Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Chàng Cơ Trưởng

Chương 51




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Bảy giờ sáng, Hà Xuyến ra khỏi phòng khách sạn, đổi diện phòng cô ta là phòng của Phó Nam Lễ, tối qua trơ mắt

nhìn hai ngư3ời kia đi vào một phòng, cả đêm qua cô ta không ngủ được, vừa nghĩ đến hai người kia có thể… trong

lòng liên phát hoảng.1

Triệu Quyên đi từ phòng bên cạnh qua, giữ chặt cô ta: “Đi thôi, đi xuống dưới ăn sáng.”

Hà Xuyến hậm hực9, bị Triệu Quyên lôi đi.

Ngược lại Ôn Kiều ngủ rất ngon, mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cô mới3 mơ mơ màng màng

tỉnh giấc.

Đi chân trần giẫm lên thảm ra mở cửa, Phó Nam Lễ vẫn còn đang mặc quần áo ngủ, tóc hơi8 rồi, ánh mắt nhập

nhèm mơ màng: “Mặc quần áo tử tế, xuống dưới ăn sáng.”

“ům.”

Xoay người mở vali, hơi ngơ ngác, đi quá vội, cô chỉ kịp vợ đại mấy bộ quần áo, tất cả đều là quần áo của JK mà Lục

Du Du mua cho cô.

Váy còn ngắn hơn hôm qua, mặc ra ngoài, Hà Xuyến kia chắc chắc cảm thấy cô đang có ý định làm hồ ly tinh câu

dẫn Phó Nam Lễ.

Nhưng không có cách nào khác, cô hết sự lựa chọn rồi.

Phó Nam Lễ đứng trước cửa, lấy phù hiệu bên trong khay, đeo lên cổ áo, nghe thấy tiếng bước chân, liếc một cái rồi

dán mắt lên người cô.

Quần áo của JK kết hợp màu đỏ và trắng, váy ngắn lệch tà, tóc đuôi ngựa buộc cao, dây buộc tóc màu đỏ thuận theo

tóc ruy uống cần cổ non mềm.

Vừa ngây thơ vừa quyến rũ. Ôn Kiều đi tới, cửa ra vào chật hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua, cả người cô bị anh đè

lên tường, cổ tay bị anh bắt lấy, ẩn lên đỉnh đầu. Khuôn mặt tuấn tú của anh phóng đại lên trước mắt cô.

“Đừng… đừng mà.” Vốn là một nụ hôn mãnh liệt nhưng chỉ dừng ở bên miệng, anh nhìn thấy sự hoảng loạn của

Ôn Kiều thì kiềm chế lại, gân xanh trên cổ nổi lên, cuối cùng cũng không hôn lên môi cô.

Hơi thở của người đàn ông trầm thấp, cuối cùng cần lên cằm cô một cái.

Hơi thở hỗn loạn xen lẫn với tiếng nói trầm thấp…

“Bị anh đánh dấu thì là người của anh ”

Cảm giác mãnh liệt, không thể nói nên lời, Ôn Kiều bị vây trong lãnh địa của anh, không có chỗ che thân.

Mùi Jo Malone London vương vấn nơi chóp mũi, mùi nước hoa của anh không nồng, đến gần mới có thể ngửi

được.

Người trong cuộc vô cùng hối hận.

Lúc trước không nên nhanh miệng nói mình là bạn gái anh. Hai người đến nhà hàng ở lầu một, bữa ăn kiểu buffet,

tự chọn chỗ ngồi và đồ ăn, Phó Nam Lễ kéo người đến một bàn ăn bên cửa sổ, bên cạnh toàn là nhân viên của tổ

bay bọn họ.

Hà Xuyến nhìn thấy Ôn Kiều, lúc cắt xúc xích Đức không kiềm chế được mà trượt tay, dao cọ xát vào đĩa, phát ra

tiếng kêu chói tai.

Yêu tinh!

Trong lòng không tự chủ được mà mắng một tiếng.

Hứa Thâm phụ trách khoản hâm nóng bầu không khí của toàn bộ tổ bay, cẩn thận thăm dò: “Cơ trưởng, bọn em có

thể gọi cô ấy là Tiểu Kiều được không?”

Phó Nam Lễ liếc mắt nhìn anh ta: “Ừm.”

Hứa Thâm sốt ruột gọi: “Tiểu Kiều, xin chào.”

Sau đó giới thiệu toàn bộ thành viên tổ bay cho cô một lần, Ôn Kiều liên vội vàng đứng lên bắt tay với họ, tất cả mọi

người đều khách sáo lại hiền lành, đều nhìn cô như một cô em gái.

Người cuối cùng giới thiệu chính là Hà Xuyến.

Ánh mắt Hà Xuyển lạnh lùng, ngay cả ngụy trang cũng không làm được, chỉ gật đầu.

Triệu Quyên đá cô ta một cái ở dưới bàn, ra hiệu cho cô ta nhiệt tình lên, không cho cô gái kia mặt mũi thì cũng phải cho cơ trường

mặt mũi.

Hà Xuyến tỏ vẻ như không thấy.

Ôn Kiều cũng không thèm đề ý đến sắc mặt của cô ta, lại ngồi xuống đối diện Phó Nam Lễ. Hứa Thảm thấy dấu răng trên cằm cô, nói

đùa: “Tiều Kiều, sao lại có dấu răng trên cằm thế?” Ôn Kiều bị hỏi, nhất thời không biết phải nói gì, ánh mắt đầy bối rối nhìn về phía

Phó Nam Lễ. “Không phải là… cơ trường cần chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.