Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Bác của cô, Tô Hải, mở một tiệm trái cây ở Hải Thành, có một đứa con trai, một đứa con gái, rất rảnh rỗi.
Năm đó mẹ của cô còn ở nh3à họ Ôn, bác và bác gái đối xử với bọn họ cũng không đến nỗi nào. Sau này mẹ cô bị
đuổi ra khỏi nhà, vốn là muốn đến nhờ cậy anh trai, tìm1 chỗ trú chân trước đã.
Nhưng người bác gái ngày trước hiền lành dễ thân bỗng nhiên trở mặt, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sỉ nhục m9ẹ
cô.
Đáng hận là mẹ của cô không phải là người mang thù, nhưng cô thì chín tuổi chịu nhục vẫn luôn nhớ đến tận hôm
nay, vĩnh viễn3 cũng không quên thời gian ăn nhờ ở đậu kia.
Sau này là bạn thân của mẹ – dì Hiểu Quân lúc đó còn đang ở nước ngoài biết được hoàn8 cảnh của họ, vội vàng về
nước, đưa căn nhà cũ trong nước của mình để bọn họ ở.
Họ ở đó 10 năm, di Hiểu Quân chưa từng thu một đồng tiền thuê nhà.
Người bác gái con buôn kia của cô, luôn luôn thể hiện sự chán ghét gia đình cô trong ánh mắt.
Vậy mà hôm nay lại rất khác thường.
Ôn Kiều nghi ngờ mấy người này đã biết được chuyện cô lấy được hai triệu.
Cô thậm chí còn chưa nói với mẹ và Tiểu Trì, Tiểu Mặc, nhà bọn họ sao lại biết được?
Xe tải nhỏ đi vào khi nhà được làm xanh hóa rất tốt, đều là những tòa nhà khá cao, giá đất khoảng ba mươi ngàn
một mét vuông, nhà của ông ta khoảng hơn một trăm mét vuông, đặt cọc trước.
Căn nhà này mua một năm rồi, đây là lần đầu tiên Ôn Kiều đến.
Xe dừng ở dưới nhà, Tô Hải nhiệt tình nói: “Bên ngoài nóng lắm, nhanh lên nhà đi.”
Ôn Kiều nắm tay Ôn Mặc, cùng mọi người đi vào hành lang.
Tầng 7, cửa thang máy mở ra, Tô Hải vội vàng nói: “Tầng 7, ai cũng nói tầng 7 tốt, cho nên mua luôn tầng 7.”
Một tầng hai căn, cửa nhà 702 mở ra, bác gái của Ôn Kiều, Hà Mai còn nhiệt tình hơn cả Tô Hải: “Ai da, chờ mọi
người lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đến, dưa hấu đã bổ rồi, vào ăn đi.”
Tô Vận đặt hoa quả trong tay xuống, Hà Mai cao giọng nói: “Đến thì đến, mang quà theo làm gì.” Ôn Kiều cười ha
ha: “Sợ không mang theo quà thì bị ghét bỏ đó.”
Tô Vận nhéo lưng cô, con bé này nói gần xa gì cũng như có gai. Hà Mai xấu hổ cười: “Sao lại thế? Sao mà bác gái
ghét bỏ mọi người được.” Anh chị họ của Ôn Kiều, Tô Dĩnh hai mươi mốt tuổi và Tô Lỗi hai mươi lăm tuổi ngồi
trên ghế sofa xem tivi, Tô Lỗi lạnh lùng, chỉ lườm bọn họ một cái.
Tô Dĩnh nhìn thấy Ôn Kiều, lập tức đứng lên, đi vào phòng cầm túi ra, chạy đến trước mặt Ôn Kiều: “Hai ngày
trước đi Macao về mua được cái túi YSL, em nhìn xem có đẹp không?”
Ôn Kiều: …
Khoe của?
Tôi dùng nửa ngày sáng tác một bài hát có thể bán được ba trăm ngàn, mà cô lại khoe của trước mặt tôi?
“Không đẹp.”
Nếu cô đã thành tâm thành ý hỏi thì tôi cũng dùng lòng từ bi để liếc một cái vậy.
Mặt Tô Dĩnh khó chịu: “Chị hỏi nhiều rồi, em làm gì có khái niệm với hàng hiệu xa xỉ thế này, dùng hàng vỉa hè
quen rồi, làm sao có thể thưởng thức được vẻ đẹp của túi hiệu.”
Ôn Kiều không thèm để ý cô ta.
Tô Dĩnh không nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt Ôn Kiều, cũng không thấy Ôn Kiều lấy lòng, tự chuốc nhục, chi có thể cầm túi về
phòng mình, khinh miệt lầm bầm một câu “đúng là đồ nghèo kiết xác“.
Cơm trưa nhanh chóng được dọn ra, Hà Mai vừa bưng thức ăn ra vừa nói: “Đặc biệt mua tôm với thịt bò cho mọi người đó.”
Ôn Kiều cười nói: “Chúng cháu ở nhà cũng ăn tôm với thịt bò.” Tô Vận bóp tay cô dưới bàn, con bé này đúng là không cho người ta
chút mặt mũi.