gu của tôi!”
“Aaaaaaa muốn được gả cho tổng tài!”
“Tổng tài đã có vợ!”
“Aaaaa tôi muốn được gả cho anh ấy!”
“Có vợ rồi? Đừng vậy chứ huhu…”
“Cho hỏi tổng tài có thiếu vợ nhỏ không?”
“Tôi cũng muốn làm vợ bé, giới tính không phải vấn đề, tôi có thể khắc phục!”
Tôi tắt video đi, khóe miệng gần như kéo ra phía sau đầu. Tôi thật sự già rồi, những người trẻ tuổi này, cả ngày không biết nghĩ cái gì… Tôi muốn bình luận một câu “Tổng tài âm dương quái khí, các người chịu nỗi không?”
Kéo kết quả tìm kiếm xuống dưới cùng, nhấp vào trang thứ hai. Tại thời điểm chuyển đổi, tôi thấy một từ gây sốc, nhanh chóng chuyển trở lại trang đầu tiên kéo xuống dưới cùng…
Ép chết cha vợ, đầu độc người vợ đồng cam cộng khổ!
Lịch sử đen tối dựa vào nhà vợ của Diêu XX – đại diện kiệt xuất của thành phố!
13.
Mỗi một chữ đều thật đáng sợ, mặc dù khuôn mặt của các nhân vật trên bức tranh đã được làm mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra bóng dáng của Diêu Kế Lai.
Tôi do dự một giây, mở bài đăng lên.
<Còn ai không biết về lịch sử của đại gia Diêu XX, người được mệnh danh là doanh nhân đẹp trai nhất thành phố này không? Đó có thể là giẫm lên quan tài của ba vợ để từng bước từng bước leo lên!>
Cái gì mà “Phượng hoàng nam*”, Khổng tước nam* tồn tại ở trước mặt chúng ta” chứ, đó đều là sự tồn tại yếu ớt mà thôi! Đều là “chiến ngũ tra*”!>
*Phượng hoàng nam (凤凰男): (Tiếng lóng trên Internet) anh chàng lớn lên ở nông thôn, có được chỗ đứng ở thành phố nhờ làm việc chăm chỉ.
*Khổng tước nam (孔雀男): ám chỉ những người đàn ông thích ăn mặc và làm đẹp hơn phụ nữ, họ không bao giờ quên khoe khoang về bản thân, như thể họ là người hiểu biết nhất, có năng lực nhất, có giá trị nhất, dũng cảm nhất và quyến rũ nhất trên thế giới.
*Chiến ngũ tra (战五渣): ngôn ngữ mạng, có nguồn gốc từ “Dragon Ball”, viết tắt từ câu đầy đủ là “Sức chiến đấu chỉ có 5 mảnh vụn”.
Ép chết cha vợ thì cũng thôi đi, cùng lắm coi như tuyệt hậu, nhưng việc đầu độc vợ như này thì có mấy người làm được chứ?!
Theo một nguồn đáng tin cậy, Diêu XX vốn là con trai duy nhất của một gia đình nghèo khó có cha nát rượu, cờ bạc và mất sớm, mẹ anh ta một mình nuôi anh ta. Nhà nghèo không đủ tiền đi học nên Diêu phải bớt gánh nặng giúp mẹ bằng cách cắt cỏ lợn thuê cho người khác làm việc đồng áng. Với xuất thân như vậy, mọi người đã rất choáng váng khi anh ta kết hôn với “bạch phú mỹ” và đạt đến đỉnh cao của cuộc sống như bây giờ. Anh ta đã làm như thế nào vậy?
Đúng rồi! Dựa vào cha vợ!
May mắn thay, Diêu đã gặp được ông chủ Hứa – chủ một xưởng sản xuất nội y ít tiếng tăm lúc bấy giờ. Ông chủ Hứa tuy kinh doanh nhỏ nhưng có tấm lòng tốt, ông đã dẫn dắt cả xưởng làm một số việc từ thiện và quyên góp tiền xây dựng Trường Tiểu học Hy Vọng. Khi ông Hứa đích thân đến quê Diêu khảo sát thì đã gặp được Diêu, không biết vì sao Diêu lại lọt được vào mắt xanh của ông chủ Hứa, thế là ông ấy ngay lập tức quyết định bảo lãnh cho Diêu đi học đến khi tốt nghiệp đại học.
