Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Chàng Cơ Trưởng

Chương 73




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Phó Nam Lễ phát hiện Ôn Kiều bám anh rất chặt. Lúc cô đi vệ sinh, anh đi hút thuốc ở hành lang, tiện thể gọi Hứa

Thâm thu xế1p cho anh một nơi ở gần đường Sơ Ảnh.

Vừa hút hai hơi thuốc, nói vài câu với Hứa Thâm xong thì liên nghe thấy giọng 0nói hoảng hốt của cô vọng đến

hành lang.

“Phó Nam Lễ… Phó Nam Lễ.”

Giọng nói khẩn trương và sợ hãi.

Hứa Thâm ở bên kia cũng nghe thấy, trêu đùa: “Cơ trưởng, Tiểu Ôn không thể sống thiếu anh một tích tắc.”

Giọng Phỏ2 Nam Lễ thâm trầm: “Trong vòng ba ngày, tìm cho tôi một căn nhà tốt, cúp máy đây.” Hứa Thậm hơi

bất lực. Hải Thành và thậm c6hí là một nửa bất động sản của cả nước đều thuộc về nhà họ Phó, tại sao Cơ trưởng

Phó lại muốn tìm một căn nhà bên ngoài, lạ9i còn bắt anh ta tìm?

Bỏ đi, cơ trưởng nói cái gì thì là cái đó.

Phó Nam Lễ dập tàn thuốc. Cánh cửa thoát hiểm đột nhiên mở ra, cô vội vàng chạy đến bên anh, khoé mắt ướt

đẫm, vẻ mặt hoảng loạn, nắm chặt lấy cổ tay anh, cánh tay run rẩy, giọng cũng hơi run. “Anh đừng đi.”

Anh không hiểu vì sao chỉ sau một chuyến công tác mà cô lại thay đổi nhiều như vậy, nhưng anh rất thích sự bám

người của cô.

Anh vòng tay, ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc dài của cô: “Anh không đi, anh đang thu xếp chỗ ở.”

Lúc này Ôn Kiều mới nhận ra rằng mình đã quá hoảng sợ.

Điều này sẽ khiến Phó Nam Lễ cảm thấy rất kỳ lạ.

Sợ chết.

Ai mà không sợ chết?

Huống hồ gì cô còn là người từng đi qua quỷ môn quan. Cái cảm giác hoàn toàn mất đi ý thức quá đáng sợ. Trên

đời này, cô còn rất nhiều chuyện bận tâm. Hứa Lộ vẫn đang đợi ở cửa quán cà phê, Trang Diễn đã gọi điện cho cô

ta và nói rằng sẽ đến gặp cô ta. Cô ta đợi đến tám chín giờ, bên ngoài trời mưa rả rích, cô ta thấp thỏm trong lòng,

thầm tin rằng Ôn Kiều đã gài bẫy mình, hay là, Ôn Kiều đã mắc bệnh nan y gì đó?

Nghĩ đến điều sau, mắt Hứa Lộ lóe sáng.

Một chiếc taxi dừng lại bên ngoài cửa sổ, cô ta nhìn thấy Trang Diễn xuống xe nên lại thấp thỏm. Quán cà phê

không có nhiều người, Trang Diễn đẩy cửa đi vào. Hứa Lộ căng thẳng, đứng lên, vẻ mặt lo lắng: “Có phải Ôn Kiều

bị bệnh gì không?”

Mặt Trang Diễn tối sầm lại: “Cô của cô ấy à?” Trái tim Hứa Lộ chùng xuống, xem ra là không bị bệnh.

Vậy thì là giả vờ, lòng dạ Ôn Kiều quá thâm sâu.

“Em… làm sao em có thể nguyền rủa cậu ấy? Nhưng nếu cậu ấy không bị bệnh thì tại sao khi không lại ngất xỉu?”

Áo thun trên người Trong Diễn đã ướt hơn nửa, lúc rời khỏi bệnh viện cũng không cầm ô, khi đến đây, lúc xuống

xe cũng không cầm ô. Tâm tư của anh ta hỗn loạn, cuộc sống đã bị Ôn Kiều làm rối tung lên, đầu còn tâm trí nghĩ

đến việc đó.

“Sao cô ấy lại ngất đi,cô là người hiểu rõ nhất,cô đã bỏ thuốc gì cho cô ấy?”Có lẽ là thuốc gì đó màyhọc không thể kiểm tra ra

được,mấy năm trước đã có vụ án tương tự,ví dụ:kim loại hiếm,nguyên tố hóa học ác tính.Hứa Lộ có thể khiến người khác tung tin

đồn Ôn Kiều là đồ con gái lẳng lơ,thì còn chuyện gì mà cô ta không thể làm ra?

Hứa Lộ khóc vì oan ức,nước mắt lưng tròng:“Trang Diễn,trong mắt anh,em là người như vậy sao?”“Lẽ nào cô không phải thế

sao?”

Hứa Lộ giơ tay thề thốt:“Cô ta mới vừa đến quán cà phê,còn chưa kịp uống gì,làm sao em có thể bỏ thuốc cô ta được chứ?Em có

bản lĩnh lớn đến thế sao?Trang Diễn,tại sao anh còn bị cô ta lừa?Chắc chắn cô ta đã giả vờ bất tỉnh để gài bẫy em.”

“Bác sĩ đã nói rõ rằng cô ấy thở rất yếu,nhịp tim giảm xuống còn bốn mươi,máy khử rung tim và máy tạo nhịp tim đều đã dùng hết

cả rồi.Cô ấy có bản lĩnh đến thế sao,có thể thông đồng với cả bệnh viện để lừa gạt tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.