Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ôn Kiều hoàn toàn không có đường lui, chỉ có thể báo địa chỉ cho tài xế
Nửa tiếng sau, tại ngã tư đường Sơ Ảnh, một chiếc xe mà3u đen lặng lẽ dừng lại. “Chuyến bay lúc năm giờ chiều
ngày mốt, anh sẽ bảo người đặt vé cho em. Em hãy đến sân bay lúc ba giờ, nghe th1ấy không?” Ôn Kiều gật đầu:
“Ừm, nghe thấy rồi.” Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, ánh mắt ẩn ý: “Nếu em dám không dám đi.” Ôn Kiều
vội9 vã cam đoan: “Em chắc chắn sẽ đi.”
Lúc này người đàn ông mới buông tay cô ra, Ôn Kiều xuống xe, cửa sổ xe mở một nửa, cô nghi3êng người tạm biệt
anh, trên khuôn mặt tràn ngập nụ cười.
Khoé miệng Phó Nam Lễ hơi nhếch lên, chiếc xe từ từ rời đi trước mặt8 cô.
Ôn Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Đi chuyến bay của anh? Đến Munich? Vậy thì có cần thiết phải ở lại Munich một ngày không? Rõ ràng là khi ở một
mình với anh, cô không cách nào đối diện với ánh mắt mang tính xâm chiếm của anh.
Ban đầu sao có thể không cần thể diện mà nói là bạn gái của anh chứ?
Bây giờ có cảm giác như mình đã lên một một con tàu hải tặc, sống hay chết thì cũng không thể xuống.
Hay là, ngày một không đi nữa, tới lúc đó, kiểm đại một cái cớ, nói rằng mình đã bị bệnh.
Trước cửa biệt thự của nhà họ Ôn, chiếc xe Mercedes – Benz dừng lại, Hứa Lộ đang định xuống xe thì Triệu Đồng
đã gửi tin nhắn WeChat đến, là một tấm ảnh chụp màn hình Weibo. Ấn vào mở ra, Vincent đã đặc biệt đăng ký tài
khoản Weibo chính chủ chỉ để đăng một bức ảnh của ông ấy và Ôn Kiều.
Vincent còn thêm vào một bài đăng tiếng Trung: Lần đầu hợp tác thành công tốt đẹp với cô Ôn – cô tiên nhỏ, thiên
tài âm nhạc dân tộc, thật sự rất vui.
Hứa Lộ nhìn chằm chằm vào bức ảnh, lưỡi gần như bị cô ta cắn đến mức chảy máu.
Tài xế quay đầu lại: “Cô Hứa, tới nhà rồi.”
Một lúc lâu sau, Hứa Lộ mới bình tĩnh lại, bước vào trong nhà. Trong nhà, Ôn Kiến Dân đang nổi trận lôi đình,
đang gào thét…
“Con nhóc đó, thật muốn làm phản, cô ta thật sự đã gửi giấy triệu tập của tòa án đến công ty chúng ta, hơn nữa còn
là giờ làm việc cao điểm buổi sáng. Người chuyển phát nhanh đã hét lớn ở ngay sảnh. Bây giờ, khắp trên dưới công
ty, không ai không biết tới vụ con nhóc đó đòi phí nuôi dưỡng, thể diện của tôi mất hết cả rồi!”
Cuối cùng Chung Huệ cũng bắt được cơ hội để âm thầm kiện cáo, nói với giọng ấm ức: “Kiến Dân à, con nhóc Ôn
Kiều đó thật sự không có học thức gì hết. Hai ngày trước, vốn dĩ em muốn đến gặp Tô Vận để nói về chuyện của
con nhóc đó. Em nói, anh cũng không dễ dàng gì, sao cô ta có thể mở miệng thì liên đòi hai triệu tệ, anh đoán xem
thế nào? Con nhóc đó không nói gì thình lình cầm ly cà phê nóng tạt lên tóc, lên mặt em, em…”
Nói xong liền oà khóc nức nở. Điều này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Ôn Kiển Dân tức đến mức đập bàn
đá ghế. Hứa Lộ ở bên cạnh an ủi mẹ cô ta, lại đổ thêm một xô dầu: “Chú Ôn, Ôn Kiều không chỉ đòi tiền của chủ,
mà hình như còn qua lại với mấy ngôi sao nhỏ không đứng đắn, con đoán rằng, cũng là bởi vì tiền.” Ôn Hiên ở bên
cạnh mắng: “Bố, bọn họ đều là đồ tồi, đều là đồ khốn xấu xa. Bọn họ bắt nạt mẹ con, còn ức hiếp chị gái nữa.” Ôn
Kiến Dân tức giận: “Tôi nhất định phải cho con nhóc này biết phép tắc!”
Giữa tháng Bảy trời nóng bức, chỉ lúc ban mai thoảng gió mát, một nhà ba người cùng ăn sáng dưới gốc cây bồ kết
trong sân.
Ôn Trì nói lớn tiếng với Ôn Kiều đang rửa mặt bên giếng: “Còn lề mề gì thế? Mau mau qua đây ăn sáng đi.”
Ôn Kiều lấy nước mát vỗ vỗ mặt, vẩy vẩy một cách tùy tiện, rồi đi đến bàn ăn, Ôn Mặc đặt một cái bánh quẩy, một
cái bánh bao thịt vào trong bát cô và rót cho cô một bát sữa đậu nành.
Ôn Kiều xoa đầu Ôn Mặc: “Cảm ơn Tiểu Mặc của chúng ta.” Tô Vận đã ăn xong rồi, vào nhà cầm lấy túi vải, nói với
ba chị em: “Ăn xong thì dọn dẹp, mẹ đi làm đây.”
“Da.”
Mẹ cô vừa đi ra sân thì chẳng bao lâu sau tiếng trách móc của người đàn ông vọng đến: “Tô Vận, cô dạy dỗ mấy đứa nhỏ kiểu gì vậy
hå? Tôi quá thất vọng về cô! Sao cô lại tham lam vô độ như vậy chứ?”
Ôn Trì là người phản ứng đầu tiên, lao ra như một mũi tên chệch hướng. “Ôn Kiến Dân, ông dám mắng mẹ tôi à!” Bây giờ Ôn Kiều
mới nhận ra là Ôn Kiển Dân đến kiểm chuyện, vội vàng xỏ dếp rồi chạy ra ngoài.
“Mày là cái đồ không biết lớn nhỏ!” Ôn Kiển Dân rất tức giận, vung tay cho Ôn Trì một cái tát.