Diêu đã tận dụng cơ hội này, một đường thuận lợi học xong đại học.
Các bạn tưởng chuyện đến đây là xong sao? Vậy thì sự lương thiện đã kìm hãm sức tưởng tượng của bạn rồi!
Diêu mượn lực của Chủ tịch Hứa để học xong đại học còn chưa tính, anh ta thế mà còn nhắm vào sản nghiệp của gia đình Chủ tịch Hứa! Nếu không, thân là sinh viên tài chính, anh ta chạy đến xưởng sản xuất nội y của người khác làm gì? Còn không phải là đã hạ dã tâm nuốt chửng gia sản của người khác hay sao!
Trong này không thể không nhắc đến một nhân vật chủ chốt khác! Ông chủ Hứa chỉ có duy nhất một cô con gái, tên là Hứa JL. Ông Hứa già rồi mới có cô Hứa JL nên vô cùng chiều chuộng, từ nhỏ đến lớn JL chưa từng phải chịu khổ, nỗi khổ nửa đời sau của cô cũng là do tự cô tìm lấy!
Sau khi Diêu tốt nghiệp đại học thì đến làm nhân viên nhỏ ở xưởng nội y, rất nhận được sự quan tâm của ông chủ Hứa, ông Hứa thường bảo anh ta về nhà ăn cơm, lúc này Hứa JL đã từ từ nhìn trúng Diêu.
Đòi sống đòi chết để được gả cho Diêu!
Công việc kinh doanh của xưởng nội y ngày càng tốt, Diêu cũng đảm đương rất nhiều công việc quan trọng. Ông Hứa lúc này đã khá lớn tuổi, ông định để Diêu ở rể, làm người nối nghiệp.
Mặc dù ông Hứa có ơn với Diêu, mẹ anh ta cũng biết điều đó, nhưng bà không đồng ý để con trai ở rể. Nhưng Diêu không quan tâm, đồng ý ngay lập tức, mẹ anh ta trong cơn tức giận liền chết luôn!
Bây giờ Diêu không còn gánh nặng tâm lý gì nữa, trực tiếp vào nhà họ Hứa, thành công tiếp quản xưởng sản xuất nội y, vươn mình trở thành chủ nhân của vận mệnh!
Nói không chừng người này cũng là một nhân vật tàn nhẫn, nếu không làm sao có thể từ núi nghèo trèo lên thành phố lớn như này chứ, còn có những hành vi đạo đức giả để trở thành ông chủ?
Thủ đoạn của Diêu cũng rất lợi hại, đầu tiên dần lấn quyền của ông cụ Hứa, đuổi ông ấy từ xưởng về nhà; để di dời tài sản của Hứa gia, anh ta đã thành lập công ty quản lý đầu tư nổi tiếng hiện nay, tất cả số tiền từ xưởng nội y đã được rửa thành của riêng anh ta.
Còn đối với Hứa JL thì cũng không vui vẻ gì, ỷ bản thân giàu có đẹp trai nên suốt ngày trăng hoa, sau này còn ngủ với một thư ký nhỏ của công ty, cô thư ký nhỏ đó còn sinh con trai. Vì chuyện này mà Hứa JL nhất thời không chịu nổi, liền uống thuốc trừ sâu!
Bạn nói, cô ấy là một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, vậy làm sao cô ấy nhìn thấy thuốc trừ sâu đây? Nếu không phải Diêu, người lăn lộn ở nơi đất khách để lớn lên… Nghĩ lại, thật sự rất đáng sợ phải không?!
Hứa JL uống thuốc trừ sâu, tuy được cứu sống nhưng đã mất đi khả năng sinh sản! Bây giờ thì tốt rồi. Khi ông cụ Hứa nhìn thấy người kế thừa hoàn toàn không có hy vọng gì liền thở không được, đi luôn! Bà Hứa trong thời gian ngắn khó chấp nhận được thực tế, cũng theo đó cũng đến miền cực lạc luôn rồi.
Lúc này Diêu đã triệt để tự do rồi, nghe nói tại đám tang của vợ chồng ông Hứa, mọi người ai cũng bàng hoàng vì ngay cả một giọt nước mắt cá sấu anh ta cũng không thèm rơi! Cũng phải! Một người có thể làm cho mẹ mình tức chết thì ba mẹ vợ chết có là gì đâu?
