Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Chàng Cơ Trưởng

Chương 43




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Cảm xúc của Ôn Trì bùng nổ trong nháy mắt, xông lên túm lấy cổ áo Ôn Kiển Dân, giơ tay lên muốn đấm vào mặt

ông ta, Tô Vận bị dọa vội vàng ôm 3cậu lại: “Ôn Trì, con mau dùng lại, đừng kích động.”

Ôn Kiến Dân nghiến răng nghiến lợi nói: “Vẫn y như thằng điên, con trai dám đánh1 bố mày có phải không? Tô

Vận, đây là con trai ngoan mà cô dạy dỗ ra đấy, con trai ngoan đấy.” Ôn Kiều chạy như bay tới, túm lấy Ôn Kiến

Dân,9 đẩy ông ta vào tường.

Sau đó quay người lại, giơ tay ra ôm lấy Ôn Trì, vỗ nhẹ sau lưng cậu: “Tiểu Trì, đừng kích động… có chị đây 3rồi…

chị đây rồi, sẽ không để ai bắt nạt các em, em bình tĩnh, bình tĩnh nào.”

Cả người Ôn Trì còn đang run lẩy bẩy, hốc mắt đỏ lên8.

Ôn Mặc đứng cạnh cổng, rụt rè nhìn mọi việc, Ôn Kiển Dân là người gây ra bóng ma tâm lý lớn nhất cho cậu, cậu

còn chẳng đủ dũng cảm để bước lên phía trước.

Ôn Trì nắm lấy tay Ôn Kiều, gân xanh nổi lên.

Cậu đang cố gắng chống lại cảm xúc điên cuồng của mình. Bố ruột bỏ rơi cậu, đôi mắt cậu tràn ngập sự tuyệt vọng

như đang nói, chị, chị cũng không thể bỏ rơi em.

Ôn Kiều nín thở: “Em và Tiểu Mặc luôn là em trai ngoan của chị, chị sẽ luôn bảo vệ hai em.”

Lúc này Ôn Trì mới dần dần bình tĩnh lại. Ôn Kiến Dân bị Ôn Kiều đẩy mạnh vào tường, lưng đau nhức, nghĩ đến

việc con nhãi này còn gửi đơn lên tòa án thì lại càng thêm phẫn nộ không thể kìm chế được. “Ôn Kiều, mày dám

đối xử với bố như thế sao? Mày chẳng có giáo dục gì cả.”

Ôn Kiều nhỏ giọng nói với Tô Vận: “Mẹ, mẹ trông Tiểu Trì một lát.”

Sau đó cô quay người, lạnh lùng nhìn Ôn Kiển Dân: “Đối với người tôi thích, tôi không chỉ có giáo dục mà còn thân

thiện dễ gần, nếu ông Ôn cảm thấy tôi không có giáo dục thì rõ ràng là tôi ghét ông, căm hận ông. Ông Ôn luôn

miệng nói người khác không có giáo dục, mà chính mình thì lại chạy đến nhà người khác nói chuyện ác ý, chẳng

phải đây mới là hành động không có giáo dục sao?” Ôn Kiển Dân tức muốn ngất đi: “Tô Vận, cô dạy nó đây sao?

Câu nào cũng ông Ôn.”

Ôn Kiều đứng trước mặt mẹ, đẩy bàn tay đang chỉ vào mẹ cô ra: “Ông dựa vào đầu mà hoa chân của tay với mẹ

tôi? Ông xứng sao? Không gọi ông là ông Ôn? Thế chẳng lẽ còn phải gọi ông là bố à? Ông mà cũng xứng sao? Ông

đã hoàn thành trách nhiệm của người làm bố dù chỉ một ngày chưa? Ông mua cho người vợ hiện tại của ông một

cái túi mấy trăm ngàn tệ, mua cho đứa con gái không có chút quan hệ huyết thống nào với ông một cây đàn dương

cầm hai trăm ngàn, còn con trai ruột ông thì không trả nổi tiền viện phí, tôi có lòng tham không đáy à? Bớt mua hai

cái tủi bản giới hạn cho Chung Tuệ thì chẳng phải đã có hai triệu tệ sao? Ôn Trì, Ôn Mặc không phải do ông sinh ra

sao? Chi tiêu cho con ruột của mình thì tính toán chi li như thế, ông vứt lương tâm cho chó ăn rồi à?”

Hàng xóm ló đầu ra hóng hớt.

Hôm nay Ôn Kiển Dân định đến dẹp cả cái nhà lòng tham không đáy này, nhưng nào ngờ con bé này khéo ăn khéo

nói, ông ta hoàn toàn không có sức chống trả.

Mất hết mặt mũi rồi!

“Mày…”

“Tôi làm sao? Nếu ông Ôn không muốn đưa số tiền này thì nề mặt đi, đừng có chạy đến đây chửi đồng lên như dân chợ búa thế,

chúng ta cùng ra tòa, không phải tôi đã đưa danh thiếp rồi sao? Nói chuyện với luật sư của tôi, ông không cần mặt mũi nhưng tôi

cần!”

Ôn Kiền Dân tức đến đánh mất lý trí, lại muốn ra tay thì Ôn Mặc chạy tới.

Dù có sợ thì cậu vẫn muốn bảo vệ chị.

Ôn Kiều giữ cậu lại, một tay bắt lấy cánh tay Ôn Kiển Dân, nghiến răng nói: “Nói không lại thì muốn đánh người? Đây là hành động

có giáo dục của ông Ôn đấy à? Là tố chất của ông Ôn sao? May mà ba chị em chúng tôi không sống cùng ông Ông, nếu không sẽ trở

thành cái lũ khốn nạn nhớn nhác chi biết dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.