Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ôn Kiều thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi, chúng mình lại có thể học chung một trường.”
Hứa Lộ, Triệu Đồng và Trang Diễn cũng nhận3 được giấy thông báo trúng tuyển. Triệu Đồng đầy căm phẫn nói:
“Nghe nói Ôn Kiều và Lục Du Du đều trúng tuyển rồi.”
Đối với Hứa1 Lộ mà nói, đây hoàn toàn là tự vạch áo cho người xem lưng, đâm vào chỗ đau của cô ta.
“Biết rồi.”
Vẻ mặt Triệu Đồng kh9inh miệt: “Khoa Nhạc Dân tộc Học viện Âm nhạc Trung ương đang ở trong cảnh giãy giụa
sắp chết. Nghe nói cuối năm ngoái, ban Giám đốc cò3n bỏ phiếu biểu quyết có cần bỏ khoa Nhạc Dân tộc hay
không đấy. Khoa Nhạc Dân tộc là sự tồn tại thấp nhất trong chuỗi sinh học ở Học v8iện Âm nhạc trung ương, Ôn
Kiều vào đó cũng chỉ lót đáy cho chúng ta mà thôi, chúng ta hoàn toàn không cần để cô ta vào trong mắt.”
“Anh họ cậu là Hội trưởng của hội Sinh viên đúng không?”
Triệu Đồng mặt mày hớn hở: “Đúng vậy, cho nên Ôn Kiều vào Học viện Âm nhạc rồi, còn không phải để tùy ý
chúng mình nắn bóp sao? Lộ Lộ, cậu thật sự không cần phải vì Ôn Kiều mà mặt ủ mày ê. Cô ta chỉ biết dựa vào đàn
ông, không xứng để chúng ta coi trọng.”
Vào ngày thứ mười ba sau khi Phó Nam Lễ rời khỏi, tâm trạng của Ôn Kiều không yên. Bên ngoài trời âm u, hình
như sắp mưa.
Ôn Kiều vỗ đầu mình rồi đứng dậy nâng cao hai chân. Không có bất kỳ phản ứng nào.
Hơn nữa giọng nói bảo cô ở lại bên Phó Nam Lễ chỉ xuất hiện một lần sau khi sống lại, từ lần đó về sau đã không
còn xuất hiện lại nữa.
Có lẽ, vấn đề không lớn.
Trên chuyến bay từ Copenhagen về Hải Thành, Phó Nam Lễ ngồi trên ghế hạng thương gia với tư cách hành khách.
Cuộc họp kết thúc trước hai ngày, còn ba tiếng nữa là đến Hải Thành.
Điện thoại Ôn Kiều rung, là tin nhắn của Hứa Lộ hẹn gặp ở quán cà phê gần đó. Cô ta nói là vì muốn xin lỗi cô về
việc tiết lộ chuyện hai triệu tệ cho gia đình bác của cô.
Không ngờ cô ta lại chủ động thừa nhận,
Đương nhiên Ôn Kiều không tin Hứa Lộ có thể lạc đường biết quay lại Rõ ràng người này lại có ý đồ xấu gì đây
Cô gửi tin nhắn cho Trang Diễn bằng tài khoản WeChat đã đăng ký trước đó. Nội dung có gì khác ngoài một địa
chỉ.
Hứa Lộ đợi ở quán cà phê. Ngoài cửa sổ, xe cộ đông nghịt. Quán cà phê có điều hòa, cô ta mỉm cười nhìn người
cầm ô đi đến ở ngoài cửa sổ.
Đèn đường ướt đẫm hơi nước, Ôn Kiều đi tới từ trong mưa bụi, đẹp đến mức tựa như ảo mộng. Hứa Lộ nắm chặt
tay, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô đã đến.
Ôn Kiều vẫn dễ lừa như vậy.
Cô ta yên tâm rồi.
Cô ta đã tìm Lưu Dương – người bạn giàu có thế hệ thứ hai, cũng quen biết Trang Diễn, đợt lát nữa là đến. Lúc đó
cô ta sẽ lấy cớ đi vệ sinh, để lại hai người bọn họ. Lưu Dương sẽ ra tay với Ôn Kiều. Cô ta sẽ tìm góc độ tốt để chụp
vài tấm ảnh, sau đó gửi cho Trang Diễn xem là được.
Cô ta không có ác ý gì. Cô ta chỉ muốn để Trang Diễn đừng nghĩ chuyện cuộc sống phóng túng của Ôn Kiều là do
cô ta lan truyền,
Trang Diễn đang ở cửa hàng violin gần đây. Cây đàn violin trị giá hàng triệu tệ đang sửa chữa, anh ta ghé qua để
thử đàn. Lại là tài khoản khó hiểu đó. Chỉ có một địa chỉ kỳ lạ, nhưng anh ta vẫn theo bản năng chạy tới.
Ôn Kiều gập ô lại rồi để vào kệ để đồ đi mưa chỗ lồi vào quán cà phê. Đầu tiên cô nhìn một lượt xung quanh, sau
đó đi về phía Hứa Lộ.
Hứa Lộ vẫy tay, nhân viên phục vụ và Ôn Kiều cùng đi tới bàn.
“Hai cốc Cappuccino. Được không, Ôn Kiều?”
“Được.”
Cũng không phải đến uống cà phê thật.
Sau khi Ôn Kiều ngồi xuống, chợt cảm giác tim mình đập hơi nhanh, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh. Cô ý thức được cơ thể của
mình có điều không ổn.
Và điều không ổn này không phải vì Hứa Lộ. Vì từ lúc cô bước vào quán cà phê thì vẫn chưa uống gì cà.