Anh ta không nhảy lên vui sướng đã tích đức lắm rồi!
Chuyện sau đó mọi người đều biết rồi, bởi vì uống thuốc độc t.ự t.ử mà Hứa JL đã mắc bệnh chữa không được, quanh năm nằm liệt giường, Diêu thì cả ngày ở bên ngoài ca hát nhảy múa, nghe nói đến nhà cũng không về.
Theo như lời bàn tán, mấy năm này anh ta bao nuôi một cô gái, ngay cả con cũng có rồi, là thật hay giả thì không biết được.
Tôi bùng nổ với những thông tin này, đó đều có thể là hàng thật giá thật! Cầm một bộ đi hỏi ông già trong xưởng sản xuất nội y lúc trước, chắc chắn sẽ có người nhớ ra.
Thông tin của Diêu sẽ được đào bới ở đây đầu tiên, sau này có tin tức mới, chúng tôi sẽ cập nhật nó!>
Bài đăng tới đây là kết thúc, tôi bàng hoàng, không thể tự thoát ra. Tuy một số bài viết cóp nhặt từ tư liệu đen, đúng sai khó phân biệt, nhưng bài đăng này miêu tả sự việc một cách chi tiết như vậy, còn nhắc đến người yêu và con cái của anh ta, có vẻ cũng có chút đáng tin.
Tôi kéo xuống dưới bài viết, hàng trăm bình luận đập vào mắt.
“Không phải chứ, chủ thớt nói những cái này có thể sẽ bị loại bỏ!”
“Vở kịch lớn của nhân gian, tôi sẽ ở lại chờ đợi cập nhật!”
“Chụp màn hình chụp màn hình chụp màn hình!!!”
“Diêu XX này có phải Diêu JL đó không nhỉ, nhìn hình rất là giống!”
“Lầu trên có ngốc không, xưởng nội y, Hứa JL, công ty đầu tư, có thể có một Diêu thứ hai sao?”
“Không phải chứ? Diêu tổng đó nhìn rất đẹp trai, hoàn toàn không thể nhìn ra lại là loại người đó… với cả, khí chất đó của anh ấy làm gì giống người có xuất thân nghèo đâu? Viết về người ta thế này không tốt đâu nhỉ?”
“Lầu trên là nữ phải không, vừa nhìn là giống cái loại muốn lên giường của người ta rồi, còn khí chất, khí chất cái gì? Khí chất của kẻ sát nhân?”
“Cái bài đăng này nói có căn cứ hẳn hoi, còn giống như việc có thật nữa!”
“Là thật là thật! Hứa JL năm đó uống thuốc trừ sâu đang ở trong bệnh viện ngay bên cạnh nhà chúng tôi, tôi nhìn thấy rồi!”
“Wow! Còn có nhân chứng nữa! Bệnh viện nào vậy?”
“Trời ạ, phượng hoàng nam thật đáng sợ, sau này phải tỉnh táo sáng suốt hơn, con một như tôi thật khổ quá mà!”
“Lầu trên ơi, tìm đối tượng không? Tôi là đàn ông tốt nè.”
…
Một chuỗi bình luận dài, có nghi ngờ, có chất vấn, có người chỉ ham vui và không nghĩ đó là vấn đề gì to tát, có một số hóng hớt khi nhàn rỗi, cũng có những người hoài nghi người trong cuộc, ra mặt ủng hộ người đăng.
Ngón trỏ lại lướt lên lướt xuống vài lần nữa, đột nhiên một câu trả lời lọt vào tầm mắt.
“Mẹ nó, xạo chó gì vậy! Chó hoang ở đâu nhảy ra làm loạn đấy, ngậm c.ứ.t phun người!
Phản hồi dữ dội này đã được nhiều bình luận trả lời lại:
“Ô, đây là tình huống gì vậy?”
“Vị này nếu biết tình hình thực tế thì mới nói, mắng người khác có tác dụng gì chứ?”
“Nếu mắng người có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?”
Dù bên dưới có nhiều người trả lời nhưng dường như đối phương chẳng hồi âm.
Tôi nghĩ nội dung bài đăng quá chấn động, nhưng cuối cùng không dễ dàng gì mới thoát khỏi Diêu Kế Lai, tôi thực sự không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa. Là thật hay giả thì liên quan gì tới tôi?
Nhớ lại, tôi nhìn chằm chằm vào câu trả lời đầy ẩn ý đó, chậm chạp không rời mắt.
Ngay lúc tôi đang ngẩn người thì điện thoại rung lên, một tin nhắn đến, tôi bấm vào xem.
[Có kết quả kiểm tra rồi, Y Hợp không sao, không cần lo lắng.]
[Không sao là tốt, vậy thì tôi yên tâm rồi.] – Tôi đáp.
[Thằng nhóc Y Hợp đó rất thích quấn lấy cô, có thể do ba mẹ nó đi quá sớm, mà tôi cũng không chăm sóc kĩ càng, đã gây thêm phiền phức cho cô rồi.]
[Không phiền phức gì đâu.] – Tôi nhanh chóng trả lời, nghĩ một chút rồi nhắn thêm một tin – [Tôi cũng rất thích Y Hợp, sau này có cần gì cứ nói với tôi, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.]
[Cảm ơn.]
Tắt tin nhắn, tôi quay lại trang của bài đăng, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng tôi nhấp vào trang chủ của người đã trả lời.
Người đó có ID là <Sữa Mực>, chắc là phụ nữ, cô ấy quan tâm nhiều về chăm sóc da và nuôi dạy con cái, hầu hết nội dung cô ấy chia sẻ là về túi xách và giày dép. Nhìn vào những bức ảnh cô ấy đăng, thỉnh thoảng lộ ra background, có lẽ là ở trong nhà, nhà được trang hoàng đẹp đẽ, có vẻ là một người có hoàn cảnh sống tương đối tốt.
Tuy nhiên vừa vào đã mắng người thì cũng là một nhân vật không vừa. Tôi nhất thời không biết có nên hỏi cô ấy xem có biết sự tình gì không.
Nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi vẫn gửi một tin nhắn riêng cho cô ấy:
[Xin chào, tôi thấy câu trả lời của bạn trong một bài đăng bị nghi ngờ cóp nhặt tài liệu đen về anh Diêu. Bạn biết gì sao? Có thể nói một chút được không?]
Sau khi gửi tin nhắn riêng đi, tâm trạng của tôi trở nên phức tạp.
Một mặt, tôi cảm thấy giống như đang tự tìm phiền phức cho mình vậy; mặt khác, nếu nội dung bài đăng là giả, thì phải làm sao? Tôi có phải đăng bài để minh oan cho Diêu Kế Lai không?
Khó khăn lắm tôi mới cắt đứt được quan hệ với người đàn ông đó, làm như vậy chẳng phải sẽ khiến cho người ta biết tôi vẫn còn tình cảm?
May mà, sau khi tin nhắn được gửi đi, rất lâu vẫn không có hồi âm.
Tôi vui, nhưng cũng hơi sốt ruột, cảm thấy bản thân có chút tâm thần phân liệt – Không phải là lây Diêu Kế Lai chứ?
Ném điện thoại sang một bên, tôi chìm vào ghế sô pha, cố gắng ngừng suy nghĩ về nội dung của bài đăng đó. Nhưng những từ đó giống như tâm điểm cứ lởn vởn trong tâm trí tôi, tôi nhắm mắt lại, những từ "Ba vợ", "Hứa JL", "Diêu XX" và "Ở rể" đang lăn lộn qua lại trong thế giới đen tối trong trước mắt tôi.
“Mẹ ơi?” – Giọng nói trẻ con vang lên.
Tôi mở mắt, là Diêu Tinh Nam, con bé và dì đã dậy rồi. Nhìn thấy tôi nằm chợp mắt ở đây, dì liền đi vào phòng ngủ lấy chăn. Diêu Tinh Nam leo lên ghế sô pha, dựa vào lòng tôi. Mái tóc mềm mại của con bé cọ vào cằm khiến tôi rất ngứa.
“Con tỉnh rồi hả?”
“Dạ. Ba đâu ạ?”
“... Công ty của ba còn có việc, ba đã đi trước rồi.”
“Oh…”
Giọng nó nho nhỏ còn có một chút mơ màng chưa tỉnh.
Tôi định hỏi con bé có muốn uống nước không thì chuông cửa vang lên, dì đi ra mở cửa.
“Xin chào, cho hỏi đây có phải nhà của cô Tống không ạ?” – Ngoài cửa truyền đến giọng nói lạ của đàn ông.
“Đúng vậy. Cho hỏi cậu là?” – Dì hỏi đối phương.
Nghe thấy bên ngoài có người nói tên của mình, tôi ôm Diêu Tinh Nam đi ra.
“Tôi là thư kí của ngài Diêu. Ngài Diêu muốn tôi đến đưa đồ cho cô Tống.”
Nói xong anh ta đưa cho tôi một tập văn kiện, rồi quay người đi luôn.
Lúc này tôi mới nhớ ra khi Diêu Kế Lai đi có nói sẽ đưa đồ gì đó cho tôi. Cái túi đựng tài liệu trước mặt này đã khơi dậy trí tò mò của tôi.
Tôi mở nó ra, bên trong chỉ có một bản hợp đồng và một tờ giấy.
Bởi vì đang ôm Diêu Tinh Nam nên không tiện cầm đồ bên trong, khi tôi định đặt Diêu Tinh Nam xuống thì con bé đã thò một tay vào túi tài liệu, gần như vùi toàn bộ cánh tay nhỏ của mình vào mới rút ra được một tờ giấy.
Tôi và nó cùng đọc, Diêu Tinh Nam đọc to lên:
“Giấy chứng nhận nợ
Bên A: Tống Cẩm Du
Mượn tiền bên B: Diêu Kế Lai
Vì mẹ phải trị bệnh, chữ này thì không biết, tổng cộng 5,13 triệu…”
14.
“Tạm biệt mẹ! Mẹ nhớ đến đón con đó!”
Diêu Tinh Nam vẫy vẫy bàn tay nhỏ, không đợi tôi đáp lại đã chạy theo Lý Y Hợp vào nhà trẻ.
Nhìn hai đứa nhỏ vào phòng học, lúc này tôi mới quay người bắt xe.
Trên đường, tôi lôi tập văn kiện ngày hôm qua từ trong túi ra, lấy thứ bên trong ra đọc.
Một bản photo giấy nợ 5,13 triệu và một bản photo thỏa thuận nuôi dạy con cái.
Mặc dù hơn năm triệu tệ không phải do tôi tiêu hết, nhưng tôi muốn thoát khỏi món nợ này thì không có khả năng. Giấy nợ ghi rõ người mượn là Tống Cẩm Du, còn ấn dấu vân tay, nếu tôi nói tôi không phải là Tống Cẩm Du thật thì cũng chẳng có ai tin.
“Thỏa thuận quyền nuôi con” là về quyền nuôi Diêu Tinh Nam, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Diêu Kế Lai và Tống Cẩm Du trước đó, nhưng Tống Cẩm Du thực sự đã ký thỏa thuận giao quyền giám hộ của Diêu Tinh Nam cho Diêu Kế Lai. Không lẽ là vì mục đích tranh tài sản? Tôi không thể hiểu rõ.
Tôi cầm tài liệu không lâu thì nhận được tin nhắn của Diêu Kế Lai, nói tôi quyết định.
Nếu như đưa con cho anh ta, tôi sẽ được cầm bản gốc của giấy nợ, từ nay chúng tôi đường ai nấy đi, không có liên quan gì nữa.
Nếu như tôi nuôi con, tôi sẽ gánh một khoản nợ khổng lồ và lao vào con đường trả nợ khó khăn.
Chọn một trong hai, vừa là ưu ái của anh ta đối với tôi, vừa là cái giá mà tôi phải trả cho sự tự do của mình.
[Hoặc là, em có thể không chọn, Tinh Nam vẫn ở với em, em cũng không cần phải bận lòng về chuyện tiền nong.]
Anh ta nói như thế trong tin nhắn.
[Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.]
Khi tôi bước chân vào công ty của Diêu Kế Lai lần nữa, một thư ký nam dẫn tôi đến phòng làm việc của Diêu Kế Lai. Vừa bước vào phòng mùi rượu nồng nặc đã xộc qua lỗ mũi. Diêu Kế Lai đang nói chuyện điện thoại, thấy tôi đến, anh ta ra hiệu bảo tôi đợi một lát. Tôi gật đầu, ngồi thẳng xuống ghế sô pha.
Anh ta không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng đáp lại "Ừ", "Ừ, làm theo lời của bác sĩ."
Cuộc gọi hơi dài, tôi ngán ngẩm không biết nhìn đi đâu.
Trên bàn có một chai Whisky còn lại một phần ba, bên cạnh là một xấp tài liệu nhìn giống như hợp đồng. Tôi không khỏi thắc mắc ly rượu ở đâu, tôi nhìn quanh bàn hai lần vẫn không thấy, lúc này Diêu Kế Lai đột nhiên đưa một tay còn lại lên, giơ ly rượu ngang trán.
Chuyện trong điện thoại dường như rất phức tạp, lông mày của anh hơi nhăn lại, đầu ngón tay cầm ly rượu cũng có chút tái nhợt, nhưng anh nói với giọng điệu bình tĩnh, cho đến khi cúp máy, cũng không có tia dao động nào.
Anh ta ném điện thoại sang một bên, đứng lặng một lúc rồi nhàn nhạt mở miệng: “Em nghĩ xong chưa?”
“Tôi muốn cầm bản gốc giấy nợ.”
Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Anh ta dường như không ngờ rằng tôi sẽ trả lời trực tiếp như vậy, bộ não đang ở trạng thái tắt nguồn gần như ngay lập tức khởi động lại. Anh ta lắc đầu, lông mày thậm chí còn nhíu chặt hơn trước: “Còn con thì sao?”
“Dựa vào bản thỏa thuận nuôi con, con sẽ ở với anh.”
Tôi không có biểu cảm gì, nhưng bất giác lại tránh ánh mắt của anh.
Sau một hồi im lặng, có lúc, tôi cảm thấy anh ta như muốn bóp nát ly rượu trong tay, nhưng đợi một lúc lâu anh ta vẫn đứng đó bất động như bị điểm huyệt. Lúc tôi đang nghĩ có phải anh ta muốn nuốt lời hay không, thì anh ta lặng lẽ xoay người đi ra sau bàn làm việc, nhặt một tờ giấy trong xấp tài liệu trên bàn lên, liếc nhìn, như thể không nhìn nổi nữa, vội vàng đi qua đặt nó lên bàn cà phê bên cạnh tôi.
“Giấy nợ trả lại cô, từ nay về sau, tôi và cô… cô và Diêu Tinh Nam sẽ không còn quan hệ gì, đừng để tôi gặp lại cô nữa.”
Vẻ mặt vẫn kiềm chế, rất bình tĩnh, nhưng lời nói lại ẩn chứa sự run rẩy gần như không thể phát hiện ra.
Tôi không dám nhìn anh ta, chỉ biết cầm tờ giấy lên, nhẹ nhàng nói một câu:
“Tôi sẽ thông báo cho nhà trẻ một tiếng, bốn giờ Diêu Tinh Nam tan học, anh nhớ đi đón con bé.”
“Đi!”
Anh ta đè nén giọng nói.
Sau khi rời khỏi công ty của Diêu Kế Lai, tôi hơi ngẩn ngơ, tờ giấy nợ 5,13 triệu đã được đặt an toàn trong chiếc túi da nhưng tôi luôn có cảm giác khó chịu trong lòng.
Tôi tự an ủi mình rằng vốn dĩ tôi không nợ tiền, đứa trẻ cũng không phải do tôi sinh ra, tôi cũng không phải là tiểu tam, tôi không thẹn với lòng!
Suy nghĩ quanh quẩn như vậy nhưng trong lòng tôi vẫn là một mảnh mờ mịt, dứt khoát không về nhà mà vào trung tâm mua sắm.
Không nợ tiền, không phải nuôi con, trong thẻ ngân hàng còn có nhiều tiền, bản thân mới 27 tuổi, thân thể này còn là một mỹ nữ, còn gì tốt đẹp hơn so với những điều này? Tôi cảm thấy bản thân nhẹ nhàng như muốn bay lên!
Cuộc đời mà tôi sống trước đây, sau khi 27 tuổi mỗi ngày tôi đều sống trong hổ thẹn và kiềm chế, nhưng kiếp này, nhờ có gia đình ba người của Diêu Tinh Nam, tôi mới có thể tận hưởng lại thời gian thanh xuân tươi đẹp tự do! Đây là một sự bù đắp cho tôi!
Tôi gác lại tất cả những lo toan, mua sắm khắp mọi nẻo đường, còn chạy đến một nhà hàng gọi món sườn cừu đắt nhất để mừng cuộc sống mới của mình!
Ăn xong bữa trưa, thời gian còn sớm, tôi đi dạo và vào một Spa chăm sóc sức khỏe, đặt một gói dịch vụ mát-xa.
Người làm trị liệu là một cô gái trẻ có làn da đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, trong khi xoa bóp, cô ấy khen tôi chăm sóc da tốt, nhưng da hơi mất nước và khô. Nghĩ đến cuối cùng sau sáu mươi năm lại được nghe những câu thoại này trong Spa, tôi không thể nhịn cười; hôm nay tâm trạng của tôi tốt, cộng thêm kỹ năng của cô gái nhỏ này quả thực không tệ, tôi không từ chối, dứt khoát đồng ý đăng ký thẻ.
Cô gái nhỏ vui mừng khôn xiết, sức lực trên tay cũng tăng thêm, và nói cũng nhiều hơn: “Hôm nay chị đến đúng thời gian đặc biệt tốt, chúng em không chỉ có các hoạt động trong cửa hàng mà còn có các hoạt động trong trung tâm thương mại, hai hoạt động này được chồng lên nhau, chị sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền!”
Tôi cười: “Đúng vậy, khi nãy mua đồ tôi cũng phát hiện ra, lúc thanh toán được giảm thẳng gần 70%.”
“Khi chị bước vào em đã cảm thấy rằng chị rất có gu thẩm mỹ, vô cùng xinh đẹp, trung tâm mua sắm của chúng em là một thương hiệu lớn, nó vô cùng phù hợp với một người đẹp như chị.”
Tôi cười, không tiếp lời.
Qua một lúc, cô ấy lấy mặt nạ ra, tách thành hai miếng, sau đó lấy miếng phần trên đắp lên mặt tôi, đột nhiên kêu lên: “Em cảm thấy chị rất quen, trông chị rất giống người phát ngôn của Lan đó! Đặc biệt là mũi và miệng! Giống quá đi!”
Bị lây cảm xúc bối rối của cô ấy, tôi cũng hơi tò mò: “Người phát ngôn gì?”
“Người phát ngôn của “Nội y Lan” ạ, đó là một nhãn hiệu đồ lót, có một không gian quảng cáo đặc biệt lớn trong trung tâm thương mại chúng em là của họ, chị chưa nhìn thấy sao?”
Tôi lắc đầu, bày tỏ bản thân không chú ý tới.
“Ông chủ của họ rất nổi tiếng ở thành phố chúng ta, vừa cao vừa đẹp trai, tên là Diêu cái gì Lai ấy.”
Tim tôi đập loạn, nhưng không nói gì. Cô gái nọ không nhận ra sự khác thường của tôi, đắp thêm nửa chiếc mặt nạ cho tôi, thấy tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, cô ấy ngoan ngoãn im lặng.
Sau khi ra khỏi Spa, tôi tìm kiếm nơi quảng cáo trong trung tâm mua sắm. Khi nhìn thấy người phát ngôn, tôi bất giác nhẹ nhõm, vốn tôi nghĩ rằng người phát ngôn là Tống Cẩm Du, nhưng hai người chỉ giống nhau một chút mà thôi.
Chỗ quảng cáo rất gần cửa hàng nội y, tôi đứng ở cửa, nhân viên bán hàng trong cửa hàng bước ra muốn chào tôi, tôi mỉm cười và lắc đầu với cô ấy, cuối cùng cũng không đi vào.
Tất cả đều không còn quan hệ gì với tôi rồi.
Bước ra khỏi trung tâm mua sắm, tôi vô thức nhìn thời gian, 4 giờ 10 phút, lúc này chắc là Diêu Kế Lai đã đón Diêu Tinh Nam đi rồi.
Trong lòng cảm thấy hơi thẫn thờ khó hiểu, tôi không bắt taxi mà chậm rãi đi dọc con phố với những thứ đã mua.
Nếu Diêu Tinh Nam sống và lớn lên cùng với ba mình, quỹ đạo cuộc đời của con bé chắc sẽ khác với kiếp trước nhỉ?
Phải công nhận Diêu Tinh Nam nhỏ khá dễ thương, ngoại hình giống Tống Cẩm Du nhưng khuôn miệng lại giống Diêu Kế Lai, khi không vui thì môi con bé kéo thành một đường thẳng. Ngoài ra, bàn tay và chân của con bé khá dài, sau này sẽ càng dài ra, có vẻ như giống ba.
Có điều Tống Cẩm Du chẳng phải một người mẹ tốt, nếu không Diêu Tinh Nam còn nhỏ như vậy, lấy đâu ra nhiều tâm tư như thế?
Tôi dừng lại, nhìn bóng hình phản chiếu trong cửa kính, không khỏi có chút choáng váng.
Tôi không phải là Tống Cẩm Du, không phải là mẹ của Diêu Tinh Nam.
Tôi là…
“Reng reng reng!”
Một trận tiếng động kéo tôi từ trầm tư về thực tại, hóa ra là điện thoại trong túi đang rung.
“Alo? Sao vậy?” – Tôi nhận điện thoại hỏi thẳng.
“Cô đang ở đâu thế? Sao không đến đón con?” – Giọng nói của Lý Thanh Yến nghe hơi tức giận.
“Tôi… đang ở ngoài, có việc.”
“Việc gì?” – Đối phương không chịu bỏ qua, đầu dây bên kia thấp thoáng tiếng trẻ con khóc.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” – Tôi vội vàng hỏi.
“Có một người đàn ông lạ muốn đón Diêu Tinh Nam đi.”
“Đó là ba con bé, anh có gặp qua rồi đó.”
“Không phải! Cô mau tới đây đi.”
Không đợi tôi nói có lẽ đó là thư kí, anh ấy đã cúp điện thoại.
Không nghĩ thêm gì nữa, tôi nhanh chóng đưa tay chặn một chiếc taxi, sau khi báo địa chỉ cho tài xế, tôi gọi cho Diêu Kế Lai, nhưng anh ta đã tắt máy.
Nỗi sợ hãi hiện lên trong đầu tôi không rõ lý do, tôi gần như hét vào tài xế: "Bác tài lái nhanh lên ạ!"
Đến cổng trường mẫu giáo, từ xa tôi đã nhìn thấy Lý Thanh Yến mặc quần áo bình thường đang ôm Diêu Tinh Nam, Lý Y Hợp đang đứng một bên kéo góc áo của Lý Thanh Yến, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc vest đen và giáo viên của Diêu Tinh Nam.
Tôi mở cửa, ba chân bốn cẳng chạy qua, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng khóc của Diêu Tinh Nam:
“Con muốn mẹ…”
Sống mũi tự nhiên cay cay, thậm chí không biết vì sao bản thân suýt nữa đã bật khóc, trong lòng còn tự mắng mình: Cũng quá là thánh mẫu rồi!
Nhưng hai tay vẫn không tự chủ vươn về phía Diêu Tinh Nam đang vùi vào cổ Lý Thanh Yến khóc không ngừng.
Diêu Tinh Nam run run, rõ ràng là bị giật mình, con bé ngước lên nhìn tôi, khịt mũi một lúc, sau đó càng khóc to hơn, giang tay nhảy vào lòng tôi.
“Cô Tống, Diêu tổng bảo tôi đón tiểu thư đến công ty.” – Nam thư ký hôm nay gặp ở công ty đang giải thích cho tôi – “Diêu tổng có việc đi không được.”
Diêu Tinh Nam khóc đến nỗi khiến tôi mất tập trung, tôi liên tục vỗ lưng con bé, cố gắng hết sức giữ cổ mình để không bị hai cánh tay nhỏ của nó siết chặt.
Thư kí chút khó xử nhìn tôi, e rằng bản thân không thể trở về báo cáo nhiệm vụ.
Lý Thanh Yến và Lý Y Hợp cũng lặng lẽ nhìn tôi, như thể cố gắng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Ở đằng xa, một người phụ nữ quen mắt dẫn theo đứa trẻ, thỉnh thoảng liếc về phía chúng tôi.
Tôi nhấc Diêu Tinh Nam trong lòng lên một chút, chuyển con bé qua một tay, tay kia với vào túi, lấy ra tờ giấy mềm:
“Đem thứ này về, nói với Diêu Kế Lai, tôi muốn quyền nuôi con!”